[Funland] love comes softly

Ô tô điên

Xe tăng
Biển số
OF-69141
Ngày cấp bằng
24/7/10
Số km
1,857
Động cơ
481,371 Mã lực
Chính xác đấy ạ :)

Nếu em là người viết chuyện em sẽ để Bathsheba cưới Boldwood, em thấy như vậy công bằng hơn, vừa là để trả giá cho trò đùa của mình, vừa là để đền đáp lại tình yêu của ông ấy.
nếu mà trả giá thì, Bath nợ Oak nhiều hơn.
oak cứu tính mạng của Bath, cứu tài sản ( khi bị lửa cháy ), lại còn mở lời yêu trước nữa.
Còn Bold thì có lẽ là do lụy tình quá nên trở nên bị sự nông nổi của troy lấn át. Ông này là mẫu điển hình mà các cô gái theo đuổi mà cụ, giầu có, một khi đã yêu thì lao vào như thiêu thân, cô gái nào mà không chết.
 
  • Vodka
Reactions: Aug

Aug

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-721675
Ngày cấp bằng
23/3/20
Số km
188
Động cơ
79,440 Mã lực
 

Aug

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-721675
Ngày cấp bằng
23/3/20
Số km
188
Động cơ
79,440 Mã lực
Dễ thương quá!

"If you come at four o'clock in the afternoon, then at three o'clock I shall begin to be happy"

e1eba5627271033a08b0bb8c24474b7d.jpg
 

MS903

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-726598
Ngày cấp bằng
22/4/20
Số km
486
Động cơ
79,459 Mã lực
Em với Anh cùng bỏ of đi. Chỉ cần anh ok bỏ là em cũng ok bỏ
Ờ mà tại sao cứ phụ thuộc vào nhau?
Để có động lực và sự quyết tâm.
Ờ. Vậy chào nhau lần cuối rồi bỏ nhé
Ngộp thở...
Em thua.
Hôm qua tình cờ tìm lại được câu truyện em đọc cách đây mười mấy năm rồi, ngày đó đang tuổi yêu, đang tuổi đi học nữa nên đọc chỉ biết buồn.

Not a secular love

by Tran Thuy Mai


Entering the room Phan saw Ty sitting motionless in one of its corners. Immediately, he came up to her and began chatting to the surprise of her classmates.

The band started playing. Couple after couple waltzed in and out gracefully. Ty just sat beside a heap of handbags and mobile phones. To her, these moments seemed the longest. She wasted away the time by looking at the brightly-lit candelabrum.

"Why aren’t you dancing?" Phan asked her.

"Sorry, I can’t," answered Ty as she looked down.

To be frank, she had never thought of going to a dancing class. Even if she could dance, surely no young men here would invite her. ‘So much the better,’ she said to herself. He sat down close to her and talked to her for hours, ignoring the envious glances from other women.

From that day onwards, Ty felt quite bold when she had to face men. She remembered Phan’s question: "God doesn’t deny anybody. The question is, why aren’t you confident enough to assert your strength?"

The next day she let her friends go ahead to university so that she might have a little while to study herself in the mirror. For the first time in her life, she found herself more attractive than usual with a rosy shade on her cheeks (which were usually rather pale). ‘No woman is ugly. There are only women who regarded themselves as plain,’ she quoted to herself.

‘Clearly, I must be good-looking enough to attract Phan’s attention,’ Ty thought.

"How silly you’ve been these days! You seem to be haunted by somebody." Not until Cam Huong repeated her remark for the second time did Ty recognise her friend’s presence. "I know which guy’s charmed you. Mind your own position, dear. The higher you climb up, the more it hurts when you fall," she warned.

Cam Huong’s remarks reminded her of her plight. Being a very poor student, she could hardly make ends meet at school. When she walked from house to house to look for a job, people always turned a deaf ear to her proposal, for she did not have an attractive appearance.

The sweet memories from her meeting with Phan were still fresh and warm in her heart when the weather turned cold. She coughed terribly. Cam Huong finally took her to the university infirmary. The physician concluded she suffered from acute bronchitis. In her exhaustion she overheard her classmates talking to one another with low voices.

"Bronchitis or lung tuberculosis?" Van asked Cam Huong in a low whisper.

"It’s going to become tuberculosis," Cam Huong observed.

"Is it a contagious disease?" asked Khanh Van.

"Please tell us your home address and we’ll inform your mother of your critical situation," they said when she woke up.

"Please don’t. What’s the use of telling my mum about it? Supporting my two younger siblings is more than what she can stand, let alone coming here to look after me. Death does not scare me," Ty said, then fainted.

She was surprised by Phan’s presence by the side of her bed when she regained consciousness. Finding her eyes open, he bent down, smiling. ‘What gentle glances, tinted with worry and affection,’ she said to herself. ‘Where did I receive them? At that birthday party, perhaps,’ she thought.

"How did you know that I’m in this health centre?" Ty asked Phan.

"In their dire need, your roomates resorted to Khanh Thuong’s financial support. When they reached her home, they met me there," answered Phan.

Phan put several packets of medicines on the table. "Take it easy, dear," he told her. "Your illness is due to exhaustion, that’s all. If you’re still this worried, you’ll hardly get better." That was the first time she had been cheered up since her diagnosis, and it made tears well up in her eyes.

"You can weep to your heart’s content to wash away your anxiety," he assured her.

She had hardly wiped away her tears when he brought a bowl of hot porridge to her. "Help yourself, then go to sleep again. When you wake up late in the afternoon, try to drink a carton of milk. Tomorrow I’ll be back here to check in. If it’s still full, Ipunish you, my dear," he teased before saying good-bye.

After that, she fell asleep. In her slumber, she felt as if she was floating among the clouds.

"My poor little friend! He’s just taken pity on her, and pity is not love at all, you see," Cam Huong said to one of her friends loud enough for Ty to hear. Back to her own room more than a week later, Ty looked healthier than ever. Phan made frequent visits amid the suspicions of her friends.

"Maybe his visits are merely a cover-up of his love for another lady here," remarked Hong Dieu.

"Doubtful – young men are extremely dubious nowadays," both Khanh Van and Cam Huong agreed. "If you want to be loved by youths, you must be either rich or beautiful. Take our male classmates as an example. They only run after those who ride luxury motorbikes like the Spacy or the Attila," Khanh Van went on.

On her bed, Ty heard these comments clearly, but she pretended not to know anything. ‘No, Phan isn’t that kind of youth. Such a kind-hearted youth can’t be so deceitful and brutal,’ she told herself.

Phan came to Ty with a large bag of presents for her. Staring at the cans of milk and juicy oranges on the table, she felt she must do something in return.

"What can I do for you, dear?" she asked Phan, for she wanted to be sure about his real sentiments.

"What I’m badly in need of now is your health. Next comes high spirits and doing well at university, that’s all," he replied.

"Thanks a lot, dear."

"Don’t say anything else. Try to achieve what I’ve just asked of you. You’re still a far cry from good health. Anyhow, here it’s too noisy and stuffy," he said.

"Right you are!" she added to his remarks, smiling.

***​

"You should exercise more – go running and do breathing drills," he suggested.

"Where can I perform such things?"

"Umm, I’ll take you out in the morning when I’m free," he promised.

It was an early morning on Thien An Hill. The wind was blowing gently through the pine trees. Ty managed to make a few rounds, bathed in perspiration. Her countenance looked rosy under the morning sunshine. Phan was sitting at the upper end of the slope with a stern face and a broad smile. She stopped to have a look at him. His fine countenance seemed bright under a clear blue sky on the background of tender pine twigs. The image would forever be seared in her memory.

"Brother Phan," Ty called him softly.

"What’s that?" he replied with a question, startled a bit from his meditation.

She felt confused. Only when sitting close to him did she feel the warmth covering her whole body. She placed her hands on his. How quiet the surroundings were! Above her was the blue sky and down below stretched a green valley. She trembled, waiting and waiting. At last he only held her hands.

"Your hands are now warm and dry; you’re well again. Before they were wet and cold," he remarked.

"Yes, I’m now feeling well again. By the way, the owner of a souvenir shop nearby asked me to work overtime for her with an appropriate pay. Should I accept that job?"

"Why not? But in my opinion, you should put it off for a few more weeks until you’ve completely recovered.

"Yes, you’re right," she answered. ‘I wish that in my entire lifetime, I could be so well-advised,’ she thought. By his side, she felt that she was so little in comparison with him, a huge tree providing shade over her.

***​

The apprentice schedule seemed longer than her expectation. Ty wished to return to Thien An Hill soon so that she might run up the slope, lie on the grass and contemplate the clear blue sky behind Phan’s shoulders.

After two months of separation, all her friends had come back to class. They talked and talked. Surprisingly, a lot of events had taken place during that short period. Cam Huong had just said good-bye to her lover, so her face revealed disappointed.

"Why hasn’t your darling come to visit you so far?" she asked Ty. "Damn those betrayers!"

