[Funland] Kí ức 1 thời ngang dọc

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap16

Tao vẫn cầm lái trên đoạn đường về, nhưng tao không mở còi hú và chạy đúng tốc độ, chỉ mở cái đèn chớp vì thằng Nha Trang nói lúc đi trên xe có bệnh hay có xác, chạy sao cũng được nhưng chuyến về nếu không có gì trên xe mà dính tốc độ hay mở còi hú ưu tiên là bỏ mẹ với đám giao thông, mà nghiệp vụ của tụi cảnh sát giao thông cũng hay, nó luôn biết lúc nào xe mày có chở bệnh,lúc nào không có. Cũng được vì chuyến đi thi thì căng mắt ra chạy thì chuyến về chạy tàng tàng cho khỏe người. Thằng Nha Trang mồi cho tao 1 điếu thuốc, nó cũng mồi 1 điếu cho nó rồi nói:
_ Em thích nhất lúc này, chạy tàng tàng ngắm chỗ này chỗ kia. Chút về tới tp. Cà Mau kiếm gì bỏ bụng anh ơi. Sáng giờ có ăn mẹ gì đâu.
Tao giật mình nhớ ra, lúc sáng tới giờ tao chỉ có ăn duy nhất có 1 ổ bánh mì lúc sáng sớm. Cái nghề tụi tao là vậy đó, có khi chạy từ Nam ra Bắc chỉ dừng lại đi vệ sinh hoặc đổi tài vì người nhà muốn đưa gấp người xấu số về quê nhà, có thể là cho kịp giờ tốt để khâm liệm nhưng nói chung là về càng sớm càng tốt. Và tụi tao luôn thủ sẵn, bánh mì ngọt, bánh ngọt...để lót dạ ngay trong lúc lái xe. Và đặc biệt thứ không thể thiếu đó là nước tăng lực bò cụng, cà phê lon hay cà phê sữa lon, khăn lạnh được tụi tao ướp lạnh trong thùng đá để trên xe để chống lại những cơn buồn ngủ, mệt mỏi khi rong ruổi qua những nẻo đường xa.
Về tới Sài Gòn cũng hơn 12h khuya,xe thằng Bến Tre đã đi rồi vì không thấy ở bãi xe. 2 thằng hì hục dọn dẹp vệ sinh chiếc xe sạch sẽ, kiểm tra nhớt, dầu thắng...các kiểu, tụi tao phải luôn bảo đảm chiếc xe phải luôn trong trạng thái tốt để sẵn sàng xuất phát bất cứ lúc nào.
Tắm rửa xong xuôi thì cũng hơn 1h sáng. Cố gắng nhắm mắt để vào giấc ngủ, cái nghề này là vậy đó, giờ giấc bất chợt nên cứ đi về là phải tranh thủ ngủ. Giấc ngủ đối với tụi tao rất là quan trọng, tụi tao thường nói vui là nghề chạy xe cấp cứu của tụi tao không thiếu thứ gì chỉ thiếu ngủ. ĐM đúng thật !!!
Sáng hôm sau, mới hơn 6h thì điện thoại thằng Nha Trang vang lên. ĐM lại đi sau khi vệ sinh cá nhân xong xuôi. Điểm đến là bệnh viện Nhi đồng 1 ở Lý Thái Tổ.
Đến nơi, thằng Nha Trang móc điện thoại cho thằng chủ xe, nó kêu đợi khoảng 15', đang làm thủ tục. Vậy là tranh thủ kiếm đồ ăn lót dạ và cà phê cà pháo cho tỉnh táo. Khoảng 20' sau, thằng chủ xe điện thoại kêu tụi tao chạy thẳng vào khuôn viên bệnh viện ở cổng Sư Vạn Hạnh.
Xe vừa chạy vào đã thấy 1 em y tá cùng với người nhà đứng đợi bên chiếc băng ca. Tụi tao lui xe vào cho thuận tiện lên xuống. Bước xuống xe, đi về cuối xe để mở cốp, tao sững người nhìn về phía em y tá, ĐM đập vào mắt tao là 1 người con gái cao tầm 1 mét 6, chắc tầm 23-24 tuổi, em mặc bộ váy trắng liền thân, em mang cái khẩu trang y tế, nổi bật với đôi mắt to tròn, đen lay láy gật đầu chào tụi tao. Em y tá lên tiếng:
_ Mấy anh mở ôxy liền giúp em, bé cần oxy.
ĐM lúc này tao với thằng Nha Trang vội vã kéo lùa cái cửa hông xe lúi húi mở van ôxy, thằng Nha Trang mở cốp trên táp lô lấy ra 1 cái đồng hồ ôxy, nó lấy nước chai nước suối đổ gần đầy bình nhựa của cái đồng hồ đó, xong nó gắn vào bình ôxy, nó mở van, nước trong bình nhựa sủi tăm nhè nhẹ. Em y tế bước tới kiểm tra van và điều chỉnh thông số trên cái đồng hồ, tao thấy em thao tác 1 cách chuyên nghiệp, nhìn em lúc này tao thấy giống những thiên thần áo trắng trong cái phim lol nào đó mà tao đã coi.
Kiểm tra xong xuôi, em bước lại chỗ cái băng ca, trên đó là 1 em bé tao nghĩ chắc được hơn 5-6 tháng tuổi, tao thấy trên 2 tay nó còn quấn 2 miếng băng còn loang 1 ít máu, mắt nó nhắm nhưng lâu lâu lại mở ra chớp chớp 1 cách đờ đẫn, có 1 sợi dây thở ôxy trong suốt nhỏ được đặt ngang mũi nó được nối từ 1 chiếc bình ôxy nhỏ được đặt cạnh bên. Tao nghĩ thầm đứa bé nằm thở ôxy như vầy thì chắc bệnh viện trả về rồi.
Em y tá gỡ cái cái dây thở nối với bình ôxy nhỏ, em vội vã bồng đứa bé lên và bước lên xe đặt đứa bé nằm lên cái băng ca trong chiếc xe, tiếp theo em lại nối cái dây thở vào cái đồng hồ ôxy, em cẩn thận kiểm tra lại 1 lần nữa các thông số trên đồng hồ.
Em bước xuống xe, tiến đến nói với 1 người đàn ông và 1 người phụ nữ đang lui cui để mấy cái túi xách đã bạc màu lên xe, chắc là 2 vợ chồng.
_ Em đã gắn ôxy cho bé, về tới nhà nếu anh chị muốn để bé đi thi thì khỏi cần ôxy nữa, còn nếu muốn cho bé ở lại thêm với gia đình thì mình nên thuê 1 bình ôxy để sẵn ở nhà, khi nào muốn cho bé đi thì chỉ việc rút ống.
Tiếng của em nhẹ nhàng đều đều nhưng tao nghe thấy chua xót trong lòng, 1 sinh mạng nhỏ nhắn lại sắp phải ra đi mãi mãi
2 vợ chồng lúc này vừa rơm rớm nước mắt, người chồng cất tiếng nói với giọng miền Bắc :
_ Chúng tôi cám ơn mấy bác sỹ nhiều lắm.
