Con không cha như nhà không nóc, mợ chủ học thuộc câu này rồi chốt.
Hỏi để tranh thủ sự đồng cảm của các cụ, nhưng các cụ toàn thuơng thay ông chồng nên thôi. Các cụ nói chả sai, giang sơn dễ đổi mà bản tính thì khó rờiCụ nói chuẩn rồi, em thấy chủ thớt này rất vớ vẩn lên đây giả vờ hỏi ý kiến mọi người xem thế nào nhưng lại không nghe lời khuyên của bất cứ ai cả mặc dù số đông là không ủng hộ việc đi NN của bạn ấy..một khi đã quyết định dứt áo ra đi khi mà anh chồng không muốn thì cứ coi như không có chồng nữa hoặc chồng đã die để thỏa ước muốn của mình thì việc gì phải hỏi, đã thế lại còn viện cớ nọ kia như muốn có tương lai tốt đẹp hơn cho con.v.v. Nếu thực sự yêu chồng thương con thì việc gì cứ phải ra NN mới được. Hãy lo cho các con vào học các trường Quốc tế tại VN như bao người khác để con cái được sống trong sự yêu thương đùm bọc của cả cha mẹ lẫn người thân, con cái không phải chịu cảnh gia đình chia ly, tan nát..
Tóm lại đây là mẫu người ích kỷ chỉ biết lợi ích của riêng mình chứ không bao giờ nghĩ cho người khác nên qua đây cũng là một bài học cho những cụ chưa có gia đình hãy tránh xa những mẫu người như này cho nhanh..
Cu nay noi chuan nayĐầu tiên mợ nên mới cụ ấy sang chơi 1 tháng đã. Cho cụ ấy quen với cuộc sống bên đó, trong 1 tháng đó thì tranh thủ tỉ tê, chứ tỉ tê qua điện thoại facetime thì khó lắm. Mật ngọt thì chết ruồi mà. Cụ cứ kể con đi học thích lắm, thích như nào rồi cho cụ ấy nhìn thấy tận mắt sẽ thích hơn.
Em có cậu bạn cũng gia trưởng bảo thủ và rồi vẫn theo vợ đi học 5 năm liền.
Sau đó mợ có thể thu xếp về VN chơi, đưa cả nhà đi chơi để tranh thủ tình cảm và nói chuyện tiếp, thủ thỉ nghe vẫn dễ vào hơn, hihi.
Ko thế lý sự vụ này đâu, trừ khi kiên quyết ra đi, chia tay nhau cho nhanh.
Em đồng ý kiến với cụ ạNếu mợ ko về thì chia tay thôi, chuyển hẳn sang khó đấy
Bạn em mấy ca học Anh, Bỉ gần chục năm, đi làm, sinh con đẻ cái bển đều lôi nhau về hết dù muốn là ở lại ngon, kết luận của bọn nó là ở Việt Nam, đi chơi tây thì ok chứ ở hẳn thì ko dc
Cháu là cháu thích ở trời Tây. Cơ mà để học hỏi và khám phá tầm chục năm chứ ở hẳn thì cũng hơi buồn. Liệu mợ có tính là khi con lớn sẽ quay về nước không? Hay tính nếu chồng cùng sang là ở hẳn luônEm nhờ các cụ, các mợ cho ý kiến về việc nhà em:
Em và chồng học cùng đại học, ra trường rồi cưới nhau và có 2 con. Công việc của cả hai đứa đều ổn định, thu nhập khá. Chồng em làm nhà nước, còn em làm cho công ty nước ngoài.
Mấy năm trước, được sự giới thiệu của sếp, em xin được việc làm dài hạn của trụ sở chính của công ty ở Đức với mức lương tương đối tốt. Vợ chồng bàn bạc và thống nhất với nhau, đồng ý để em nhận công tác mới, một là lấy kinh nghiệm để sau này có thể có thu nhập tốt hơn, hai là có cơ hội trải nghiệm xem cuộc sống ở trời Tây thế nào. Bản thân em lúc đó cũng nhem nhóm ý định sẽ đưa cả gia đình đi lập nghiệp, nhưng do chồng em không thích, nên em cũng không đề cập đến. Sau khi đi một thời gian, thấy mọi thứ thuận lợi, điều kiện cũng như chất lượng cuộc sống hơn hẳn so với ở nhà, ý định ở lai vì tương lai F1 của em càng rõ nét hơn, em tìm mọi cơ hội để thuyết phục chồng khi có thể, và cũng từ đây vợ chồng em bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, do việc em làm, theo ý kiến của chồng em, là không tôn trọng anh ấy.
Do bố mẹ không ở gần nhau, nên nhà em cũng quyết định cho 1 bé sang ở với mẹ cho đỡ buồn. Trộm vía, F1 nhà em thích nghi rất tốt, giao tiếp không gặp khó khăn gì, và hiện đang học tiểu học.
