Chắc nhiều người khuyên mợ hàn gắn, em khuyên mợ chấm dứt ngay. Chồng mà như vậy mợ khổ đến chết.
nên ngồi lại với chồng và quyết định ra ở riêng, mọi chuyện 2vc tự lo, lúc đấy ko lo được nữa thì chia tay, trước em ở cùng ông bà, vợ em cùng làm ngân hàng, đi tối ngày, xong em phải ra ở riêng cho đỡ loằng ngoằngmới 2 năm nhưng vc ly thân 1 năm rồi cụ ạ
được mẹ chồng ngủ cùng thích thế còn gì, cụ cứ vứt con ngủ với bà luôn, 2vc sang phòng khác ngủ, càng ngon, đỡ cãi nhau, cháu bà bà thích thì bà chăm, con em mà cứ vứt về bà ngoại thì bà dẫy nẩy lên, bà ko thức được nên cũng trả bao giờ chăn được cháu đêm hôm, ko dám vào ngủ cùng cháu sợ mất giấc ngủ, được bà chăm cho thế sướng quá còn gìNhưng mẹ chồng ngủ cùng nên ko bật 16 độ được ạ. Mấy lần em cũng bảo chồng là bảo bà ngủ với ông 2vc tự chăm con nhưng mẹ ck ko đồng ý nên ck cũng tịt ko dám nói năng j nữa
Em rất thích suy nghĩ và quan điểm của mợ. Vợ chồng e cố gắng thì cũng được 2/4 Bây giờ nếu như cố gắng thêm 1 thời gian nữa và ko có sự can thiệp sâu của bố mẹ chồng thì có thể có chiều hướng tốt hơn, nhưng với tính cách của chồng em thì hơi khó. Vì bây giờ bất kể khi có việc j cần quyết định chồng em cũng luôn gọi ngay cho mẹ. Ở cùng bố mẹ nhưng 1 ngày a ấy pải gọi cho mẹ 2-3 cuộc điện thoại trong giờ làm việc. Quan trọng là làm thế nào để a ấy nhận ra được mình bây giờ là chủ ra đình rồi, cần pải người lớn hơn 1 chút. Đúng ra em cần kiên nhẫn dần dần với chồng, nhưng sau 1 loạt vấn đề như vậy, bây giờ tình càm và sự tôn trọng thật sự là không còn nhiều, không pải là ko tôn trọng vì chồng làm lương thấp hơn như nhiều cụ nói, mà vì khi có mâu thuẫn chồng e luôn đẩy vợ ra chịu sào.mỗi khi vợ chồng to tiếng, a ấy lại nói với bm chồng, hoặc bme vợ (tùy xem lúc đó có mặt ai), có thể gọi điện cho cả họ hàng nhà e để nói (tuyệt nhiên ko đề cập đến lỗi của mình). khi em biết chuyện hỏi lại thì lại chối đây đẩy. Sau những chuyện đó sự thất vọng cứ ngày một lớn, sống với chồng những lúc nào cũng trong tâm thế đề phòng, rất mệt mỏi. Thực sự lấy chồng rồi mới thấy sợ nhất ko pải là 2vc cãi nhau, đánh nhau. mà sợ nhất là khi vc cãi nhau lôi bố mẹ vào, nhìn ông bà mà cảm thấy áy náy vô cùng. Đúng là cuộc đời mình ko ai sống thay được, em cũng chưa bao giờ sợ thiên hạ đàm tiếu, chỉ băn khoăn vì đã có con rồi, nếu chưa có con thì đơn giản hơn nhiều.Em hiểu cảm giác của mợ khi chứng kiến cú lật mặt này của chồng mợ. Điếng người và hoang mang, sốc phết. Bồ cũ em cũng thế, khi chỉ có mình mình thì "ừ ta ở riêng", khi mẹ nói ra nói vào thì quay ngoắt "con đã bảo ở chung mà nó cứ...", hãm kinh hồn, nhưng chuyện xảy ra từ khi đôi bên mới chỉ bàn chuyện cưới nên em stop được sớm.
