- Biển số
- OF-160636
- Ngày cấp bằng
- 13/10/12
- Số km
- 8,525
- Động cơ
- 436,681 Mã lực
Anh Vũ à. Không ngờ bác có khiếu viết văn thế.[/QUOTE]
ps: ảnh chụp dưới trường học của trại Argyle Street
Ai đấy nhỉ?
Anh Vũ à. Không ngờ bác có khiếu viết văn thế.[/QUOTE]
ps: ảnh chụp dưới trường học của trại Argyle Street
Ai đấy nhỉ?[/QUOTE]Anh Vũ à. Không ngờ bác có khiếu viết văn thế.
Hạ long là tên mới khi lên thành phố thôi ah. Còn ngày xưa thì thị xã hòn gai, thị xã cẩm phả, thị xã uông bí, thị xã móng cái. Giờ thì lên thành phố hết rồi.Em tưởng Hạ long là tên mới, ngày xưa em chỉ biết Hòn Gai, hoặc Hồng Gai, Cẩm Phả... Còn Hạ Long thì chỉ thường nói về vịnh Hạ Long thôi. Thực lòng mà nói em thấy tính cách người Quảng Ninh rất giống với HP, chân thành, bỗ bã và rất...máu ( em fun tý )
Hay thì còn nhiều cái hay lắm, vấn đề có nhuận bút hay không thôi.Thôi xong hết mất rồi, thanks cụ rất nhiều, cụ "vú" còn cái gì hay hay kể nốt ra đi, chẹp chẹp
Thế cụ ở đâu cho em xin cái địa chỉ để đến phát nhuận bútHay thì còn nhiều cái hay lắm, vấn đề có nhuận bút hay không thôi.
Nghe cái văn này chắc chắn người quen.Thế cụ ở đâu cho em xin cái địa chỉ để đến phát nhuận bút
E hết rượu rồi!Cũng là 1 chuyến đi, nhưng đặc biệt và đầy cảm xúc. Những biến cố thê thảm hết vào tù ra tội, bị thương, trốn trại, đói khát đến làm liều....được cụ chủ tả với giọng văn vô tư của anh thanh niên đôi mươi. Quá khứ như vậy chắc là yếu tố làm nên cụ chủ thành đạt và đề huề như ngày nay.
Cám ơn cụ đã chia sẻ. Một bài cực kỳ đăc biệt.
Cu cho hỏi 5chỉ Vàng cho lái tàu là cả tàu hay mỗi ngườiThế rồi em trở về nhà, cũng quá vài lần trục trặc nữa rồi gần 1 năm sau, cuối tháng 5/1989 em lại làm 1 tăng nữa. Qua mối lái, em lại vác ba lô hành trang xuống 1 cái xà lan chạy sông neo ở bờ sông dưới gầm cầu Niệm Nghĩa. Dưới xà lan đã có vài cậu thanh niên trạc tuổi em nằm sẵn đấy từ mấy hôm trước. Qua 1 đêm, sáng hôm sau xà lan nhổ neo chạy ra giữa vịnh Hạ Long nằm chờ. Đến khoảng 10h tối hôm đó 1 chiếc ca nô ( chính là loại ca nô chở khách Hải Phòng - Hòn Gai mà bây giờ vẫn gọi là tàu chợ các cụ ợ ) chở đầy nhóc người áp mạn xà lan rồi ào ào đổ người sang. Tất cả mọi người xuống nằm hết dước khoang rồi phủ bạt trùm lên. Xong xuôi đâu đó xà lan bắt đầu xuất phát nhằm hướng phao số 0 thẳng tiến.
Em xin mô tả sơ qua về phương tiện bọn em dùng để vượt biển cho các cụ dễ hình dung: Xà lan chuyên vận chuyển hàng hoá trên đường sông, trọng tải 70 tấn, có một máy chính công suất 70 mã lực ( số liệu này vì đã lâu rồi em không còn nhớ chính xác 100% chỉ biết lúc cao điểm nhất quân số trên tầu là 201 người ). Xà lan chạy sông khác xà lan hoặc ca nô chạy biển ở cái đáy tàu, loại chạy sông đáy bằng, loại chạy biển đáy vát nhọn để chém sóng. Xà lan có 2 khoang để chở hàng hoá, 1 ca bin lái, 1 buồng máy và đuôi tàu có 1 nhà vệ sinh cùng 1 bếp than to để nấu nướng.
