tặng mày cái ảnh
Tôi cũng đang đợi một tự truyện từ Cụ đây.nói đừng giận.tôi ko có thời gian hay công sức để ý những chuyện như thế,mặc dù cũng sống trong giới xã hội.cuộc đời cũng đi từ đỉnh đồi xuống vũng bùn đen.tình,tiền,tù,tội và đang leo lên con đường bằng phẳng
Đoạn này trở về sau, có nhiều chỗ không hợp logic lắm.#kíức1thờingangdọc ( Phần 2 )
#Chap2
Công việc của tao ở trang trại của Mr. Smoker có vẻ thích nghi dần, bây giờ khối lượng công việc của tao cũng ngang ngửa với mọi người trong nhóm, và cứ đến cuối tuần thì tao lại đều đặn bắt chuyến xe buýt về lại Thụy Sĩ để hưởng thụ những ngày nghỉ ngắn ngủi bên gia đình của mình.
Cũng đã 1 tháng từ khi tao qua đây, có vẻ như tao thích nghi cũng nhanh với cuộc sống bên này nhưng không vì thế mà tao quên đi Sài Gòn, nó như 1 nỗi nhớ da diết với tao, cũng giống như tao nhớ Vĩnh Long và Sóc Trăng, nhớ những người anh em của tao.
Còn Điều dưỡng thì vẫn hay nhắn tin cho tao, có lẽ chuyện lúc tiễn tao đi ở sân bay chỉ là tình cảm nhất thời của em dành cho tao, rồi thời gian cách xa nhau sắp tới sẽ làm cho Điều dưỡng từ từ quên tao thôi. Và tao đã nghĩ sai về điều đó, tao nhận được tin nhắn của Điều dưỡng trong 1 buổi tối, em nói với tao là giữa em với Vĩnh Long đã không còn nói chuyện với nhau nữa vì Điều dưỡng đã thú nhận cảm xúc của em dành cho tao với Vĩnh Long, vậy là kết thúc 1 tình bạn. Không biết tao nên buồn hay vui nữa, Vĩnh Long có nói chuyện này cho tao nghe đâu, chắc là Vĩnh Long không muốn tao khó xử, thôi kệ mẹ chuyện cũng đã như vậy rồi, tao cũng không thể nào giải quyết vấn đề được khi tao đang ở bên này, mà cho dù có đang ở Việt Nam thì chắc gì đã dàn xếp được mấy chuyện tình cảm rối ren này.
Sáng hôm nay, tao trở lại trang trại làm việc sau những ngày cuối tuần vui vẻ với gia đình mình. Vừa bước xuống từ chiếc xe buýt, tao lon ton đi bộ vào trang trại, vì cái cổng vào dùng chung với cái farmstay nên vừa bước vào tao đã nghe thấy những tiếng ồn ào phát ra từ cái quầy cho khách check in, check out. Thấy lạ nên tao bước luôn vào phía trong đó xem coi có chuyện gì xảy ra...
Vừa bước vào tao đã thấy 2 thằng Tây da trắng đang lớn tiếng kiểu như chửi lộn với em Nhật Bản, đứng đó tao nghe thoáng qua những gì 2 thằng kia nói thì tao hiểu được là tụi nó có uống 2 chai rượu vang để trên kệ ở sảnh, và tụi nó không đồng ý trả tiền 2 chai rượu vang đó vì 2 thằng này nghĩ là rượu để trên kệ không có khóa lại, và đây là farmstay sản xuất rượu vang nên tụi nó nghĩ đó là hàng được dùng thử... Em Nhật Bản thì đang đứng đó giải thích với tụi kia, tao thấy em giải quyết vấn đề này rất mềm mỏng, không muốn mất lòng của khách hàng nhưng vẫn cương quyết đòi tiền 2 chai rượu vang.
Tao thì đang nghĩ 2 thằng lol Tây này đang muốn chơi bài ăn quỵt đây, ĐM nó cho dù có thử thì mỗi thằng uống 1 ly là biết được mùi vị như thế nào rồi, đằng này nó chơi luôn 2 chai, chắc chắn là tụi lol này định chặt cua rồi khuất bóng đây nè. Tao cũng từng nhiều lần được mẹ tao kể về mấy vụ ăn quỵt của tụi Tây, tụi này lịch sự thì cũng lịch sự lắm nhưng khi gặp những thằng lầy thì độ lầy của nó có thể dân Việt Nam mình phải kêu nó bằng sư tổ, và hôm nay chắc là tao đang đứng trước những thằng như vậy.
Tao bước tới đứng bên cạnh em Nhật Bản, mục đích là để xem em xử lý như thế nào thôi vì tao cũng còn chân ướt chân ráo khi qua đây, có biết con mẹ gì đâu mà nói chuyện.
Tụi này đã thanh toán tiền thuê phòng trước khi vào ở rồi nhưng nhất định không chịu trả tiền 2 chai rượu vang, tụi nó nhất định kêu em Nhật Bản trả lại 2 cuốn hộ chiếu của tụi nó, còn em Nhật Bản thì vẫn cầm chắc 2 cuốn hộ chiếu trên tay, tao liếc mắt thì nhìn thấy 2 cuốn hộ chiếu của Pháp, ĐM tưởng dân Pháp lịch sự lắm, ai dè cũng có những thằng ăn quỵt như thế này, con mẹ nó.
Cuộc tranh cãi có phần nóng hơn khi 2 thằng lol Tây da trắng gào lên
_ Trả cho tao hộ chiếu ngay bây giờ và cút về cái đất nước của tụi mày đi, đồ tụi mọi da vàng chúng mày. Tao sẽ viết cái review thật xấu về cái farmstay này.
ĐM, tao bắt đầu sôi máu sau cái câu sỉ nhục của tụi chó này, tao đang nghĩ đến việc đập 2 thằng lol này cho hả giận, con mẹ nó dù gì tao cũng có lòng tự ái của dân tộc chứ nhưng nhìn qua em Nhật Bản, tao chỉ thấy em nở 1 nụ cười nhếch mép nhẹ nhàng rồi em nói
_ Tao nghĩ nên gọi cảnh sát tới để giải quyết việc này, vấn đề bây giờ không còn là chuyện tiền bạc nữa mà là hành vi phân biệt chủng tộc, những lời nói của tụi mày đã được camera ghi lại tất cả. Và mày có thể viết review sao cũng được nhưng tao nghĩ tụi tao cũng có thể review về những hành động của tụi mày và có cả bằng chứng ( farmstay chỗ tụi tao chủ yếu bán phòng qua Airbnb và trên Airbnb không chỉ khách hàng có thể viết review về farmstay mà tụi tao cũng có thể viết review về thái độ của khách thuê phòng ).