Thế này mợ nhé, phụ nữ có chồng để mong được bảo đảm (ổn định) về:
- Danh phận
- Tâm lý
- Sinh lý
- Tài chính
Em thường khuyên bạn bè, người quen - những người đang than vãn về chồng - xem xét cuộc hôn nhân của họ theo 4 yếu tố này. Nếu chồng vẫn đáp ứng được 3 yếu tố thì ok, xặc cà lày mày túc tiệp. Nếu đáp ứng được 2 thì cố gắng thêm một thời gian xem có lên được 3 hay không rồi tính. Còn nếu chỉ đáp ứng được 1, và thường là danh phận - tức là cho con người ta cái tiếng có chồng, thì next. Mợ tự xét xem mợ còn được đảm bảo mấy trên mấy. Ban đầu đọc thì em nghĩ là 2/4.
Cá nhân em, sau khi suy xét, em kết luận mình không cần có chồng. Từ đó đến nay đã 10 năm, em vẫn thấy kết luận đó phù hợp hoàn cảnh tính cách bản thân. (Thiên hạ nghĩ sao em kệ thôi, họ có sống thay cho em được đâu!)
Cụ nhìn vào đoạn đấy nhận xét e khinh thường chồng e là chưa ổn rồi. Comment đó e trả lời 1 cụ vì cụ ấy hiểu nhầm do em ko có kinh tế, sống phụ thuộc vào nhà chồng, ko có tiếng nói nên bme chồng bảo gì pải nghe nấy nên e chỉ rõ ra thôi. đó ko phải là khinh thường cụ nhé.Gỡ khúc mắc lớn nhất quá đơn giản: Ở riêng. Vì khi ở riêng thì những chuyện rắc rối coi như không lôi bố mẹ vào được. Việc này là phải làm, không làm thì chắc chắn giải tán.
Gỡ được khúc này thì các khúc con giải quyết chắc không khó lắm.
Tuy nhiên nếu chủ thớt không có thêm sự nhường nhịn thì mọi việc vẫn xấu xí thôi. Riêng cái việc nói: "lương em gấp 3-4 lần chồng" là đã đủ thấy một sự khinh thường không nhỏ ở đây. Như bạn Jane ở trên nói: công chức mà cứ nhìn lương khi họ còn trẻ thì chẳng ai ở nhà nước nữa. Nhưng chờ 5-10 năm nữa khi người chồng có chỗ đứng vững chãi trong cơ quan xem. 29 tuổi là còn rất trẻ với một công chức nhà nước.
Mợ đi máy bay bao giờ chưa? Mợ có để ý đến cái hướng dẫn an toàn về mặt nạ oxy không? Họ luôn hướng dẫn hành khách là khi có sự cố buộc phải dùng đến mặt nạ oxy thì phải đeo mặt nạ cho mình trước rồi mới đeo cho bé. Theo lời mợ kể thì con mợ giờ cũng chỉ có bố trên Facebook thôi mà.Em rất thích suy nghĩ và quan điểm của mợ. Vợ chồng e cố gắng thì cũng được 2/4 Bây giờ nếu như cố gắng thêm 1 thời gian nữa và ko có sự can thiệp sâu của bố mẹ chồng thì có thể có chiều hướng tốt hơn, nhưng với tính cách của chồng em thì hơi khó. Vì bây giờ bất kể khi có việc j cần quyết định chồng em cũng luôn gọi ngay cho mẹ. Ở cùng bố mẹ nhưng 1 ngày a ấy pải gọi cho mẹ 2-3 cuộc điện thoại trong giờ làm việc. Quan trọng là làm thế nào để a ấy nhận ra được mình bây giờ là chủ ra đình rồi, cần pải người lớn hơn 1 chút. Đúng ra em cần kiên nhẫn dần dần với chồng, nhưng sau 1 loạt vấn đề như vậy, bây giờ tình càm