Xà lan của bọn em nó giống thế này, ra ngoài biển lúc nào cũng chực chìm:
Khi bắt đầu khởi hành, dưới khoang không còn 1 chỗ trống. Ngoài một số người độc thân, còn lại đa phần là cả gia đình vợ chồng chon cái, có cả những ông bà đã già cũng có cả những cháu bé chắc chưa đầy năm cũng được bố mẹ ẵm bồng đi vượt sóng đến nơi thiên đường sung sướng.
Chạy được nửa ngày, xa xa đã nhìn thấy ngọn đèn biển Long Châu, gần phao số 0, sóng gió bắt đầu nổi lên. Từng đợt sóng cuồn cuộn dọc theo 2 thân tàu. Đuôi tàu bọt biển trắng xoá quyện với màu nước biển xanh thẫm, xanh thẫm đến mức độ các bác cứ hình dung màu mực Cửu Long ngày xưa đi học như thế nào thì màu nước biển lúc đấy cũng tựa như thế. Biển động càng lúc càng dữ dội, từng sóng cao như cả toà nhà mấy tầng dựng lên trước mặt rồi lại hạ xuống rất nhanh, mưa gió tứ lung tung hoà quyện với nhau với tất cả sự khủng khiếp của nó. Đấy chính là bão biển.Trong cơn bão, thuyền trưởng chỉ đạo máy trưởng chạy hết tốc lực gối sóng thẳng tiến. Em xin giải thích thuật ngữ gối sóng nghĩa là đâm thẳng mũi tàu vào ngang con sóng ( kiểu hình chữ T vậy ) vì nếu để tàu quay ngang sẽ bị lật úp ngay lập tức. Mũi tàu hết ngóc lên rồi lại cắm đầu xuống. Mỗi lần hạ xuống, đáy tàu đập mạnh xuống nước tạo nên âm thanh giống như ta vỗ mạnh bàn tay xuống nước ( tất nhiên là to hơn nhiều ). Em tự nhủ chả biết thân tàu đến lúc nào thì gẫy gập. Ơn trời nó vẫn không sao. Mọi người dưới khoang kể cả em say sóng bét nhè, có bao nhiêu nôn thốc nôn tháo ra bằng hết. Các cụ thử tưởng tượng cả con tàu cùng hành khách phải chống chọi với sự cuồng nộ của thiên nhiên như vậy cả một ngày trời thì may quá, mây tan dần, gió bão cũng dịu đi. Em ngoi lên ca bin xem xét tình hình thế nào. Trong buồng lái thấy đặt một la bàn đi biển trên một rổ đựng gạo, em đoán chắc để lấy cân bằng cho la bàn. Sau khi kiểm tra, đo đo đạc đac, thuyền trưởng tuyên bố sau 24h, con tàu chạy hết tốc lực trong cơn bão vừa rồi vẫn nguyên ở vị trí xuất phát, nghĩa là gần phao số 0, chưa ra khỏi hải phận quốc tế. Sau này nhiều người có kinh nghiệm đi biển nói may mà máy tàu có công suất mạnh, nếu không đã dạt về tận Thanh Hoá rồi. Và con tàu lại tiếp tục cuộc hành trình lên đênh trên biển.Sau cơn bão, mọi người cũng quen dần với sóng gió và bắt đầu thấy đói. Nhà bếp mang cơm và thức ăn lên cho mọi người. Cơm có cá khô và canh bí là thực đơn của bọn em. Cơm do nấu vội nên vẫn còn sống nhưng vì cả ngày đói và mệt nên ăn vẫn ngon lành.
