- Biển số
- OF-80813
- Ngày cấp bằng
- 21/12/10
- Số km
- 584
- Động cơ
- 420,727 Mã lực
Được bố mẹ bù đắp bao bọc từ bé nên nó thế.
Sau 5 năm thì nên xử lya ra sao hả Mợ?Haizza! Mỗi cuộc hôn nhân chỉ nên có thời hạn 5 năm thôi. Chả biết khuyên mợ sao
Săm soi cái đang ký kết hôn bao nhiêu năm rồi mà chưa tìm thấy ngày hết hạn ở đâu mợ uiHaizza! Mỗi cuộc hôn nhân chỉ nên có thời hạn 5 năm thôi. Chả biết khuyên mợ sao
Giảm cân và mặc đẹp đi mợ ơi.Chào các bác,
Đây là bài đầu tiên em đăng trên topic, mục đích được trải lòng, và cũng xin ý kiến tư vấn từ các bậc tiền bối trong cuộc sống hôn nhân gia đình.
VC em bằng tuổi, lấy nhau đã được 11 năm, có 2 bé. Thâm niên chơi thân, đến tuổi phải nghiêm túc lấy vợ chồng thì chọn nhau, vì quan điểm sống tương đồng, tính cách như " bản sao" của nhau (Là giống nhau, chứ không phải hòa hợp) Nhưng có lẽ không phải kiểu yêu đương thông thường, si mê hay say mê nhau mà đến, nên dễ nhạt? Vẫn đùa vui nhau chúng ta là tình đồng chí.
10 năm lấy nhau, cũng là 10 năm đồng cam cộng khổ, đi lên từ 2 bàn tay trắng đến giờ cũng gọi là có tí cơm ăn, áo mặc không phải hụt trước hụt sau. Trước đây, ngoài những lúc vui vẻ, thì cũng rất nhiều lần lục đục cãi vã như bao cặp vợ chồng khác. Nguyên nhân thì cả 2 phân tích rằng vì bằng tuổi, nên ko có sự tôn trọng nhất định với nhau, những bất mãn với nhau theo thời gian vẫn còn nguyên ở chỗ cũ, không ai cố gắng thay đổi hoặc sửa chữa để làm cho đối phương cảm thấy rằng mình được trân trọng.
Em là style kiểu tình cảm lãng mạn, chồng thì không thế. Từ ngày yêu nhau, chưa 1 lần dỗ dành, cứ tự khóc, tự nín, làm đau và tự dỗ dành. Chồng em thì là người sống trọng gia đình, có trách nhiệm, cũng tình cảm chỉ là không thể hiện bằng lời nói bao giờ. Hoặc anh ấy không yêu em đủ để muốn dỗ dành em.
Bọn em có 1 bé được 8 tuổi, thì covid đến. 2vc làm công việc tự do liên quan đến TQ nhiều, nên đùng cái bị đóng băng công việc. Suy đi nghĩ lại, em thấy mình nên sinh 1 em bé nữa để gia đình thêm người, vợ chồng con cái thêm gắn bó. Đó cũng là việc em hứa sẽ làm từ lâu, nhưng vì hoàn cảnh, nên toàn thất hứa với chồng.
Điểm yếu lớn nhất của em, từ trước khi lấy chồng đó là XẤU GÁI (BÉO) sau khi lấy chồng sinh con, ở với một ông chồng thích ăn ngon, nên đâm ra lại càng ỉ i, bỏ bê việc làm đẹp của người phụ nữ. Đấy là lỗi lớn nhất, và cũng là việc khiến cho chồng không có cảm xúc với mình.
Chồng em là một người có đạo đức, nên dù bất mãn với hình thể của em, anh ấy cũng không có quan hệ ngoài luồng, chỉ tập trung gia đình. Ngoài điểm yếu duy nhất là lời nói khó nghe, tích cách nóng nẩy, dễ làm tổn thương sâu sắc (chứ tâm cực kỳ tốt) thì chẳng có gì để chê trách.
Sinh bé thứ 2 xong, anh ấy làm nghĩa vụ một người bố vượt ngoài mong đợi của em. Chăm con, yêu con, quấn quýt... hơn hẳn thằng đầu bỏ bê cho em chăm. Nhưng cũng từ đấy quan hệ vợ chồng lại càng xuống cấp. Không biết tự bao giờ, người này làm đau người kia, vô tình hay cố ý. Nhưng để đến một thời điểm này cảm giác không còn muốn chia sẻ trong lòng mình nghĩ gì, người kia đang cảm thấy gì nữa. Đỉnh điểm lần đầu tiên sau 10 năm kết hôn, em đã bị ăn 1 cái tát cảnh cáo Em đoán khi người ta không còn tình cảm nữa, hoặc tình cảm đi xuống mức 0 thì việc thượng cẳng chân, hạ cẳng tay cũng là việc dễ dàng xảy đến.