Tao thấy ánh mắt của em y tá hơi đỏ, chắc em đang xúc động. Chào nhau vài câu thì cặp vợ chồng lên xe, tao vẫy tay chào tạm biệt cô em y tá, chắc cả 2 đều không biết mặt nhau vì tao và em y tá đều mang khẩu trang y tế. Tao đâu biết rằng, đây là lần gặp gỡ đầu tiên với em và cũng là cuộc gặp gỡ định mệnh nảy sinh biết bao rắc rối sau này cho tao.
Ngồi vào ghế tài, tao nổ máy xe, hôm nay tao lại lái tiếp. Chiếc xe lăn bánh ra khỏi cổng bệnh viện hòa vào dòng người và xe cộ đông đúc đang chen chúc nhau vào buổi sáng để kịp giờ làm, điểm đến của tụi tao là huyện Chư prông, tỉnh Gia Lai, 1 trong 5 tỉnh thuộc vùng đất đại ngàn Tây Nguyên
Xe chạy được 1 lúc tao quay sang hỏi thằng Nha Trang :
_ Cô em y tá đó em quen hông Nha Trang?
Thằng Nha Trang cười rồi nói:
_ Y tá đâu mà y tá anh, em đó là..., điều dưỡng thôi à.
ĐM vậy tao tưởng y tá, kệ mẹ điều dưỡng hay y tá cũng vậy. Và tao sẽ gọi em là em điều dưỡng
Chạy ra đến ngã 4 sở Sao, Bình Dương theo thói quen tao tấp xe vào 1 quán nước để mua bò cụng và nước suối, cũng để cho người nhà đứa bé xuống mua nước uống và vệ sinh. Hút vội điếu thuốc tao khẽ nhìn vào trong xe, trên chiếc băng ca, đứa bé vẫn nằm đó, vẫn đôi mắt nhắm nghiền, tội nghiệp bé, không biết chính xác được bao nhiêu tháng tuổi đã bệnh tật như vầy. Mới đi có mấy chuyến, sao tao cảm thấy cuộc sống này vô thường quá, sống đó rồi chết đó, chẳng thể nào nói trước được điều gì hết. Có thể nói mỗi chuyến xe tao chạy đều là mang trên đó 1 câu chuyện buồn của 1 kiếp người đã nằm xuống hay đang chuẩn bị nằm xuống vĩnh viễn
Lên xe đi tiếp, qua vài câu chuyện tao biết được cặp vợ chồng hơn 30 tuổi, đây là đứa con trai đầu lòng của họ, nhưng từ khi sinh ra thời gian nó nằm ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà. Đứa bé bị bệnh bạch cầu, nói theo dân gian là bệnh máu trắng, 1 bệnh cũng có thể coi là thuộc nhóm ung thư. Họ bán gần hết mấy rẫy tiêu, cà phê để hy vọng cứu nó thoát khỏi lưỡi hái của tử thần nhưng cho đến bây giờ, dường như họ phải bất lực nhìn nó sắp sửa rời xa vòng tay của họ mãi mãi
ĐMN cuộc đời vốn dĩ như vậy nó không công bằng với ai cả. Người thì cố gắng đến kiệt quệ để mong con mình được sống, nhưng có người mới sinh con ra đã tàn nhẫn bỏ nó ở bãi rác mặc cho kiến bu ruồi đậu, nhà vệ sinh, thậm chí là bỏ xuống sông... Tao thở dài ngán ngẩm
Vì quốc lộ 14 thời điểm đang sửa chữa chưa hoàn thiện nên có khúc thì chạy bon bon, có khúc phải bò chầm chậm... chứ không như bây giờ được mệnh danh là cung đường đẹp nhất Tây Nguyên.
Hơn 6h tối, xe tụi tao mới tới nơi, chạy liên tục hơn 10 tiếng với gần 500 cây số,lúc bước xuống xe, 2 chân tao đứng không muốn vững.
Tao thấy nhiều người bước ra từ căn nhà vách gỗ đã cũ màu theo thời gian. Họ tiến ra chiếc xe trong lúc tụi tao đang mở cốp xe sau. Bất chợt như nhớ ra, tao vội hỏi:
_ Anh chị có chuẩn bị bình ôxy chưa
Người chồng giọng trầm buồn pha lẫn tiếng khóc sụt sùi của người vợ lên tiếng:
_ Chắc anh cho nó ra đi luôn, cho em nó giải thoát không bị những cơn đau hành hạ nữa.
Tao buồn bã nói tiếp :
_ Vậy anh chị chuẩn bị bồng cháu nó vô nhà, em sẽ ngắt van ôxy.
Tao bước lên xe, nhìn thằng bé, mắt nó vẫn nhắm nhưng bỗng chốc tao thấy nó mở mắt ra nhưng vẫn với đôi mắt đờ đẫn, nó nhìn tao...Lúc đó tao lấy tay xoa đầu và thầm nói nhỏ với nó:
_ Chú đưa con về tới nhà con rồi. Cố gắng lên con !!!
Bất chợt, thằng bé chợt hé miệng nở 1 nụ cười, cho đến bây giờ tao vẫn nhớ như in trong đầu nụ cười của nó lúc đó. Chắc bây giờ, thằng bé đã ở 1 cõi nào đó, mà ở đó nó không còn những cơn đau hành hạ nó nữa...
Tao khóa cái van của bình ôxy, nhanh chóng lấy cái mớ dây nhợ trên người thằng bé rồi ra hiệu cho ba mẹ nó bồng nó vào nhà. Tao ngồi thẫn thờ nhìn theo nó....Vừa vào đến nhà chừng 5', tao nghe nhiều tiếng khóc to và cả những tiếng gào lớn của mẹ thằng bé.
Để cho thằng Nha Trang vào nhà thu tiền cước vận chuyển, tao nhảy lên ghế phụ, bật chốt cho cái ghế ngã ra sau tao nửa ngồi nửa nằm dựa vào thành ghế, đốt 1 điếu thuốc, thả khói lơ lửng nhìn xa xăm chẳng màng quay đầu xe...Giọt nước mắt tao lặng lẽ rơi
Thằng bé còn nhỏ quá, nó chưa kịp cảm nhận hết được cái tình thương ấm áp của ba mẹ, người thân, chưa kịp biết hết được những món đồ chơi...còn nhiều cái chưa kịp với nó quá.
Thằng Nha Trang bước ra, nó ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ dạng của tao. Nó bước đến an ủi tao:
_ Từ từ rồi cũng quen dần thôi anh. Làm cái nghề như anh em mình, từ từ rồi cũng chai sạn cảm xúc thôi anh...
Tao cười nhẹ. Tao nghĩ chắc có lẽ tao hơi đa cảm chăng ?
Thằng Nha Trang vội nhảy lên ghế tài, nó nổ máy rồi quay xe, bỏ lại sau lưng ngôi nhà với những tiếng than khóc trong đêm vắng...Và trong ngôi nhà đó có 1 thiên thần nhỏ đang nằm đó, bỏ lại trần thế những cơn đau hành hạ mỗi ngày. Yên nghỉ nha con, chú không bao giờ quên nụ cười của con, nhóc à !!!
 