Bão biển:
Đích tiếp theo của tàu em là cảng Phòng Thành, Trung Quốc. Tàu chạy chừng 1 ngày sau thì tới nơi. Cập bến, mọi người tản mát lên bờ còn tàu thì được kiểm tra máy móc dầu mỡ để chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình. Lên trên bờ, em theo nhóm bạn mới quen trên tàu đi vào phố. trong nhóm có 1 cậu có tài móc túi tuyệt giỏi. Hôm đấy gặp đúng dịp Trung Quốc bán lương thực thực phẩm kiểu như mình hồi bao cấp ý, người dân chen nhau xếp hàng mua bán. Cậu kia sau một hồi chen vào đám đông quay ra đã có ngay 1 sấp tiền, thế là cả hội đi đập phá, ăn uống bễ nhễ. Em lần đầu tiên được biết thế nào là mùi vị nước ngọt và đồ ăn chính hiệu Trung quốc. buổi tối quay về tầu thấy có cống ngốn ( công an Trung Quốc ) đến hỏi han, sau khi biết là thuyền Việt Nam vượt biên họ cũng chẳng gây khó dễ gì. Sáng hôm sau tàu nhổ neo nhằm hướng Bắc Hải tiếp tục hành trình. Đến Bắc Hải mọi việc cũng xuôn sẻ, không gặp trở ngại gì lớn.
Ai nhìn trên bản đồ cũng hiểu từ miền bắc VN muốn đến HK kiểu gì cũng phải qua eo biển Lôi Châu nằm giữa đảo Hải Nam và đất liền Trung Quốc. Đây là eo biển rất nguy hiểm vì là nơi giao nhau của mấy dòng hải lưu tạo nên những vùng xoáy chết người. Nơi đây chôn dấu không biết bao xác người tỵ nạn Việt Nam qua các thời kỳ suốt từ năm 1979 tới giờ, là địa danh nguy hiểm nhất trong cả quãng đường tới HongKong. Thông thường, người ta muốn qua đây phải thuê tài cống ( lái tàu ) người bản địa lái tàu vượt qua eo Lôi Châu thì mới mong sống sót. Tàu em cũng không phải ngoại lệ, sau khi bàn bạc, mọi người quyết đinh góp nhau 5 chỉ vàng thuê 1 tài cống đưa tàu qua eo rồi sau đó cập bờ, tài cống đó nhảy xe quay lại.
Sau khi mọi việc được sắp đặt đâu vào đấy, tài cống Trung Quốc cầm vô lăng và chúng em lại xuất phát từ cảng Bắc Hải nhằm hướng eo Lôi Châu lên đường. Sóng yên biển lặng trong suốt hơn một ngày đêm thì cũng thấy xa xa thấp thoáng là đất liền ( trong cả hành trình, sang HK, trừ những lúc cặp bờ còn hầu như xung quanh chỉ có biển, chẳng nhìn thấy đất liền đâu ).Mọi người bảo đấy là đảo Hải Nam đấy. Đuôi tàu thỉnh thoảng thấy nổi lên lưng của những con cá to đen sẫm bơi theo tàu. Người thì cam đoan đấy là cá mập, người bảo không phải, chỉ là một loại cá to nào đấy mà thôi. Đôi lúc cũng nhìn thấy hình như là tầu ngầm Trung Quốc thì phải, em cũng không chắc lắm nhưng rõ không phải là những tàu dân sự bình thường. Đi một đoạn nữa, đột nhiên nhìn rõ những cột buồm nhô lên lập lờ dưới mặt nước biển xanh thẫm, mọi người chợt lặng im vì hiểu rằng đấy chính là những tàu vượt biên Việt nam xấu số bị chìm mang theo biết bao sinh mạng của đồng bào bỏ xác nơi đất khách quê người. Cầu mong cho linh hồn của họ được siêu thoát.
