[Funland] Kể chuyện đêm khuya (phần1)

otonew

Xe buýt
Biển số
OF-158844
Ngày cấp bằng
1/10/12
Số km
843
Động cơ
356,595 Mã lực
Nơi ở
Số 14 Lô TC4C, KĐT Văn Quán, Hà Nội || ⓿❾❽❼❾❽❽❾❻❸
Chuyện kể đêm khuya 1

Phần 1: Ranh giới giữa sống và chết

Em kể về về sự ra đời của em và những biến cố trong ngày em có mặt trên đời.

Hai mốt năm trước, gia đình nội em thuộc dạng khá giả, có của ăn của để. Nhà nội em sinh được ba người con, hai trai 1 gái. Bác gái lớn nhất nhà em lấy chồng và định cư bên Mỹ. Bố em là thứ 2 và sau còn một chú út.

Bố và mẹ cưới nhau đúng năm gia đình nội hưng thịnh nhất. Ngày cưới mẹ em được rước dâu bằng cả xe hơi do bác em tài trợ. Vì gia đình giàu có nên lễ nghĩa nhiều, mê tín lại càng nhiều. Mẹ em đám cưới xong cũng liền có bầu. Cả gia đình em vui lắm. Bác lớn em còn điện thoại báo về nếu mẹ sinh bác sẽ tài trợ nuôi em tới lớn. Tuy nhiên vào một ngày tháng 4 mẹ và bà nội đi lễ chùa thì gặp trúng một bà bói dạo. Bà này ngồi bán nhiều chai thuốc bóp dân tộc. Bà nội em bị đau chân nên cũng ghé mua rồi ngồi nghỉ vài phút. Bà bói nhìn mẹ em chằm chằm rồi lắc đầu bảo: sao số gia đình này khổ thế. Mạng phú quý mà lỡ mang thai đứa bé không phải con người.

Bà Nội em nghe vậy tức giận lắm chửi thẳng bà bói dạo ấy. Thậm chí bà còn nhặt mấy chai thuốc bóp đánh bà ấy nữa. Bà ấy chỉ đỡ rồi bảo: tôi nói sai trời đánh tôi chết. Nhà bà cứ đi xem thầy đi rồi biết. Đứa trẻ này là yêu tinh đấy, nó ra đời sẽ là tai ương cho cả dòng tộc nhà bà. Ngày nó ra đời nhà bà không gặp biến cố chết người thì tôi chết không có chỗ chôn.

Mẹ em nghe vậy cũng nổi dậy đùng đùng mắng bà ấy té tát. Nếu đặt vị trí người phụ nữ nào vào hoàn cảnh đấy cũng sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Bởi lẽ với người mẹ thì con là tất cả.

Vài người đi đường thấy cãi vã huyên náo cũng ghé vào xem. Mọi người biết sự tình cũng trách bà bói ác mồm ác miệng. Bà ấy thế mà không xin lỗi bà và mẹ em. Bà vẫn giữ quan điểm của mình tới cùng: tôi trước giờ có sao nói vậy, thấy thế nào tôi nói thế ấy. Các người không tin thì sẽ tự gánh hậu quả. Cái thai ấy là yêu tinh hoa hoá kiếp làm người. Nó vốn là hoa trổ trên đá mấy ngàn năm mới hấp thu tinh hoa đất trời mà chuyển kiếp. Tuy nhiên nó là tai hoạ. Sinh nó ra thì nhà bà sẽ người chết, kẻ tật nguyền, gia sản tiêu tan.

Một người phụ nữ nghe vậy cũng tức giận: phỉ phui cái miệng thối nhà bà. Con nhà người ta mà bà bảo yêu tinh. Nó là giọt máu của người ta mà bà nói tai hoạ. Là tôi thì bà không còn răng mà húp cháo chứ đừng nói ngồi đấy mà nhăng cuội.

Sau một hồi mẹ và bà em bỏ đi. Chuyện tưởng như bà và mẹ rất đồng tình nhưng về nhà bà lại đi xem thầy. Thầy này là người gia đình nội theo từ rất lâu rồi. Thầy xem qua cũng lắc đầu bảo: con dâu bà đang có tin vui, đáng tiếc chỉ sợ thêm 1 người sẽ lại mất hai người. Tai ương nghiệp chướng cũng bởi nó mà ra.

Bà nội mặc dù rất quý cháu nhưng nghe thầy nói vậy dần dần có ác cảm. Bà hỏi cách hoá giải thầy chỉ bảo: nếu là số trời đã định thì người tính không bằng trời tính. Bà thay đổi được vận số thì sẽ nhiều thứ khác thay đổi theo. Cái thai này vốn dĩ không nên có mặt thời điểm này.

Bà nghe vậy về nhất mực ép mẹ bỏ cái thai đi. Mẹ khóc lên khóc xuống nhất quyết không đồng ý. Cuộc chiến tranh mẹ chồng nàng dâu bắt đầu từ ấy.

Bố em thì thương mẹ và thương con nên không đồng ý với yêu cầu của bà. Bà tức giận chửi cả bố mẹ: chúng mày không nghe lời mẹ mà cố tình đẻ nó ra thì đừng có trách. Giờ nó là cái trứng nước hãy nhanh chóng phá bỏ nó đi. Nó không phải là người đâu, nó là con yêu tinh thật đấy. Mẹ đi xem người ta đều gọi ra rồi.