Cả hai vợ chồng em vẫn còn yêu nhau, nhưng chồng em nói nhất định không sang với em vì còn bố mẹ và không thích cuộc sống ở nước ngoài. Chồng em cực kỳ dị ứng khi em có bất kỳ phát biểu, nhận xét nào mang tính so sánh về cuộc sống ở hai nơi. Chồng em đang bảo là nếu em không chịu về thì sẽ ly hôn vì không thể sống như thế này được. Bản thân em, nếu về VN thì cũng không vấn đề gì. Em chỉ lo ngại cho tương lai của F1, vì ở đây, theo ngu ý của em, rõ ràng chúng nó có tương lai và điều kiện phát triển tốt hơn ở nhà. Hơn nữa, nếu về VN rồi, sau này muốn đi cho F1 học hành thì khả năng em xin lại việc ở nước ngoài cũng khó và chưa nói trước được điều gì, việc phải làm lại mọi thứ từ đầu cũng sẽ khó khăn vì chưa biết sẽ xin được việc ở đâu, và cuộc sống ở đó như thế nào. Điều kiện kinh tế nhà em cũng không đủ cho con đi du học tự túc. Nghĩ đến cảnh, F1 nhà em chỉ 1 năm nữa là sang cấp 2, chuyển cấp, rồi đưa đón học thêm tối ngày em cũng bắt đầu thấy nản. Thêm vào đó, những biến động về tình hình môi trường, chính trị, xã hội ở VN gần đây làm em lo ngại vô cùng. Em thật sự phân vân không biết phải làm thế nào, về để cả nhà ở gần nhau, con cái có cả bố và mẹ, cả nhà cùng vật lộn trong cái mớ bòng bong đó, hoặc sống mỗi đứa một nơi như thế này. Em không ngại nuôi cả 2 con một mình nhưng em sợ chồng em chắc chắn sẽ không giao cả hai đứa cho em. Em thật sự là không biết phải làm thế nào bây giờ.
Cũng cần nói thêm là quan điểm về việc giáo dục của em và chồng em khác nhau. Em cho rằng điều kiện ở đây con có thể phát triển toàn diện hơn, học vấn, cơ hội nghề nghiệp và tương lai vững chắc, đảm bảo hơn so với ở VN trong khi chồng em cho rằng không phải cứ đi du học là tốt, rằng bản thân mình học ở VN vẫn làm việc tốt thì ko có lý gì là con mình ko làm được cả. Nói chung là cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, nên bọn em không thể cùng nói chuyện hay bàn bạc về vấn đề này được.
Em cũng đã chuẩn bị kế hoạch để đón chồng và con sang rồi, đã tìm hiểu công việc cho chồng và cũng có bạn cùng chuyên môn có thể giúp đỡ phần nào. Bé nhà em nói tiếng Anh tương đối khá, nên khả năng hòa nhập sẽ không vấn đề gì. Vấn đề tồn tại duy nhất là em không lay chuyển được chồng em trong khi hai F1 nhà em thì luôn mồm thích ở đây làm em suy nghĩ vô cùng!
Cảm ơn cụ. Chồng em U30, chức vụ bình thường, thích cuộc sống ổn định chứ cũng ko thích bon chen, hay phấn đấu làm ông này, ông nọ gì hết. Cho nên em thấy về đường công danh, sự nghiệp sẽ không có thay đổi lớn gì cả. Và đó cũng là lý do mà em nghĩ chồng em cần thay đổi, khổ cái là chồng em ko nghĩ vậy
Đúng là việc em chồng em đồng ý cho em bay nhảy lung tung cũng là hiếm. Em cũng rất cảm kích về điều đó. Tuy nhiên, đến khi xa nhau rồi, sự quan tâm cũng không còn được mặn mà như hồi ở gần nhau, em lúc đầu cũng thất vọng, ý kiến nọ kia, mà chồng e cũng có vẻ ko để tâm lắm. Đến giờ, khi cảm giác gia đình có nguy cơ tan vỡ, em bỏ qua mọi việc, quan tâm, tán tỉnh lại chồng thì bạn í lại thờ ở, lạnh lùng.
Vấn đề quan trọng với em bây giờ là tương lai của F1, gia đình vững chắc, bố mẹ gần nhau là cần thiết cho con cái, em có thể yêu lại chồng em từ đầu cũng không vấn đề gì. Tuy nhiên, F1 nhà em cũng ~10 tuổi rồi, điều quan trọng hơn với nó là giáo dục, định hình tính cách và tương lai, điều này chắc chắn VN ko thể tốt hơn đđợc. Việc em về thì dễ, chứ đi là cả vấn đề, nên em chưa tìm được giải pháp nào cả.
Cụ đừng nói công ty bạn cụ ở Hải Phòng quê em nhé.Trường hợp này chỉ có thể là ly hôn. Thực tế hai vợ chồng cũng xa nhau lâu rồi còn gì. Đến khi nào mợ thấy giai Tây rất tuyệt thì điều kiện ly hôn càng chín muồi. Tôi có một đứa bạn giống mợ, làm liên doanh, sang Hà Lan làm, khác chút ( chồng nó chỉ kiếm được đủ ăn ). Sau hai VC ly di, chồng đồng ý cho vợ mang hai đứa con đi. H không biết chồng đã lấy vợ mới chưa, còn bạn mình thì chốt trai Tây rồi.