vmanhmta

Xe hơi
Biển số
OF-694002
Ngày cấp bằng
8/8/19
Số km
138
Động cơ
-46,268 Mã lực
Đã đọc full 16 chap của cụ. Hóng phần tiếp theo
 

elnino11

Xe đạp
Biển số
OF-320333
Ngày cấp bằng
20/5/14
Số km
22
Động cơ
290,994 Mã lực
Hay quá ạ, em đánh dấu phát.
 

Bánh Xe Mòn

Xe tải
Biển số
OF-708949
Ngày cấp bằng
29/11/19
Số km
307
Động cơ
92,096 Mã lực
Nơi ở
Mặt đường cái
Hay quá, e rất khoái đọc mấy chuyện hồi ký kiểu này. Các cụ đồng dâm tâm đắc truyện nào cho e xin thêm nhé, e cảm ơn nhiều.
 

muadem

Xe cút kít
Biển số
OF-30520
Ngày cấp bằng
4/3/09
Số km
18,048
Động cơ
648,098 Mã lực
Nơi ở
xanh cỏ đến, đỏ ngói đi
Nhiều chữ là các cụ ở đây ngại đọc, cụ nên có ảnh minh họa thì dễ xem hơn. Bệnh của các Ofer là vậy :D
 

Bánh Xe Mòn

Xe tải
Biển số
OF-708949
Ngày cấp bằng
29/11/19
Số km
307
Động cơ
92,096 Mã lực
Nơi ở
Mặt đường cái
Lúc đầu ông này xưng "tao" đọc văn có vẻ lủng củng, sau hết chap 1 và 2 thì bắt đầu mượt hơn. Nói chung những thể loại truyện ngắn thế này mang lại cho người đọc rất nhiều vốn sống và kiến thức. Em để dành tối về đọc tiếp k lại hết mất.
 

Bánh Xe Mòn

Xe tải
Biển số
OF-708949
Ngày cấp bằng
29/11/19
Số km
307
Động cơ
92,096 Mã lực
Nơi ở
Mặt đường cái
Nhiều chữ là các cụ ở đây ngại đọc, cụ nên có ảnh minh họa thì dễ xem hơn. Bệnh của các Ofer là vậy :D
Truyện cuốn thì người đọc sợ nhanh hết quá cụ ạ, sợ nhất là nhoằng phát đã gần đến hết chuyện rồi buồn vì tiếc sao nó ngắn thế.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
Các cụ cứ yên tâm, đây chỉ là phần 1 đã được viết full 54 chap, đây cũng là phần mà thằng "TAO" trải nghiệm cuộc sống 1 cách chân thật nhất. Cám ơn những phản hồi của các cụ rất nhiều. Nếu các cụ nào nôn nóng muốn đọc nhanh thì có thể vào thẳng group FB của thằng "TAO", ở đó nó đã viết full phần 1 & 2, đang viết tới Chap 13 của phần 3, các cụ có thể giao lưu trực tiếp với nó cũng như em gái Admin xinh đẹp của group, còn ở đây vẫn sẽ post đều đều các Chap nên các cụ đừng lo drop
Link group
https://m.facebook.com/groups/510718929884224/?ref=group_browse
 

wasabi

Xe tăng
Biển số
OF-13772
Ngày cấp bằng
7/3/08
Số km
1,227
Động cơ
529,608 Mã lực
tiếp đi em ơi, viết hay lắm, giọng văn thật, không hoa mỹ.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap17