"Don’t be so dreamy, my dear. Don’t you know the saying, ‘What’s too perfect and too beautiful can’t be real’? Phan’s too good to you – so good that we’re doubtful about his nature," Khanh Van told her.

Ty had patiently waited for him for weeks. When would he appear?

***​

"May I see Miss Khanh Thuong, Auntie?" Ty asked the elderly maid of her family politely. Her friendly behaviour made the servant’s face brighten up, for rarely did anyone treat her so gently. Immediately Ty was invited in. The large lounge with its expensive marble looked cold. Slowly, Khanh Thuong came downstairs. Perfume coming from her silk nightdress wafted to Ty’s settee.

Seeing Ty in the hall, she said softly, "I was going to look for you but I didn’t know which dormitory you were staying in. Brother Phan’s too busy to visit you, but he always misses you. He’s asked me to send you this card."

‘The wedding card?’ Ty asked herself, standing dumbfounded. Khanh Thuong went upstairs again to fetch the card. "You’ve reached here in time. Wait for me a few minutes. I’ll make up a bit, then we’ll go there by car just in time," she said to Ty.

The ordination for Pedro Nguyen Tien Phan was attended by numerous Christians, among them were Khanh Thuong and Ty. In front of the sacrarium, he lay prone, arms stretching out. Ty bent down her head and tried not to cry. Suddenly, Khanh Thuong seized her hands and silently dragged her out of the church.

"Let’s go out for fresh air," Khanh Thuong urged her. "Is it the first time you’ve been present at a religious service?" she asked Ty. Ty nodded her head. The two friends sat down on a bench under the canopy in the courtyard.

"The Church has just selected Brother Phan among over 30 deacons to be ordained as a priest. He studied well at the monastery. Besides, he’s very intelligent and serious about the canon law. Do you get now why he always paid attention to the less fortunate people on campus? Such things are taught in monastery," Khanh Thuong revealed.

"Now it’s high time for us to go back in. The service might be over," she urged Ty.

Among the crowd of followers, the new priest in his white frock was holding the sacred vessel. Although he looked rather different from his former self, Ty could recognise him with a patch of blue sky over his shoulder that day. Ty approached him and looked at Phan’s shining face.

Priest Pedro Phan suddenly found a familiar face staring at him.

"I’m very glad that you’ve arrived here. Do you still remember what I told you before?" he asked her.

"Don’t be afraid of solitude!," it is a precious piece of advice she would remember forever. Ty knew that he would no longer be beside her; nevertheless, the blessings he offered her would stay fresh in her mind, which was not love, but something far greater than love.
 
Chỉnh sửa cuối:

Aug

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-721675
Ngày cấp bằng
23/3/20
Số km
188
Động cơ
79,440 Mã lực
Hơi lạc chủ đề nhưng hợp tâm trạng
 
Chỉnh sửa cuối:

Policeman

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-28309
Ngày cấp bằng
4/2/09
Số km
3,184
Động cơ
510,689 Mã lực
Ngộp thở...
Em thua, truyện tình cảm em luôn là người thua.
Hôm qua tình cờ tìm lại được câu truyện em đọc cách đây mười mấy năm rồi, ngày đó đang tuổi yêu, đang tuổi đi học nữa nên đọc chỉ biết buồn.

Not a secular love

by Tran Thuy Mai


Entering the room Phan saw Ty sitting motionless in one of its corners. Immediately, he came up to her and began chatting to the surprise of her classmates.

The band started playing. Couple after couple waltzed in and out gracefully. Ty just sat beside a heap of handbags and mobile phones. To her, these moments seemed the longest. She wasted away the time by looking at the brightly-lit candelabrum.

"Why aren’t you dancing?" Phan asked her.

"Sorry, I can’t," answered Ty as she looked down.

To be frank, she had never thought of going to a dancing class. Even if she could dance, surely no young men here would invite her. ‘So much the better,’ she said to herself. He sat down close to her and talked to her for hours, ignoring the envious glances from other women.

From that day onwards, Ty felt quite bold when she had to face men. She remembered Phan’s question: "God doesn’t deny anybody. The question is, why aren’t you confident enough to assert your strength?"

The next day she let her friends go ahead to university so that she might have a little while to study herself in the mirror. For the first time in her life, she found herself more attractive than usual with a rosy shade on her cheeks (which were usually rather pale). ‘No woman is ugly. There are only women who regarded themselves as plain,’ she quoted to herself.

‘Clearly, I must be good-looking enough to attract Phan’s attention,’ Ty thought.

"How silly you’ve been these days! You seem to be haunted by somebody." Not until Cam Huong repeated her remark for the second time did Ty recognise her friend’s presence. "I know which guy’s charmed you. Mind your own position, dear. The higher you climb up, the more it hurts when you fall," she warned.

Cam Huong’s remarks reminded her of her plight. Being a very poor student, she could hardly make ends meet at school. When she walked from house to house to look for a job, people always turned a deaf ear to her proposal, for she did not have an attractive appearance.

The sweet memories from her meeting with Phan were still fresh and warm in her heart when the weather turned cold. She coughed terribly. Cam Huong finally took her to the university infirmary. The physician concluded she suffered from acute bronchitis. In her exhaustion she overheard her classmates talking to one another with low voices.

"Bronchitis or lung tuberculosis?" Van asked Cam Huong in a low whisper.

"It’s going to become tuberculosis," Cam Huong observed.

"Is it a contagious disease?" asked Khanh Van.

"Please tell us your home address and we’ll inform your mother of your critical situation," they said when she woke up.

"Please don’t. What’s the use of telling my mum about it? Supporting my two younger siblings is more than what she can stand, let alone coming here to look after me. Death does not scare me," Ty said, then fainted.

She was surprised by Phan’s presence by the side of her bed when she regained consciousness. Finding her eyes open, he bent down, smiling. ‘What gentle glances, tinted with worry and affection,’ she said to herself. ‘Where did I receive them? At that birthday party, perhaps,’ she thought.

"How did you know that I’m in this health centre?" Ty asked Phan.

"In their dire need, your roomates resorted to Khanh Thuong’s financial support. When they reached her home, they met me there," answered Phan.

Phan put several packets of medicines on the table. "Take it easy, dear," he told her. "Your illness is due to exhaustion, that’s all. If you’re still this worried, you’ll hardly get better." That was the first time she had been cheered up since her diagnosis, and it made tears well up in her eyes.

"You can weep to your heart’s content to wash away your anxiety," he assured her.

She had hardly wiped away her tears when he brought a bowl of hot porridge to her. "Help yourself, then go to sleep again. When you wake up late in the afternoon, try to drink a carton of milk. Tomorrow I’ll be back here to check in. If it’s still full, Ipunish you, my dear," he teased before saying good-bye.

After that, she fell asleep. In her slumber, she felt as if she was floating among the clouds.

"My poor little friend! He’s just taken pity on her, and pity is not love at all, you see," Cam Huong said to one of her friends loud enough for Ty to hear. Back to her own room more than a week later, Ty looked healthier than ever. Phan made frequent visits amid the suspicions of her friends.

"Maybe his visits are merely a cover-up of his love for another lady here," remarked Hong Dieu.

"Doubtful – young men are extremely dubious nowadays," both Khanh Van and Cam Huong agreed. "If you want to be loved by youths, you must be either rich or beautiful. Take our male classmates as an example. They only run after those who ride luxury motorbikes like the Spacy or the Attila," Khanh Van went on.

On her bed, Ty heard these comments clearly, but she pretended not to know anything. ‘No, Phan isn’t that kind of youth. Such a kind-hearted youth can’t be so deceitful and brutal,’ she told herself.

Phan came to Ty with a large bag of presents for her. Staring at the cans of milk and juicy oranges on the table, she felt she must do something in return.

"What can I do for you, dear?" she asked Phan, for she wanted to be sure about his real sentiments.

"What I’m badly in need of now is your health. Next comes high spirits and doing well at university, that’s all," he replied.

"Thanks a lot, dear."

"Don’t say anything else. Try to achieve what I’ve just asked of you. You’re still a far cry from good health. Anyhow, here it’s too noisy and stuffy," he said.

"Right you are!" she added to his remarks, smiling.

***​

"You should exercise more – go running and do breathing drills," he suggested.

"Where can I perform such things?"

"Umm, I’ll take you out in the morning when I’m free," he promised.

It was an early morning on Thien An Hill. The wind was blowing gently through the pine trees. Ty managed to make a few rounds, bathed in perspiration. Her countenance looked rosy under the morning sunshine. Phan was sitting at the upper end of the slope with a stern face and a broad smile. She stopped to have a look at him. His fine countenance seemed bright under a clear blue sky on the background of tender pine twigs. The image would forever be seared in her memory.

"Brother Phan," Ty called him softly.

"What’s that?" he replied with a question, startled a bit from his meditation.

She felt confused. Only when sitting close to him did she feel the warmth covering her whole body. She placed her hands on his. How quiet the surroundings were! Above her was the blue sky and down below stretched a green valley. She trembled, waiting and waiting. At last he only held her hands.