Mẹ chỉ biết khóc lóc: con xin mẹ, cháu là giọt máu của con, con không bỏ con của mình đâu.

Bà chỉ tay vào mẹ: chị giỏi lắm! Chị gả về nhà tôi thì là người nhà tôi. Giờ tôi nói bỏ chị phải bỏ.

Bố đáp: con không bao giờ đồng ý mẹ làm như vậy. Con của vợ chồng con thì vợ chồng con phải có trách nhiệm sinh ra và nuôi dưỡng. Nếu ngày xưa mẹ mang thai con mà bị người ta nói con là yêu tinh thì mẹ có bỏ hay không?

Bà nội đáp: tao bóp chết từ trong trứng chứ quyết không cho mày thành hình. Biết đẻ mày ra mày cãi lại tao thì thà tao đẻ ra cái trứng gà tao luộc ăn cho ch
Bố giận lắm: nếu mẹ nói vậy thì cứ coi như ngày xưa mẹ đẻ ra cái trứng gà trứng vịt rồi đi. Còn con của con không phải trứng gà của mẹ nên mẹ đừng mong bắt tụi con bỏ cháu.

Bà và bố mẹ chiến tranh nảy lửa. Cả tháng trời mẹ và bố vẫn giữ quyết định sẽ sinh em ra đời. Bà thấy vậy giận lắm nhưng lại không dám làm căng do bố em đe sẽ chuyển đi không về nhà nữa nếu bà cứ cố ép mẹ phá thai. Bà thấy vậy cũng hoà hoãn đi đôi chút.

Ngày mẹ mang thai em tháng thứ 5 cũng là giữa tháng 7 mưa bão. Bố em đi giao hàng nhưng mắc bão tàu không cập bến đúng hẹn. Mẹ ở nhà với bà nội. Bà mua hẳn con gà tần cho mẹ ăn tẩm bổ. Bà bảo: quyết giữ lại đẻ thì chịu khó tẩm bổ cho cái thai khoẻ mạnh. Chuyện của các con tự các con quyết. Sau này sướng khổ gì các con tự chịu.

Mẹ vốn không thích ăn gà nhưng đích thân bà xuống bếp tự tay làm nên mẹ ngại bà buồn cũng cố ăn vài miếng rồi đổ gỡ thịt bỏ vào bịch giấu dưới gầm giường. Bà thấy mẹ ăn được hết cũng mừng ra mặt bảo: ăn được là tốt rồi. Nghỉ sớm đi, mẹ chạy đi thăm bà bạn ốm.

Bà nội để mẹ ở nhà rồi khoá cổng đi luôn mặc dù trời đang mưa. Mẹ thấy hơi mệt nên đi nằm nghỉ. Một tiếng sau mẹ đau bụng. Lúc đầu đau âm ỉ rồi càng ngày càng dữ dội. Mẹ lo tới cái thai nên cố gắng gọi người tới giúp. Mình mẹ xiêu vẹo vừa đi vừa bò miệng kêu gào. Điện thoại bàn mất tín hiệu mẹ không thể gọi nên chỉ biết gào to mong có người nghe thấy.Trời mưa nên tiếng mẹ gọi dường như là vô vọng. May mắn sao hôm ấy bà ngoại lại nhờ người gửi cho mẹ quả trứng ngỗng nên mẹ được cô ấy đưa đi viện. Bác sỹ kết luận mẹ bị động thai.

Mẹ nằm viện theo dõi cả tuần mới được về nhà. Bà nội xuống viện nguýt ngắn nguýt dài nói mẹ ăn hại. Bà đi qua đi lại nói những câu khó nghe và cay nghiệt rồi bỏ mẹ lại viện cho bà ngoại em chăm sóc.

Bố về thấy mẹ như vậy lo lắng lắm. Mẹ nằm viện mấy ngày thấy khó chịu nên nhờ bố xin cho về nhà sớm.Bố gặp bác sỹ hỏi han tình hình của mẹ thấy ổn định nên đón mẹ về. về nhà bố mẹ lại vô tình nghe được bà điện thoại quát tháo ai đó rằng cái thuốc đó không sảy thai mà chị động thai nhẹ, rằng con yêu tinh ấy sống dai...Mẹ không giữ đc bình tĩnh lao vào trách bà. Bố cũng giận nên cãi nhau ầm ĩ. Bấy giờ chuyện mới vỡ lở do bà lén bỏ thuốc phá thai vào con gà tần. May mắn mẹ ăn mấy miếng còn lại giấu đi nên mới giữ đc cái thai oan toàn.

Bố mẹ quyết định không ở nhà mà chuyển ra ngoài sống. Tuy nhiên bố hay vắng nhà nên hai bố mẹ chuyển về nhà bà ngoại ở. Bố nói ở nhà ngoại mẹ sẽ không phải lo lắng và yên tâm chờ ngày em ra đời.

Tháng 9, mẹ mang thai em tháng thứ 7. Bố tranh thủ chở mẹ đi mua sắm tã lót chuẩn bị sớm vì bố chuẩn bị đi một chuyến hàng xa. Hôm ấy là thứ 6, cũng là ngày cuối cùng của tháng 9 dương và cũng là ngày cuối tháng 8 âm. Đồng thời nó cũng là cái ngày oan nghiệt lấy đi mạng sống của cả bố lẫn mẹ em.