Cứu hộ một thuyền vượt biên:
Tàu chạy tiếp tục trong sóng yên biển lặng, em và mấy người nữa leo lên nóc ca bin tàu nằm hóng mát. Em tự nhủ hoá ra tàu mình cũng may mắn, tưởng nguy hiểm thế nào chứ thế này thì cũng chẳng có gì ghê ghớm. Trời vẫn quang, mây vẫn tạnh, sóng biển nhè nhẹ, bọn em ngêu ngao mấy bài nhạc vàng ra chiều yêu đời lắm. Trời tối dần, bóng đêm bắt đầu phủ xuống thì đột nhiên có tiếng ông thuyền trưởng Việt nam quát to bắt mọi người xuống hết hầm boong. Em cùng mọi người nháo nhào lao xuống theo hiệu lệnh thuyền trưởng. Nằm dưới hầm boong chỉ thấy mưa, gió quay cuồng một chập chừng 1 tiếng rồi đột nhiên im phăng phắc. Một lát sau, ông thuyền trưởng vén bạt gọi mọi người lên nói mình vừa thoát chết. Chẳng ai hiểu mô tê gì cho đến khi ông thuyền trưởng kể lại rõ ngọn nghành.
Theo lời ông ấy kể: tàu đang đi trong điều kiện thời tiết hết sức lý tưởng, tài cống TQ đang cầm vô lăng,không biết nhìn mây trời có dấu hiệu gì bất thường đột nhiên la hét ầm ĩ một hồi rồi buông tay ngồi thụp xuống ôm đầu. Ông thuyền trưởng Việt Nam biết là có vấn đề nghiêm trọng nên ra lệnh mọi người xuống hầm boong. Ngay lập tức sau đó mưa gió nổi lên rất đột ngột. Ông thuyền trưởng Việt Nam đạp tài cống TQ sang một bên và cầm vô lăng chèo lái con tàu trong tuyệt vọng với ý thức: còn nước còn tát. Ông hiểu rằng người tài cống TQ thổ công thổ địa còn buông tay chịu chết có nghĩa là tình thế vô cùng nghiêm trọng. Chỉ 1 tích tắc, theo lời ông thuyền trưởng, ông ấy không tin vào mắt mình: con tàu quay ngoắt 180 độ lúc nào không hay. Rồi sau đó chẳng hiểu có phép màu nào mà tàu em lại thoát được, chắc do tàu mình được Trời Phật phù hộ độ trì, chưa phải đến ngày tận số. Sau này nghĩ lại mới biết chắc tàu đi vào đúng đường đi của 1 cơn lốc biển.
Em đoán nó là cái này:
Cuối cùng cũng vượt qua được eo biển tử thần, tàu cập vào một cảng nhỏ em không nhớ tên để ông Tài Cống TQ lên bờ đồng thời tàu cũng bổ xung dầu mỡ, xem lại máy móc. Mọi người tản mát lên đất liền đi kiếm lương thực thực phẩm. Em cùng mấy người bạn đi xin ăn, học được mấy câu tiếng Tàu: pỉ ngổ tí xỉn ( cho tao ít tiền ), pỉ ngổ tí mẩy ( cho tao ít gạo ) thế mà cũng được một ít. Hôm đấy thằng bạn ra chợ mắt trước mắt sau thó nhể ( ăn cắp ) được mấy quả tim lợn, vặt trộm được mấy quả bầu mang về nhà dân gần đấy nấu nhờ. Cả bọn được bữa no không đi nổi. Các cụ có tưởng tượng được 5 thằng mà ăn hết 6 bát gạo đầy không, chắc đời em chưa bao giờ ăn khoẻ như vậy.
Lại nói về ăn xin, nói thật, em vẫn ấn tượng về lòng tốt của người dân TQ. Hồi đấy thấy nông thôn TQ cũng chẳng khá hơn mình bao nhiêu nhưng họ sẵn sàng giúp đỡ dân tị nạn VN, có điều dân mình qua đất nước họ ăn cắp ăn trộm đủ cả, về sau họ cũng ghét. Có lần, em với thằng bạn đói quá, 2 thằng bàn nhau vào ăn chạc. Thế là 2 thằng đánh liều vào 1 quán vỉa hè như của mình vậy, ăn xong 2 thằng nháy nhau chạy thật nhanh về 2 phía khác nhau, ông chủ quán tức quá dẫm chân bành bạch, kêu ầm ĩ nhưng cứ loay hoay chẳng biết đuổi thằng nào. Có lần khác, cũng lại đói quá em đánh liều đi ăn cắp cái gì đó để ăn. Vòng quanh chợ mấy lần chỉ thấy có sạp bán dưa hấu là dễ lấy, dưa hấu chất cao như núi mà chả thấy chủ quán đâu. Dằn dứ mãi vì em chưa đi ăn cắp bao giờ, nhưng đói quá nên xông vào bê 1 quả chạy ra chỗ kín dùng đá đạp vỡ ra ăn.Thế mà cũng ăn hết, ăn xong thì mẹ ơi, cái bụng căng lên như 1 cái trống, óc a óc ách lạ lắm các cụ ợ.