"Your hands are now warm and dry; you’re well again. Before they were wet and cold," he remarked.

"Yes, I’m now feeling well again. By the way, the owner of a souvenir shop nearby asked me to work overtime for her with an appropriate pay. Should I accept that job?"

"Why not? But in my opinion, you should put it off for a few more weeks until you’ve completely recovered.

"Yes, you’re right," she answered. ‘I wish that in my entire lifetime, I could be so well-advised,’ she thought. By his side, she felt that she was so little in comparison with him, a huge tree providing shade over her.

***​

The apprentice schedule seemed longer than her expectation. Ty wished to return to Thien An Hill soon so that she might run up the slope, lie on the grass and contemplate the clear blue sky behind Phan’s shoulders.

After two months of separation, all her friends had come back to class. They talked and talked. Surprisingly, a lot of events had taken place during that short period. Cam Huong had just said good-bye to her lover, so her face revealed disappointed.

"Why hasn’t your darling come to visit you so far?" she asked Ty. "Damn those betrayers!"

"Don’t be so dreamy, my dear. Don’t you know the saying, ‘What’s too perfect and too beautiful can’t be real’? Phan’s too good to you – so good that we’re doubtful about his nature," Khanh Van told her.

Ty had patiently waited for him for weeks. When would he appear?

***​

"May I see Miss Khanh Thuong, Auntie?" Ty asked the elderly maid of her family politely. Her friendly behaviour made the servant’s face brighten up, for rarely did anyone treat her so gently. Immediately Ty was invited in. The large lounge with its expensive marble looked cold. Slowly, Khanh Thuong came downstairs. Perfume coming from her silk nightdress wafted to Ty’s settee.

Seeing Ty in the hall, she said softly, "I was going to look for you but I didn’t know which dormitory you were staying in. Brother Phan’s too busy to visit you, but he always misses you. He’s asked me to send you this card."

‘The wedding card?’ Ty asked herself, standing dumbfounded. Khanh Thuong went upstairs again to fetch the card. "You’ve reached here in time. Wait for me a few minutes. I’ll make up a bit, then we’ll go there by car just in time," she said to Ty.

The ordination for Pedro Nguyen Tien Phan was attended by numerous Christians, among them were Khanh Thuong and Ty. In front of the sacrarium, he lay prone, arms stretching out. Ty bent down her head and tried not to cry. Suddenly, Khanh Thuong seized her hands and silently dragged her out of the church.

"Let’s go out for fresh air," Khanh Thuong urged her. "Is it the first time you’ve been present at a religious service?" she asked Ty. Ty nodded her head. The two friends sat down on a bench under the canopy in the courtyard.

"The Church has just selected Brother Phan among over 30 deacons to be ordained as a priest. He studied well at the monastery. Besides, he’s very intelligent and serious about the canon law. Do you get now why he always paid attention to the less fortunate people on campus? Such things are taught in monastery," Khanh Thuong revealed.

"Now it’s high time for us to go back in. The service might be over," she urged Ty.

Among the crowd of followers, the new priest in his white frock was holding the sacred vessel. Although he looked rather different from his former self, Ty could recognise him with a patch of blue sky over his shoulder that day. Ty approached him and looked at Phan’s shining face.

Priest Pedro Phan suddenly found a familiar face staring at him.

"I’m very glad that you’ve arrived here. Do you still remember what I told you before?" he asked her.

"Don’t be afraid of solitude!," it is a precious piece of advice she would remember forever. Ty knew that he would no longer be beside her; nevertheless, the blessings he offered her would stay fresh in her mind, which was not love, but something far greater than love.
Một câu chuyện buồn.
Càng buồn hơn nữa khi nhân vật chính lại coi niềm tin tôn giáo hơn cả tình yêu :D
 

MS903

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-726598
Ngày cấp bằng
22/4/20
Số km
486
Động cơ
79,459 Mã lực
Một câu chuyện buồn.
Càng buồn hơn nữa khi nhân vật chính lại coi niềm tin tôn giáo hơn cả tình yêu
:D
Em rất vui vì cuối cùng cũng có một còm đồng cảm. Câu truyện này em đọc từ năm 2006 mà nó khiến em cứ nhớ mãi tới bây giờ. Tình cờ hôm trước đọc lại, thấy hợp nên post lên.
Thỉnh thoảng cụ vào thớt này chơi. Nói chuyện gì cũng được, cho em đỡ buồn.
 

Aug

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-721675
Ngày cấp bằng
23/3/20
Số km
188
Động cơ
79,440 Mã lực
Tiếng nức nở của Peter làm Wendy thức giấc và cô ngồi dậy. Việc có người lạ khóc trong phòng trẻ chẳng làm cô e sợ chút nào, cô chỉ thấy tò mò.

- Chú bé này - Wendy lịch sự hỏi - tại sao chú khóc?

Peter cũng chứng tỏ mình là người vô cùng lịch sự vì chú đã học cách cư xử thượng lưu qua các buổi tiệc của các cô tiên. Chú đứng dậy và nghiêng mình duyên dáng cúi chào Wendy. Wendy rất thích thú và cũng đáp lễ lại Peter với phong thái thật thoải mái.

- Cậu tên là gì? - Peter hỏi.

- Wendy Moira Angela Darling - Wendy đáp thoải mái

– Còn cậu?

- Peter Pan.

Wendy đã biết đó là Peter nhưng tên chú bé dường như có phần ngắn ngủi đối với cô.

- Thế thôi sao?

- Đúng vậy - Peter hơi lạnh lùng trả lời. Lần đầu tiên trong đời, chú nhận ra sự cụt lủn của tên mình.

- Xin lỗi cậu - Wendy Moira Angela chữa.

- Không sao - Peter nói mà họng như khô lại.

Wendy lại hỏi "nhà cậu ở đâu?"

- Ngã tư thứ hai rẽ phải, sau đó đi thẳng tới bình minh.

- Địa chỉ lạ nhỉ!

Peter cảm thấy hơi cú. Lần đầu tiên chú nhận thấy địa chỉ nhà mình kỳ quặc.

- Không, có gì lạ đâu – chú vặc lại.

- Tớ định nói là - Wendy chợt nhớ ra Peter là khách và nói với giọng mềm mỏng - có phải bác đưa thư bỏ thư ở đó cho cậu không? Chẳng hiểu tại sao cô lại nói tới chuyện này.

- Tớ không nhận thư - Peter khinh khỉnh đáp.

- Nhưng mẹ cậu phải nhận thư chứ?

- Tớ không có mẹ.

Wendy cảm nhận ngay lập tức một bi kịch ở đâu đây.

- Ô Peter, hóa ra vì thế mà cậu khóc phải không? Và cô rời khỏi giường để chạy đến với Peter.

- Nếu tớ khóc, đó chẳng phải vì việc gì dính dáng đến mẹ cả - Peter nghẹn lên đáp - Tớ khóc bởi vì tớ không buộc lại được cái bóng của tớ… với lại tớ có khóc đâu.

- Bóng của cậu bị tuột ra à?

- Ừ.

Lúc bấy giờ Wendy mới nhìn thấy cái bóng nằm trên sàn nhà trông thật tội nghiệp và cô cảm thấy thương Peter vô cùng.

- Thật kinh khủng – cô công nhận.

Nhưng cô không thể nín cười khi thấy Peter đã định dán lại bóng bằng bọt xà phòng. Bọn con trai có những thứ suy nghĩ buồn cười thật! May quá, cô nghĩ ngay ra cách giải quyết vấn đề.

- Phải khâu lại thôi – cô nói với giọng ra bề kẻ cả.

- Khâu lại á? Khâu lại là gì?

- Sao cậu chẳng biết gì hết thế nhỉ!

- Tớ ấy à? Làm gì có chuyện!

Nhưng cái sự dốt nát ấy lại càng khiến Wendy thích thú.

- Cậu bé ơi, tớ sẽ khâu lại cho cậu – Dù Peter cũng bằng lứa Wendy, cô cứ nói vậy. Cô đi lấy đồ may và bắt đầu khâu cái bóng vào chân Peter.

- Có lẽ hơi đau một tí đấy - Wendy báo trước.

- Ồ, tớ chẳng khóc đâu - Peter giờ hoàn toàn tin chắc rằng cả đời mình chưa khóc bao giờ.

Chú nghiến răng lại, không khóc và chẳng bao lâu sau, bóng của chú đã lại di động được bình thường mặc dù nó còn hơi nhăn nhúm.

- Hay tớ là nó đi một tí - Wendy nghĩ ngợi rồi nói.

Nhưng Peter tỏ ra là đấng nam nhi không thèm đếm xỉa gì đến hình thức bên ngoài, bắt đầu nhảy múa mừng vui. Than ôi, chú đã quên mất rằng niềm vui của chú trở lại là nhờ có Wendy. Chú tưởng như tự chú đã gắn lại bóng cho mình.