Vừa nói, em Nhật Bản vừa chỉ tay về hướng cái camera quan sát được đặt ở trên góc nhà và cái camera đó hướng thẳng về phía tụi tao đang đứng. Em Nhật Bản vẫn cười nhưng nụ cười lúc này như thách thức tụi kia, ĐCM lúc này thì 2 thằng lol Tây mặt nghệch ra như 2 con khỉ đột, tụi nó chỉ biết im lặng nhìn qua chỗ khác, chắc chắn tụi nó sẽ hiểu được những lời nói phân biệt chủng tộc của tụi nó sẽ bị xử phạt như thế nào, chắc là đắt hơn gấp nhiều lần với giá tiền của 2 chai rượu vang, luật pháp ở bên này là như vậy. Em Nhật Bản tiếp tục hỏi lại câu hỏi cũ
_ Xin lỗi, tụi mày có thể thanh toán tiền của 2 chai rượu vang?
Bỗng 1 thằng cầm lấy tờ hóa đơn để trên quầy rồi coi, nó hỏi em Nhật Bản
_ Tao trả bằng thẻ tín dụng được không?
ĐM, hỏi thừa, trên quầy có dán những poster chấp nhận thanh toán bằng thẻ tín dụng rồi mà còn hỏi, hỏi cái lol, tao thầm chửi mấy thằng chó này. Trong khi đó, Nhật Bản vẫn cười và lấy máy charge thẻ cho tụi nó thanh toán, hình như tới lúc này tao mới nhận ra sự bình tĩnh đến lạ ở con người của em, nếu gặp tao trong trường hợp này thì chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi, sau đó tới đâu thì tới.
Sau khi ký vào tờ bill thanh toán, thằng lol này có vẻ hơi sợ vì có lẽ không biết khi nào em Nhật Bản gọi điện cho cảnh sát tới, nó vẫn ngập ngừng đứng đó, lúc này Nhật Bản như hiểu ra vấn đề, em nói với tụi nó với vẻ mặt lạnh tanh
_ Tụi mày vẫn còn nợ tụi tao 1 lời xin lỗi nếu như không muốn tao gọi cảnh sát ngay bây giờ.
Bây giờ 2 thằng lol liền cười vui vẻ, bắt tay Nhật Bản, bắt tay tao rồi xin lỗi rối rít, ĐM nó trở mặt còn hơn trở bánh tráng nữa, đúng là mấy thằng mặt lol. Tao vẫn còn ấm ức với những câu nói phân biệt của tụi này nên tao liền lên tiếng
_ Tao là người Việt Nam và người Pháp tụi mày chỉ là những thằng thua cuộc ở chiến trường Điện Biên Phủ nên coi thường những người da vàng tụi tao ( ĐM lúc đó định nói câu người Châu Á tụi tao không phải là Đông Á mệnh phu của Trần Trân trong phim rồi mà quên mẹ nó phải nói làm sao )
Nghe tao nói như vậy thì 1 thằng trả lời
_ Tao tưởng tụi mày là người Trung Quốc, cho tụi tao xin lỗi tụi mày lần nữa. Tao từng qua Việt Nam du lịch, đất nước của mày đẹp lắm.
ĐCM, khỏi nịnh mày, Việt Nam tao đẹp sẵn rồi, tao định nói mà thôi như vậy cũng hả dạ rồi, gây thù chuốc oán thêm cũng không được gì.
Tụi mặt lol cũng nhanh chóng rời đi, coi như Nhật Bản vừa lấy được tiền rượu vang, vừa cảnh cáo tụi kia không viết review bậy bạ về farmstay... Tao đã bắt đầu thấy được bản lĩnh của Nhật Bản, đúng là tao như con ếch ngồi dưới đáy giếng, có nhiều cách để giải quyết vấn đề, đâu phải nhất thiết hở cái là động tay động chân.
Từ đó ngoài những công việc được giao, tao cố gắng học hỏi thêm những cái gì mình chưa biết, dù sao đó là những kinh nghiệm sống mà có tiền chưa chắc có thể mua được.
Em Nhật Bản thấy tao lớn tuổi hơn em nhưng tao chịu lắng nghe, chịu học hỏi nên Nhật Bản cũng sẵn sàng chỉ tao thêm nhiều thứ, tao không ngờ những ngày tháng làm việc bên này giúp tao có được thêm nhiều kinh nghiệm mà sau này khi ra Phú Quốc, những kinh nghiệm đó đã giúp tao phát huy tối đa sở trường của mình.
Có lẽ vì là người châu Á với nhau nên Nhật Bản với tao ngày càng thân thiết, lúc đó tao cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mặc dù Nhật Bản cũng đẹp, cũng quyến rũ với nét đẹp của 1 đứa con lai, tao còn Vĩnh Long, Sóc Trăng ở Việt Nam, rồi mâu thuẫn giữa Điều dưỡng với Vĩnh Long còn chưa biết giải quyết như thế nào.
Sắp tới em Nhật Bản có rủ tao đi Paris chơi, tao hơi ngạc nhiên vì em nói chưa đi Paris lần nào, tao đồng ý luôn vì lúc trước tao chỉ ghé Paris du lịch có 1 lần.
Hình như Nhật Bản được nghỉ học hơn 2 tuần nên em tranh thủ ở lại trang trại làm thêm để dành dụm tiền cho chuyến đi Paris sắp tới, vậy là tối đến tao phải dọn đồ ra phòng khách ngủ để nhường cái phòng của mình cho em, và trong thời gian đó tao và em có dịp hiểu nhau nhiều hơn về cuộc đời của mỗi đứa bên ánh lửa bập bùng ngoài trời đêm với những ly rượu vang thơm nồng...
Em Nhật Bản sinh ra ở thành phố Shizuoka, nơi có ngọn núi Phú Sĩ nổi tiếng của Nhật Bản, ba của em là 1 kỹ sư của 1 tập đoàn ô tô của Pháp, trong 1 chuyến công tác tới Nhật Bản, ông vô tình quen được và yêu mẹ của em. Rồi ba em rời bỏ nước Pháp để chuyển tới Nhật Bản sinh sống sau khi kết hôn cùng với mẹ em, và khi em lên 16 tuổi thì em lại cùng gia đình mình chuyển qua Pháp sinh sống, ba em làm cho 1 công ty chuyên mua bán xe ô tô ở Lyon, mẹ em thì làm cho 1 công ty hoa tươi cũng ở Thonon, Nhật Bản đang theo học ngành công nghệ sinh học ở Đại học Gienève năm thứ 3, đó là những gì em kể cho tao nghe về gia đình của mình.
Rồi tao cũng kể cho Nhật Bản nghe về cuộc đời của tao, về những thăng trầm mà tao đã từng trải qua, tao cho em coi hình của Vĩnh Long và Sóc Trăng, Nhật Bản ngạc nhiên khi biết được tao có tới 2 người phụ nữ như thế, em nói tao giống như những ông hoàng Ả Rập có được nhiều vợ, tao chỉ biết cười với sự so sánh đó của em.
