Ngày ta lớn lên
Cuộc sống
không còn là những phép màu kì diệu
Gĩưa những bộn bề
tim ta là những khoảng trống
buồn tênh
Những điểm tựa
sao vẫn cứ chênh vênh
Ta tìm lại ta
Trốn tìm cùng quá khứ
Những nỗi đau ta không thể tha thứ
Những vết thương lòng
sao chẳng thể liền da
Làm sao hiểu
thế nào là hy vọng
Vì lòng ta
vẫn cứ hoài dậy sóng
Cho ta mượn
một bờ vai để khóc
để yếu đuối
dù chỉ trong phút chốc
lấn cuối thôi
ta sẽ sống vì ta
Để mãi mãi không còn những hôm qua
Ta sẽ sống như những mầm cỏ dại
dù nhỏ nhoi
chà đạp dưới chân người
Ngày ta lớn lên
Cuộc sống
không còn là những điều giản dị
Và tim ta đập
theo nhịp đập lí trí
thôi nhìn đời
bằng lăng kính vạn hoa
Gĩưa trập trùng
ta tìm một lối ra
một khỏang lặng giữa nhịp đời hối hả
Gío mây ơi
gửi về ta
Một chút bình yên, một chút thôi
có nghe chăng lòng ta
tuyệt vọng
Tự gượng dậy
Người con gái nhẹ dạ
đeo tang cho thơ ngây
thanh thản nhặt lấy
những mảnh vỡ hồn mình đã không còn nguyên vẹn
lặng thinh mà nghe
đêm xót xa một lời ru rã rời
À ơi !
Ngủ ngoan đi tim ơi
ta sẽ mượn một chút đêm thâu
ru cho nỗi đau
ngủ quên trong bóng tối
Tự đắp cho quá khứ một nắm mồ
Em thương khóc chôn sống chính em
em - của - những - hôm - qua
của vụng dại yêu đương
của tin yêu ngây thơ, mù quáng
của những vết thương
em tự đâm mình
Buông tay em ra ngay !
sẽ chẳng đủ dại khờ
cho những môi hôn rất vội
đêm chẳng đủ bóng tối
cho em giấu mình
để nước mắt đừng rơi
Anh đi đi !
Đi như ngày xưa chưa từng ngoảnh lại
để cả mùa thu tê tái sau lưng
Đi đi anh !
Và buông tay em ra ngay !
cho em khép lòng mình
buốt giá
mỏi mòn trôi
ngày tháng hao gầy
Chẳng cần chối bỏ quá khứ
rằng ngày xưa
em đã từng yêu anh
những nỗi đau
đủ để em kiêu hãnh
nói với anh rằng
chỉ là "đã từng" thôi mà
chỉ có thế
thôi anh...