- Tớ khéo chưa! – Chú hân hoan - Về mặt khéo tay, chẳng ai sánh kịp tớ!

Cũng khá là xấu hổ khi phải thừa nhận rằng sự huênh hoang mù quáng này lại là một trong những phẩm chất đáng kinh ngạc nhất của Peter. Nói thẳng tuột ra là trên đời này chưa có ai huênh hoang hơn chú. Nhưng Wendy lại hết sức bất bình.

- Đồ khoác lác – cô giễu cợt nói - Thế ra tớ chẳng làm gì đấy chắc.

- Ồ, tí tẹo ấy mà - Peter vô tư đáp. Và chú lại tiếp tục nhảy nhót.

- Cái gì, tí tẹo thôi sao - Wendy kiêu kỳ nói - Nếu tớ không giúp gì được cậu, tớ lại đi ngủ đây.

Với vẻ tự trọng bị tổn thương, cô quay về giường, trùm chăn kín đầu. Để lôi Wendy ra khỏi chăn, Peter giả vờ bỏ đi rồi thấy chẳng ăn thua gì, chú bèn đến ngồi bên giường Wendy và lấy chân khẽ đá đá vào cô bé.

- Này Wendy, đừng bỏ đi. Tớ không thể kìm khỏi huyênh hoang khi tớ đang vui.

Dù Wendy đang lắng nghe rất chăm chú, cô chẳng cựa quậy tí nào.

- Này Wendy - Peter nói tiếp bằng cái giọng mà không người phụ nữ nào cưỡng lại nổi - Wendy này, một cô bé còn bằng hai chục lần bọn con trai đấy.

Đột nhiên Wendy tự cảm thấy mình là con gái từ đầu tới chân và cô he hé mắt qua một góc chăn.

- Peter, cậu có tin lời cậu vừa nói không đấy?

- Trăm phần trăm ấy chứ.

- Thế thì cậu thật dễ thương - Wendy tuyên bố - Và vì vậy, tớ dậy. Và cô đến ngồi cạnh Peter.

Cô cũng nói rằng cô có thể sẽ trao cho Peter một cái hôn nếu chú thích nhưng Peter không hiểu gì cả. Chú chìa tay ra.

- Thế ít nhất cậu cũng biết hôn là gì chứ? - Wendy ngạc nhiên hỏi.

- Tớ sẽ biết ngay khi nào cậu đưa nó cho tớ - Peter đáp giọng cộc lốc.

Để cậu ta khỏi bị hẫng, Wendy đưa cho Peter một cái đê khâu.

- Thế là bây giờ tớ sẽ trao cho cậu một cái hôn nhé - Peter bảo.

Wendy nhanh nhẹn đáp:

- Nếu cậu thích.

Và cô bé chìa má, nhưng Peter chỉ đặt một cái cúc hình bầu dục vào lòng bàn tay cô. Wendy hạ má xuống và nói rằng cô sẽ mang nụ hôn của chú ở sợi dây chuyền trên cổ.

His sobs woke Wendy, and she sat up in bed. She was not alarmed to see a stranger crying on the nursery floor; she was only pleasantly interested.

“Boy,” she said courteously, “why are you crying?”

Peter could be exceeding polite also, having learned the grand manner at fairy ceremonies, and he rose and bowed to her beautifully. She was much pleased, and bowed beautifully to him from the bed.

“What's your name?” he asked.

“Wendy Moira Angela Darling,” she replied with some satisfaction. “What is your name?”

“Peter Pan.”

She was already sure that he must be Peter, but it did seem a comparatively short name.

“Is that all?”

“Yes,” he said rather sharply. He felt for the first time that it was a shortish name.

“I'm so sorry,” said Wendy Moira Angela.

“It doesn't matter,” Peter gulped.

She asked where he lived.

“Second to the right,” said Peter, “and then straight on till morning.”

“What a funny address!”

Peter had a sinking. For the first time he felt that perhaps it was a funny address.

“No, it isn't,” he said.

“I mean,” Wendy said nicely, remembering that she was hostess, “is that what they put on the letters?”

He wished she had not mentioned letters.

“Don't get any letters,” he said contemptuously.

“But your mother gets letters?”

“Don't have a mother,” he said. Not only had he no mother, but he had not the slightest desire to have one. He thought them very over-rated persons. Wendy, however, felt at once that she was in the presence of a tragedy.

“O Peter, no wonder you were crying,” she said, and got out of bed and ran to him.

“I wasn't crying about mothers,” he said rather indignantly. “I was crying because I can't get my shadow to stick on. Besides, I wasn't crying.”

“It has come off?”

“Yes.”

Then Wendy saw the shadow on the floor, looking so draggled, and she was frightfully sorry for Peter. “How awful!” she said, but she could not help smiling when she saw that he had been trying to stick it on with soap. How exactly like a boy!

Fortunately she knew at once what to do. “It must be sewn on,” she said, just a little patronisingly.

“What's sewn?” he asked.

“You're dreadfully ignorant.”

“No, I'm not.”

But she was exulting in his ignorance. “I shall sew it on for you, my little man,” she said, though he was tall as herself, and she got out her housewife [sewing bag], and sewed the shadow on to Peter's foot.

“I daresay it will hurt a little,” she warned him.

“Oh, I shan't cry,” said Peter, who was already of the opinion that he had never cried in his life. And he clenched his teeth and did not cry, and soon his shadow was behaving properly, though still a little creased.

“Perhaps I should have ironed it,” Wendy said thoughtfully, but Peter, boylike, was indifferent to appearances, and he was now jumping about in the wildest glee. Alas, he had already forgotten that he owed his bliss to Wendy. He thought he had attached the shadow himself. “How clever I am!” he crowed rapturously, “oh, the cleverness of me!”

It is humiliating to have to confess that this conceit of Peter was one of his most fascinating qualities. To put it with brutal frankness, there never was a cockier boy.

But for the moment Wendy was shocked. “You conceit [braggart],” she exclaimed, with frightful sarcasm; “of course I did nothing!”

“You did a little,” Peter said carelessly, and continued to dance.

“A little!” she replied with hauteur [pride]; “if I am no use I can at least withdraw,” and she sprang in the most dignified way into bed and covered her face with the blankets.

To induce her to look up he pretended to be going away, and when this failed he sat on the end of the bed and tapped her gently with his foot. “Wendy,” he said, “don't withdraw. I can't help crowing, Wendy, when I'm pleased with myself.” Still she would not look up, though she was listening eagerly. “Wendy,” he continued, in a voice that no woman has ever yet been able to resist, “Wendy, one girl is more use than twenty boys.”

Now Wendy was every inch a woman, though there were not very many inches, and she peeped out of the bed-clothes.

“Do you really think so, Peter?”

“Yes, I do.”

“I think it's perfectly sweet of you,” she declared, “and I'll get up again,” and she sat with him on the side of the bed. She also said she would give him a kiss if he liked, but Peter did not know what she meant, and he held out his hand expectantly.

“Surely you know what a kiss is?” she asked, aghast.

“I shall know when you give it to me,” he replied stiffly, and not to hurt his feeling she gave him a thimble.

“Now,” said he, “shall I give you a kiss?” and she replied with a slight primness, “If you please.” She made herself rather cheap by inclining her face toward him, but he merely dropped an acorn button into her hand, so she slowly returned her face to where it had been before, and said nicely that she would wear his kiss on the chain around her neck.
 
Chỉnh sửa cuối:

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Ngộp thở...
Em thua, truyện tình cảm em luôn là người thua.
Hôm qua tình cờ tìm lại được câu truyện em đọc cách đây mười mấy năm rồi, ngày đó đang tuổi yêu, đang tuổi đi học nữa nên đọc chỉ biết buồn.

Not a secular love

by Tran Thuy Mai


Entering the room Phan saw Ty sitting motionless in one of its corners. Immediately, he came up to her and began chatting to the surprise of her classmates.

The band started playing. Couple after couple waltzed in and out gracefully. Ty just sat beside a heap of handbags and mobile phones. To her, these moments seemed the longest. She wasted away the time by looking at the brightly-lit candelabrum.

"Why aren’t you dancing?" Phan asked her.

"Sorry, I can’t," answered Ty as she looked down.

To be frank, she had never thought of going to a dancing class. Even if she could dance, surely no young men here would invite her. ‘So much the better,’ she said to herself. He sat down close to her and talked to her for hours, ignoring the envious glances from other women.

From that day onwards, Ty felt quite bold when she had to face men. She remembered Phan’s question: "God doesn’t deny anybody. The question is, why aren’t you confident enough to assert your strength?"

The next day she let her friends go ahead to university so that she might have a little while to study herself in the mirror. For the first time in her life, she found herself more attractive than usual with a rosy shade on her cheeks (which were usually rather pale). ‘No woman is ugly. There are only women who regarded themselves as plain,’ she quoted to herself.

‘Clearly, I must be good-looking enough to attract Phan’s attention,’ Ty thought.