Thời ấy bố có xe dream thái. Bố chở mẹ đi thì gặp bà nội. Bố mẹ chào bà, bà chỉ cười mỉa mai: chó chui gầm chạn, tao mở to mắt xem tụi bay ngóc được đầu lên hay không?

Em không hiểu sao bà có thể cay nghiệt với bố mẹ em như thế. Không lẽ chỉ vì bà tin lời thầy bói nói em là yêu tinh hoa chuyển kiếp thành người nên ghét lây cả bố mẹ em. Bà đi khắp nơi rêu rao mẹ em xúi bậy bố em về cãi nhau với bà, rằng mẹ em là thứ yêu tinh và sắp sinh ra một con yêu quái. Cứ như thế tình cảm đã xa lại càng thêm xa.

Bố mẹ em sắm đồ xong trời cũng đã trưa nên bố đưa mẹ đi ăn bún cá cho đỡ đói rồi mới về. Đáng tiếc lúc vào quán xe của bố mẹ bị chiếc xe tải mất lái lao vào. Chiếc xe ấy lao thẳng vào quán bún, bố mẹ em bị hất văng ra ngoài. Bố em chết ngay tại chỗ vì bố cố gắng đẩy mẹ ra. Mẹ bất tỉnh nhân sự ngay sau đó.

Người ta vội vàng đưa bố mẹ đi cấp cứu. Nhà nội và nhà ngoại biết tin cùng chạy tới. Bác sỹ thông báo cả bố mẹ em đều qua đời nhưng họ cố gắng cứu lấy em khỏi bụng mẹ.

Còn nữa...
 
Chỉnh sửa cuối:

Mr Alt

Xe tăng
Biển số
OF-583442
Ngày cấp bằng
6/8/18
Số km
1,248
Động cơ
147,550 Mã lực
Còm phát hóng xem chuyện yêu tinh từ hoa đá.
 

Kem tươi

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-508190
Ngày cấp bằng
4/5/17
Số km
7,402
Động cơ
255,630 Mã lực
Hóng cụ chủ yêu tinh phọt tiếp tập 2 :))
 

wild nature

Xe điện
Biển số
OF-448583
Ngày cấp bằng
26/8/16
Số km
2,649
Động cơ
229,299 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Chuyện kể đêm khuya

Em kể về về sự ra đời của em và những biến cố trong ngày em có mặt trên đời.

Hai mốt năm trước, gia đình nội em thuộc dạng khá giả, có của ăn của để. Nhà nội em sinh được ba người con, hai trai 1 gái. Bác gái lớn nhất nhà em lấy chồng và định cư bên Mỹ. Bố em là thứ 2 và sau còn một chú út.

Bố và mẹ cưới nhau đúng năm gia đình nội hưng thịnh nhất. Ngày cưới mẹ em được rước dâu bằng cả xe hơi do bác em tài trợ. Vì gia đình giàu có nên lễ nghĩa nhiều, mê tín lại càng nhiều. Mẹ em đám cưới xong cũng liền có bầu. Cả gia đình em vui lắm. Bác lớn em còn điện thoại báo về nếu mẹ sinh bác sẽ tài trợ nuôi em tới lớn. Tuy nhiên vào một ngày tháng 4 mẹ và bà nội đi lễ chùa thì gặp trúng một bà bói dạo. Bà này ngồi bán nhiều chai thuốc bóp dân tộc. Bà nội em bị đau chân nên cũng ghé mua rồi ngồi nghỉ vài phút. Bà bói nhìn mẹ em chằm chằm rồi lắc đầu bảo: sao số gia đình này khổ thế. Mạng phú quý mà lỡ mang thai đứa bé không phải con người.

Bà Nội em nghe vậy tức giận lắm chửi thẳng bà bói dạo ấy. Thậm chí bà còn nhặt mấy chai thuốc bóp đánh bà ấy nữa. Bà ấy chỉ đỡ rồi bảo: tôi nói sai trời đánh tôi chết. Nhà bà cứ đi xem thầy đi rồi biết. Đứa trẻ này là yêu tinh đấy, nó ra đời sẽ là tai ương cho cả dòng tộc nhà bà. Ngày nó ra đời nhà bà không gặp biến cố chết người thì tôi chết không có chỗ chôn.

Mẹ em nghe vậy cũng nổi dậy đùng đùng mắng bà ấy té tát. Nếu đặt vị trí người phụ nữ nào vào hoàn cảnh đấy cũng sẽ không giữ nổi bình tĩnh. Bởi lẽ với người mẹ thì con là tất cả.

Vài người đi đường thấy cãi vã huyên náo cũng ghé vào xem. Mọi người biết sự tình cũng trách bà bói ác mồm ác miệng. Bà ấy thế mà không xin lỗi bà và mẹ em. Bà vẫn giữ quan điểm của mình tới cùng: tôi trước giờ có sao nói vậy, thấy thế nào tôi nói thế ấy. Các người không tin thì sẽ tự gánh hậu quả. Cái thai ấy là yêu tinh hoa hoá kiếp làm người. Nó vốn là hoa trổ trên đá mấy ngàn năm mới hấp thu tinh hoa đất trời mà chuyển kiếp. Tuy nhiên nó là tai hoạ. Sinh nó ra thì nhà bà sẽ người chết, kẻ tật nguyền, gia sản tiêu tan.

Một người phụ nữ nghe vậy cũng tức giận: phỉ phui cái miệng thối nhà bà. Con nhà người ta mà bà bảo yêu tinh. Nó là giọt máu của người ta mà bà nói tai hoạ. Là tôi thì bà không còn răng mà húp cháo chứ đừng nói ngồi đấy mà nhăng cuội.

