Phỏng vấn xong nó dán cmn cái này vào hộ chiếu chẳng hiểu để làm cái gì
Xuống đến dưới gặp một em người Thái xấu xấu bẩn bẩn lại hỏi han luyên thuyên một hồi rồi bắt tôi xuống tầng dưới nữa để kiểm tra.
MK cái số mình đen, nhìn mặt mình cũng hiền lành dễ thương thế mà chuyên gia bị những chuyện như thế này. Lầ trước ở Sydney cũng thế, đang làm thủ tục an ninh. Có thằng chạy ra vỗ vai mời vào phòng riêng kiểm tra. Hôm nay cũng vậy, tôi phải xuống tầng dưới vào một cái phòng rộng khoảng 20m2. Bỏ balo ra họ đưa riêng vào một phòng khách kiểm tra mình không biết. Còn ví bao tử, điện thoại và tất cả các thứ trên người thì vỏ ra và họ kiểm tra trước mặt. Đồng thời cậu nhân viên an ninh ở đây cao chừng 1.9m không nói gì, tất cả các động tác bắt tôi làm để kiểm tra đều bằng ra hiệu. Cậu ta bắt tôi đặt chân đi giầy lên cái ghế và dùng một cái máy khỉ gió gì đó lướt qua lướt lại. Rồi người cũng thế.... Trong lúc đợi cái balo của tôi được đưa từ phòng khác ra thì có 1 cái balo đưa ra nhưng vô thừa nhận. Thế là cả phòng tá hỏa, dừng hết các kiểm tra khác bộ đàm rồi điện thoại gọi liên tục.... Rất may là khi phỏng vấn ở trên, người ta có dán 1 cái sticker vào balo, nên tìm ra chủ nhân của cái balo cũng dễ. Một lúc sau có người chạy vào lấy. Hóa ra cậu ta bỏ quên thật, nhưng sau vụ này mới biết người Israel rất sợ người khác “bỏ quên” đồ.
Nhân viên an ninh Israel và cái balo bỏ quên
Một lát có một cậu người Do thái cầm cuốn sách “Từ Beirut đến Jelusalem” của tôi ra và hỏi tôi:
Quyển sách này viết bằng tiếng gì? Nó viết về cái gì? Mày mua nó ở đâu? Tại sao mày đọc nó?.... Tôi đoán tôi bị hoạnh họe vì trên quyển này có 2 cái cờ của Liban (quốc gia thù địch ) và cờ của Israel. Xong rồi ngồi thêm một lúc nữa thì tôi được trả đồ. Cầm lên bên trên lại qua 1 cửa nữa. Lúc này cô bé soát vé lấy cái vé và hộ chiếu của tôi cà lên máy của cô ấy. Tự nhiên máy nó báo đỏ lừ, kêu reng reng. Bỏ mẹ hay lại có vấn đề gì. Hóa ra cái Visa của tôi bị sai số hộ chiếu, lại trình bày, phỏng vấn, trả lời câu hỏi... rồi mới được qua.