Về tới Sài Gòn cũng là lúc ánh bình minh vừa ló dạng nơi chân trời. ĐM sau 1 đêm thay phiên nhau chạy, thằng này chạy thì thằng kia ngủ, cuối cùng 2 thằng vẫn lết được về tới Sài Gòn. Vệ sinh xe cộ, tắm rửa xong xuôi cho tỉnh táo, thì thằng chủ xe hú tao với ku Nha Trang xuống nhà làm ly cà phê. Hôm nay lại đủ mặt bá quan văn võ. Vừa hớp xong 1 ngụm cà phê, đang đốt điếu thuốc thì thằng chủ xe nói với tao:
_ Em nghe thằng ku Nha Trang nó nói về anh rồi. Vậy hôm nay ra ôm xe chạy 1 mình nhe anh.T
ĐM tao hơi bất ngờ tự hỏi trong lòng, làm *** gì ra ôm xe sớm vậy, nhưng kệ mẹ trước sau gì mà không ra chạy 1 mình. Tao gật đầu với thằng chủ xe.
_ Vậy bữa nay Bến Tre, Nha Trang rồi tới anh.T. Tài cứ luân phiên như vậy nhe.
Vậy là ngày hôm đó, như vậy ngày hôm đó tao bắt đầu ra ôm xe chạy 1 mình. Lấy xe máy chạy ra cái chợ chòm hổm, tao mua 1 ít trái cây và nhang đèn rồi chạy về chỗ chiếc xe tao mới nhận, tao đặt trái cây vào cái dĩa vừa lấy từ trong nhà ra. Đặt dĩa trái cây lên cái ghế rồi để trước đầu xe, tao đốt 3 cây nhang rồi khẩn vái những người khuất mặt khuất mày, mẹ Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ cho những chuyến xe của tao được bình an vô sự...
Sau đó tao kiểm tra thật kỹ chiếc xe, từ vỏ xe đến két nước giải nhiệt, dầu thắng, nhớt máy, đèn, còi...Tất cả đều tốt. Vậy là yên tâm để xông pha ra trận rồi.
Lần lượt xe của thằng Bến Tre đi trước, đến trưa thì tới xe của thằng Nha Trang cũng lù lù chạy đi...Tao nằm vừa hồi hộp chờ tới tài của mình.
Chuông điện thoại tao vang lên. ĐM thầm nghĩ tới tài mình rồi, nhưng không, đó là số điện thoại của Vĩnh Long, em điện thoại thông báo cho tao biết là 2 chị em của nó đã dọn về nhà tao, Vĩnh Long đang chờ tới ngày tốt để khai trương tiệm thuốc Tây. Em hỏi tao về công việc, tao khoe với em hôm nay tao ra ôm xe chạy 1 mình và đang nằm đợi tài. Em động viên tao và chúc tao gặp nhiều may mắn. Tao cũng chúc em khai trương mua may bán đắt, tao hứa ngày em khai trương tiệm thuốc, nếu không có chạy xe, tao sẽ qua chơi.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Vĩnh Long, tao nằm đốt điếu thuốc, rít 1 hơi rồi phà ra làn khói trắng bay lơ lửng trên không trung. Tao nhớ tới cái đêm ở Vĩnh Long, cái vị ngọt đôi môi của em, từng hơi thở của em...nhưng tao nghĩ không biết mối quan hệ giữa tao và em sẽ đi về đâu. Tao thương thằng nhóc con tao, tao không muốn nó sau này gặp tao và bên cạnh tao là 1 người phụ nữ khác mà không phải là mẹ nó...Tao lại chìm vào giấc ngủ cho đến khi chuông điện thoại tao lại vang lên, lần này là thằng chủ xe gọi, tao bắt máy...Nhìn đồng hồ lúc này đã 4h30' chiều
Tao vội vã rửa mặt cho tỉnh táo rồi bước lên chiếc xe cứu thương, nổ máy và phóng đi. Trong lòng tao dâng lên 1 cảm xúc hồi hộp của chuyến xe đầu tiên mà chỉ 1 mình tao sẽ xoay sở mọi chuyện và điểm đến lần này của tao là 1 công trường xây dựng nằm trên đường Trần Đại Nghĩa, huyện Bình Chánh.
Chiếc xe tao sau 1 hồi len lỏi qua các con đường cũng đến được cái công trường này. Trước mặt tao là 1 khu đất rộng lớn được bao quanh bởi những hàng rào được dựng lên bằng những tấm tol, tao cho xe tiến vào chỗ cái chốt bảo vệ, lập tức có 1 khứa bảo vệ đứng lên và chỉ tay hướng dẫn tao chạy vào trong,tao thấy những dãy nhà mới được xây xong phần thô và ngổn ngang những giàn giáo, máy trộn xi măng....Và gần đó có 1 đám đông những công nhân đang đứng xung quanh cái xác đã được phủ 1 cái mền đã loang lổ vết máu, cạnh đó là 1 bó nhang đang nghi ngút khói được cắm xuống đất. Tao lùi xe lại gần chỗ cái xác, mang vội cái khẩu trang và găng tay vào, tao bước xuống xe, tiến ra sau mở cốp sau, kéo cái băng ca xuống. Lúc này tao thấy còn có 2 thằng Công an, 1 thằng đang ghi ghi chép chép, chắc đang lấy lời khai mấy người công nhân, 1 thằng đang chụp hình xung quanh chỗ cái xác.
Bất chợt có 1 thằng nhỏ chừng 5-6 tuổi, nó chạy đến tao, vừa chạy nó vừa khóc nức nở. Khi tới bên cạnh tao, nó cầm cái tay tao lắc lắc, nó nức nở nhìn tao rồi nói như van xin:
_ Chú ơi chú, cứu ba con đi chú, đừng cho ba con chết nha chú
ĐM lúc đó tao chỉ biết đứng yên như tượng, chắc nó thấy chiếc xe cấp cứu nên nghĩ tao là bác sĩ đến cứu ba nó.
1 người phụ nữ mặc đồ công nhân xây dựng bước tới kéo nó vào lòng chị ấy. Thằng nhỏ vẫn khóc như mưa.
Tao hỏi thằng Công An:
_ Xác đem về đâu anh?
Nó bình thản trả lời tao:
_ Bình Hưng Hòa em trai
Tao tiến đến cái xác, nhưng chợt nhớ tới thằng nhỏ, tao hướng ánh mắt về phía chị công nhân đang giữ nó rồi nói :
_ Chị dắt bé ra chỗ nào dùm em
Chị công nhân như hiểu ý của tao, chị dắt thằng nhỏ ra xa xa ra hướng chốt bảo vệ, chắc dụ nó đi mua bánh kẹo cho nó.
Tao tiếp tục kéo cái mền ra khỏi người cái xác. ĐCM, đập thẳng vào mắt tao là xác của 1 người đàn ông nằm sắp, cái đầu của ông nghiêng sang 1 bên, ngập ngụa trên vũng máu của mình, mắt ông vẫn mở trừng trừng, cái tay phải của ông ta gập ra phía sau, trên người ông ta vẫn còn mặc đồ công nhân xây dựng như những người xung quanh.
Tao hơi run run vì từ lúc đi với thằng Nha Trang đến giờ có bao giờ gặp mấy cái xác kiểu này bao giờ đâu, những cái xác trước vì bệnh lý mà tử vong, chứ không máu me nhầy nhụa như cái xác này, hơn nữa thêm cặp mắt cái xác của người đàn ông cứ mở trừng trừng.
Nhưng nếu không làm thì ai làm, giờ không có thằng Nha Trang bên cạnh rồi, tao phải cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi giống như lần đầu tiên đi lấy xác với thằng ku em Nha Trang. Nhưng lần này, cái nỗi sợ như ở 1 level khác...
Tao suy nghĩ 3 giây rồi lên tiếng hỏi mọi người xung quanh:
_ Có ai là người nhà hay người thân thiết của chú này không? Bước lại vuốt mắt chú giùm con !!!
Câu nói như ra lệnh của tao khiến nhiều người nhìn nhau, sau 1 lúc thì có 1 chú hơi lớn tuổi chắc tầm 50-60 tuổi bước tới nói với tao với giọng hơi run run:
_ Nó còn 1 đứa con gái nữa, nhưng con nhỏ đi chợ rồi, chú điện thoại không được, vậy để chú vuốt mắt cho nó, dù gì chú với nó cũng coi như anh em trong nhà.
Tao đứng sang 1 bên cho chú đó bước tới và ngồi xuống bên cạnh cái xác. Chú run run đặt bàn tay khẽ vuốt nhẹ mặt cái xác. Đôi mắt nhắm lại sau cái vuốt mắt của chú kia.
Tao nhẹ nhõm được phần nào. Tiếp theo tao nói luôn với chú kia:
_ Chú phụ con khiêng chú này để qua băng ca nha chú !
Nghe tao nói vậy thì thêm 2 thanh niên cũng với bộ đồ công nhân bước tới nói:
_ Để tụi em phụ anh
ĐM vậy ngon rồi, tao vội lấy cái mền trải lên cái băng ca, sau đó cùng với mấy người kia lật cái xác nằm ngửa lại. Lúc này máu, cát, đất nó bện vào mái tóc, khuôn mặt cái xác của người đàn ông đó nhìn thật là nhớp nháp. Tao nghĩ ông ta chắc hơn 40 tuổi. Tao chắp tay xá 3 cái, khấn thầm
Tao vẫn chơi bài nắm 2 cái cổ chân, 2 thanh niên giữ 2 bên vai, người đàn ông lớn tuổi thì nắm cái thắt lưng nhấc lên. Cuối cùng thì cái xác đã được đặt ngay ngắn trên cái băng ca. 1 người phụ nữ cầm thêm 1 cái mền ra để cho tao phủ lên cái xác.
Tao đẩy cái băng ca vào xe rồi đóng cốp. Tao lớn tiếng hỏi mọi người xung quanh:
_ Người nhà lên xe giùm con !!!
Lúc này người đàn ông và 2 người thanh niên lúc nãy vội bước lên xe, ngồi dãy bên cạnh chiếc băng ca. Người đàn ông đó không quên dặn dò mọi người:
_ Chừng nào con nhỏ nó về thì chở nó vô nhìn mặt ba nó...
Tao lên xe nổ máy, tiếng còi hú vang lên hướng về phía trung tâm lưu trữ tử thi ở Bình Hưng Hòa
Về tới Bình Hưng Hòa, tao chuyển cái xác qua cái băng ca khác và đưa vào căn phòng cuối cùng để chờ mổ pháp y với sự giúp đỡ của 2 người kia. Gặp ông anh nhận xác tao gật đầu chào, ổng cười rồi nói với theo tao:
_ Anh tưởng mày chạy mất dép rồi chứ
ĐM anh, lại xéo xắt với thằng em rồi.Xong xuôi tao tháo bỏ bao tay y tế vứt vào cái thùng rác gần đó. Bước vào nhà vệ sinh rửa tay, rửa mặt cho tỉnh táo. Khẽ liếc cái đồng hồ, 6h10'.
Bước ra cái ghế đá, tao thấy người đàn ông lớn tuổi đã ngồi đó. 2 người thanh niên thì cầm điện thoại đi tới đi lui nói chuyện, chắc thông báo tình hình cho mọi người ở nhà.
Tao hỏi người đàn ông lớn tuổi kia:
_ Chú nằm trong kia bị sao vậy chú