và sự tôn trọng thật sự là không còn nhiều, không pải là ko tôn trọng vì chồng làm lương thấp hơn như nhiều cụ nói, mà vì khi có mâu thuẫn chồng e luôn đẩy vợ ra chịu sào.mỗi khi vợ chồng to tiếng, a ấy lại nói với bm chồng, hoặc bme vợ (tùy xem lúc đó có mặt ai), có thể gọi điện cho cả họ hàng nhà e để nói (tuyệt nhiên ko đề cập đến lỗi của mình). khi em biết chuyện hỏi lại thì lại chối đây đẩy. Sau những chuyện đó sự thất vọng cứ ngày một lớn, sống với chồng những lúc nào cũng trong tâm thế đề phòng, rất mệt mỏi. Thực sự lấy chồng rồi mới thấy sợ nhất ko pải là 2vc cãi nhau, đánh nhau. mà sợ nhất là khi vc cãi nhau lôi bố mẹ vào, nhìn ông bà mà cảm thấy áy náy vô cùng. Đúng là cuộc đời mình ko ai sống thay được, em cũng chưa bao giờ sợ thiên hạ đàm tiếu, chỉ băn khoăn vì đã có con rồi, nếu chưa có con thì đơn giản hơn nhiều.
Vừa mới cưới, nghĩa chưa kịp có mà tình đã hết, ca này khó .vợ chồng hết tình còn nghĩa, cụ cứ từ từ suy nghĩ
Chắc nhiều người khuyên mợ hàn gắn, em khuyên mợ chấm dứt ngay. Chồng mà như vậy mợ khổ đến chết.
1. Nhìn 2 cụ còm mà em nghĩ ngay đến tiểu phẩm này. 2 cụ/mợ xem tạm cho hạ hỏa. Có cần thiết còm nhiều thế ko ạ?Em rất thích suy nghĩ và quan điểm của mợ. Vợ chồng e cố gắng thì cũng được 2/4 Bây giờ nếu như cố gắng thêm 1 thời gian nữa và ko có sự can thiệp sâu của bố mẹ chồng thì có thể có chiều hướng tốt hơn, nhưng với tính cách của chồng em thì hơi khó. Vì bây giờ bất kể khi có việc j cần quyết định chồng em cũng luôn gọi ngay cho mẹ. Ở cùng bố mẹ nhưng 1 ngày a ấy pải gọi cho mẹ 2-3 cuộc điện thoại trong giờ làm việc. Quan trọng là làm thế nào để a ấy nhận ra được mình bây giờ là chủ ra đình rồi, cần pải người lớn hơn 1 chút. Đúng ra em cần kiên nhẫn dần dần với chồng, nhưng sau 1 loạt vấn đề như vậy, bây giờ tình càm và sự tôn trọng thật sự là không còn nhiều, không pải là ko tôn trọng vì chồng làm lương thấp hơn như nhiều cụ nói, mà vì khi có mâu thuẫn chồng e luôn đẩy vợ ra chịu sào.mỗi khi vợ chồng to tiếng, a ấy lại nói với bm chồng, hoặc bme vợ (tùy xem lúc đó có mặt ai), có thể gọi điện cho cả họ hàng nhà e để nói (tuyệt nhiên ko đề cập đến lỗi của mình). khi em biết chuyện hỏi lại thì lại chối đây đẩy. Sau những chuyện đó sự thất vọng cứ ngày một lớn, sống với chồng những lúc nào cũng trong tâm thế đề phòng, rất mệt mỏi. Thực sự lấy chồng rồi mới thấy sợ nhất ko pải là 2vc cãi nhau, đánh nhau. mà sợ nhất là khi vc cãi nhau lôi bố mẹ vào, nhìn ông bà mà cảm thấy áy náy vô cùng. Đúng là cuộc đời mình ko ai sống thay được, em cũng chưa bao giờ sợ thiên hạ đàm tiếu, chỉ băn khoăn vì đã có con rồi, nếu chưa có con thì đơn giản hơn nhiều.