Sau một hồi mẹ và bà em bỏ đi. Chuyện tưởng như bà và mẹ rất đồng tình nhưng về nhà bà lại đi xem thầy. Thầy này là người gia đình nội theo từ rất lâu rồi. Thầy xem qua cũng lắc đầu bảo: con dâu bà đang có tin vui, đáng tiếc chỉ sợ thêm 1 người sẽ lại mất hai người. Tai ương nghiệp chướng cũng bởi nó mà ra.

Bà nội mặc dù rất quý cháu nhưng nghe thầy nói vậy dần dần có ác cảm. Bà hỏi cách hoá giải thầy chỉ bảo: nếu là số trời đã định thì người tính không bằng trời tính. Bà thay đổi được vận số thì sẽ nhiều thứ khác thay đổi theo. Cái thai này vốn dĩ không nên có mặt thời điểm này.

Bà nghe vậy về nhất mực ép mẹ bỏ cái thai đi. Mẹ khóc lên khóc xuống nhất quyết không đồng ý. Cuộc chiến tranh mẹ chồng nàng dâu bắt đầu từ ấy.

Bố em thì thương mẹ và thương con nên không đồng ý với yêu cầu của bà. Bà tức giận chửi cả bố mẹ: chúng mày không nghe lời mẹ mà cố tình đẻ nó ra thì đừng có trách. Giờ nó là cái trứng nước hãy nhanh chóng phá bỏ nó đi. Nó không phải là người đâu, nó là con yêu tinh thật đấy. Mẹ đi xem người ta đều gọi ra rồi.

Mẹ chỉ biết khóc lóc: con xin mẹ, cháu là giọt máu của con, con không bỏ con của mình đâu.

Bà chỉ tay vào mẹ: chị giỏi lắm! Chị gả về nhà tôi thì là người nhà tôi. Giờ tôi nói bỏ chị phải bỏ.

Bố đáp: con không bao giờ đồng ý mẹ làm như vậy. Con của vợ chồng con thì vợ chồng con phải có trách nhiệm sinh ra và nuôi dưỡng. Nếu ngày xưa mẹ mang thai con mà bị người ta nói con là yêu tinh thì mẹ có bỏ hay không?

Bà nội đáp: tao bóp chết từ trong trứng chứ quyết không cho mày thành hình. Biết đẻ mày ra mày cãi lại tao thì thà tao đẻ ra cái trứng gà tao luộc ăn cho lành.

Còn nữa....
Hấp dẫn quá
 

Kem tươi

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-508190
Ngày cấp bằng
4/5/17
Số km
7,402
Động cơ
255,630 Mã lực
Hóng cụ chủ yêu tinh phọt tiếp tập 2 :))
 

comiki

Xe ba gác
Người OF
Biển số
OF-504527
Ngày cấp bằng
13/4/17
Số km
20,921
Động cơ
4,879,616 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Chuyện thật hay sáng tác, của chủ thớt hay nguồn nào thế ạ?
 

ZynZyn

Xe cút kít
Biển số
OF-186539
Ngày cấp bằng
22/3/13
Số km
15,346
Động cơ
680,524 Mã lực
E đặt dép ngồi hóng.
 

Ngonghinh

Xe tăng
Biển số
OF-52438
Ngày cấp bằng
8/12/09
Số km
1,980
Động cơ
570,262 Mã lực
Nhà cháu chờ cụ chủ ạ.
 

hbu082

Xe container
Biển số
OF-325756
Ngày cấp bằng
3/7/14
Số km
9,498
Động cơ
367,009 Mã lực
Em ngồi hóng yêu tinh kể truyện
 

otonew

Xe buýt
Biển số
OF-158844
Ngày cấp bằng
1/10/12
Số km
843
Động cơ
356,595 Mã lực
Nơi ở
Số 14 Lô TC4C, KĐT Văn Quán, Hà Nội || ⓿❾❽❼❾❽❽❾❻❸
Kể chuyện đêm khuya 2 (tiếp):

Em lúc được cứu ra ngoài người đã bị tím tái. Khi ấy em chỉ nhỏ như ổ bánh mì nặng chưa được 1kg. Bác sỹ đưa em đi nằm lồng ấp. Bà nội gào khóc vì bố em qua đời. Bà nhìn sang phía nhà ngoại hằn học như kẻ thù. Thậm chí bà chửi cả bà ngoại em rằng tại bà ngoại không biết dạy dỗ con cái nên để mẹ em quyết sinh em ra. Bà nói em là thứ yêu tinh, yêu quái đã sát hại chết cả bố lẫn mẹ.

Bà ngoại uất ức quá mới nói lại rằng bà nội ác đức, làm gì có người mẹ nào nhẫn tâm giết hại chính đứa con của mình.

Bà nội đáp: nó là yêu quái, nó mà ra đời thì chết hết người thân. Bà đã sáng mắt ra chưa? Con trai tôi vì nó mà chết rồi. Ối con ơi là con, "cá không ăn muối cá ươn", giờ chết cả rồi. Tất cả là do cái con yêu tinh kia gây ra. Nó không phải là người mà. Nó hại chết con rồi...

Bà ngoại thương cho cả gia đình ba người nhà em mà nén tiếng khóc lo tang lễ rồi chăm nom em ở viện.