Bầu trời đêm ở vùng ngoại ô nơi tụi tao đang ngồi thật đẹp, tao hỏi Nhật Bản
_ Em có nhớ quê hương của mình không? ( tao tạm thay đổi đại từ nhân xưng I và You thành Anh và Em để câu chuyện thêm tình cảm nhẹ nhàng nha tụi mày )
Em ngồi đó, trên tay là ly rượu, ánh mắt em như có chút buồn khi nghe câu hỏi vừa rồi của tao, em gật đầu trả lời
_ Nhớ, rất nhớ. Chắc anh cũng giống em?
Tao cũng gật đầu đồng ý rồi nói
_ Anh cũng rất nhớ Sài Gòn, nhớ rất nhiều...
Ngọn lửa vẫn cháy bập bùng trong đêm lạnh, lâu lâu lại phát ra những tiếng tí tách, và bên cạnh là 2 con người như có cùng nỗi nhớ về quê hương.
Những ngày làm việc ở trang trại cứ thế trôi qua, tao và Nhật Bản xin Mr. Smoker nghỉ phép 5 ngày để đi Paris, tất nhiên là khứa cũng vui vẻ chấp nhận. Tao điện thoại cho Vĩnh Long và Sóc Trăng nói tao chuẩn bị đi Paris chơi, và tao nói sẽ đi với em Nhật Bản, tao không muốn giấu bất cứ điều gì với cả 2 người phụ nữ tao yêu, Vĩnh Long chỉ nói với tao
_ Sao em thấy hơi lo, không biết là có thêm 1 Sóc Trăng thứ 2 hay không nữa đây?
Biết là Vĩnh Long chỉ nói chơi chọc tao nhưng tao cảm giác câu nói đó như 1 lời cảnh báo trước của Vĩnh Long.
Rồi ngày khởi hành cũng đến, sau khi hôn thằng nhóc tạm biệt nó để thằng ku vào trường học, tao lại bắt xe buýt từ Thụy Sĩ qua lại Thonon, rồi từ đây tao cùng với Nhật Bản bắt tiếp xe buýt đi Lyon, rồi từ Lyon tụi tao lên tàu lửa đi Paris, tụi tao thống nhất ý kiến đi tàu lửa để vừa được ngắm cảnh và vừa tiết kiệm chi phí.
Đoàn tàu từ từ lăn bánh rời khỏi nhà ga, điểm đến là Paris, kinh đô ánh sáng đang chờ đợi những kẻ lữ khách như tụi tao ở phía trước...
E còm dạo lấy số cụ ạ, nên dài quá e bỏ quaĐọc đi mợ, hay đấy !
hi cụ.trước gặp nhau trong thớt "thằng nghiện" cụ nhỉTôi cũng đang đợi một tự truyện từ Cụ đây.
cám ơn mày nhiều nhé, đang hay tưởng đứt dây đờn.Ơ, tiếp đê, éo liên quan xe cộ gì cứ đưa vào tiếp chả sao cả.
Mà OF toàn thằng lười lội thớt, tặng cả lũ cái link file .docx đọc1 lèo cho sướng
Nghỉ ngơi rồi phọt nhanh cho anh em nhờ nhé#kíức1thờingangdọc ( Phần 2 )
#Chap5
...Vĩnh Long...!!!
Tao la lớn kêu tên em, Vĩnh Long và Tàu lai đang mải mê đứng ngắm nhìn cảnh vật xung quanh bỗng giật mình khi nghe tiếp kêu của tao.
Biết là Vĩnh Long sẽ qua đây vì em có nói trước khi tao đi nhưng không ngờ là Vĩnh Long lại tạo cho tao bất ngờ như thế này, tao chạy đến bên cạnh em rồi ôm Vĩnh Long thật chặt như sợ em đi mất, quên hết mọi người xung quanh, tao nhấc bổng Vĩnh Long lên khỏi mặt đất mà xoay vòng trong sự sung sướng...
Chỉ đến khi Vĩnh Long la lên vì chóng mặt thì tao mới bỏ em xuống, em người Đức nhìn tụi tao rồi hỏi
_ Bạn gái mày hả T ?
Tao trả lời trong niềm vui
_ Ừ, vợ tương lai của tao.
Em người Đức cùng cười chung với những nụ cười tràn ngập hạnh phúc của tao.
Thì ra là Vĩnh Long muốn tạo bất ngờ cho tao, mấy ngày nay em nói có việc nên không có liên lạc với tao, Tàu lai cũng vậy, tự nhiên xuống nhà tao chơi mà kêu tao đi làm. Thôi kệ mẹ, giờ đây được Vĩnh Long bên cạnh là vui rồi.
Tưởng là Vĩnh Long sẽ ở lại cùng tao nhưng em với Tàu lai về lại Thụy Sĩ vì có chú thím 3 qua cùng nữa, vậy là tao phải chờ thêm 1 ngày nữa mới tới cuối tuần để được nghỉ vì trang trại đang thiếu người. Tao điện thoại trước để xin Mr. Smoker cho tao nghỉ hết tuần sau vì Vĩnh Long qua đây chơi được có 8 ngày.
Thời gian tới cuối tuần sao mà nó dài lê thê, chắc vì trong lòng luôn thấp thỏm tới ngày nghỉ để về lại bên Thụy Sĩ. Trong tao lúc này đang ấp ủ 1 dự tính, mà có lẽ khi về lại Thụy Sĩ tao mới thực hiện được.
Rồi cái ngày cuối tuần cũng tới, tao vội vã bắt chuyến xe buýt cuối ngày để quay về nhà, trong lòng nôn nao để về càng nhanh càng tốt.
Chú thím 3 chờ tao ở cái bàn cà phê trên tầng 2, đợt này chú thím qua đây du lịch theo tour của 1 hãng thuốc tây tài trợ, chú thím không đi theo tour định sẵn mà xin tách đoàn để ở lại chơi với gia đình tao. Vậy là cả nhà quây quần bên bữa cơm tối, Vĩnh Long nấu thêm cho tao mấy món Việt Nam mà tao thích, đúng là tao chờ đợi bữa cơm này lâu lắm rồi, có mẹ tao, có chú thím 3, có cả Vĩnh Long.
Đợi mọi người ăn uống xong xuôi, Vĩnh Long vừa đem dĩa trái cây tráng miệng lên, tao kéo tay Vĩnh Long ngồi xuống bên cạnh, lúc này tao hơi hồi hộp rồi nhìn chú thím 3, tao nói với cái giọng hơi run run
_ Cho con được thưa chuyện với chú thím và mẹ con.