Từ đấy dù không nói ra, nhưng trong lòng có một hố sâu cực kỳ lớn, nhưng vì con em vẫn muốn chia sẻ thẳng thắn và cùng nhìn nhận mọi chuyện với chồng, như trước kia. Vì ngoài làm vợ chồng, bọn em còn là bạn tâm giao, chia sẻ tất cả các suy nghĩ với nhau, chuyện gì cũng có thể nói.
Sau một buổi hẹn chồng ra ngoài trò chuyện, cái em nhận được là "Anh không còn yêu em nữa" Nhưng khi em đề nghị chia tay, để anh có thể thoải mái với cuộc sống, và em cũng không muốn níu kéo hay rằng buộc gì với chồng khi không còn tình cảm với nhau nữa, thì chồng em không đồng ý. Anh ấy muốn giữ gia đình cho con. Anh ấy nói 2vc có thể làm bạn, em cứ có cuộc sống của em nếu muốn. Miễn là con cái có đủ bố và mẹ, anh ấy sẽ làm đầy đủ nghĩa vụ một người chồng.
Với em đây là một đả kích rất lớn, như kiểu đã bị đâm một phát xuyên tim, đau không thốt lên lời được. Nhưng khó trách lỗi là do mình, không cứu vãn, không thay đổi, giờ thì muộn, nhưng em cũng không biết tháng ngày sau này, đối diện với nhau thế nào, sống thế nào thì được. Rất mong được chia sẻ với mọi người.
E cũng đang bế tắc đâySau 5 năm thì nên xử lya ra sao hả Mợ?
Trách nhiệm vì con cái sau này của chúng nữa cụ.Ông chồng cũng đến hay. Ko yêu thì bỏ đi
Em nghĩ cuối cùng vẫn là mình có lựa chọn gì trong cs thôi. Mợ béo & xấu trước khi lấy chồng chứ đâu phải sau đâu mà chồng "chán" nhỉ. Em nghĩ hôn nhân hạnh phúc nhất là hôn nhân nồi nào vung nấy, chứ không phải cố thay đổi mình để làm vừa lòng người khác. Nghĩa là nếu em xấu thì em cũng chọn chồng xấu.. hơn để lấy cho cuộc đời thư thái, tất nhiên mỗi người một lựa chọn.Chào các bác,
Đây là bài đầu tiên em đăng trên topic, mục đích được trải lòng, và cũng xin ý kiến tư vấn từ các bậc tiền bối trong cuộc sống hôn nhân gia đình.
VC em bằng tuổi, lấy nhau đã được 11 năm, có 2 bé. Thâm niên chơi thân, đến tuổi phải nghiêm túc lấy vợ chồng thì chọn nhau, vì quan điểm sống tương đồng, tính cách như " bản sao" của nhau (Là giống nhau, chứ không phải hòa hợp) Nhưng có lẽ không phải kiểu yêu đương thông thường, si mê hay say mê nhau mà đến, nên dễ nhạt? Vẫn đùa vui nhau chúng ta là tình đồng chí.
10 năm lấy nhau, cũng là 10 năm đồng cam cộng khổ, đi lên từ 2 bàn tay trắng đến giờ cũng gọi là có tí cơm ăn, áo mặc không phải hụt trước hụt sau. Trước đây, ngoài những lúc vui vẻ, thì cũng rất nhiều lần lục đục cãi vã như bao cặp vợ chồng khác. Nguyên nhân thì cả 2 phân tích rằng vì bằng tuổi, nên ko có sự tôn trọng nhất định với nhau, những bất mãn với nhau theo thời gian vẫn còn nguyên ở chỗ cũ, không ai cố gắng thay đổi hoặc sửa chữa để làm cho đối phương cảm thấy rằng mình được trân trọng.
Em là style kiểu tình cảm lãng mạn, chồng thì không thế. Từ ngày yêu nhau, chưa 1 lần dỗ dành, cứ tự khóc, tự nín, làm đau và tự dỗ dành. Chồng em thì là người sống trọng gia đình, có trách nhiệm, cũng tình cảm chỉ là không thể hiện bằng lời nói bao giờ. Hoặc anh ấy không yêu em đủ để muốn dỗ dành em.
Bọn em có 1 bé được 8 tuổi, thì covid đến. 2vc làm công việc tự do liên quan đến TQ nhiều, nên đùng cái bị đóng băng công việc. Suy đi nghĩ lại, em thấy mình nên sinh 1 em bé nữa để gia đình thêm người, vợ chồng con cái thêm gắn bó. Đó cũng là việc em hứa sẽ làm từ lâu, nhưng vì hoàn cảnh, nên toàn thất hứa với chồng.