"How silly you’ve been these days! You seem to be haunted by somebody." Not until Cam Huong repeated her remark for the second time did Ty recognise her friend’s presence. "I know which guy’s charmed you. Mind your own position, dear. The higher you climb up, the more it hurts when you fall," she warned.

Cam Huong’s remarks reminded her of her plight. Being a very poor student, she could hardly make ends meet at school. When she walked from house to house to look for a job, people always turned a deaf ear to her proposal, for she did not have an attractive appearance.

The sweet memories from her meeting with Phan were still fresh and warm in her heart when the weather turned cold. She coughed terribly. Cam Huong finally took her to the university infirmary. The physician concluded she suffered from acute bronchitis. In her exhaustion she overheard her classmates talking to one another with low voices.

"Bronchitis or lung tuberculosis?" Van asked Cam Huong in a low whisper.

"It’s going to become tuberculosis," Cam Huong observed.

"Is it a contagious disease?" asked Khanh Van.

"Please tell us your home address and we’ll inform your mother of your critical situation," they said when she woke up.

"Please don’t. What’s the use of telling my mum about it? Supporting my two younger siblings is more than what she can stand, let alone coming here to look after me. Death does not scare me," Ty said, then fainted.

She was surprised by Phan’s presence by the side of her bed when she regained consciousness. Finding her eyes open, he bent down, smiling. ‘What gentle glances, tinted with worry and affection,’ she said to herself. ‘Where did I receive them? At that birthday party, perhaps,’ she thought.

"How did you know that I’m in this health centre?" Ty asked Phan.

"In their dire need, your roomates resorted to Khanh Thuong’s financial support. When they reached her home, they met me there," answered Phan.

Phan put several packets of medicines on the table. "Take it easy, dear," he told her. "Your illness is due to exhaustion, that’s all. If you’re still this worried, you’ll hardly get better." That was the first time she had been cheered up since her diagnosis, and it made tears well up in her eyes.

"You can weep to your heart’s content to wash away your anxiety," he assured her.

She had hardly wiped away her tears when he brought a bowl of hot porridge to her. "Help yourself, then go to sleep again. When you wake up late in the afternoon, try to drink a carton of milk. Tomorrow I’ll be back here to check in. If it’s still full, Ipunish you, my dear," he teased before saying good-bye.

After that, she fell asleep. In her slumber, she felt as if she was floating among the clouds.

"My poor little friend! He’s just taken pity on her, and pity is not love at all, you see," Cam Huong said to one of her friends loud enough for Ty to hear. Back to her own room more than a week later, Ty looked healthier than ever. Phan made frequent visits amid the suspicions of her friends.

"Maybe his visits are merely a cover-up of his love for another lady here," remarked Hong Dieu.

"Doubtful – young men are extremely dubious nowadays," both Khanh Van and Cam Huong agreed. "If you want to be loved by youths, you must be either rich or beautiful. Take our male classmates as an example. They only run after those who ride luxury motorbikes like the Spacy or the Attila," Khanh Van went on.

On her bed, Ty heard these comments clearly, but she pretended not to know anything. ‘No, Phan isn’t that kind of youth. Such a kind-hearted youth can’t be so deceitful and brutal,’ she told herself.

Phan came to Ty with a large bag of presents for her. Staring at the cans of milk and juicy oranges on the table, she felt she must do something in return.

"What can I do for you, dear?" she asked Phan, for she wanted to be sure about his real sentiments.

"What I’m badly in need of now is your health. Next comes high spirits and doing well at university, that’s all," he replied.

"Thanks a lot, dear."

"Don’t say anything else. Try to achieve what I’ve just asked of you. You’re still a far cry from good health. Anyhow, here it’s too noisy and stuffy," he said.

"Right you are!" she added to his remarks, smiling.

***​

"You should exercise more – go running and do breathing drills," he suggested.

"Where can I perform such things?"

"Umm, I’ll take you out in the morning when I’m free," he promised.

It was an early morning on Thien An Hill. The wind was blowing gently through the pine trees. Ty managed to make a few rounds, bathed in perspiration. Her countenance looked rosy under the morning sunshine. Phan was sitting at the upper end of the slope with a stern face and a broad smile. She stopped to have a look at him. His fine countenance seemed bright under a clear blue sky on the background of tender pine twigs. The image would forever be seared in her memory.

"Brother Phan," Ty called him softly.

"What’s that?" he replied with a question, startled a bit from his meditation.

She felt confused. Only when sitting close to him did she feel the warmth covering her whole body. She placed her hands on his. How quiet the surroundings were! Above her was the blue sky and down below stretched a green valley. She trembled, waiting and waiting. At last he only held her hands.

"Your hands are now warm and dry; you’re well again. Before they were wet and cold," he remarked.

"Yes, I’m now feeling well again. By the way, the owner of a souvenir shop nearby asked me to work overtime for her with an appropriate pay. Should I accept that job?"

"Why not? But in my opinion, you should put it off for a few more weeks until you’ve completely recovered.

"Yes, you’re right," she answered. ‘I wish that in my entire lifetime, I could be so well-advised,’ she thought. By his side, she felt that she was so little in comparison with him, a huge tree providing shade over her.

***​

The apprentice schedule seemed longer than her expectation. Ty wished to return to Thien An Hill soon so that she might run up the slope, lie on the grass and contemplate the clear blue sky behind Phan’s shoulders.

After two months of separation, all her friends had come back to class. They talked and talked. Surprisingly, a lot of events had taken place during that short period. Cam Huong had just said good-bye to her lover, so her face revealed disappointed.

"Why hasn’t your darling come to visit you so far?" she asked Ty. "Damn those betrayers!"

"Don’t be so dreamy, my dear. Don’t you know the saying, ‘What’s too perfect and too beautiful can’t be real’? Phan’s too good to you – so good that we’re doubtful about his nature," Khanh Van told her.

Ty had patiently waited for him for weeks. When would he appear?

***​

"May I see Miss Khanh Thuong, Auntie?" Ty asked the elderly maid of her family politely. Her friendly behaviour made the servant’s face brighten up, for rarely did anyone treat her so gently. Immediately Ty was invited in. The large lounge with its expensive marble looked cold. Slowly, Khanh Thuong came downstairs. Perfume coming from her silk nightdress wafted to Ty’s settee.

Seeing Ty in the hall, she said softly, "I was going to look for you but I didn’t know which dormitory you were staying in. Brother Phan’s too busy to visit you, but he always misses you. He’s asked me to send you this card."

‘The wedding card?’ Ty asked herself, standing dumbfounded. Khanh Thuong went upstairs again to fetch the card. "You’ve reached here in time. Wait for me a few minutes. I’ll make up a bit, then we’ll go there by car just in time," she said to Ty.

The ordination for Pedro Nguyen Tien Phan was attended by numerous Christians, among them were Khanh Thuong and Ty. In front of the sacrarium, he lay prone, arms stretching out. Ty bent down her head and tried not to cry. Suddenly, Khanh Thuong seized her hands and silently dragged her out of the church.

"Let’s go out for fresh air," Khanh Thuong urged her. "Is it the first time you’ve been present at a religious service?" she asked Ty. Ty nodded her head. The two friends sat down on a bench under the canopy in the courtyard.

"The Church has just selected Brother Phan among over 30 deacons to be ordained as a priest. He studied well at the monastery. Besides, he’s very intelligent and serious about the canon law. Do you get now why he always paid attention to the less fortunate people on campus? Such things are taught in monastery," Khanh Thuong revealed.

"Now it’s high time for us to go back in. The service might be over," she urged Ty.

Among the crowd of followers, the new priest in his white frock was holding the sacred vessel. Although he looked rather different from his former self, Ty could recognise him with a patch of blue sky over his shoulder that day. Ty approached him and looked at Phan’s shining face.

Priest Pedro Phan suddenly found a familiar face staring at him.

"I’m very glad that you’ve arrived here. Do you still remember what I told you before?" he asked her.

"Don’t be afraid of solitude!," it is a precious piece of advice she would remember forever. Ty knew that he would no longer be beside her; nevertheless, the blessings he offered her would stay fresh in her mind, which was not love, but something far greater than love.
Đoạn chat trên kia của mợ mà không có những icon đi kèm ư (Em fun ạ,:D).
 