Mọi người nhìn tao hơi ngạc nhiên, Vĩnh Long cũng vậy, không biết chuyện gì đây vì tao có nói trước với ai đâu. Tao cứ đứng đó nói, đại khái là mọi người cũng đã biết tao và Vĩnh Long yêu nhau cũng lâu, cũng đã tìm hiểu nhau rồi nên tao xin phép nhân dịp này cho tao và Vĩnh Long được tiến tới hôn nhân, tao không muốn Vĩnh Long phải chờ đợi tao nữa. Nói xong thì nhìn qua chú thím 3, mẹ tao thì thấy ai cũng cười, còn Vĩnh Long thì cúi gầm mặt xuống, chắc là em đang mắc cỡ, mà mắc cỡ *** gì, trước sau gì cũng có ngày này mà. Mẹ tao cũng hiểu ý nên quay qua hỏi chú thím 3
_ Ý anh chị thấy sao?
Chú 3 cũng cười vui vẻ rồi trả lời câu hỏi của mẹ tao
_ Thì tụi nó đặt mình ở đâu, mình chỉ biết ngồi ở đó thôi chị.
Tao cũng đoán biết là người lớn sẽ đồng ý mà, tao giả bộ hỏi Vĩnh Long
_ Ý của em sao em?
Lúc này Vĩnh Long đỏ mặt ngồi im ru không trả lời, em đang ôm thằng nhóc con tao trong lòng, tao biết em cũng sẽ có cảm giác hạnh phúc như tao lúc này. Lại hỏi tiếp thằng nhóc
_ Ku Bi chịu dì Vĩnh Long lo cho con với ba không?
Thằng nhóc gật đầu, nó dựa đầu vào người của Vĩnh Long, chắc là nó đang nhớ mẹ của nó, giờ có Vĩnh Long chắc là nó sẽ vui hơn.
Tối đó Vĩnh Long muốn nói chuyện riêng với tao nên tao dắt em thả bộ ra ngoài, tay trong tay tụi tao rảo bước ra hồ Gienève, chọn 1 quán cà phê gần đó, tụi tao bước vào ngồi thưởng thức những ngụm cà phê nóng hổi Arabica, Vĩnh Long nhìn tao rồi em cất tiếng hỏi
_ Anh đã suy nghĩ kỹ chưa ?
Tao nhìn thẳng vào đôi mắt của Vĩnh Long rồi trả lời
_ Anh suy nghĩ rất kỹ rồi.
Vĩnh Long lại hỏi tiếp
_ Vậy còn Sóc Trăng? Còn Điều dưỡng nữa anh, em thấy Điều dưỡng thay đổi rất nhiều từ khi gặp anh, Điều dưỡng cũng yêu anh thiệt đó.
Tao vẫn nhìn thẳng vào mắt của Vĩnh Long như muốn em phải tin những gì tao nói
_ Em ở trong lòng của anh ra sao thì em cũng đã hiểu. Sóc Trăng hay thậm chí là Điều dưỡng thì cũng không thể thay thế được em.
Vĩnh Long cười, nụ cười thật nhẹ nhàng như cái tính cách của em, em nói với tao
_ Em không ghen nữa đâu, em hiểu tính anh. À mà em có chuyện này muốn nói thật với anh, em không muốn giấu anh, không chừng sau khi em nói ra thì anh lại thay đổi ý định của mình.
Tao hơi ngạc nhiên vì từ đó đến giờ Vĩnh Long không hề giấu tao bất cứ chuyện gì, dù là lớn hay nhỏ
_ Em cứ nói đi
Vĩnh Long ngồi trầm tư 1 lúc, cuối cùng em mới nói
_ Thật sự là em không thể có con, em sợ em nói ra điều này thì anh sẽ buồn, rồi mẹ anh nữa...
Lý do vì sao Vĩnh Long lại như vậy thì tao không muốn kể ở đây, đó là 1 câu chuyện buồn. Khi nghe Vĩnh Long nói xong, tao chỉ biết cầm tay của em rồi nói dứt khoát
_ Có con hay không thì không quan trọng, sau này ku Bi nó cũng sẽ coi em như mẹ ruột thôi, tụi mình chẳng phải có 1 đứa con rồi sao. Tưởng chuyện gì, em đừng có nghĩ ngợi nhiều.
Tao ngồi đó ôm Vĩnh Long vào lòng, có lẽ em mặc cảm vì không có được thiên chức làm mẹ nên em sẵn sàng chấp nhận chia sẻ tình cảm của mình với người phụ nữ khác. Sao tao cảm thấy mình ích kỷ quá, ích kỷ với Vĩnh Long, ích kỷ với cả Sóc Trăng, chuyện tình cảm nó khiến cho tao phải loay hoay như 1 người đang mất phương hướng tìm cách thoát ra khỏi cái mê cung tình ái loằng ngoằng này.
Tối hôm đó tụi tao ngồi nói chuyện rất lâu, về hiện tại, về tương lai sắp tới, Vĩnh Long chấp nhận lấy tao nhưng có 1 điều duy nhất mà em vẫn còn lo lắng đó là cái tính đào hoa của tao, cũng phải thôi, Sóc Trăng và Điều dưỡng là thí dụ thực tế nhất nhưng là 1 thằng đàn ông thì đâu thể nào hoàn hảo hết tất cả mọi mặt, ai mà không có những mặt xấu của mình.
Đám cưới nho nhỏ nhưng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc được gia đình 2 bên tổ chức ở 1 ngôi chùa, à mà không hẳn là chùa vì đây là căn nhà của 1 người bạn mẹ tao, cô này là người Trung Quốc tu tại gia nên có xây dựng 1 tịnh thất trong khuôn viên trang trại của cô ở vùng ngoại ô.
Lễ cưới diễn ra cũng không có nhiều người, chủ yếu là gia đình bên tao và chú thím 3, mẹ con của em Tàu lai, vài người bạn đồng hương, tụi tao dự định sẽ tổ chức thêm 1 lễ cưới nữa ở Việt Nam vì đời người con gái chỉ có 1 lần nên không thể làm sơ xài được.
Vĩnh Long thật đẹp trong bộ áo dài mà mẹ tao đặt may mấy ngày trước, tao cũng đeo cho em chiếc nhẫn cưới mà tao đã dành dụm tiền làm ở trang trại, mọi thứ thật đơn giản nhưng chú thím 3 vẫn vui vẻ, tao thấy họ thật sự hạnh phúc, có lẽ lời giao ước khi xưa giữa chú 3 và ba tao giờ đã thành hiện thực mặc dù nó có hơi muộn màng.
Sóc Trăng và Điều dưỡng cũng biết được tụi tao làm đám cưới bên này, họ cũng chúc mừng cho tao và Vĩnh Long, tao biết Sóc Trăng sẽ buồn nhưng tao không thể làm khác hơn vì lúc đầu tao đã xác định trước với em là tao sẽ cưới Vĩnh Long.