Thế rồi con tầu lại tiếp tục lên đường. Vậy là chỉ còn 1 nửa chặng đường phía trước. Chả biết còn gian truân thử thách gì đang chờ đợi phía trước đây.
Đi được mấy hôm lại có dấu hiệu có bão, tàu đành quay đầu vào bờ tránh bão. Đến gần bờ, thấy dân thuyền chài địa phương cứ chỉ chỉ cái gì trước mặt, thuyền trưởng bảo 1 bà trước đây nhà ở phố Kỳ Đồng ( trước kia có nhiều Hoa Kiều sinh sống ) biết 1 ít tiếng Hoa ra xem họ nói gì. Sau khi nói chuyện với họ 1 hồi, bà ấy bảo họ nói đi vào luồng vừa chỉ ý. Thế là yên tâm rồi. Đi một đoạn thì bỗng nhiên : kịch kịch, két két, tàu đứng khựng lại. Mọi người nhao nhao lên: va phải đá ngầm rồi. Ai đó lấy cây sào ra chống thử thì đúng là đá ngầm thật. Hoá ra ngư dân họ biết tàu Vn nên cảnh báo chỗ đấy có đá ngầm không nên đi vào đấy thì phiên dịch lởm của mình lại phán ngược lại. Thế là lại phải chờ nước lên rồi nhờ tàu TQ kéo vào xưởng sủa chữa. Về đến xưởng thì mới biết tàu gãy hết cả chăn vịt, bay mất tiêu cả bánh lái. May mà lúc đó nước lên chứ nước xuống thì lại lật tàu, chắc chết đuối cũng tương đối.
Đêm hôm đó bão về, tất cả mọi người lên 1 đảo cát có rất nhiều cây phi lao gần đấy tránh bão. Hoá ra đấy là 1 bãi tha ma các cụ ợ, nhưng cũng chẳng có chỗ nào khác, đành chịu vậy. Mọi người dùng tất cả những gì kiếm được để che mưa che gió nhưng vẫn không ăn thua. Cả đêm chịu gió, rét, ướt như chuột lột. Một thanh niên không biết bơi ra bơi vào thế nào bị nước cuốn trôi, thế là 1 nhân mạng đã ra đi.
Bão tan, tàu chuẩn bị khởi hành thì có một nhóm người ở một tàu khác xin đi nhờ vì thuyền vỡ. Kiểm tra tổng quân số cho chặng cuối cùng là 201 người. Tàu lại ra khơi, tiếp tục cuộc hành trình. Một hôm, em đang ngủ, người bạn lay dậy bảo: sắp đến HongKong rồi. Em sướng quá leo ngay lên mũi tàu để xem. Đúng thật, xa xa là đất liền kia rồi, thiên đường là đây chứ ở đâu? Cuối cùng sau bao gian truân, nguy hiểm, mình cũng đã thành công. Mặt biển xanh lăn tăn vài con sóng nhẹ, thời tiết tuyệt đẹp như đón chào con tầu đến với chân trời mơ ước. Cha mẹ ơi, cái gì thế kia??? Có cái gì lao như bay trên biển, càng đến gần nhìn càng giống 1 chiếc thuỷ phi cơ, có cảm giác nó nhấc hẳn thân trên mặt nước. Về sau mới biết đấy chính là tàu cao tốc chạy tuyến HongKong - Macao các cụ ạ. Mọi người phấn khích hẳn lên, bàn tán xôn xao. Em cũng thế, hình như bao mệt nhọc bay biến tù lúc nào. Một chú lớn tuổi có vẻ hiểu biết cam đoan rằng bên này bà con sang đâu được ăn uống sướng lắm, toàn đò tây không à, ăn xong toàn lát xê quả lê quả táo chứ không tráng miệng vớ vẩn như ở Vn. Ừ thì cũng phải thế chứ, bõ công đánh đổi mạng sống của mình chả lẽ lại vẫn cơm mì cơm độn hay sao. Thế là sau 21 ngày đêm, em cũng đến được HongKong, hôm đấy là ngày 19 - 6 - 1989, một ngày không bao giờ quên trong đời em.