Bố mẹ em mất đi tai tiếng của em lan toả rất nhanh. Cái tin em là yêu tinh chuyển kiếp được nhà nội truyền ra ngoài và có sức thuyết phục lớn vì ai cũng thấy rành rành cái chết thương tâm của cả bố lẫn mẹ. Họ bàn tán về chuyện em khắc chết cha mẹ làm nhà ngoại em cũng không được yên ổn.

Bố mẹ em mất được 49 ngày thì em được bác sỹ cho về nhà vì đã ổn định. Nhà nội không đoái hoài tới em thậm chí bà còn nguyền rủa cho em chết đi để mọi người được yên ổn. Ngày đón em về bà ngoại nói em bé như cái cổ chân và nặng hơn 1kg. Người em da lột hàng lớp giống như da rắn nhìn rất đáng sợ.

Vì em sinh non 7 tháng nên bác sỹ nói mắt em kém và có khả năng tai cũng bị ảnh hưởng. Còn việc da em cứ tróc từng mảng bác sỹ không giải thích được nguyên do mà chỉ dặn dò người nhà theo dõi.

Từ lúc về em quấy khóc liên tục không chịu ăn uống làm cả xóm thấy khó chịu. Em khóc thông từ 8h tối tới 6h sáng. Người em bé nhưng giọng em như tiếng con mèo cứ gào suốt đêm, ngày nọ nối ngày kia. Người ta nói em bị vía nên khóc đêm như thế. Bà ngoại và dì thay nhau bế em suốt cả đêm. Tròn 3 tháng kể từ khi về nhà em đột ngột nín khóc. Lúc ấy em được hơn 3kg.

Cái ngày em ngưng không khóc ấy cũng chính là ngày chú út, em trai của bố em bị tai nạn. Sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy dấy lên nỗi lo trong lòng mọi người. Nhà nội em loạn lên vì bố em mới mất hơn 4 tháng thì chú út lại tai nạn nghiêm trọng sự sống chỉ tính bằng gang tấc. Bà nội em điên cuồng nhào đến nhà ngoại em đòi bóp chết em vì bà bảo thầy nói chính do em sinh ra mang tai ương cho dòng họ.

Dì em ở nhà giành giật em về từ bàn tay độc ác của bà nội. Bà ngoại sợ em lại bị bà nội điên khùng làm hại nên bán nhà chuyển đi ngay sau đó. Cả nhà ba người gồm em, bà ngoại và dì bắt đầu cuộc sống mới từ đó. Tuy nhiên mọi chuyện kì bí xung quanh em cũng theo thời gian mà càng trở lên dữ dội hơn.
Phần 2: Từ cõi chết trở về

Gia đình ngoại em chuyển về ở một vùng ven biển. Ở đây người dân sống thật thà chất phác. Ai cũng yêu quý và quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Cạnh nhà em có cô nuôi Hiếu đang nuôi con nhỏ. Cô thấy em tội nghiệp nên còn cho em bú nhờ. Em từ bé không được bú mẹ nên cứ mím miệng không chịu bú. Cô còn vắt sữa ra bát để bà đút em từng thìa. Và theo đó em lớn dần lên cùng từng thìa sữa của cô Hiếu.

Em được 8 tháng nhưng vẫn nhỏ tí xíu chứ không mập mạp như bạn Tít nhà cô Hiếu. Em không lẫy, không bò cũng không ngồi được như Tít. Bà ngoại em lo lắng em bị chậm phát triển nên ôm em đi khám. Bác sỹ nói em sinh non nên yếu ớt hơn các bạn và yêu cầu tiếp tục theo dõi.

Cô Hiếu thấy em còi cọc, da dẻ vẫn tróc từng mảng như em bé sơ sinh cũng lo lắng: con Thảo Nguyên nó khó nuôi như vậy hay bà thử gửi lên miếu bà ở gần đây xem có dễ nuôi hay không?

Bà em nghe vậy giận lắm: cháu tôi thì tôi nuôi chứ mắc mớ gì phải gửi lên miếu hả cô?

Cô Hiếu đáp: cu Tít nhà con hồi bé khó nuôi lắm, con nghe người ta mách cũng gửi lên chùa . Trộm vía thằng bé ngoan hẳn ra mà lại dễ nuôi bà ạ. Bà xem nó 10 tháng mà bụ bẫm lại chạy lon ton rồi đây này.

Bà chỉ biết thở dài nhìn em. Tuy nhiên bà không muốn gửi em lên chùa.

Ngày em một tuổi, cơ thể em có sự biến đổi lạ kì làm ai nấy đều ngạc nhiên. Trước tiên là da em mịn màng không còn tróc mảng như trước nữa.

Mấy cô hàng xóm thấy vậy hỏi bà tắm cho em bằng nước gì mà da tôi khỏi còn nhẵn mịn như thế? Bà em đáp bà chỉ dùng chanh tắm đều cho em từ lúc sinh ra tới giờ chứ không dùng thêm thứ gì khác. Dì Lệ thì bảo do dì xin nước phép ở khe suối tiên trên chùa về tắm cho em nên da em mới đẹp như thế.

Dì em nói vậy làm mọi người cũng bán tín bán nghi. Dì giải thích: tại cúng mụ cho Thảo Nguyên rơi trúng ngày giỗ của bố mẹ nên gia đình em làm trên chùa. Thầy chùa làm lễ khai hoa và cho chai nước phép về tắm cho bé.