Em nhờ các cụ, các mợ cho ý kiến về việc nhà em:
Em và chồng học cùng đại học, ra trường rồi cưới nhau và có 2 con. Công việc của cả hai đứa đều ổn định, thu nhập khá. Chồng em làm nhà nước, còn em làm cho công ty nước ngoài.
Mấy năm trước, được sự giới thiệu của sếp, em xin được việc làm dài hạn của trụ sở chính của công ty ở Đức với mức lương tương đối tốt. Vợ chồng bàn bạc và thống nhất với nhau, đồng ý để em nhận công tác mới, một là lấy kinh nghiệm để sau này có thể có thu nhập tốt hơn, hai là có cơ hội trải nghiệm xem cuộc sống ở trời Tây thế nào. Bản thân em lúc đó cũng nhem nhóm ý định sẽ đưa cả gia đình đi lập nghiệp, nhưng do chồng em không thích, nên em cũng không đề cập đến. Sau khi đi một thời gian, thấy mọi thứ thuận lợi, điều kiện cũng như chất lượng cuộc sống hơn hẳn so với ở nhà, ý định ở lai vì tương lai F1 của em càng rõ nét hơn, em tìm mọi cơ hội để thuyết phục chồng khi có thể, và cũng từ đây vợ chồng em bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn, do việc em làm, theo ý kiến của chồng em, là không tôn trọng anh ấy.
Do bố mẹ không ở gần nhau, nên nhà em cũng quyết định cho 1 bé sang ở với mẹ cho đỡ buồn. Trộm vía, F1 nhà em thích nghi rất tốt, giao tiếp không gặp khó khăn gì, và hiện đang học tiểu học.
Cả hai vợ chồng em vẫn còn yêu nhau, nhưng chồng em nói nhất định không sang với em vì còn bố mẹ và không thích cuộc sống ở nước ngoài. Chồng em cực kỳ dị ứng khi em có bất kỳ phát biểu, nhận xét nào mang tính so sánh về cuộc sống ở hai nơi. Chồng em đang bảo là nếu em không chịu về thì sẽ ly hôn vì không thể sống như thế này được. Bản thân em, nếu về VN thì cũng không vấn đề gì. Em chỉ lo ngại cho tương lai của F1, vì ở đây, theo ngu ý của em, rõ ràng chúng nó có tương lai và điều kiện phát triển tốt hơn ở nhà. Hơn nữa, nếu về VN rồi, sau này muốn đi cho F1 học hành thì khả năng em xin lại việc ở nước ngoài cũng khó và chưa nói trước được điều gì, việc phải làm lại mọi thứ từ đầu cũng sẽ khó khăn vì chưa biết sẽ xin được việc ở đâu, và cuộc sống ở đó như thế nào. Điều kiện kinh tế nhà em cũng không đủ cho con đi du học tự túc. Nghĩ đến cảnh, F1 nhà em chỉ 1 năm nữa là sang cấp 2, chuyển cấp, rồi đưa đón học thêm tối ngày em cũng bắt đầu thấy nản. Thêm vào đó, những biến động về tình hình môi trường, chính trị, xã hội ở VN gần đây làm em lo ngại vô cùng. Em thật sự phân vân không biết phải làm thế nào, về để cả nhà ở gần nhau, con cái có cả bố và mẹ, cả nhà cùng vật lộn trong cái mớ bòng bong đó, hoặc sống mỗi đứa một nơi như thế này. Em không ngại nuôi cả 2 con một mình nhưng em sợ chồng em chắc chắn sẽ không giao cả hai đứa cho em. Em thật sự là không biết phải làm thế nào bây giờ.
Cũng cần nói thêm là quan điểm về việc giáo dục của em và chồng em khác nhau. Em cho rằng điều kiện ở đây con có thể phát triển toàn diện hơn, học vấn, cơ hội nghề nghiệp và tương lai vững chắc, đảm bảo hơn so với ở VN trong khi chồng em cho rằng không phải cứ đi du học là tốt, rằng bản thân mình học ở VN vẫn làm việc tốt thì ko có lý gì là con mình ko làm được cả. Nói chung là cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, nên bọn em không thể cùng nói chuyện hay bàn bạc về vấn đề này được.
Em cũng đã chuẩn bị kế hoạch để đón chồng và con sang rồi, đã tìm hiểu công việc cho chồng và cũng có bạn cùng chuyên môn có thể giúp đỡ phần nào. Bé nhà em nói tiếng Anh tương đối khá, nên khả năng hòa nhập sẽ không vấn đề gì. Vấn đề tồn tại duy nhất là em không lay chuyển được chồng em trong khi hai F1 nhà em thì luôn mồm thích ở đây làm em suy nghĩ vô cùng!