Chào các cụ và các mợ,
Em nằm vùng OF thì đã lâu, chỉ dám đọc chùa chưa dám hó hé gì
Biết cccm là những người có kinh nghiệm trong cuộc sống nên hôm nay em mạo muội nhờ cccm cho em ít lời khuyên. Không dài dòng em xin vào thẳng vấn đề, hơi chi tiết nên các cccm ráng đọc giùm em ạ
Em năm nay 30 (mụ là 31), trước thì em ở học và làm ở HN, hiện đã về quê cách HN tầm 100km. Thầy u lớn tuổi nhà lại neo người nên em về, mọi việc cũng ổn chỉ mỗi về quê bị hối lập gia đình quá
Trước trên HN em cũng có vài mối tình nhưng chả đi đến đâu, nên giờ vẫn "tr..âu treo gác bếp"
3 tháng gần đây qua quen biết thì em cũng có nói chuyện với 1 cô (
tạm gọi là T). T năm nay 27t, cách nhà em chỉ khoảng 100m, nhà T trước ở nơi khác, dọn về đây vào khoảng thời gian em sống ở HN. Tổng quan về cô bé này thì ngoại hình trung bình, không xấu cũng không xinh, khá tốt tính, ngoan ngoãn, gia đình gia giáo nề nếp, công việc ổn định.
Vấn đề chính là quen cũng mấy tháng rồi nhưng em không thấy lòng mình có tình cảm gì nhiều, cũng không thấy nhớ nhung gì nhiều. Đi chơi thì cũng vui vui nhưng về thì chả đọng lại gì. Nhưng xét về gia cảnh thì em lại thấy rất phù hợp, hoàn cảnh và nếp sống của 2 gia đình giống nhau, kinh tế bên đó cũng vững vàng (nhà em cũng vậy và có phần hơn 1 chút).
Em cảm nhận nếu lấy T thì chắc chắn cuộc sống về vật chất thì không lo lắng gì, T sẽ là người vợ đảm đang, chăm sóc con cái tốt. Và T cũng có tình cảm, ân cần với em.
Nhưng...lại vẫn là nhưng...
Nếu lấy 1 người chỉ vì cảm thấy người đó phù hợp chứ không phải vì tình yêu thì liệu có ổn và lâu dài không ạ? Em thấy 1 số cccm nói là tình yêu sau hôn nhân sẽ chẳng còn bao nhiêu, lúc đấy là tình nghĩa, trách nhiệm và nhiều yếu tố khác mới giúp gia đình hạnh phúc. Em nhìn xunh quanh những người em biết thì thấy cũng có phần đúng nên làm em phân vân quá
Dù thực chất trong lòng em muốn lập gia đình với 1 người mà mỗi ngày khi được nhìn nụ cười của cô ấy là em đã thấy hạnh phúc rồi, như vậy liệu có quá mộng mơ không?
Xin cccm bớt chút thời gian quý báu để thông não cho em, em đội ơn
Có khi em làm liều tháng sau hốt đại, mặc kệ đời trôi