Bà ngoại nghe nhắc tới bố mẹ em thì mặt buồn đi trông thấy. Bà khẽ quay đầu đi che giấu giọt nước mắt đang ngân ngấn nơi khoé mi. Mấy cô hàng xóm dường như hiểu chuyện nên cũng về nhà tránh làm bà xúc động.

Em bắt đầu biết cười và nói chuyện với mọi người. Nói chuyện là chỉ mọi người gọi em nghe và phản ứng quay lại hay nhoẻn miệng chứ em chưa nói được như bạn Tít. Đó cũng là sự thay đổi lớn của bản thân em bởi trước đó em không hề phản ứng, không cười đùa bình thường như những đứa trẻ khác. Bà em lo em có lẽ do sinh non nên mắt tai và não đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Lúc thấy em cười với thầy chùa bà với dì Lệ còn khóc vì quá đỗi vui mừng.

18 tháng em mới tập đứng để bước đi những bước đầu đời. Bà kiên trì bên em dạy theo em từng bước. Ba tháng sau em cũng đi được như bao bạn khác nhưng em không chịu nói chuyện. Mắt em lại yếu, nếu gặp ánh nắng quá chói liền chảy nước mắt nên bà hạn chế cho em ra ngoài. Bác sỹ khuyên nên tập dần cho em thích nghi thì mắt sẽ điều tiết tốt hơn và quen dần với ánh sáng.

Em lên hai tuổi thì đi vững, không còn ngã như trước nữa. Tuy nhiên từ khi hơn 2 tuổi em lại ghi nhớ rất tốt. Những thứ gì em đã nhìn qua một lần hoặc ai em gặp một lần em đều nhớ rất rõ. Điển hình là việc dì Lệ em thu tiền học sinh và bị mất cắp. Hôm ấy dì em dạy một nhóm học sinh ở nhà bác Hoà. Nhà không có người trông nên dì dẫn cả em đi dạy học.Em nhìn thấy anh Kiên con bác Hoà lẻn về phía sau nhà. Lúc sau em lại thấy anh Toàn cũng đi theo anh Kiên. Khi dì nói mất tiền hỏi các anh nhưng ai cũng không chịu nhận. Dì hỏi ai ra khỏi lớp thì chỉ có anh Kiên đứng lên nhận là rời khỏi lớp ra sau nhà còn anh Toàn thì ngồi yên không nói gì. Bác Hoà tức giận vì dì mất tiền ở nhà mình thấy vậy nên tát cho anh Kiên một cái rồi tra bắt anh khai giấu tiền của dì ở đâu? Anh nhất quyết không nhận.

Bên tai em có tiếng thì thầm: thằng Toàn nó lấy đấy. Nó giấu ở cây dừa phía sau bếp. Mau bảo cô Lệ đi không mẹ anh đánh oan thằng Kiên

Em mỉm cười với anh vừa nói cho em nghe rồi đi về phía dì Lệ chỉ anh Toàn mà bảo: dì Lệ, anh Toàn lấy tiền của dì.

Lúc bấy giờ dì ngạc nhiên lắm. Anh Toàn thì đứng bật dậy cãi: em không lấy trộm, con bé này nó nói láo.

Dì bảo em: con ngồi chơi đi, con không được nói anh như thế.

Em đáp: anh bảo anh Toàn giấu tiền ở cây dừa.

Mặt anh Toàn bắt đầu tái đi. Mọi người nhìn vậy cũng đoán ai là thủ phạm nào. Dì Lệ bèn bảo: được rồi, con đừng nói vậy sẽ là đứa trẻ hư, không ai yêu đâu.

Cái anh ban nãy lắc đầu bảo em: em dẫn cô đi lấy tiền về.

Vậy là em nói theo và dẫn dì ra tận chỗ giấu tiền ở phía sau bếp nhà bác Hoà. Quả nhiên tiền của dì được cuộn tròn nhét trong cái bẹ dừa sau bếp. Dì không tra chuyện đó mà chỉ nhắc nhở các anh không nên trộm cắp vì như thế là hư. Bác Hoà thì thắc mắc: sao con Nguyên lại biết chỗ giấu tiền? Từ lúc tới đây nó toàn ngồi ở đây mà.

Em đáp: là anh chỉ cho cháu.

Bác Hoà ngạc nhiên: anh nào?

Em đáp: anh lớn mặc áo xanh đây này. Anh đi chơi rồi.

Dì Lệ và bác Hoà đưa mắt nhìn nhau đầy thắc mắc. Bác Hoà gặng hỏi: cháu biết anh là ai không?

Em đáp: là anh lớn như anh Kiên.

Bác Hoà nghe vậy vội hỏi tiếp: cháu thấy anh ở đâu?

- Anh đứng cạnh cháu. Anh đi chơi rồi.

Dì Lệ vội nói: chắc con Nguyên nhìn thấy em Toàn giấu tiền vào đó chứ ở đây làm gì có ai khác đâu chị? Chị đừng quan tâm tới lời con bé. Nó mới hơn 2 tuổi thôi mà.

Bác Hoà dường như bỏ ngoài tai lời dì Lệ nói. Bác vào nhà ôm một cuốn an bum ảnh ra chỉ vào một tấm hình có 6 anh chụp ở biển và hỏi: anh nào vừa chỉ cho cháu biết chỗ giấu tiền?

Em chỉ luôn vào một người trong ảnh và bảo: là anh này. Anh ấy mặc áo xanh.