Những ngày kế tiếp, tao và Vĩnh Long chỉ loanh quanh ở Gienève vì tụi tao không có nhiều thời gian để đi chơi xa nhưng tao và cả Vĩnh Long vẫn thấy vui và hạnh phúc, ở bên cạnh người mình yêu thì ở đâu mà không được.
Sao mà cái khoảng thời gian hạnh phúc nó trôi đi nhanh quá, cái ngày mà Vĩnh Long và chú thím 3 về lại Việt Nam rồi cũng tới. Tao ghét cái cảm giác phải đứng ở sân bay, ghét phải vẫy tay chào tạm biệt trong nước mắt với Vĩnh Long, để rồi phải bồi hồi đứng chôn chân mà lặng nhìn họ khuất bóng...
Trở về lại với công việc thường ngày, trong lòng tao lại cảm thấy chông chênh, rồi 1 ngày nọ, Mr. Smoker kêu tao vào nói chuyện và buổi nói chuyện đó làm thay đổi tất cả dự tính của tao.
Đại khái là khứa có bàn bạc với mẹ tao, Mr. Smoker muốn đầu tư về Việt Nam, khứa cũng giống như mẹ tao đều có ý nghĩ sẽ về Việt Nam nghỉ hưu, an hưởng tuổi già sau này và đó là lý do khứa muốn tao về lại Việt Nam, tìm tới những vùng đất nổi tiếng về du lịch, xin vào làm ở những resort, khách sạn, farmstay... Làm bất cứ việc gì rồi từ từ tích lũy kinh nghiệm để sau này về phụ giúp quản lý cho gia đình, khứa nói đây vừa là 1 nhiệm vụ cũng vừa là trách nhiệm của tao đối với gia đình của mình. Còn thằng nhóc con tao thì cứ để nó bên này, mẹ tao và vợ chồng khứa sẽ lo cho nó tốt nhất.
Có lẽ người hiểu tao nhất trong gia đình không phải là mẹ tao mà là Mr. Smoker, khứa coi tao cũng như đứa con đỡ đầu và hỗ trợ tao rất nhiều từ đó đến giờ. Và giờ đây, cả nhà muốn tao trở về lại Việt Nam, tao nghĩ trong khoảng thời gian vừa qua, họ đã thấy tao thay đổi rất nhiều, chắc là họ đã không còn thấy hình ảnh của thằng T ăn chơi quậy phá của ngày xưa nữa rồi. Đôi lúc tao tự hỏi, không biết việc sắp xếp đưa tao qua bên này, phải chăng đó là 1 phép thử của gia đình tao ???
Rồi 1 buổi họp mặt trong gia đình được diễn ra, giữa tao, mẹ tao và vợ chồng của bà dì tao. Tất nhiên là tao rất vui khi được trở về Việt Nam nhưng điều tao băn khoăn nhất chính là thằng nhóc, nó đã không có mẹ của nó bên cạnh, giờ tao là ba của nó cũng không thể gần gũi với nó nữa thì thật sự tao không đành lòng.
Và chỉ 1 câu nói của Mr. Smoker đã làm cho tao đả thông tư tưởng của mình, cho đến giờ thì tao vẫn nhớ cái câu nói đó
_ Mày hãy chuộc lại những lỗi lầm của mày lúc trước, mày thấy đó, những tờ Euro mà mẹ mày gửi về cho mày, nó phải cực khổ lắm mới có, tao nghĩ bây giờ mày đã hiểu. Còn con của mày hãy để nó tự lập như những đứa trẻ bên này, mày cứ yên tâm vì có tao, có cả gia đình lo cho nó.
Mr. Smoker nói rất đúng, tao đã báo gia đình tao nhiều lắm rồi, số tiền mà mẹ tao phải gửi về Việt Nam để cho tao ăn chơi, rồi để cứu tao khỏi cảnh nợ nần cũng phải lên tới hàng tỷ đồng. Bây giờ chắc đây là cơ hội để cho tao chuộc lại những lỗi lầm ngày xưa, cũng là cơ hội cho tao sang 1 trang mới của cuộc đời mình, bắt đầu làm lại tất cả dù có hơi muộn màng.
Chuyến bay về Việt Nam sau gần 6 tháng vi vu nơi xứ người, nó đem trả tao về lại Sài Gòn, trên chuyến bay đó có thêm thằng nhóc con tao, mẹ tao và Mr. Smoker, họ về theo để sắp xếp tổ chức đám cưới của tao và Vĩnh Long, thêm nữa là Mr. Smoker muốn đi khảo sát thêm vài địa điểm du lịch ở Việt Nam.
Rồi đám cưới của tụi tao được tổ chức ở Sài Gòn, ngày rước dâu, tao tự lái xe hoa dẫn đầu đoàn rước về Vĩnh Long để rước cô dâu xinh đẹp Vĩnh Long về lại Sài Gòn, bên cạnh là 2 cô dâu phụ cũng rạng ngời không kém là Sóc Trăng và Điều dưỡng.
Bây giờ thì mối quan hệ giữa Vĩnh Long, Sóc Trăng và thêm Điều dưỡng cũng đã bình thường, Sóc Trăng và Điều dưỡng chấp nhận làm 2 người tình nhỏ bên cạnh tao, họ với Vĩnh Long luôn vui vẻ, không có gì gọi là mâu thuẫn vì trước đó họ vốn dĩ là những người bị thân mà. Nhưng thỉnh thoảng trong cuộc sống vẫn có những lúc cãi nhất vì những chuyện không đâu nhưng Vĩnh Long luôn là người đứng ra chủ động dàn xếp, phụ nữ mà.
Mr. Smoker và mẹ tao có mua 1 mảnh đất 4 hecta ở Phú Quốc trước khi đợt sốt đất ở đảo Ngọc diễn ra, giá mua lúc đó cũng gọi là rẻ nhưng hiện tại thì giá miếng đất dư sức mua 1 căn nhà mặt tiền ở khu trung tâm Quận 1. Miếng đất đó gần sát mặt biển, gia đình tao dự định trong tương lai sẽ về an hưởng tuổi già ở Phú Quốc, vừa kinh doanh mảng du lịch và vừa nghỉ dưỡng.
Sau khi thằng nhóc, mẹ tao và Mr. Smoker về lại bên Thụy Sĩ thì tao về lại ở căn nhà của mình, nơi Vĩnh Long đang mở tiệm thuốc tây. Đứa em gái Vĩnh Long thì bị chú thím 3, à không ba mẹ vợ tao bắt về Vĩnh Long phụ coi sóc tiệm thuốc tây của gia đình. Tao thì sắm lại 1 chiếc 7 chỗ để chạy Grab trong thời gian chờ đợi Vĩnh Long làm thủ tục định cư ở Thụy Sĩ.