Ko đổ cho vợ thì biết đổ cho ai bây giờ? Ng như thế này sợ phải gánh trách nhiệm, mà bạn cứ đẩy anh ta ra phía trước bắt anh ta gánh thì dĩ nhiên anh ta chối.Nếu chỉ là cả nể không thì lại đơn giản rồi ạ. Đây 1 mặt chồng em đồng ý trước mặt em, nhưng sau đó không có sự bàn bạc, trao đổi lại với vợ mà khi bố mẹ nói đến thì quay ngoắt ra đổ hết cho vợ. Khúc mắc lớn nhất của 2vc là không giải quyết được mâu thuẫn mà luôn lôi bố mẹ vào
Cụ nói chuẩn đó, cần gì phải tranh cãi vậy, cứ vứt con cho bà nuôi ăn, mình càng rảnh, bà lại vui, tốt đẹp cả nhà. Còn mình chỉ việc lo dạy con chẳng hạn đọc truyện cho nó, dạy tiếng Anh... Quan trọng là bắt đầu đến lớp đi học, ôm nhiều vào làm gìOk đồng ý, vợ mình nó chăm thì mẹ mình đỡ vất. Đàn ông thương mẹ mà nhưng vấn đề là chăm cháu là niềm vui của bà. Vậy tại sao lại tước đi niềm vui đó? Với tôi thì ai chăm cũng được, trẻ con wuan trọng nhất là lúc nó đi học chứ còn nhỏ thì đừng quan trọng hóa wuas.
Còn mợ thớt thì đến cái điều hòa bật bao nhiêu độ cũng thắc mắc tranh cãi thì thôi khỏi bàn. Điều hòa bao nhiêu miễn con nó ko ốm ko mất ngủ là dc. Có mịa j đâu mà lắm chuyện.
Ps: tôi có 3 cháu đều đi học rồi cụ ạ . Tôi ko có quan điểm con mình là nhất. Con cái nó phải sương gió mới trưởng thành. Còn bé tôi cho ra đường đi hóng gió suốt nên các cháu khỏe lắm.
Em thích comment của cụ quá.nhưng mà cái đoạn bôi đen,liệu có cách nào để ck e người nhớn hơn đc ko cụ?thực sự nhiều lúc e chỉ cần ck e chịu ngồi lại nc,nhìn nhận vấn đề 1 cách nghiêm túc để có giải pháp tốt nhất,nhưng khó wa',cứ đc 1 lúc là lại lôi bme vào hoặc là bỏ đi1. Nhìn 2 cụ còm mà em nghĩ ngay đến tiểu phẩm này. 2 cụ/mợ xem tạm cho hạ hỏa. Có cần thiết còm nhiều thế ko ạ?
2. Gửi mợ chủ.
Chia buồn là mợ lấy được 1 đứa bé gái 10 tuổi (ly thân rồi có thấy nhu cầu gần gũi gì đâu, thấy nó cũng nhẹ nhàng ko quá quan trọng. Mà đọc kỹ chắc chồng mợ cũng ko tìm bánh ở ngoài) trong hình hài ông chồng 29 tuổi.
Ưu: nó sẽ gần như ko đánh, không chửi ác liệt mợ, làm cái gì cũng nhẹ nhàng, tình cảm. Như 1 số mợ trên này nói vẫn hơn khá nhiều người.
Nhược: như mợ nếm: cái j cũng nghe mẹ, đàn bà, chi ly, nhỏ nhặt, cãi chày cối, ích kỷ (vẫn trẻ con mà)... và dở nhất KHÔNG BAO H chịu lớn, tư duy độc lập, tự chủ, mạch lạc như đàn ông trưởng thành. Có 10, 20 năm nữa vẫn thế thôi.