Aug2

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-775000
Ngày cấp bằng
21/4/21
Số km
46
Động cơ
38,480 Mã lực
Tuổi
113
Tachiana Petrovna dọn đến nhà cụ Potapov được một tháng thì cụ mất. Nàng ở lại một mình với đứa con gái nhỏ là Varia và người vú già.
Ngôi nhà nhỏ, chỉ có ba gian, ở trên một ngọn đồi trông xuống con sông phía Bắc ngay đầu tỉnh lị. Sau nhà, bên kia khu vườn đã trụi lá là một rừng bạch dương phi màu trắng bạc. ở đó, từ sáng đến tối, lũ quạ kêu quàng quạc, bay thành từng đám mây đen trên những ngọn cây trần trụi báo hiệu trời xấu.
Từ khi rời Moskva, Tachiana mãi vẫn không sao quen được cái tỉnh lị đìu hiu với những ngôi nhà nhỏ bé, những cánh cửa hàng rào kêu ken két, những buổi tối vắng lặng, nghe rõ cả tiếng ngọn đèn dầu ho nổ lép bép.
"Mình ngốc quá! - Nàng nghĩ - Không dưng đi bỏ Moskva, nhà hát và bè bạn! Đáng lẽ phải đưa Varia đến với bà vú ở Puskino, nơi đó chưa bị máy bay bắn phá lần nào, còn mình thì cứ việc ở lại Moskva. Trời, mình thật ngốc!".
Nhưng không thể trở lại Moskva nữa rồi, Tachiana quyết định sẽ biểu diễn trong các trạm quân y - trong thị xã này có vài trạm - và nàng cảm thấy yên tâm. Nàng còn thấy thích cái tỉnh lỵ ấy nữa là khác, nhất là khi đông về và tuyết xuống phủ đầy. Ngày lại ngày, êm dịu và xám ngắt. Sông mãi chưa đóng băng, mặt nước màu xanh lá cây bốc khói.
Tachiana quen dần với tỉnh lị và cả với ngôi nhà không phải của mình. Nàng đã quen chiếc dương cầm lạc giọng, những tấm ảnh úa vàng trên tường chụp những thiết giáp hạm cổ lỗ bao vệ bờ biển. Trước kia, cụ Potapov làm thợ máy tàu biển. Trên cái bàn giấy phủ dạ xanh của cụ có đặt mô hình tuần dương hạm "Grômôbôi", trên tàu đó cụ đã làm việc, Varia không được phép sờ mó vào mô hình ấy. Và nói chung, không được sờ mó vào bất cứ vật gì.
Tachiana biết cụ Potapov có con trai đang phục vụ ở trong hạm đội "Hắc Hi". Trên bàn, bên cạnh mô hình tuần dương hạm, có bức ảnh của anh. Đôi lúc, Tachiana cầm bức ảnh lên ngắm nghía rồi nhíu đôi lông mày thanh thanh lại, nghĩ ngợi. Nàng cứ có cảm giác là đã gặp anh ở một nơi nào đó, nhưng đã lâu lắm rồi, trước cả cuộc hôn nhân không toại nguyện của nàng. Nhưng ở đâu? Và khi nào nhỉ?
Anh lính thuỷ nhìn nàng bằng đôi mắt bình thản hơi có vẻ chế nhạo, như muốn hỏi: "Thế nào chị? Chẳng lẽ chị vẫn chưa nhớ ra là chúng ta đã gặp nhau ở đâu hay sao?"
- Không, tôi không nhớ - nàng trả lời khe khẽ.
- Mẹ ơi, mẹ nói chuyện với ai thế? - Varia từ phòng bên hỏi to.
- Với cái dương cầm con ạ - Tachiana mỉm cười đáp lại.
Vào giữa mùa đông bắt đầu có những lá thư do cùng một bàn tay viết gửi cho cụ Potapov, Tachiana xếp những lá thư ấy lại trên bàn. Một lần đang đêm nàng chợt thức giấc. ánh tuyết mờ mờ chiếu vào cửa kính. Con mèo xám Arkhiv của cụ Potapov để lại đang ngáy khò khò trên đi văng.
Tachiana khoác áo choàng mỏng vào phòng làm việc của cụ Potapov và đứng môt lát bên cửa sổ. Một con chim lặng lẽ bay vút ra khỏi cây làm tuyết đổ xuống. Tuyết bay như bụi trắng phủ một lớp mỏng trên mặt kính.
Tachiana thắp ngọn nến trên bàn, ngồi xuống ghế bành và nhìn mãi ngọn nến. Ngọn nến cũng chả buồn lay động. Sau đó nàng thận trọng lấy ra một bức thư, bóc phong bì, nhìn chung quanh rồi bắt đầu đọc:
" Cha yêu quý, thế là con đã nằm bệnh viện được một tháng, - nàng đọc - Vết thương không nặng lắm. Đại thể là nó đang lên da non. Xin cha đừng lo lắng và chớ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác. Con van cha đấy!"
" Con luôn nhớ đến cha, - Tachiana đọc tiếp - đến ngôi nhà của cha con ta, đến tỉnh lị của chúng ta. Tất cả những cái đó xa xăm quá, tưởng như ở đâu mãi chân trời. Con nhắm mắt lại và thấy con mở cửa hàng rào, bước vào vườn. Mùa đông, tuyết xuống, nhưng con đường nhỏ dẫn tới phong đình bên dốc đã được quét dọn sạch sẽ, còn băng bụi phủ đầy những khóm tử đinh hương. Lò sưởi trong phòng kêu tí tách. Khói bạch dưng thoang thoảng. Cây dương cầm cuối cùng đã được lên dây lại và cha đã cắm những cây nếnvàng hình xoắn ốc con mua từ Leningrad vào những chân đèn. Và vẫn những bản nhạc ấy trên chiếc đàn? Bạn tự khúc của vở nhạc kịch " Con đầm Pích" và tình ca " Trên bờ cõi Tổ quốc xa xôi." Không biết quả chuông treo ở cửa có kêu không? Thế là con vẫn chưa kịp chữa. Chả lẽ rồi con sẽ lại được gặp tất cả những cái đó? Chả lẽ rồi con lại được lấy nước giếng trong bình mà rửa sạch bụi đường xa? Cha nhớ không? Ôi,nếu cha biết được rằng từ chốn xa xôi này con yêu mến tất cả những cái đó biết chừng nào? Cha đừng ngạc nhiên, nhưng con nói với cha một cách thật nghiêm túc rằng con nhớ đến những cái đó trong những phút ác liệt nhất của trận đánh. Con biết rằng con đang bảo vệ không riêng gì bờ cõi đất nước mà cả cái góc nhỏ bé và thân yêu ấy trong lòng con: tức là cả cha, cả khu vườn nhà ta, cả những chú bé tóc bù xù trong làng ta, cả những khu rừng bạch dương bên kia sông và cả con mèo Arkhiv nữa. Xin cha đừng cười và đừng lắc đầu cha nhé. Có thể khi ra viện con sẽ được về nhà ít lâu. Điều đó chưa chắc lắm. Tốt hơn là cha đừng đợi".
Tachiana ngồi mãi bên bàn, mắt mở to nhìn qua cửa sổ, nơi bình minh bắt đầu hé lên trong màu xanh dày đặc và nghĩ rằng rồi đây, ngày một ngày hai, một người không quen biết có thể từ mặt trận trở về ngôi nhà này và người đó sẽ phải đau khổ khi phải gặp những người xa lạ ở đây và phải trông thấy mọi vật hoàn toàn không giống như ý người đó muốn.
Sáng hôm sau, Tachiana sai Varia lấy xẻng ra dọn con đường dẫn tới phong đình trên bờ dốc. Cái lầu ấy đã hoàn toàn cũ nát. Những cột gỗ mốc meo, rêu phủ đầy. Tachiana tự tay chữa lấy quả chuông con treo trên cửa. Trên chuông có một hàng chữ đúc đến buồn cười "Ta treo trên cửa - hãy giật cho vui!" Tachiana đụng vào chuông, nó kêu lên lanh lảnh. Con mèo Arkhiv khó chịu, ve vẩy đôi tai, rồi bực dọc đi ra khỏi nhà; có lẽ nó cho tiếng chuông vui vẻ kia là càn rỡ.
Trưa hôm đó, Tachiana, má ửng hồng, cười nói ầm ĩ, mắt quầng thâm vì xúc động, từ ngoài phố về dắt theo một ông lão lên dây đàn, một người Tiệp dã Nga hoá. Ông làm nghề chữa đèn cồn. đèn dầu ho, búp bê, ắccoocđêông và lên dây đàn dương cầm. Ông lão có cái họ nghe rất buồn cười: " Neviđan" (của lạ). Sau khi lên dây đàn, ông già nói rằng chiếc đàn cũ nhưng rất tốt. Không cần ông nói Tachiana cũng biết.
Khi ông lão đã ra về, Tachiana cần thận lục khắp các ngăn kéo bàn và tìm thấy một gói nến to hình xoắn ốc. Nàng cắm vào các chân nến đặt trên dưng cầm. Tối đến, nàng thắp nến, ngồi chơi đàn, và tiếng nhạc tràn ngập ngôi nhà.
Khi Tachianan ngừng chơi và tắt nến đi thì một làn khói thm to ra khắp các phòng như quanh cây thông ngày hội.
Varia không chịu được nữa.
- Sao mẹ lại đụng vào đồ vật của người khác? - Nó hỏi Tachiana - Mẹ cấm con, còn mẹ thì lại đụng vào đủ mọi thứ? Nào chuông, nào nến, nào đàn. Mẹ lại còn đặt những bn nhạc của người ta lên trên dương cầm nữa.
- Vì mẹ là người lớn, - Tachiana tr lời.
Varia chau mày, ngờ vực nhìn mẹ. Lúc này Tachiana không giống người lớn một chút nào. Mặt nàng tươi hẳn lên và nom giống cô gái tóc vàng đã đánh rơi chiếc hài pha lê trong hoàng cung. Chính Tachiana đã kể cho Varia nghe chuyện cô gái ấy.
Ngồi trên tàu hoả, trung uý Nicolai Potapov đã tính rằng anh chỉ có thể ở với cha nhiều lắm là một ngày đêm. Hạn nghỉ phép thì ngắn mà đi đường đã chiếm gần hết thời gian.
Tàu hoả tới thành phố vào ban ngày. Ngay tại nhà ga, trung uý được người quen làm trưởng ga cho biết cha anh mất đã một tháng và một nữ ca sĩ trẻ cùng đứa con gái đang ở nhà anh.
- Chị ta người tản cư, - ông trưởng ga nói.
Nicôlai im lặng nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những hành khách mặc áo bông, đi ủng dạ, tay cầm ấm nước, đang chạy. Anh thấy chóng mặt.