Rồi có 1 biến cố xảy ra gần cuối năm 2018 với tao, đó là Nhật Bản đến tìm gặp mẹ tao bên Thụy Sĩ, trên tay em là 1 thằng nhóc mới hơn 8 tháng tuổi. Thằng nhóc chính là kết quả của chuyến du lịch ở Paris, Nhật Bản không muốn tao dính líu gì với chính đứa con của tao, em muốn làm 1 single mom của thời hiện đại nhưng cuộc đời không như là mơ, có quá nhiều khó khăn vất vả khi chăm sóc 1 đứa con, rồi chuyện cơm áo gạo tiền khi Nhật Bản chưa thể tốt nghiệp Đại học. Em đến để nhờ mẹ tao chăm sóc đứa con của mình, coi như là trả nó cho gia đình tao.
Mẹ tao điện thoại cho tao biết tình hình và bà chắc chắn thằng nhóc chính là con trai tao vì nó giống tao như đúc, y hệt như lúc tao còn nhỏ.
Vậy là mẹ tao có thêm 1 thằng cháu nội, còn Vĩnh Long thì giận tao cả 1 thời gian ngắn, Vĩnh Long trách tao giấu em chuyện của Nhật Bản, đúng là không muốn ai biết chuyện mình làm thì tốt nhất là đừng nên làm, nhưng cuối cùng Vĩnh Long cũng chấp nhận thêm 1 đứa con trai nữa của tao.
Rồi cái ngày tao không mong đợi cũng tới, cái ngày chở Vĩnh Long ra sân bay, em khóc nhiều lắm. Cái số tao nó cứ sao đâu, cứ phải bôn ba, đến khi cưới được Vĩnh Long rồi thì vợ chồng lại mỗi người 1 nơi, âu cũng là số phận sắp đặt, chắc là khổ trước sướng sau quá tụi mày.
Căn nhà thì sau đó tao cho 1 cặp vợ chồng người Pháp đang làm việc ở Việt Nam thuê lại, tao dùng hết số tiền cho thuê hàng tháng gửi cho 1 hội từ thiện ở An Giang, họ dùng số tiền đó để bảo dưỡng, xăng dầu cho 2 chiếc xe cứu thương chuyên chơi bệnh nhân nghèo từ 1 huyện của An Giang đi các bệnh viện lớn ở Sài Gòn. Tài xế không lấy tiền tài, thay phiên nhau chạy, nhà bệnh nhân nào có điều kiện chút thì chỉ trả tiền dầu, chi phí bảo dưỡng xe thì sẽ có những người như tao góp lại, đúng cái chất từ thiện. Tao thì nghĩ tiền bạc không bi lụy sao là thiếu, không biết sao cho đủ, thôi thì cứ chia sẻ với mọi người, cứ cho đi ắt sau này những đứa con của tao sẽ nhận lại, giống như tao đã từng được hưởng cái phúc đức từ ba mẹ của tao.
Còn tao thì lại tiếp tục cuộc phiêu bạt đến vùng đất mới, đảo ngọc Phú Quốc. Nơi đó tao lại bắt đầu từ con số 0, để rồi hơn 2 năm sau, tao được may mắn ngồi vào vị trí quản lý tiền sảnh của 1 resort 3*.
Và hiện tại như tụi mày đã biết rồi đó, tao xin nghỉ việc ở Phú Quốc để tiếp tục tìm kiếm những vùng đất mới, tiếp tục học hỏi thêm kinh nghiệm nhưng người tính không bằng Trời tính, đợt dịch vừa rồi đã ảnh hưởng nhiều tới kế hoạch của tao, thôi thì kệ mẹ đành phó mặc cho cuộc đời đưa đẩy.
Đây là Chap cuối cùng của phần 2, chỉ có 5 Chap nhưng vì có sao thì tao kể vậy. Sắp tới tao sẽ viết tiếp phần 3, sẽ kể về cái thời của 1 thằng.T trẻ trâu ăn chơi quậy phá, có thể nói đây là khoảng thời gian vừa đáng quên cũng vừa đáng nhớ trong cuộc đời của tao.
Nhưng bây giờ tao muốn được nghỉ ngơi đầu óc 1 thời gian, tụi mày cũng biết tao vừa nói lời chia tay với 2 người phụ nữ cũng đã gắn bó với tao mấy năm qua. Giờ tao hơi chông chênh, chắc cảm xúc viết cũng không có nhiều.
Qua những câu chuyện của tao đã kể, hy vọng tụi mày sẽ có những cách nhìn mới hơn về cuộc sống này, đời người chỉ sống được có 1 lần, cứ sống theo cái cách tốt nhất mà tụi mày có thể sống để sau này có thể tự hào nhìn lại những gì mình đã trải qua.
Cụ chủ chạy xe đường dài mà có 1 tài thì rất vất vả, ko được ngủ nghỉ đầy đủ. Lần em đưa đứa em xấu số từ Nha Trang về Thái nguyên. 1 cái xe tran sit chạy 2 tài thay nhau, chỉ dừng ăn cơm. Hết 23 tiếng. Miễn hết phí đường và cầu.#kíức1thờingangdọc
#Chap43
Về tới Sài Gòn cũng gần 11h khuya nhưng đường phố vẫn ồn ào và tấp nập, gần đến giờ giao thừa rồi mà.
Tranh thủ tắm rửa sạch sẽ, tao chạy về nhà. Trước khi về quê, Vĩnh Long đã giao lại chìa khóa nhà cho tao, em dặn đi dặn lại là giao thừa phải ghé qua đốt nhang trong nhà cho ấm lòng những người đã khuất.
Tao mua ít bánh mứt, trái cây rồi cũng như mọi người xung quanh, đến thời khắc giao thừa là bày ra trước sân cúng, đốt nhang bàn thờ xong, tao pha 1 ly cà phê ngồi trước nhà nhâm nhi, nhìn ngắm phố phường bước sang 1 năm mới. Đốt điếu thuốc, tao nhìn xung quanh, cảm thấy hơi cô đơn vì chẳng có ai bên cạnh lúc này...
Những cuộc điện thoại của Vĩnh Long, mẹ tao, em Tàu lai, Sóc Trăng, thằng bạn thân, rồi bạn bè lại dồn dập gọi đến. Tao cũng không quên điện thoại chúc Tết anh.X, vẫn câu chúc cũ xì như mọi năm : " Mau mau có vợ dùm thằng em cái ông anh ơi "... Tiếp tục điện thoại chúc Tết ba mẹ vợ của tao, và nói chuyện với thằng nhóc con tao, rồi đến họ hàng bà con...
Bất ngờ tao nhận được tin nhắn của Điều dưỡng, 1 tin nhắn chúc Tết và kèm theo lời xin lỗi từ em, tao cũng chẳng phải là loại người giận dai, bấm trả lời cảm ơn em kèm thêm mấy câu chúc năm mới.
Cúng bái xong thì cũng tranh thủ dọn dẹp đồ đạc rồi chạy về bãi xe để mà ngủ, mấy ngày này là mấy ngày cao điểm của tụi tao mà.