3. Giải pháp.
Nếu mợ thích tư duy kiểu mợ one tư vấn thì thử nói chuyện với chồng:
- Điều kiện cần: Kiên quyết ở riêng, chịu thêm tốn kém, đưa đón con đi học xa vvv để tách hẳn 2 vc khỏi mẹ. Kinh nghiệm em thấy mấy đối cứ ở riêng tỉ tê là hết. Tuy nhiên, khi rỗi vẫn phải về thăm mẹ chồng, coi như bình thường hóa quan hệ, đừng làm gì quá.
- Điều kiện đủ: vẫn có 2/4 yếu tố mợ one nêu; cố ở chung 1 năm xem có khá hơn tý nào ko, có lên 3/4 được ko? Còn hắn vẫn gọi mẹ đẻ tâm sự này nọ mợ phải chấp nhận.
Dở nhất là bh nói chuyện với hắn đề xuất trên mà còn lắc đầu nguầy nguậy thì thôi, mợ ly dị nhanh và luôn! Hãy cho chồng mợ và mẹ anh ý ở bên nhau cả đời. Nhớ chúc anh ý hạnh phúc!
Cái Tôi của các bên ( Cả gia dình vợ chồng) quá lớn . Quyết ngay và luôn , không thể khắc phục đc đâu.Em chào các cụ các mợ. Em muốn nhờ cccm tư vấn giúp chuyện gia đình.
Em năm nay 30, chồng kém 1 tuổi, 2vc sống cùng bố mẹ chồng. Vợ chồng em kết hôn được hơn 2 năm, có 1 F1 hơn 1 tuổi. Em làm tại 1 ngân hàng, chồng làm nhà nước. Chồng em là người khôn khéo, ko chơi bời gì, chỉ có điều hơi đàn bà 1 chút và quá nghe lời mẹ. Trước khi có con thì cũng không có mâu thuẫn j lớn. Nhưng sau khi có con, 2vc nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn. Em là người sống độc lập, muốn chăm con theo cách của mình, không muốn phiền ông bà, nhưng chồng ko ủng hộ, nhất nhất muốn theo ý mẹ, ngay từ việc đóng bỉm cho con, hay bật điều hòa bao nhiêu độ cũng phải theo ý mẹ chồng. Điều này khiến e cảm thấy stress kinh khủng. Sau đó em về nhà ngoại, mọi chuyện cũng đỡ hơn. Đến khi sắp đi làm, em đề nghị chồng ra ở riêng, vì sống chung quá mâu thuẫn, mệt mỏi. Chồng e cũng đồng ý, nhưng sau đó trước mặt bố mẹ lại nói là bị em ép buộc, và kể tội em với bme 2 bên. Sau lần đó em hoàn toàn mất lòng tin ở chồng. Từ đó đến nay 2vc ly thân, e ở nhà ngoại. Chồng thi thoảng xuống thăm con. Mỗi lần xuống thăm con lại gây chuyện, có nhiều lần còn tỏ thái độ với bố mẹ e. Cho đến khi cách đây nửa năm, e phát hiện chồng thường xuyên liên lạc với người yêu cũ. Em đã nc thẳng thắn nhưng chồng e không nhận, cũng ko giải thích được. Em quyết định ly hôn. Chồng em liên tục nói yêu thương vợ con nhưng chưa bao giờ có hành động j chứng tỏ muốn hàn gắn, chưa 1 lần ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với nhau. Cả nhà chồng em chỉ trích em ích kỉ, không nghĩ cho con cái, nhưng khi e nói chuyện thẳng thắn về mâu thuẫn của hai vợ chồng, những điều muốn anh ấy sửa đổi thì a ấy nói không có lỗi j cả. Bố mẹ em sau nhiều lần chứng kiến cũng khuyên em nên nghĩ cho con, còn nếu thấy cố gắng mà khổ quá thì thôi, đau 1 lần còn hơn. 2vc đã ra tòa hòa giải 1 lần, họ cũng phân tích chồng em và bố mẹ chồng cần xuống nói chuyện và xin lỗi bố mẹ em, còn 2vc cố gắng ngồi xuống nói chuyện để giải quyết mâu thuẫn. Chồng em vâng dạ rồi về. Sau hôm đó xuống chơi với con 1 lần nhưng khi tòa án hỏi thì bảo đã xuống nói chuyện với bố mẹ vợ rồi. Còn mẹ chồng em cũng xuống nc với mẹ em 1 lần, nhưng chỉ nói là bây giờ phụ nữ phải hi sinh, phải chấp nhận vì con cái. Thực sự thì e đã mất lòng tin vào chồng quá lâu nên cũng không muốn hàn gắn nữa. Nếu anh ấy biết nghĩ đến con liệu có cư xử như vậy không. Nhưng nhiều lúc nghĩ đến con em lại thấy rất buồn. Em có nên ly hôn không ạ?