_ Nó bị té giàn giáo xuống đó con. Làm cái nghề thợ hồ như mấy chú hay bị mấy cái vụ này. Trời kêu ai nấy dạ con ơi !!! Giọng ông ta buồn buồn
Tao rút điếu thuốc mời ông ta, người đàn ông lớn tuổi trầm lặng rít 1 hơi thuốc rồi phà khói ra từ từ...
_ Tội nghiệp nó lắm, vợ bỏ lại 2 đứa con theo người đàn ông khác. 1 mình nó dẫn theo 2 đứa nhỏ từ Đồng Tháp lên đây làm. Thằng nhỏ hồi nãy là đứa út, nó mới hơn 5 tuổi, suốt ngày cứ lẩn quẩn với ba và chị nó. Đứa con gái lớn thì cũng bỏ học, mới 14-15 tuổi, nó cũng làm chung với ba nó nhưng là phụ hồ thôi. Ở công trường, ai cũng thương 3 cha con nó. Tội nghiệp...
Tao im lặng như đồng cảm cùng với những gì người đàn ông kia kể.
Ngồi khoảng 15' thì tao thấy có 2 ánh đèn xe máy chạy vào. 1 chiếc xe máy thì do 1 anh thanh niên cầm lái, phía sau là thằng nhỏ lúc chiều ngồi cùng 1 đứa con gái trạc 14-15 tuổi, nó cũng mặc bồ đồ công nhân nhưng hình như bộ đồ hơi to so với cái thân hình nhỏ con của nó, tay nó vẫn cầm cái giỏ nhựa bên trong có 1 ít rau củ và 1 con gà đã làm sẵn, những giọt nước mắt đang lăn dài trên cái gò má sạm nắng của nó, xe kia thì có 2 người đàn ông trung niên mặc 2 bộ đồ công nhân khác với bộ đồ của những người ở đây.
Qua cuộc nói chuyện tao biết 2 người đàn ông trung niên kia là em ruột của cái xác nằm trong kia, còn đứa nhỏ và đứa con gái thì là 2 đứa con mà nãy giờ ông kia đã kể với tao.
Họ tiến vào phòng pháp y để làm thủ tục nhận xác nhưng sau đó quay ra, bác sĩ pháp y đang đến và họ phải đợi.
Biết chắc là sẽ có chuyến về Đồng Tháp tối nay, tao vội lết bộ ra ngoài đường lớn để kiếm gì bỏ bụng, bỏ lại phía sau những tiếng khóc của đứa chị gái, tiếng đòi ba của đứa em trai...
Ăn xong dĩa cơm bụi, làm thêm 1 lon bò cụng cho sảng khoái, tao lại đi vừa ngậm điếu thuốc trở vào. Chắc tụi mày đã có đọc những Chap trước khi tao giới thiệu về đoạn đường từ ngoài đường lớn vào trung tâm lưu trữ tử thi, và hôm nay tao bộ và đi 1 mình , ĐM nhìn xung quanh toàn là mồ mả nhưng ra vô riết cũng quen, giờ *** sợ gặp gì chỉ sợ gặp may mấy thằng lol xì ke thôi
Tao vào tới nơi thì đã thấy 1 chiếc ô tô 7 chỗ Mitsubishi Pajero đời cũ đậu gần xe tao, đây là xe của bên pháp y. Bước vào thì nhìn thấy mọi người đang ngồi 1 dãy trên băng ghế đá, ánh mắt mọi người đang buồn bã hướng về phía sau căn nhà, nơi có chiếc rèm che ngang hờ hững, bên trong vang lên những tiếng rè rè của cái lưỡi cưa y tế đang mở hộp sọ để khám nghiệm của mấy tay pháp y. Bên ngoài, 1 cái quan tài lạnh lẽo được đặt sẵn để chuẩn bị khâm liệm do mấy tay đạo tỳ bên trại hòm đem đến.
Tao lại leo lên ghế phụ, bật ghế ra sau, cố chợp mắt được lúc nào hay lúc đó. Nhưng cơn buồn ngủ chẳng thể đến được với tao, tao nằm đó, mắt vẫn nhắm nhưng không thể ngủ được. Nằm chắc độ hơn 40', tao nghe chiếc Mitsubishi Pajero đậu gần đó nổ máy chạy đi, vậy là mổ xong rồi. Giờ đến phần khâm liệm. Tao bước xuống xe, mở cốp xe sau, tao lấy 2 sợi dây rồi cột cái băng ca cho ép sát vào chiều dài thành xe.
Lúc này xác người đàn ông đã được tắm rửa sạch sẽ bởi mấy người đạo tỳ và chuẩn bị khâm liệm.
Hai chị em, con của người đàn ông xấu số kia, lúc này hình như chị em nó đã kiệt sức vì khóc, nhưng tụi nó vẫn nấc nghẹn lên từng cơn khi bước đến nhìn mặt ba tụi nó lần cuối. Mọi người xung quanh ai cũng im lặng mà nhìn 2 chị em nó 1 cách thương xót.
Rồi chiếc nắp quan tài được đóng lại. Vậy là 2 chị em nó đã vĩnh viễn mất đi người cha thân thương, mãi mãi... 2 chị em tụi nó nấc lên từng tiếng nghẹn ngào bên cái quan tài lạnh lẽo, cái lư hương được đặt phía trước quan tài đã được cắm vài nén nhang,những làn khói là đà quyện vào nhau tưởng như linh hồn của người cha đang quyến luyến nhìn 2 đứa con thơ của mình...
Tao lặng lẽ đến thắp cho người đàn ông xấu số 1 nén nhang, thắp nhang xong tao quay ra thì bỗng thấy cái giỏ nhựa của đứa chị cầm lúc nãy. Tao thấy chua xót trong lòng, nếu chiều hôm nay không xảy ra cái tai nạn bất ngờ này, thì có lẽ giờ này 3 cha con của nó đã vui vẻ hạnh phúc quây quần bên mâm cơm sau 1 ngày làm việc vất vả.
Chiếc xe tao chầm chậm chạy ra khỏi Bình Hưng Hòa trong đêm, hướng về Đồng Tháp, mang theo 2 chị em nó cùng chiếc quan tài lạnh lẽo, 2 người em ruột của ba nó. Lúc dừng tạm ở 1 cây xăng bên đường cho mọi người đi vệ sinh, tao nhìn thấy thằng bé ngồi gục bên cạnh chiếc quan tài của ba nó mà ngủ ngon lành. Chắc nó đang mơ những giấc mơ về ba của nó.
Về tới huyện Thanh Bình của tỉnh Đồng Tháp, còn phải qua thêm 1 chiếc phà nhỏ. Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước 1 căn nhà vách lá. Tiếng chó sủa trong đêm vang lên cùng tiếng xì xào của những người thân đã đợi sẵn. Chiếc quan tài được những thanh niên trẻ phụ khiêng xuống và đặt trong căn nhà. Tiếng khóc sụt sùi bắt đầu vang lên...
Tao nhận tiền cước vận chuyển từ người em ruột của người đàn ông xấu số. Nghe ông này nói, tất cả tiền đều được chủ thầu chi trả.
Bước ra tao thấy đứa chị gái đang bồng đứa em của nó trên tay, thằng em vẫn đang ngủ say, có lẽ nó đã quá mỏi mệt từ chiều tới giờ. Rồi sắp tới đây, không biết trên đường đời, chị em nó sẽ ra sao khi ba tụi nó đã ra đi mãi mãi....
Tao lấy cái lon cà phê trong thùng đá, bật nắp rồi làm 1 ngụm cho tỉnh táo, đốt vội điếu thuốc lá rồi đạp ga, chiếc xe lao đi trong đêm. Nước mắt tao lại rơi, không biết có phải vì cái khói thuốc lá làm tao cay mắt hay không ???
 