Bác Hoà oà lên khóc. Dì Lệ ngạc nhiên bèn hỏi: có chuyện gì vậy chị?

Bác đáp: là thằng Hải con trai tôi, anh trai thằng Kiên.

Dì Lệ ngạc nhiên: chị còn con trai nữa sao? Sao em không biết?

Bác đáp: nó mất 4 năm nay rồi. Nó vẫn theo chúng tôi cô giáo ơi.

Dì em lắp bắp: chuyện...chuyện này sao có thể chứ? Sao con Nguyên lại nhìn thấy cậu ấy? Có...có phải là ...là trùng hợp không chị?

Bác Hoà lắc đầu, nước mắt lã chã rơi: không đâu, tôi vẫn mơ thấy nó về cô ạ. Lần nào về nó cũng mặc áo xanh. Con bé con này nói không sai đâu.

Dì Lệ lấy cuốn album lật một tấm khác hỏi: con cho dì biết có anh lúc nãy ở đây không?

Em nhìn vào rồi lắc đầu: không có anh.

Rồi em lật cuốn album tìm tấm khác có anh ấy và chỉ đúng người. Dì em tới mức ấy thì sốc lắm. Dì hết nhìn em rồi lại nhìn bác Hoà. Bác đáp: cũng không lạ đâu cô giáo, trẻ con thường thấy những thứ mà người lớn không thể thấy. Tuy nhiên cháu Nguyên có trí nhớ đặc biệt, sau này lớn lên chắc cháu sẽ rất thông minh.

Sau khi dì phát hiện ra em có khả năng ghi nhớ tốt và đặc biệt hơn em có nhìn thấy con trai của bác Hoà thì lo lắng lắm. Dì kể cho bà ngoại nghe mọi chuyện xảy ra. Bà vốn dĩ không tin mấy chuyện ma quỷ nên nghe dì nói vậy liền mắng át đi. Sau đó bà cấm dì không được cho em theo sang nhà bác Hoà nữa.

Một ngày hè, khi ấy em gần 3 tuổi; em tha thẩn chơi ở góc đường với Tít và mấy anh lớn hơn thì có một chú lại gần. Chú ấy hỏi em đường về nhà cô Hiếu, chính là nhà của Tít. Em chỉ tay về phía Tít bảo chú ấy: mẹ của Tít là cô Hiếu.

Tít vẫn chơi với các anh, em gọi: Tít, chú tìm mẹ Tít này.

Mấy anh hàng xóm ngước lên trêu em: Nguyên ơi, ở đây làm gì có chú nào? mày bị ma hỏi đường rồi.

Em quay lại nhìn thì thấy chú ấy đang trợn mắt nhìn mấy anh lớn kia. Ánh mắt chú ấy đáng sợ làm em phát khóc. Một anh thấy vậy liền hỏi: mày sao lại khóc thế Nguyên?

Em lắc đầu rồi co chân chạy lại phía Tít. Lúc sau em lại len lén nhìn thì thấy chú ấy cười rồi bước đi luôn. Lúc chú ấy xoay người em mới thấy phía sau đầu chú ấy bị thương, máu đang chảy thấm đẫm xuống lưng áo. Lúc ấy em sợ lắm và đến giờ vẫn còn sợ máu như vậy.

Chơi một lúc ở đó thì các anh kéo nhau về hết. Em với Tít cũng đi về. Lúc tới cổng em thấy chú khi nãy đang đứng trong sân nhà Tít. Em sợ lắm muốn hét lên thì dì Lệ đi làm về hỏi: sao hai con chạy ra ngõ chơi mà không sợ ông ngáo ộp hả?

Em quay lại nhìn dì rồi chỉ tay về nhà Tít: cái chú kia hỏi nhà cô Hiếu kìa dì?

Dì Lệ nhìn sang sân cô Hiếu rồi vội vàng kéo em với Tít vào nhà. Dì bảo: hai đứa ở yên trong này chơi, không được phép ra ngoài nữa,dì cho ăn quà.

Dì Lệ thắp hương ban thờ bố mẹ rồi lấy gói bánh xuống bóc cho em với Tít ăn. Dì vào thì thầm với bà ngoại mấy câu rồi đi nấu cơm. Bà ngoại nghe dì nói thì xuống bếp bê rổ hành tỏi lên ngồi chơi bóc ngay ở cửa nhà. Em nhớ bà dặn hai đứa không được ra ngoài chơi kẻo bị người xấu bắt bán đi Trung Quốc.

Mấy ngày hôm sau dì Lệ không cho em ở nhà 1 mình nên chở em tới trường chơi với các anh chị. Dì cho em cái bảng với cục phấn để em ngồi vẽ khi các anh chị học bài. Giờ ra chơi em cũng ra sân đứng xem các anh chị chơi. Dì dặn em ở lớp không được tự ý đi chơi kẻo bị ông ngáo ộp bắt đi. Em cũng không biết ông ngáo ộp là ai nhưng dì doạ thì cũng sợ nên không tự ý ra ngoài. Một lúc sau có chị đi giặt giẻ lau bảng rủ em đi em lại theo các chị đi ngay mà quên lời dì dặn.