Chạy về bãi xe thì thấy cả 4 thằng kia, thằng chủ xe và FE đang ngồi uống trà ăn bánh, trái cây, chắc cũng vừa cúng giao thừa xong. Vậy là tao cũng nhập vô ăn uống, trà thuốc với tụi nó, cả 4 thằng tài xế đều không về quê nên năm bay coi như là Tết xa quê rồi.
Ăn uống xong thì tranh thủ mà ngủ, vừa đặt lưng xuống chuẩn bị mơ màng thì lần lượt thằng Nha Trang, Bến Tre, Tây Ninh lên tài, giờ này thì chỉ có tai nạn giao thông, án mạng thôi. Còn thằng Lâm Đồng và tao, thôi tranh thủ ngủ cho khỏe.
Ngủ không được bao nhiêu lâu thì chập chờn thấy thằng Lâm Đồng cũng đi, lại nhắm mắt ngủ tiếp. Tới gần 5h sáng thì chuông điện thoại lại vang, tới tài của tao rồi, mắt nhắm mắt mở lồm cồm rửa mặt tỉnh táo rồi ra xe nổ máy lăn bánh.
Lại là 1 vụ tai nạn giao thông ở đại lộ Nguyễn Văn Linh, cũng như nhiều vụ tai nạn khác tao từng làm, cũng là mùi máu, mùi xăng xe, mùi khói nhang nghi ngút... Là 1 thanh niên còn trẻ, chắc tầm tuổi tao trở lại, nghe nói đi đón giao thừa cùng bạn gái rồi về ghé quán nhậu, giờ thanh niên này đã nằm xuống mãi mãi, bạn gái thì đã được vào bệnh viện cấp cứu.
ĐM, lại vì bia rượu mà hại thân rồi, tao ngao ngán lắc đầu rồi để cái băng ca với cái xác vào trong xe.
Vì nạn nhân có hộ khẩu ở Sài Gòn nên người nhà cũng kịp ra tới hiện trường rồi theo xe cứu thương về Bình Hưng Hòa.
Ngồi nhìn cảnh người thân vật vã khóc than, kêu gào mà tao thấy xót xa cho họ, mới bước qua giao thừa có mấy tiếng đồng hồ, cái Tết chưa kịp đến trọn vẹn với gia đình họ, có lẽ người thanh niên đang nằm trong căn phòng lạnh lẽo kia còn chưa kịp nói những lời chúc mừng năm mới với gia đình của mình.
Bước ra xe lấy gói thuốc để hút, tao thấy khứa chủ trại hòm đang nói chuyện với 1 người thân của người thanh niên xấu số kia. Vậy là 1 cái quan tài kèm theo dịch vụ mai táng được bán với giá 25 triệu, ĐM trong khi đó tao biết giá gốc chỉ từ hơn 2 triệu đến 10 triệu cho chất lượng từng loại quan tài...
Thôi chuyện ai nấy làm, tao đốt điếu thuốc rồi rít từng hơi. Chết là hết, câu nói này chính xác nhưng còn những người ở lại, chắc chắn là họ phải cần 1 khoảng thời gian dài để nguôi ngoai với nỗi đau, nỗi mất mát như thế này.
Rồi những ngày sau đó, mấy chiếc xe cứu thương lại phải chạy hết công suất, đa số là tai nạn giao thông với những cái chết bất ngờ, kinh hoàng... Những chuyến xe ra Bắc vào Nam, xuôi ngược khắp mọi nẻo đường trong những ngày Tết, mặt thằng nào cũng bơ phờ vì mất ngủ và tao là thằng rụng nụ đầu tiên vào ngày mùng 6 Tết, tao bị choáng sau 1 chuyến trở về từ Nghệ An, cũng 1 phần vì sức khỏe yếu và 1 phần vì hơn 2 ngày cầm lái 1 mình cả đi và về mà chỉ ngủ được vài tiếng đồng hồ, vậy là thằng chủ xe chạy thế những ngày tao phải nằm truyền nước.
ĐM bỏ sức khỏe ra kiếm tiền, giờ ói tiền ra lại để mua sức khỏe. Cũng may mắn là khi qua phòng khám thì lại gặp Sóc Trăng, em ở lại Sài Gòn trực phòng khám xuyên suốt cái Tết. Vậy là không cần qua phòng khám truyền nước, mỗi ngày tao lại chạy qua căn phòng trọ của Sóc Trăng để em truyền nước, Sóc Trăng làm như vậy để tao đỡ tốn kém tiền bạc.
Truyền nước được 2 ngày thì cũng thấy khỏe ra, Sóc Trăng nói tao cũng đỡ rồi nhưng cần dưỡng sức, phải truyền nước thêm và không nên chạy xe lại liền. Vậy là phải nghe theo lời của nữ điều dưỡng xinh đẹp.
Tranh thủ mấy ngày ở không dưỡng sức, hôm nay sau khi làm ly cà phê sáng tao quyết định chạy qua nhà vợ tao thăm thằng nhóc, sẵn mua ít đồ để đốt nhang bàn thờ tổ tiên bên nhà vợ tao.
Vừa gần đến nhà vợ, tao thấy từ xa có nhiều người ra vào ở trước nhà, mẹ vợ tao mặc 1 bộ áo dài đang đứng chỉ huy mấy người sắp xếp bàn ghế, ba vợ tao thì cũng ăn mặc chỉnh tề đi ra đi vào. Tao nghĩ chắc nhà có đám tiệc gì đây, nhưng nhớ kỹ lại ngày hôm nay thì đâu có đám tiệc gì, lúc trước khi chưa ly hôn với vợ tao thì những ngày này cả gia đình tao vẫn còn vi vu du lịch mà.
Chạy xe lên vỉa hè, cách xa chỗ nhà vợ tao 1 đoạn, móc điện thoại ra alô cho vợ tao, tao không muốn làm gia đình vợ tao khó xử, dù gì tao với vợ tao đã ly hôn mà đám tiệc như vầy tao không mời mà lại xuất hiện đột ngột như vậy sẽ không hay.
Sau mấy hồi chuông thì vợ tao cũng bắt máy
_ Có gì không anh?
Tao trả lời
_ Anh định ghé thăm ku Bi nhưng thấy nhà có đám tiệc gì hả em?
Thấy thái độ vợ tao ngập ngừng ở đầu dây bên kia, tao nói thêm
_ Có gì không em? Nếu không tiện thì bữa khác anh qua cũng được
Sau 1 lúc im lặng, vợ tao từ từ nói tiếp
_ Em có chuyện này muốn nói với anh. Bữa nay là ngày bạn trai mới của em dắt gia đình bên đó qua gặp mặt gia đình bên em.