PhungQuangThanh

Xe tải
Biển số
OF-323340
Ngày cấp bằng
12/6/14
Số km
283
Động cơ
291,088 Mã lực
Chưa bao giờ ngồi đọc những cái j trên đây mà nhiều chữ thế
 

reloaded

Xe tăng
Biển số
OF-29820
Ngày cấp bằng
23/2/09
Số km
1,084
Động cơ
988,141 Mã lực
Truyện cụ nhiều cảm xúc quá, giúp em có thêm góc nhìn của cuộc sống. Cảm ơn cụ.
 

Lê_Tuấn1989

Xe hơi
Biển số
OF-750524
Ngày cấp bằng
19/11/20
Số km
108
Động cơ
54,284 Mã lực
#kíức1thờingangdọc
#Chap18

Tao thức dậy lúc 2h trưa. Nhìn sang chiếc giường kế bên, thằng Nha Trang vẫn đang ngáy đều đều, nhìn sang giường thằng Bến Tre thì không thấy nó, chắc là lên tài rồi. ĐM, 3 thằng ở chung 1 phòng mà có gặp nhau nói chuyện nhiều được đâu. Tối hôm qua tao về tới thì thấy thằng Bến Tre nằm ngủ, thằng Nha Trang thì chưa về.
Vệ sinh cá nhân xong xuôi, tao bước xuống nhà để đi kiếm gì ăn, cũng thấy hơi đói. Không dám kêu thằng Nha Trang, cứ để cho nó ngủ, giấc ngủ là vàng đối với tụi tao mà.
Làm xong dĩa cơm bụi, tao ghé quán cà phê gần bãi xe, lại là cà phê đá ngọt theo gu của tao.
Làm 1 hớp cà phê, đốt điếu thuốc, rít 1 hơi rồi phà ra 1 làn khói trắng, tao như tỉnh táo hơn khi bắt đầu ngày mới lúc 3h chiều. Cái nghề lái xe cứu thương của tao hình như chắc không có nhiều khái niệm về thời gian. Nhìn ra ngoài đường, những cây phượng già cỗi được trồng dọc vỉa hè đã bắt đầu nở hoa đỏ rực giữa cái nắng Sài Gòn như cháy da. Vậy là mùa hè đã tới, thời học sinh, tụi tao nói mùa hè là mùa chia ly. Bỗng nhớ tới lời bài hát "Phượng hồng" của Vũ Hoàng:
... Cánh phượng hồng ngẩn ngơ
Mùa hè đến trường khắc nỗi nhớ lên cây
Và mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay...
Đang miên man nhả khói theo những dòng suy tư về cuộc đời thì thấy chiếc xe cứu thương của thằng Nha Trang chạy vụt qua. Vậy là nó lên tài luôn rồi. Tao làm thêm 1 điếu thuốc nữa rồi tính tiền ra về. Về đến nhà nằm trằn trọc rồi lại ngủ thiếp đi....Tao giật mình tỉnh giấc, liếc nhìn cái đồng hồ: 7:20' tối. Giấc ngủ vừa rồi làm tao khỏe hẳn ra. Tao thầm nghĩ ngày hôm nay với tao sao yên bình vậy ta. Thôi kệ mẹ, đi tắm cái cho tâm hồn sảng khoái.
Những tia nước bắn ra từ chiếc vòi sen mát lạnh, nó giúp tao tỉnh người và thật sự sảng khoái mát mẻ.
Lại cảm thấy đói, dắt chiếc xe máy ra khỏi nhà rồi chạy ra quán cơm tấm đêm gần đó. Sau khi giải quyết cho cái bụng thì lại tiếp tục màn cà phê cà pháo. Tao lại nghĩ thầm, sao tối nay tình hình yên ắng quá, giờ này chưa lên tài nữa.
Cà phê, thuốc lá chán chê lại về phòng. Định bụng chắc đêm nay ngủ ngon rồi. Nằm lăn lộn đến hơn 11h khuya thì chuông điện thoại tao vang lên, số điện thoại của thằng chủ xe. Lại vội vã lên xe, tiếng còi hú quen thuộc vang lên từng hồi xé tan cái không khí yên tĩnh về đêm. Lần này điểm đến không phải là bệnh viện, nhà xác... mà là hiện trường 1 vụ TNGT trên đường Âu Cơ.
Khi xe tao gần đến nơi đã thấy cái đèn nhấp nháy chớp xanh đỏ của chiếc xe tải Cảnh sát giao thông cùng nhiều ánh đèn pin lia tới lia lui. ĐM ăn lol rồi, ra đây lấy xác tai nạn giao thông chứ đâu, ngon rồi !!!
Khi xe tao chạy đến gần hiện trường thì tao thấy có 1 manh chiếu đang đắp hờ hững lên 1 cái xác người, 2 cái chân còn mang đôi giày thể thao thò ra đủ để tao nhận biết cái xác đó là nam, ở phần phía trên cái xác đang đắp chiếu, tao thấy những tia máu bắn ra còn in dấu trên mặt đường hướng vào phía trong lề....1 bó nhang nghi ngút khói được cắm vào cái lỗ của cục gạch ống đang nghi ngút khói...Khoảng cách giữa cái xác khoảng 5 mét là 1 chiếc xe máy Exciter 150 nằm ngang đường, còn 1 chiếc xe ben lớn đậu lù lù chớp tắt cả 2 cái đèn xi nhan... Tít...Tít...cách cái xác chừng 20 mét, 1vệt máu kéo dài đứt đoạn từ chỗ cái xác đến 1 bên bánh xe sau bên phụ của chiếc xe ben.
Tao quay đầu xe và lùi đít xe hướng về gần cái xác đang đắp chiếu. Vừa mang cái khẩu trang và đôi găng tay y tế, tao vừa run run, đến 1 lúc sau tao mới đeo vào được 2 cái găng tay. ĐM, chuyến này chắc ăn lol thiệt rồi, trước tới giờ, khi thấy xảy ra tai nạn giao thông chết người, tao cũng hay xem nhưng đứng từ xa vì sợ hãi, nhưng hôm nay, chính tao sẽ là người thu dọn cái xác chết vì tai nạn kia. Biết trước cũng gặp trường hợp như vầy, nhưng cái nỗi sợ hãi cứ không ngừng lan tỏa trong người tao.
Tao hít 1 hơi thật sâu, thầm tự trấn an tinh thần, nếu không làm hôm nay thì cũng làm hôm khác. Phải vượt qua, vượt qua !!!
Sự bình tĩnh đã có lại, tao bước ra sau xe mở cốp, kéo cái băng ca xuống.
Lúc này tao nhìn xung quanh, nào là cảnh sát giao thông, công an, Viện Kiểm sát, dân phòng... cũng khoảng chục người, công việc khám nghiệm hiện trường chắc cũng xong vì tao thấy xung quanh chi chít vết sơn trắng được vẽ xuống mặt đường.
Giờ này cũng gần 12h đêm, nhưng dân chúng tụ tập xung quanh rất đông, mấy thằng dân phòng cũng phải vất vả lắm mới ngăn không cho đám người đến gần hiện trường vụ tai nạn. Mọi người bàn tán xôn xao, lúc tao bước lại gần cái xác đang đắp chiếu tao nghe nhiều tiếng nói gần đó
_ Trời ơi, sắp mở chiếu ra kìa!!!
_ Thằng chạy xe cứu thương gan thiệt, giờ nó ra hốt cái xác này đó