Trường dì dạy có chỗ giặt giẻ lau bảng ở tận khu nhà vệ sinh. Đó là cái bể chứa nước làm ngăn hai bên, một bên sang nhà vệ sinh nam, một bên sang nhà vệ sinh nữ. Lúc các chị về lớp học thì em lén chạy quay lại bể vì em thích nghịch nước. Em bắt chước mấy chị cũng cúi múc nước giặt giẻ lau bảng. Đáng tiếc em ngã nhào xuống bể nước mà không kịp kêu lên tiếng nào. Cái bể nước không to và không nhiều nước nhưng em lại không thể lên được. Em vùng vẫy ở trong ấy một lúc rồi lịm đi. Một lúc sau dì không thấy em mới chạy đi tìm. Dì thấy em trong bể nước vội vàng sơ cứu rồi đưa đi cấp cứu ở trạm xá. Bà y sỹ kiểm tra cho em rồi nói không cứu được nữa vì đuối nước quá lâu rồi. Dì gào lên rồi bế em lên điên cuồng lắc mạnh người em bắt em tỉnh lại.

Mọi người khuyên dì bình tĩnh đưa em về lo hậu sự nhưng dì không chịu. Dì cứ dốc đầu em xuống mà lắc rồi lại thả em nằm trên bàn mà sơ cấp cứu liên tục. Bà y sỹ lắc đầu: con bé chết rồi, cô đừng cố nữa.

Dì Lệ tức giận: không...con bé không chết. Con bé chỉ là chưa tỉnh thôi. Dì bế em chạy lao ra ngoài hô lên: mau...mau chở tôi đi viện. Tôi phải đi gặp bác sỹ cứu lấy con bé.

Đồng nghiệp của dì e ngại nhìn nhau nhưng cũng đi ra lấy xe. Bà y sỹ lắc đầu: con bé chết rồi, đường từ đây lên viện cả hai chục cây số, tới đó cũng cứu không nổi đâu. Cô cho con bé về nhà thì hơn.

Dì quyết không nghe cứ ôm em một mực đi viện. Dì vừa khóc vừa gọi: con tỉnh dậy cho dì, nhất định phải sống, con mà không tỉnh dậy dì đánh con.

Dì nói rồi tay vỗ liên tục lên mông, lên lưng em. Rồi dì ôm em quỵ xuống ngay cổng trạm xá. Bà ngoại em cũng chạy lên tới đó. Bà lao vào giật lấy em từ tay dì mà hét lên: Nguyên, dậy đi con. Bà mua váy công chúa cho con đây này. Dậy đi, về còn làm sinh nhật con ơi.

Vâng, đó là ngày sinh nhật em 3 tuổi. Bà bế em lấy cái nón che mặt cho em rồi về nhà. Bà vừa đi vừa nghẹn ngào nói: cháu sợ nắng bà che cho cháu, về tới nhà hết nắng cháu mở mắt ra ngồi nói chuyện với bà biết chưa? Cháu ngoan rồi tối còn đi mời các bạn trong xóm tới sinh nhật. Bà còn mua cả bánh gato nữa...
Ai nhìn cảnh khóc lóc ấy cũng thương tâm.

Bà đi trước, dì lẽo đẽo theo sau. Mấy cô chú dạy cùng dì cũng dắt xe đi theo bà về nhà.

Và đúng như lời bà dặn dò, về tới nhà em đã tỉnh dậy thật. Chuyện lạ như một phép màu của bà tiên ông bụt trong truyện cổ tích. Bà với dì em bất ngờ và hạnh phúc gào khóc ầm ĩ. Em thì ho sặc sụa rồi ngơ ngác chẳng hiểu sao nhà mình nhiều người thế. Bà và dì ôm lấy em cứ thế mà khóc. Vậy là đúng ngày 30/9 em lại được sinh ra một lần nữa.

Sau vụ em từ quỷ môn quan trở về bà ngoại dắt em lên miếu bà gửi làm dì Lệ và hàng xóm đều ngạc nhiên. Bà bảo: thì con bé khó nuôi, tôi nghe lời mọi người gửi nó lên miếu bà.

Ngày bà ngoại dắt em lên miếu bà em sợ lắm vì em nghĩ bà không thương em nữa nên mang em đi bỏ. Dì Lệ cứ khóc lóc nói rằng chỉ làm lễ gửi miếu bà rồi mồng 1, ngày rằm sắm lễ lên miếu cúng là được nhưng bà nhất quyết không nghe. Bà nói em phải ở lại miếu khi nào lớn qua 7 tuổi muốn ở đâu thì ở.

Chẳng biết bà đã gửi gắm với sư thầy trên miếu từ khi nào mà thấy em đến thầy vui vẻ ra đón. Thầy lấy tay đặt lên đỉnh đầu em mà bảo: công chúa ngoan lắm! Con ở đây với thầy, thầy dạy con học làm người.

Em gào lên chạy lại ôm lấy bà ngoại. Bà cũng khóc. Bà đẩy em về phía thầy rồi chạy vội ra cổng.

Còn nữa....
 
Chỉnh sửa cuối:

Longleg

Xe tăng
Biển số
OF-981
Ngày cấp bằng
28/7/06
Số km
1,365
Động cơ
587,280 Mã lực
Đọc như như chuyện Liễu trai kỳ dị. Em hóng tiếp...
 

otonew

Xe buýt
Biển số
OF-158844
Ngày cấp bằng
1/10/12
Số km
843
Động cơ
356,595 Mã lực
Nơi ở
Số 14 Lô TC4C, KĐT Văn Quán, Hà Nội || ⓿❾❽❼❾❽❽❾❻❸
Thông tin thớt
Đang tải
Top