Tao im lặng nghe từng lời của vợ tao nói tiếp
_ Coi như giữa anh với em đã kết thúc. Sau này nếu anh muốn thăm con thì cứ qua đón nó đi chơi. Thôi cũng gần tới giờ bên kia qua rồi, em còn xuống nhà để chuẩn bị. Thôi nha anh !!!
Tao vẫn im lặng không nói được câu nào cho đến khi vợ tao cúp máy. Quay lại nhìn căn nhà của vợ tao, mọi người vẫn ra vô chuẩn bị cho buổi tiệc, có lẽ tao phải chấp nhận cái sự thật này rồi.
Biết là vợ chồng tao đã kết thúc từ lâu, từ cái ngày vợ chồng tao cùng ký vào tờ đơn ly hôn nhưng cái tình nghĩa vợ chồng đâu thể nói quên được là quên, có những chuyện buộc lòng phải trải qua, trải qua để biết mà quý trọng. Bây giờ chỉ biết cầu mong cho vợ tao sẽ gặp 1 người đàn ông xứng đáng hơn tao.
Bất chợt nhận ra nơi chiếc xe máy tao đang đậu chính là cái nơi mà lúc trước tao vẫn thường đứng để đợi vợ tao lúc mới quen nhau, cái góc nhỏ này với bao kỉ niệm của những lần đón đưa... Rồi đây chắc nó chỉ còn là những hoài niệm trong tao.
Tao lang thang vòng quanh những con đường Sài Gòn, cái không khí Tết vẫn còn đâu đây, nhiều gia đình vẫn còn vui vẻ bên nhau tận hưởng chút dư âm còn lại của những ngày Tết vừa qua, chợt nhớ tao cũng từng có 1 gia đình vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Dừng xe bên quán cà phê cóc trên vỉa hè, tao lại ngồi đó bên ly cà phê, nhìn dòng người ngược xuôi qua làn khói thuốc.
Không biết tao ngồi đó bao lâu, cho đến khi chuông điện thoại tao vang lên, là Sóc Trăng, hôm nay tới giờ truyền nước mà không thấy tao qua nên em điện thoại hỏi thăm tình hình của tao. Vậy là đứng dậy tính tiền cà phê rồi chạy qua chỗ Sóc Trăng.
Sau khi truyền xong chai nước thì trời cũng đã xẩm tối, hôm nay Sóc Trăng trực buổi sáng nên tao mời em đi tối, coi như cảm ơn Sóc Trăng những ngày qua đã chăm sóc cho tao.
Sóc Trăng từ chối lời mời của tao, em nói muốn ăn gì thì mua về phòng cho em nấu, đi ăn mấy ngày Tết ngoài quán tốn kém lắm, ĐM đúng là ai lấy được em chắc có phước lắm. Vậy là tao chạy ra siêu thị mua vài món về cho em xào nấu, và bữa tối đầy đủ với mấy món ăn nóng hổi được dọn ra. ĐM, đồ ăn ngon mà hình như tao thấy thiếu thiếu cái gì đó, à thiếu rượu, hôm nay sao tao thèm cái vị cay cay của men rượu quá.
Vội vã xách chiếc xe máy ra ngoài mua thêm mấy chai rượu đem về, Sóc Trăng tròn xoe đôi mắt nhìn tao ngạc nhiên rồi hỏi
_ Ai cho anh uống rượu?
Tao cười cho qua chuyện
_ Anh biết sức khỏe của anh mà. Lâu quá không có uống, bữa nay đồ ăn ngon không có rượu thì thiếu ngon
Biết là Sóc Trăng muốn tốt cho sức khỏe của tao nhưng thôi kệ mẹ, tao muốn nhờ men say để quên đi 1 điều gì đó.
Bữa ăn Sóc Trăng nấu thật ngon, tụi tao vừa ăn, vừa uống rượu, không hiểu sao hôm nay tao lại dốc hết tâm tư để kể cho Sóc Trăng nghe về chuyện của tao hôm nay, về cuộc tình của vợ chồng tao lúc trước, rồi tao lại kể cho em nghe về tao và Vĩnh Long... Hình như lúc đó tao đã mất đi sự lạnh lùng bất cần đời, mất đi sự mạnh mẽ vốn có của tao, và tao ngồi đó như 1 thằng đàn ông yếu đuối, uống từng ly rượu đắng ngắt, Sóc Trăng ngồi cạnh bên tao, em không nói gì, chỉ biết nâng ly uống cùng với tao, cái loa bluetooth của em cứ phát ra đều đều cái giọng ca trầm buồn của Jimmy Nguyễn...
" Một vòng tròn vừa trao, họ hẹn đời với nhau
Lòng chợt nhói ta đã có lần trao.
Chiếc nhẫn ngày xưa, nhẫn đầu đời
Cả hai nguyện sẽ mãi mãi không rời xa..."
Bài hát này sao giống tâm trạng tao lúc này quá, cứ ngỡ cầm chắc tay nhau bước qua được những khó khăn thử thách nhưng rồi lại mất nhau mãi mãi khi có được những ngày tháng êm đềm.
Hình như Sóc Trăng đã say, em ngồi xích lại gần tao, lặng lẽ dựa đầu vào vai tao, im lặng không nói gì...
Trong cơn say, bờ môi tìm đến với bờ môi, trao nhau những nụ hôn và tụi tao lao vào nhau như những con thiêu thân, cả 2 cái cơ thể trần trụi quấn lấy nhau... Những đường cong gợi cảm, hấp dẫn trên cái thân thể em trước mắt tao làm cho thằng đàn ông trong tao không còn là chính mình, mặc kệ những đưa đẩy của dòng đời ngoài kia.
Nhè nhẹ gỡ cánh tay của Sóc Trăng đang ôm chặt tao ngủ sau những đê mê thể xác, tao ngồi dậy rời khỏi cái nệm tìm gói thuốc hút trong cái ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ...
Bật lửa mồi điếu thuốc trên môi, tao ngồi đó rít từng hơi thuốc, thổi những làn khói trắng vào khoảng không với những suy nghĩ trong đầu.
Tao vẫn nhớ những hình ảnh của vợ tao, Vĩnh Long là người con gái luôn bên cạnh tao, tình yêu của em dành cho tao có lẽ lớn hơn những gì mà tao dành cho em, nhưng mà giờ đây tao lại ở bên cạnh Sóc Trăng, tao thấy tao mâu thuẫn quá, có lẽ tao không xứng đáng với những gì mà Vĩnh Long dành cho tao.
Nở 1 nụ cười nhếch mép, ĐM hình như tao đang cười khinh bỉ cái thằng đàn ông tham lam trong tao. Nhìn qua Sóc Trăng, em vẫn đang ngủ say, tao bước lại nằm xuống bên cạnh Sóc Trăng.
Trong cơn mê ngủ, em vẫn quờ quạng choàng cánh tay qua để ôm tao. Ôm Sóc Trăng vào lòng, tao ngủ thiếp đi lúc nào không hay...