_ Umh ghê quá, gan thiệt
ĐM gan cái lol, tao còn run hơn tụi mày nữa he. Tao chửi thầm trong bụng. Chắc mọi người lúc đó nghĩ tao là thần kinh thép, nhưng họ đâu có biết lúc đó tao đang căng thẳng đến tột độ vì sợ.
Tao hỏi khứa công an giao thông đang đứng gần đó:
_ Giờ đem đi hả anh?
Mặt khứa lạnh lùng đáp:
_ Đem đi được rồi đó em, về Bình Hưng Hòa
Tao gật đầu rồi tiến lại khom người kéo chiếc chiếu ra khỏi người cái xác
ĐCM, 1 cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt tao.
Cái xác với phần đầu nát bét. Tóc, máu trộn lẫn với những miếng xương sọ đã vỡ nát cùng với đất cát thành 1 mớ bầy nhầy và tao nhìn ra xa hơn khoảng 6-7 mét theo cái hướng những vệt máu bắn ra thì trời ơi, chỗ đó là 1 bãi màu trắng trộn lẫn với máu, tụi mày hình dung ra là gì không ??? Là óc người, kiểu như tào hủ non người ta bán ngoài chợ trộn thêm chút xi rô màu dâu vào, giống y chang như vậy.
Lúc này mùi tanh của máu tươi, mùi khen khét của xăng từ chiếc Exciter gần đó hòa trộn với nhau thành 1 cái mùi thật sự khó chịu làm tao muốn ói ngay tại chỗ.
Chắc chắn ở đây sẽ có rất nhiều thằng từng chứng kiến hiện trường những vụ TNGT chết người, và tụi mày sẽ hiểu được nó kinh hoàng như thế nào. Và tụi mày sẽ đồng cảm cho tao lúc đó...
Cố gắng thật bình tĩnh, sau 1 khoảnh khắc suy nghĩ, tao vội bước đến mấy căn nhà gần đó đang mở cửa ra xem vụ tai nạn. Tao xin vội xin mấy cái bao nylon mà mấy bà đi chợ hay dùng. Quay lại chỗ cái xác, tao lấy chiếc chiếu lúc nãy lót lên cái băng ca, lót thêm 1 cái bao nylon to lên phần đầu cái băng ca mục đích để tránh cho máu dính vào tấm nệm nhựa của băng ca. Xong xuôi đâu đó, tao lên tiếng nhờ khứa công an giao thông lúc nãy:
_ Anh coi có ai phụ em để xác lên băng ca giùm em với anh
Khứa nghe xong rồi nhìn xung quanh thì vẫy tay về phía mấy thằng dân phòng. Vậy là 2 thằng bước tới, khứa công an nói như ra lệnh cho 2 thằng này phụ tao khiêng cái xác lên băng ca. Lúc này tao nhanh trí chụp 2 tay vào 2 cái cổ chân cái xác, rồi nhanh nhảu nói với 2 thằng đang đứng đực ra đó :
_ 2 anh nắm 2 tay nhấc lên rồi để qua băng ca nha.
ĐM 2 thằng này chắc còn sợ hơn tao nữa, nhìn mặt tụi nó đang xanh lè như tàu lá, nhưng chắc vì nhiệm vụ nên tụi nó cũng nhắm mắt nhắm mũi mà mỗi thằng nắm mỗi tay của cái xác nhấc lên theo nhịp đếm 1,2,3 của tao. Vậy là cái xác cũng được đặt 1 cách đàng hoàng trên cái băng ca, giờ tao mới nhìn kỹ, trên cái đầu nhầy nhụa của cái xác, 1 con mắt chắc bị cán nát, thì còn 1 con mắt như cái hột nhãn dính lủng lẳng trên cái khuôn mặt nát bấy kia, nhìn kinh dị vcl.
Giờ còn cái đống óc nhớp nháp kia nữa, tao bước lại, 1 tay cầm cái túi nylon , tay còn lại tao bốc từng miếng, từng miếng óc nhầy nhụa như tào hủ non kia bỏ vào cái túi nylon, tao như nín thở, những giác quan trên người tao như căng ra hết mức có thể, mồ hôi tao lấm tấm trên trán, qua lớp găng tay cao su y tế, tao cảm giác được cái thứ mềm mềm, dai dai vẫn còn âm ấm. Nó ám ảnh tao cả tuần lễ sau.
Cuối cùng cũng xong, tao cột chặt cái túi nylon rồi quay bước về đặt cái túi cạnh cái xác. Tao nghe quanh đó hình như có ai đang ói ọe ọe, ĐM nó, tao cũng đang kiềm chế nè he.
Đẩy cái băng ca vào xe, đóng cốp. Vừa lột bỏ cái găng tay còn dính máu, tao hỏi luôn khứa công an giao thông:
_ Người nhà có không anh?
Khứa lại lạnh lùng đáp:
_ Tụi anh liên hệ rồi, nhưng chắc tới sáng mới lên tới. Giờ em chở về Bình Hưng Hòa trước đi
ĐCM, vậy là ăn lol tiếp tập 2. Giờ gần 1h đêm, giữa khuya như vầy mà chở cái xác về Bình Hưng Hòa có 1 mình tao. Móa, đúng là số phận !!!
Thở ra 1 cái, tao lên xe nổ máy, xung quanh mọi người cũng bắt đầu giải tán. Thấy tao lấy cái xác vừa rồi, chắc có người nghĩ tao gan dạ và thần kinh thép lắm nhưng mà họ đâu biết hồn vía tao cũng muốn lên mây.
Chiếc xe mở còi hú hướng về Bình Hưng Hòa, đường phố giờ chỉ còn lác đác những chiếc xe máy, cùng với tiếng chổi quét đường xèn xẹt trong đêm của những người công nhân vệ sinh...và trên chiếc xe cứu thương vừa chạy lướt qua, chỉ có 1 thằng lái xe, phía sau là cái băng ca có cái xác với cái đầu nát bét kinh dị vì tai nạn giao thông...
Về đến Bình Hưng Hòa, tao bàn giao cái xác cùng cái túi nylon đựng óc cho ông anh nhận xác. Trước khi lên xe quay đi, ông nhận xác cầm cái túi nylon giơ lên rồi cười lớn nói với tao:
_ Mày đem bịt này về chưng ăn, bổ lắm à
Tao lấy lưỡi lè ra và liếm xung quanh môi kiểu như thèm thuồng lắm rồi bước lên xe nổ máy chạy đi. ĐM anh nhe, cứ xéo xắt với thằng em hoài luôn.
Về đến nhà, sau khi cất xe vào bãi, tao lao vào phòng để tắm, tao chà sát 2 bàn tay của mình, rồi cơ thể tao như muốn rửa sạch tất cả, rửa sạch mùi máu, mùi tử thi còn bám trên người tao...Bước ra khỏi phòng tắm, tao nằm vật ra giường, tao nhớ rõ từng phút, từng giây tao vừa trải qua, nó rõ ràng như những thước phim được tua chậm trong đầu tao... Cố gắng nhắm mắt để vào lại giấc ngủ nhưng những hình ảnh vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu tao. Đến hơn 30' sau, tao mới thiếp đi và trong giấc ngủ chập chờn, tao lại mơ thấy cái xác kia, vẫn cái đầu nát bét và những tiếng cười ma quái vang lên từ 1 nơi xa xăm nào đó vọng về...