- Vâng, - trưởng ga nói - Cụ nhà là người thật tốt bụng. Thế mà cụ chết đi mà không kịp gặp con trai.
- Bao giờ lại có tàu ra, thưa bác? - Nicôlai hỏi.
- Năm giờ sáng mai, - ông lão nói, rồi im lặng một lát và nói tiếp - Anh lại đàng tôi chi. Bà lão nhà tôi sẽ pha trà, làm cơm anh ăn. Anh không phải về nhà nữa đâu.
- Cám ơn bác. - Nicôlai tr lời và bước ra.
Ông trưởng ga nhìn theo, lắc đầu.
Nicôlai đi qua tỉnh lị về bờ sông. Phía trên là một bầu trời xanh xám. Tuyết lơ thơ, bay chênh chếch giữa trời và đất. Mấy con quạ bước đi bước lại trên con đường phân rác bẩn thỉu. Trời sẩm tối. Gió thổi từ bên kia bờ sông, từ những cánh rừng, làm anh chảy nước mắt.
"Làm sao được! - Nicôlai nói! - Chậm mất rồi! Và giờ đây cái tỉnh lị này, cả con sông và ngôi nhà - mọi thứ đối với ta gần như xa lạ!"
Anh ngoảnh nhìn sườn đồi bên kia thành phố. ở đó hiện ra lờ mờ ngôi nhà trong khu vườn tuyết phủ. Từ ống khói to ra, khói bị gió cuốn về cánh rừng bạch dương.
Nicôlai thong thả bước về phía nhà mình. Anh định không vào nhà mà chỉ đi ngang thôi, cũng có thể rẽ vào vườn đứng một lát trong cái lầu nghỉ chân cũ kĩ. Thật khó chịu khi nghĩ rằng những người thờ xa lạ đang ở trong ngôi nhà của cha anh. Tốt hơn là chẳng nhìn thấy gì hết để khỏi phải đau lòng, cứ đi đi và lãng quên dĩ vãng.
" ồ - Nicôlai nghĩ bụng - con người mỗi ngày một trưởng thành, và nhìn sự vật chung quanh một cách nghiêm khắc hơn."
Nicôlai về đến nhà khi trời tối. Anh nhẹ nhàng mở cửa vào vườn, nhưng nó vẫn kêu ken két. Mnh vườn như giật mình. Tuyết đọng trên cành rơi xào xạc. Anh nhìn quanh. Trên con đường nhỏ dẫn tới phong đình, tuyết đã được dọn sạch. Nicôlai vào trong lầu, đặt hai tay lên cái lan can cũ kĩ. Đằng xa, bên kia rừng, bầu trời hồng lên mờ nhạt: có lẽ trăng đã lên sau những đám mây. Nicôlai cất mũ, lấy tay vuốt tóc. Chung quanh yên lặng, chỉ ở dưới chân đồi, mấy người đàn bà xách những chiếc xô rỗng kêu long xong đi đến lỗ băng lấy nước.
Anh chống cùi tay trên lan can, nói khẽ:
- Có thể nào lại như thế?
Có ai đó nhè nhẹ chạm vào vai anh. Nicôlai ngoảnh lại. Đằng sau anh là một thiếu phụ trẻ, có khuôn mặt xanh xao và nghiêm nghị, đầu trùm khăn len. Thiếu phụ nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm và chăm chú. Trên mi mắt và má nàng những bông tuyết tan dần. Có lẽ đó là tuyết trên cành rơi xuống.
-Anh đội mũ vào kẻo cảm lạnh đấy! - Thiếu phụ nói khẽ - Mời anh vào nhà đi. Không nên đứng ở đây.
Nicôlai im lặng. Thiếu phụ nắm lấy tay áo của anh và dẫn anh theo những con đường nhỏ đã dọn sạch. Đến bên thềm Nicôlai dừng lại. Xúc động làm anh nghẹn ngào, không sao thở được. Thiếu phụ vẫn nói khe khẽ:
- Không sao, xin anh đừng ngại vì chuyện tôi ở đây. Cảm giác đó sẽ qua ngay thôi.
Nàng giậm chân để rũ tuyết bám vào giày. Tức khắc quả chuông ở phòng mắc áo reo lên lanh lảnh đáp lại. Nicôlai thở dài thực mạnh, lấy hơi.
Anh bước vào nhà, vẻ bối rối, lẩm bẩm điều gì. ở phòng ngoài, mới cởi áo choàng anh đã ngửi thấy mùi khói bạch dương thoang thoảng và nhìn thấy con mèo Arkhiv. Nó ngồi ngáp dài trên đi văng. Một cô bé tóc bím đứng bên đi văng và nhìn anh bằng cặp mắt sung sướng, nhưng không phi nhìn mặt anh mà nhìn mấy viền vàng trên tay áo anh.
-Vào đây, anh! - Tachiana nói và dẫn anh vào bếp.
Trong bếp có bình giếng nước lạnh và treo một chiếc khăn vải lanh quen thuộc thêu hình những chiếc lá sồi.
Tachiana trở ra. Đứa con gái mang xà phòng cho Nicôlai và nhìn anh cởi áo, rửa mặt. Nỗi bối rối trong lòng anh vẫn chưa tan.
- Mẹ cháu là ai vậy? - Anh hỏi đứa bé và đỏ ửng mặt. Anh hỏi câu đó cho có hỏi mà thôi.
- Mẹ cháu tưởng mẹ cháu là người lớn. - Con bé thì thầm với một vẻ bí ẩn.- Nhưng mẹ cháu chẳng phi là người lớn tẹo nào. Mẹ cháu còn xoàng hơn cả cháu nữa cơ.
- Tại sao vậy? - Anh hỏi
Nhưng con bé không trả lời, nói cười và chạy ra ngoài.
Suốt buổi tối anh không sao xua đuổi được cảm giác nhẹ nhàng mà sâu lắng. Mọi vật trong nhà xếp đặt đúng theo ý anh muốn. Vẫn những bản nhạc ấy trên dương cầm, vẫn những cây nến hình xoắn ốc đang cháy, nổ tí tách và chiếu sáng phòng làm việc của cha anh. Cả những bức thư anh gửi từ bệnh viện về cũng nằm trên bàn, dưới chiếc địa bàn cũ mà ngày trước ông cụ vẫn thường dùng chặn lên thư.
Uống trà xong, Tachiana dẫn Nicôlai ra sau cánh rừng thăm mộ cha anh. Mặt trăng mờ mờ đã lên cao. Những cây bạch dưng tỏa sáng yếu ớt trong ánh trăng ngả bóng nhẹ xuống tuyết.
Đêm đã khuya, Tachiana ngồi trước dương cầm, nhẹ nhàng lựa phím đàn, rồi ngoảnh lại nhìn Nicôlai và nói:
- Tôi cứ có cảm giác là tôi đã gặp anh ở đâu rồi.
- Vâng, cũng có lẽ - anh đáp.
Nicôlai nhìn thiếu phụ. ánh nến ở bên cạnh soi sáng nửa khuôn mặt nàng. Anh đứng dậy đi đi lại lại trong phòng rồi dừng lại.
- Không, tôi không nhớ ra được! - Anh nói giọng trầm trầm.
Tachiana ngoảnh lại hốt hong nhìn Nicôlai nhưng không nói gì hết.
Nàng đã sửa soạn chỗ ngủ cho Nicôlai trên chiếc đi văng trong phòng làm việc, nhưng anh không sao chợp mắt được. Mỗi phút trong ngôi nhà này đối với anh thực sự quý báu và anh không muốn bỏ mất phút nào. Anh nằm lắng nghe bước chân rón rén của con mèo Arkhiv, tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng thì thào của Tachiana với người vú già sau cánh cửa đóng. Rồi những giọng nói im bặt, người vú già đã đi, những vệt sáng ở dưới cánh cửa vẫn không tắt. Anh nghe thấy các trang giấy loạt soạt: chắc Tachiana còn đọc sách. Anh đoán nàng thức cốt để gọi anh dậy cho kịp tàu. Anh muốn nói với nàng rằng anh cũng không ngủ, nhưng anh không dám gọi.
Bốn giờ sáng, Tachiana khe khẽ mở cửa và gọi Nicôlai.Anh cựa mình.
- Anh dậy đi thôi, đến giờ rồi,- nàng nói - Tôi rất tiếc phải đánh thức anh.
Tachiana tiễn anh ra ga khi thành phố đang yên giấc. Sau hồi chuông thứ hai họ từ giã nhau. Tachiana đưa cả hai tay cho Nicôlai và nói:
- Anh nhớ viết thư nhé! Giờ đây chúng ta như người thân. Phải vậy không anh?
Nicôlai không trả lời, anh chỉ gật đầu.
Mấy hôm sau, Tachiana nhận được một bức thư của Nicôlai viết ở dọc đường:
" Tôi đã nhớ ra chúng ta gặp nhau ở đâu - anh viết -nhưng tôi không muốn nói với chị khi còn ở nhà. Chị có nhớ Krưm năm hăm bảy không? Mùa thu. Những cây tiêu huyền cổ thụ ở công viên Livađia. Trời u ám, biển nhợt nhạt. Tôi đi theo con đường nhỏ tới Orêanđa. Trên chiếc ghế dài bên đường có một thiếu nữ đang ngồi. Cô ta chừng 16 tuổi. Trông thấy tôi, cô ta đứng dậy và đi về phía tôi. Khi chúng tôi đi ngang nhau, tôi liếc nhìn cô. Cô ta đi qua tôi rất nhanh, nhẹ nhàng, tay cầm một cuốn sách mở rộng. Tôi dừng lại, nhìn theo cô ta rất lâu. Thiếu nữ đó là chị. Tôi không thể nhầm được. Tôi nhìn theo chị và cảm thấy rằng người con gái vừa đi qua bên cạnh tôi, người có thể làm tan vỡ cả đời tôi mà cũng có thể đem lại hạnh phúc cho tôi. Tôi hiểu rằng mình có thể yêu người con gái ấy đến quên cả thân mình. Lúc đó tôi đã biết rằng phải tìm được chị dù phi trả bằng giá nào. Tôi nghĩ vậy, nhưng vẫn đứng lì tại chỗ. Vì sao - tôi chẳng biết. Từ ngày ấy tôi yêu Krưm và con đường nhỏ, nơi tôi đã gặp chị trong giây lát và mất chị vĩnh viễn. Nhưng cuộc đời đã thương tôi và tôi lại được gặp chị. Nếu mọi việc ổn thoả và chị cần đến cuộc đời tôi, thì tất nhiên nó sẽ là của chị. à, tôi đã thấy bức thư của tôi bị bóc ra để trên bàn. Tôi đã hiểu tất cả và chỉ biết cám ơn chị từ nơi xa này."
Tachiana đặt lá thư xuống, đôi mắt mơ màng nhìn qua cửa sổ ra mảnh vườn tuyết phủ, đoạn thốt lên:
- Trời, mình có ở Krưm bao giờ đâu? Chưa bao giờ! Nhưng lúc này cái đó có gì quan trọng? Và để cho anh ấy tuyệt vọng làm gì? Và cả mình nữa!
 
