"Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa."
Hồi trẻ em nghe bài hát Thời hoa đỏ không ấn tượng lắm, vì mình còn trẻ mà. Sau này, lần đầu tiên em đọc bài thơ gốc của Thanh Tùng, thấy đau ngực trái đấy
![big green :D :D](/styles/yahoo/4.gif)
. Không phải vì con người cụ thể nào, sự việc cụ thể nào, vì bất cứ gì rõ ràng, mà vì một thời rực cháy ấy đã qua không bao giờ trở lại. Hầu hết lứa chúng ta bước qua tuổi thanh xuân đúng như đi qua cơn mưa rào ~ so sánh ví von trong ngôn tình. Ướt hết, có đứa ốm, có đứa không, nhưng đều ngây ngô, hồn nhiên không gìn giữ thời gian, không toan tính. Chả ai nói được giá mà. Để có ngày hôm nay thì phải có ngày hôm xưa ấy.