Điểm yếu lớn nhất của em, từ trước khi lấy chồng đó là XẤU GÁI (BÉO) sau khi lấy chồng sinh con, ở với một ông chồng thích ăn ngon, nên đâm ra lại càng ỉ i, bỏ bê việc làm đẹp của người phụ nữ. Đấy là lỗi lớn nhất, và cũng là việc khiến cho chồng không có cảm xúc với mình.
Chồng em là một người có đạo đức, nên dù bất mãn với hình thể của em, anh ấy cũng không có quan hệ ngoài luồng, chỉ tập trung gia đình. Ngoài điểm yếu duy nhất là lời nói khó nghe, tích cách nóng nẩy, dễ làm tổn thương sâu sắc (chứ tâm cực kỳ tốt) thì chẳng có gì để chê trách.
Sinh bé thứ 2 xong, anh ấy làm nghĩa vụ một người bố vượt ngoài mong đợi của em. Chăm con, yêu con, quấn quýt... hơn hẳn thằng đầu bỏ bê cho em chăm. Nhưng cũng từ đấy quan hệ vợ chồng lại càng xuống cấp. Không biết tự bao giờ, người này làm đau người kia, vô tình hay cố ý. Nhưng để đến một thời điểm này cảm giác không còn muốn chia sẻ trong lòng mình nghĩ gì, người kia đang cảm thấy gì nữa. Đỉnh điểm lần đầu tiên sau 10 năm kết hôn, em đã bị ăn 1 cái tát cảnh cáo Em đoán khi người ta không còn tình cảm nữa, hoặc tình cảm đi xuống mức 0 thì việc thượng cẳng chân, hạ cẳng tay cũng là việc dễ dàng xảy đến.
Từ đấy dù không nói ra, nhưng trong lòng có một hố sâu cực kỳ lớn, nhưng vì con em vẫn muốn chia sẻ thẳng thắn và cùng nhìn nhận mọi chuyện với chồng, như trước kia. Vì ngoài làm vợ chồng, bọn em còn là bạn tâm giao, chia sẻ tất cả các suy nghĩ với nhau, chuyện gì cũng có thể nói.
Sau một buổi hẹn chồng ra ngoài trò chuyện, cái em nhận được là "Anh không còn yêu em nữa" Nhưng khi em đề nghị chia tay, để anh có thể thoải mái với cuộc sống, và em cũng không muốn níu kéo hay rằng buộc gì với chồng khi không còn tình cảm với nhau nữa, thì chồng em không đồng ý. Anh ấy muốn giữ gia đình cho con. Anh ấy nói 2vc có thể làm bạn, em cứ có cuộc sống của em nếu muốn. Miễn là con cái có đủ bố và mẹ, anh ấy sẽ làm đầy đủ nghĩa vụ một người chồng.
Với em đây là một đả kích rất lớn, như kiểu đã bị đâm một phát xuyên tim, đau không thốt lên lời được. Nhưng khó trách lỗi là do mình, không cứu vãn, không thay đổi, giờ thì muộn, nhưng em cũng không biết tháng ngày sau này, đối diện với nhau thế nào, sống thế nào thì được. Rất mong được chia sẻ với mọi người.
Lão í đúng là bác sĩ Xuk chuyên ngành xúc than nhỉTrong lúc thi công thì có nói là: anh xuk đêy
khó nói quá cụ, có khi pháo ko lên được đồi cao í chứHỏi thật chuyện ích ích vc mợ sau khi sinh bé thứ 2 ntn?
Lúc hs chồng có chuyên tâm ko hay làm cho có? Trong lúc thì có kêu ca gì ko và sau khi xong thì có biểu cảm gì ko?
Bạn phải lấy làm may mắn vì dù ông chồng cơ bản cũng là người tử tế, ko yêu thì nói thẳng với vợ là không yêu cho dễ sống, và tạo điều kiện, bật đèn xanh cho mợ được "tự do", và hữa vẫn làm đầy đủ nghĩa vụ.Chào các bác,
Đây là bài đầu tiên em đăng trên topic, mục đích được trải lòng, và cũng xin ý kiến tư vấn từ các bậc tiền bối trong cuộc sống hôn nhân gia đình.
VC em bằng tuổi, lấy nhau đã được 11 năm, có 2 bé. Thâm niên chơi thân, đến tuổi phải nghiêm túc lấy vợ chồng thì chọn nhau, vì quan điểm sống tương đồng, tính cách như " bản sao" của nhau (Là giống nhau, chứ không phải hòa hợp) Nhưng có lẽ không phải kiểu yêu đương thông thường, si mê hay say mê nhau mà đến, nên dễ nhạt? Vẫn đùa vui nhau chúng ta là tình đồng chí.