Chỉ có mợ trong cuộc mới hiểu hết đc câu chuyện thôi! đêm lên đây chả khác nào đẽo cày giữa đường, trăm nghìn cm lại khiến mợ thêm suy nghĩ hơn! Mợ nên nghỉ ngơi đâu đó cho nó thảnh thơi đầu óc, đưa con mình đi cùng, ở cạnh con nhìn con chơi con cười mợ mới bình tâm lại để suy nghĩ kỹ được, để mọi thứ rối tung lên rồi quyết định vội vàng sau này lại ân hận đấy mợ!Nhưng mẹ chồng ngủ cùng nên ko bật 16 độ được ạ. Mấy lần em cũng bảo chồng là bảo bà ngủ với ông 2vc tự chăm con nhưng mẹ ck ko đồng ý nên ck cũng tịt ko dám nói năng j nữa
Sói nhà e ko có thói quen lên diễn đàn comment đâu ạ,càng ko bjo lập thớtHôm trước có cụ 29t mở thớt nội dung tương tự, ko biết có phải sói nhà mợ ko?
Có.zzzzzzzzzzzz
Cám ơn cụ.sự việc đến nước này tất nhiên lỗi là do cả 2 bên chứ ko riêng bên nào.chỉ tiếc rằng tình cảm ko còn nên e rằng sống tiếp cũng sẽ rất gượng gạo,sợ rằng càng để lâu càng mệt mỏi thôiChỉ có mợ trong cuộc mới hiểu hết đc câu chuyện thôi! đêm lên đây chả khác nào đẽo cày giữa đường, trăm nghìn cm lại khiến mợ thêm suy nghĩ hơn! Mợ nên nghỉ ngơi đâu đó cho nó thảnh thơi đầu óc, đưa con mình đi cùng, ở cạnh con nhìn con chơi con cười mợ mới bình tâm lại để suy nghĩ kỹ được, để mọi thứ rối tung lên rồi quyết định vội vàng sau này lại ân hận đấy mợ!
Về chồng của mợ thì là em ko thích rồi, cơ bản đàn ông thì phải làm chủ đc gia đình nhỏ của mình, ko cầm trịch được thì ko trước thì sau người phụ nữ sẽ thay đổi, mợ là đang dần thay đổi khi bác nhà ko cầm trịch được mà để ông bà nội chi phối đấy... haz
Theo em mợ đừng làm gì vội cả, đi du lịch đâu đó cùng con đi, đi thì nói với chồng đàng hoàng, cũng đừng căng thẳng như lúc mợ đòi về nhà ngoại để ly thân, em thì ko thích vợ về nhà ngoại tý nào, về chơi thì có mà cả tháng cũng đc nhưng gia đình đang có trục trặc mà lại đòi về thì ... haz. Anh chồng nếu còn yêu thương vợ con sẽ ko để mợ đi lâu đâu, có khi lại đi đón về ấy, còn nếu chuyện tệ đến mức anh ấy mặc kệ thì mợ cũng đã có thời gian đủ để biết mình nên làm gì rồi... Chúc mợ thành công!