Chỉnh sửa cuối:

Yellowtea

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-145206
Ngày cấp bằng
9/6/12
Số km
13,624
Động cơ
505,489 Mã lực
Một chủ đề mở ạ: một bộ phim, một câu chuyện, một bài hát, một bức ảnh, một kỷ niệm, một câu nói,...

*Em quên viết hoa tiêu đề
Cảm ơn cụ nhiều!
Có phim này có phụ đề ko cụ, em nghe ko hết được, hixx. Đau khổ quá!
 

Yellowtea

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-145206
Ngày cấp bằng
9/6/12
Số km
13,624
Động cơ
505,489 Mã lực
Em thích phim này nữa, đọc truyện rồi mà lần nào xem tới đoạn ông Rochester trở về em cũng lại khóc sướt mướt mặc dù đã biết trước cảnh phim :D

Cảm ơn cụ, em đọc truyện nhưng xem phim ko hết, để em xem lại
 

mypleasure

Xe buýt
Biển số
OF-156676
Ngày cấp bằng
13/9/12
Số km
902
Động cơ
356,639 Mã lực

She....
Bài này nổ cuối phim thật hoàn hảo
 

mypleasure

Xe buýt
Biển số
OF-156676
Ngày cấp bằng
13/9/12
Số km
902
Động cơ
356,639 Mã lực
Cuối tuần em nghe nhạc


Que Sera, Sera,
Whatever will be, will be
The future's not ours, to see
Que Sera, Sera
What will be, will be.
Phim này em xem một lần ở 22a HBT. Rất ấn tượng cả phim và bài hát. Nghe bản gốc hay thật.
 

Yellowtea

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-145206
Ngày cấp bằng
9/6/12
Số km
13,624
Động cơ
505,489 Mã lực
Tối qua xem hết phim love comes softly...
Em thích phim và truyện kiểu này.
 

Aug2

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-775000
Ngày cấp bằng
21/4/21
Số km
46
Động cơ
38,480 Mã lực
Tuổi
113
Cổng trường mở ra - tác giả Lý Lan
Vào đêm trước ngày khai trường của con, mẹ đã chuẩn bị nhiều tâm trạng và tưởng tượng một số tình huống sẽ xảy ra. Nhưng mẹ đã không hề nghĩ rằng đêm nay mẹ không ngủ được.

Một ngày kia, sẽ còn xa lắm ngày đó, con sẽ biết thế nào là không ngủ được. Còn bây giờ giấc ngủ đến với con dễ dàng như uống một ly sữa, ăn một cái kẹo. Gương mặt thanh thoát của con tựa nghiêng trên gối mềm, đôi môi hé mở và thỉnh thoảng chúm lại như đang mút kẹo.

Con là một đứa trẻ nhạy cảm, mỗi lần mẹ con mình sắp đi chơi xa, thì vào đêm trước ngày đi con háo hức đến nỗi lên giường mà không sao nằm yên được. Nhưng mẹ chỉ dỗ một lát là con ngủ. thực ra chỉ cần nói: “Ngủ đi, không thôi sáng mai dậy trễ không kịp xe” là con nhắm mắt lại ngay, và chỉ lát sau, con ngủ ngon lành. Đêm nay con cũng có niềm háo hức như vậy: ngày mai con đi học- những sự chuẩn bị áo quần mới, giầy nón mới, cặp sách mới, tập vở mới , mọi thứ đâu đó sẵn sàng, khiến con cảm nhận được sự trang trọng của ngày khai trường. Nhưng cũng như trước một chuyến đi xa, trong lòng con không có mối bận tâm nào khác hơn là ngày mai thức dậy sớm cho kịp giờ.

...

Mẹ cũng thường nhân lúc con ngủ mà làm vài việc của riêng mình. Viết một bức thư cho người bạn ở xa , gọi điện thoại cho dì cậu, làm mặt nạ dưỡng da hay bài tập thể dục thẩm mỹ. Nhưng hôm nay mẹ không tập trung được vô chuyện gì cả, mẹ cũng không định làm những chuyện ấy tối nay. Mẹ nhìn con ngủ một lát, rồi đi xem lại những thứ đã chuẩn bị cho con. Mẹ tự bảo mình cũng đi ngủ sớm đi.

...

Thực sự mẹ không lo lắng đến nỗi không ngủ được. Mẹ tin đứa con của mẹ . .. lớn rồi. Mẹ tin vào sự chuẩn bị gần như chu đáo trong thời gian qua. Còn điều gì để lo lắng nữa đâu? Mẹ không lo. Nhưng mẹ không ngủ được.

...

Ngày mẹ còn nhỏ, mùa hè nhà trường đóng cửa hoàn toàn, và ngày khai trường đúng là ngày đầu tiên học trò lớp Một đến trường gặp thầy mới, bạn mới. Cho nên ấn tượng của mẹ về buổi khai trường đầu tiên ấy rất sâu đậm. Mẹ còn nhớ sự nôn ao, hồi hộp khi cùng bà ngoại đi tới gần ngôi trường và nỗi chơi vơi hốt hoảng khi cổng trường đóng lại, bà ngoại đứng ngoài cánh cổng như đứng bên ngoài cái thế giới mà mẹ vừa bước vào.

...

Đêm nay mẹ không ngủ được. Ngày mai là ngày khai trường lớp Một của con. Mẹ sẽ đưa con đến trường, cầm tay con dắt qua cánh cổng, rồi buông tay mà nói: “Đi đi con, hãy can đảm lên, thế giới này là của con, bước qua cánh cổng trường là một thế giới kì diệu sẽ mở ra”.
 
Chỉnh sửa cuối:
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top