10 năm lấy nhau, cũng là 10 năm đồng cam cộng khổ, đi lên từ 2 bàn tay trắng đến giờ cũng gọi là có tí cơm ăn, áo mặc không phải hụt trước hụt sau. Trước đây, ngoài những lúc vui vẻ, thì cũng rất nhiều lần lục đục cãi vã như bao cặp vợ chồng khác. Nguyên nhân thì cả 2 phân tích rằng vì bằng tuổi, nên ko có sự tôn trọng nhất định với nhau, những bất mãn với nhau theo thời gian vẫn còn nguyên ở chỗ cũ, không ai cố gắng thay đổi hoặc sửa chữa để làm cho đối phương cảm thấy rằng mình được trân trọng.
Em là style kiểu tình cảm lãng mạn, chồng thì không thế. Từ ngày yêu nhau, chưa 1 lần dỗ dành, cứ tự khóc, tự nín, làm đau và tự dỗ dành. Chồng em thì là người sống trọng gia đình, có trách nhiệm, cũng tình cảm chỉ là không thể hiện bằng lời nói bao giờ. Hoặc anh ấy không yêu em đủ để muốn dỗ dành em.
Bọn em có 1 bé được 8 tuổi, thì covid đến. 2vc làm công việc tự do liên quan đến TQ nhiều, nên đùng cái bị đóng băng công việc. Suy đi nghĩ lại, em thấy mình nên sinh 1 em bé nữa để gia đình thêm người, vợ chồng con cái thêm gắn bó. Đó cũng là việc em hứa sẽ làm từ lâu, nhưng vì hoàn cảnh, nên toàn thất hứa với chồng.
Điểm yếu lớn nhất của em, từ trước khi lấy chồng đó là XẤU GÁI (BÉO) sau khi lấy chồng sinh con, ở với một ông chồng thích ăn ngon, nên đâm ra lại càng ỉ i, bỏ bê việc làm đẹp của người phụ nữ. Đấy là lỗi lớn nhất, và cũng là việc khiến cho chồng không có cảm xúc với mình.
Chồng em là một người có đạo đức, nên dù bất mãn với hình thể của em, anh ấy cũng không có quan hệ ngoài luồng, chỉ tập trung gia đình. Ngoài điểm yếu duy nhất là lời nói khó nghe, tích cách nóng nẩy, dễ làm tổn thương sâu sắc (chứ tâm cực kỳ tốt) thì chẳng có gì để chê trách.
Sinh bé thứ 2 xong, anh ấy làm nghĩa vụ một người bố vượt ngoài mong đợi của em. Chăm con, yêu con, quấn quýt... hơn hẳn thằng đầu bỏ bê cho em chăm. Nhưng cũng từ đấy quan hệ vợ chồng lại càng xuống cấp. Không biết tự bao giờ, người này làm đau người kia, vô tình hay cố ý. Nhưng để đến một thời điểm này cảm giác không còn muốn chia sẻ trong lòng mình nghĩ gì, người kia đang cảm thấy gì nữa. Đỉnh điểm lần đầu tiên sau 10 năm kết hôn, em đã bị ăn 1 cái tát cảnh cáo Em đoán khi người ta không còn tình cảm nữa, hoặc tình cảm đi xuống mức 0 thì việc thượng cẳng chân, hạ cẳng tay cũng là việc dễ dàng xảy đến.
Từ đấy dù không nói ra, nhưng trong lòng có một hố sâu cực kỳ lớn, nhưng vì con em vẫn muốn chia sẻ thẳng thắn và cùng nhìn nhận mọi chuyện với chồng, như trước kia. Vì ngoài làm vợ chồng, bọn em còn là bạn tâm giao, chia sẻ tất cả các suy nghĩ với nhau, chuyện gì cũng có thể nói.
Sau một buổi hẹn chồng ra ngoài trò chuyện, cái em nhận được là "Anh không còn yêu em nữa" Nhưng khi em đề nghị chia tay, để anh có thể thoải mái với cuộc sống, và em cũng không muốn níu kéo hay rằng buộc gì với chồng khi không còn tình cảm với nhau nữa, thì chồng em không đồng ý. Anh ấy muốn giữ gia đình cho con. Anh ấy nói 2vc có thể làm bạn, em cứ có cuộc sống của em nếu muốn. Miễn là con cái có đủ bố và mẹ, anh ấy sẽ làm đầy đủ nghĩa vụ một người chồng.
Với em đây là một đả kích rất lớn, như kiểu đã bị đâm một phát xuyên tim, đau không thốt lên lời được. Nhưng khó trách lỗi là do mình, không cứu vãn, không thay đổi, giờ thì muộn, nhưng em cũng không biết tháng ngày sau này, đối diện với nhau thế nào, sống thế nào thì được. Rất mong được chia sẻ với mọi người.