Có một số biệt thự dùng làm nhà hàng
Món ăn ở đó đương nhiên phải tuong xứng với vị trí và nội thất. Bào ngư, vi cá, gan ngỗng, bò Mỹ, Nhật. Rượu phải nào vang lâu năm, thửa loại làm từ nho đúng vụ.v.v.
Đầu bếp hàng chục năm kinh nghiệm làm ở KS 5 sao. Ghế bọc nhung, gỗ mahogany, toilet bét ra cũng phải dùng đồ Kohler, Grohe. Hương aroma thơm phức.
Được 1 tgian sống ngăc ngoải rồi đóng cửa. Ngoài chuyện giá cao, khach cũng ko có nhu cầu thường xuyên ăn bào ngư, vi cá. Hoặc họ ăn mà ko thấy ngon, cũng ko cần cách chế biến cầu kỳ kiểu như thế này.
Sau đó, các biệt thự cho thuê mở Bia Hơi. Đông nghìn nghịt, từ sáng đến tối. Nam phụ lão ấu, quần đùi may ô tới com lê cà vạt, đều uống. 1 đĩa đậu phụ rán, ít lạc rang, dăm gói giò tai luộc nóng, hôm nào trúng lô thì thêm đĩa lòng xào dưa. Tất nhiên, cũng ko cần đầu bếp cao sang, mới ra trường dạy nấu ăn cùng làm được món này.
Khách làm dăm bảy cốc, xong vô toilet giải quyết nỗi buồn. Tất nhiên là ko trên thiết bị VS Kohler hay Grohe, và mùi hương tất nhiên ko phải là hương hoa hương cỏ.
Nhưng quán Bia Hơi trong lòng biệt thự sống dài dài. Đó là một thực tế của nơi mà ta gọi là "thị trường".
Tuy nhiên, chủ quán bia có coi quán của mình ngang hàng với cái nhà hàng đã phải thoái lui khỏi nền biệt thự đó không (ngoại trừ phương diện kiếm tiền), và đầu bếp quán bia nhìn đầu bếp nhà hàng như thế nào. Thì lại là 1 câu chuyện khác.
Còn cảm giác của khách, bước chân vào 1 quán Bia Hơi, hay 1 nhà hàng buffet đại trà kiểu Sen, hay 1 nhà hàng trong khách sạn cỡ Metropole thì không nên bình luận, e ...động chạm ^_^ (vì vào Metropole ăn bữa à la carte mà riêng đĩa gan ngỗng đã 40$ ++, cũng có thể là "trưởng giả học làm sang", hì hì).
Âm nhạc, một lạc thú thuộc về nhu cầu tinh thần, bị đặt cạnh chuyện ăn uống đã là khập khiễng.
Nhưng đã trót ví với ăn uống, thì nên ví như thế.