Em nhớ ông nội em hồi cụ còn sống. Có mấy món đồ cũ rích cụ cứ khư khư giữ miết. Đặc biệt cái ấm trà tráng men hàng mậu dịch xấu bỏ mẹ ra, đứt mất quai xách cụ lấy sợi kẽm thay vào xoăn xoắn xấu bỏ mẹ ra, lại sợ mất nắp phải lấy sợi dây vải cột một đầu vào nắp một đầu vào quai xấu bỏ mẹ ra. Lâu năm quá lòng ấm đen kịt, miệng vòi cũng đen kịt, thân ấm thì vệt xanh vệt vàng nhờ nhờ, tóm lại là xấu bỏ mẹ ra.
Ấy mà cấm đứa nào đòi thay ấm mới cho ông nhá. Con cháu nó mua, khách khứa nó tặng đủ thứ men xanh men đỏ sơn son thếp vàng các kiểu đều bị ông cho vào tình trạng thất sủng cả đám. Không lẽ mình con cháu lại bảo ông nội là lì lợm, già khó bảo???
Cơ mà bây giờ chưa tới 50 tuổi, đã tự dưng thấy mình lạ lạ. Ngoại trừ cái khoản gái gù ra thì hình như bắt đầu có hiện tượng thích những vật dụng cũ cũ bẩn bẩn. Chỉ vì đã quá quen thuộc với chúng nó, hay lười tìm hiểu làm quen với cái mới?
Cái bệnh cũ cũ bẩn bẩn này làm em hơi sờ sợ, các cụ có thuốc chữa không ạ?
Ấy mà cấm đứa nào đòi thay ấm mới cho ông nhá. Con cháu nó mua, khách khứa nó tặng đủ thứ men xanh men đỏ sơn son thếp vàng các kiểu đều bị ông cho vào tình trạng thất sủng cả đám. Không lẽ mình con cháu lại bảo ông nội là lì lợm, già khó bảo???
Cơ mà bây giờ chưa tới 50 tuổi, đã tự dưng thấy mình lạ lạ. Ngoại trừ cái khoản gái gù ra thì hình như bắt đầu có hiện tượng thích những vật dụng cũ cũ bẩn bẩn. Chỉ vì đã quá quen thuộc với chúng nó, hay lười tìm hiểu làm quen với cái mới?
Cái bệnh cũ cũ bẩn bẩn này làm em hơi sờ sợ, các cụ có thuốc chữa không ạ?