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại vang lên lúc gần 8h sáng, thằng chủ xe kêu tao qua Bình Hưng Hòa chở cái xác kia về Kiên Giang, người nhà đã lên nhận xác. Mệt mỏi vì những giấc mơ ma quái đêm qua, tao vào toilet vệ sinh cá nhân.
Bước ra xe với tâm trạng ổn định hơn, tao chạy xe qua Bình Hưng Hòa, không quên ghé dọc đường mua 1 ổ bánh mì thịt và ly cà phê lót dạ buổi sáng.
Lái xe qua vừa tới thì thấy bên trại hòm đã khâm liệm xong nhưng chưa đóng nắp quan tài, người nhà đang đứng xung quanh nhìn mặt lần cuối. Tao xuống xe bước lại chỗ ông anh nhận xác đang ngồi với khứa công an giao thông hồi hôm. Tao gật đầu chào khứa giao thông và ông anh nhận xác. Sau vài cau chuyện thì tao được biết cái xác tao lấy về là 1 thằng 19 tuổi, là công nhân của 1 công ty may mặc , hôm qua là sinh nhật của bạn nó, sau 1 chầu nhậu ở quán và 1 chầu ở quán karaoke, nó chạy xe ra về thì gặp tai nạn. Theo nhân chứng và dấu vết hiện trường thì tốc độ trước lúc xảy ra tai nạn nó chạy rất nhanh. Nó lách 1 xe nào đó và sau đó va chạm với chiếc xe ben...
Lúc này tao nghe những tiếng khóc vang lên, thì ra là mấy tay đạo tỳ đang đóng nắp chiếc quan tài. Tao thấy 1 người đàn ông tầm khoảng 45-47 tuổi và 1 thanh niên trẻ tuổi, đang dìu 1 người phụ nữ chắc cũng trạc hơn 40 tuổi đang khóc nức nở và hình như bà ta muốn lịm đi...Kế bên đó là 4-5 đứa con trai và con gái, mặt còn búng ra sữa chắc là bạn của thằng bị tai nạn vì thấy cũng tầm 19-20 tuổi.
Ông anh nhận xác nói tao 2 người đàn ông đang dìu người phụ nữ là ba và anh trai của người nằm trong quan tài. Còn người phụ nữ nữ kia là mẹ nó
Vậy là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chiếc quan tài từ từ được đưa lên xe sau khi làm hết các thủ tục nhận xác. Chiếc xe tao lầm lũi tiến ra khỏi Sài Gòn. Trên xe bây giờ ngồi ở ghế phụ là người cha, ông liên tục nhận những cuộc gọi từ chiếc điện thoại Nokia đời cũ, còn phía sau là người mẹ đang ngồi dựa vào cái ghế thẫn thờ nhìn vào chiếc quan tài được đặt đối diện, bên cạnh là người con lớn cũng đang buồn bã với cái ánh mắt xa xăm vô định.
Tao khẽ nhìn lướt qua người cha, mái tóc ông ta lấm tấm những sợi bạc, khuôn mặt đen sạm khắc khổ kèm theo những vết nhăn, và trong đôi mắt đã có vết chân chim tao cảm giác như những giọt nước mắt sẵn sàng trào ra bất cứ lúc nào, hình như ông đang cố gắng kìm nén nó lại không cho nó chảy ra, chắc ông đang cố tỏ ra mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho người vợ...
Qua vài câu hỏi thăm, tao được biết gia đình ông làm nghề nông, quanh năm chân lắm tay bùn nhưng không thoát được cái nghèo, vợ chồng ông chỉ có 2 người con tai, người ngồi sau à anh cả, còn người nằm là em út . Vì không muốn quanh năm bán thân cho đất, bán lưng cho trời nên thằng em út lên Sài Gòn theo bạn bè làm công nhân may. Chiếc xe bị tai nạn là nó vừa mua trả góp được 1 tháng...
Ông vừa kể với cái giọng buồn thật buồn. Tao không biết trên chiếc xe tao đang chạy, cái linh hồn người con có nhìn thấy cha mẹ nó, anh em nó đau khổ như thế nào và có nghe thấy những lời cha nó vừa nói hay không !!!
Chỉ vì rượu bia, 1 phút đam mê tốc độ..Nó phải trả cái giá quá đắt bằng chính mạng sống của mình.
Mọi người vẫn hay nói chết là hết, là giải thoát, nó nằm xuống ra đi về thế giới bên kia. Nhưng hệ lụy nó để lại cho những người thân của nó chính là những nỗi đau như tuyệt vọng của người cha, người mẹ và những người thân của nó. Tao nghĩ cái cảm giác người con của mình mang nặng đẻ đau, chăm sóc, yêu thương, nuôi dạy mười mấy năm, để rồi giờ nó nằm đây, trong cái quan tài này, chắc cái cảm giác đó nó đau đớn biết chừng nào, phải không tụi mày ???
Về tới huyện Giồng Riềng thuộc tỉnh Kiên Giang, tao đậu xe bên 1 bờ sông nhỏ, bên kia bờ sông là 1 ngôi nhà nhỏ, được dựng lên bởi những tấm lá dừa nước đặc trưng của miền Tây. 1 chiếc xuồng lớn được mấy thanh niên dùng mái dầm chèo hướng chiếc xuồng về phía chiếc xe tao đậu. Chiếc quan tài từ từ được chuyển xuống chiếc xuồng. Người cha vội vàng lấy ra cái gói tiền được bọc cẩn thận qua 2 lớp nylon rồi thanh toán tiền cước vận chuyển cho tao, ông dìu vợ bước xuống 1 chiếc xuồng khác bên cạnh, vợ chồng ông bước liêu xiêu xuống chiếc xuống đợi sẵn, đôi vai người mẹ rung rung lên nhè nhẹ, chắc là bà lại khóc
Đâu đó 1 giọng hát vang lên từ cái đài FM nào đó những câu hát nghe buồn não ruột
"..Chiều nay ngồi đây lòng nhớ thương ai.
Có nghe trong mắt lệ thắm tuôn trào.
Ngày xưa con bé ngây thơ.
Mà nay con đã ra đi.
Mẹ già chờ mong con về..."
Như thói quen, tao đốt điếu thuốc, khui lon bò cụng làm 1 ngụm cho khỏe người.
Chiếc xe tao chạy trên con đường quê, lướt qua những mái nhà, những cánh đồng phảng phất mùi rơm đốt đồng. Tao thấy mình như yêu cuộc sống này hơn.
Ai đã sống rồi thì cũng phải có ngày chết, thế nhưng chỉ cần mày vẫn còn sống thì phải sống theo cách tốt nhất !!!
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top