Tàu Hongkong Macau:
Phần 2: Hongkong, những ngày đầu.
Được một lúc, có 3 cái tàu màu xám, bên sườn sơn chữ HONGKONG ROYAL POLICE lao ra vây quanh tàu em. Đứng trên mạn thuyền là bọn cảnh sát, thằng nào cũng phải cao cỡ 1m8, quân phục cực kỳ đẹp, trắng trẻo, đẹp trai với kính Rayband, mũ be rê gài trên cầu vai, phải nói là vô cùng ấn tượng. Tàu em được kéo đất liền. Càng vào gần, em nhận ra hình như đây là 1 cái đảo lớn có đồi núi, cây cối, lán lều với nhiều người đi lại. Phải có đến mấy trăm thuyền bè đậu đầy mép nước. Có nhầm không nhỉ? Chả lẽ đây là HongKong đây sao? Không ai bảo ai, mọi người trầm hẳn xuống, im lặng chờ đợi. Lên cầu cảng, họ cho lần lượt từng người lên rồi khai sơ bộ tên tuổi, địa chỉ ở Vn, đi với ai .v.v. rồi tập trung ở 1 chỗ. Sau đó họ phát cho một số nhu yếu phẩm cần thiết như khăn mặt, xà phòng, bàn chải đánh răng .v.v. với 1 cái phiếu để hàng ngày lên lĩnh đồ ăn sau đó mọi người tuỳ nghi di tản, tự tìm chỗ tá túc trên đảo. Chỉ có thuyền trưởng ở lại họp vói họ rồi quay về cho bọn em biết số tàu của mình là 432, mọi người tự lo cho đến khi có thông báo mới, ai có nhu cầu viết thư thì có thể nhờ cha đạo ra ngoài HK gửi hộ. Chỗ sinh hoạt của bọn em là tự tìm những cái lán mà ở, có lẽ trước đây những cái lán này dùng để nhốt bò. Tiêu chuẩn mỗi người mỗi ngày 1 hộp sữa đặc, 1 hộp cá, 1 hộp đậu Hà lan, 1 gói bánh quy. Lúc đầu ok nhưng chỉ sang đến ngày thứ 3 là ngấy lên đến tận cổ. Nhiều người bắt đầu có dấu hiệu rối loạn tiêu hoá do không quen thức ăn. lại nói về sinh hoạt trên đảo, ngủ và sinh hoạt thì như vậy, tắm thì xuống biển, vệ sinh leo lên đồi cao. Nắng thì còn đỡ chứ nếu mưa, chất thải chảy xuống xú uế vô cùng. Có những người đến nơi chỉ còn 1 quần đùi, 1 áo khi tắm xong mặc nguyên quần áo ướt chờ khô. Thuốc lá thuốc lào cạn dần, bắt đầu là của hiếm. Các anh chị đầu gấu bắt đầu ra tay cướp bóc của những ai có của nả mang từ VN sang. Nói chung an ninh rất hỗn loạn. Em thì không được tận mắt nhìn thấy nhưng có nghe nói về nạn hiếp dâm, đâm chém giết chóc trên đảo. Bọn em mấy anh em độc thân sống quây quần bên nhau, ngoài lúc ăn ngủ thì đi lang thang chơi, bắt tóp thuốc lá thuốc lào sống qua ngày.
Tàu cảnh sát Hong Kong:
Cả tàu thôi cụ, lúc đấy lấy đâu ra mỗi người 5 chỉ nữa ạ.Cu cho hỏi 5chỉ Vàng cho lái tàu là cả tàu hay mỗi người
Hiện cu sống ở đau cv saoCụ cứ tắm rửa ,kì cọ cho kĩ tý ra lấy cảm hứng kể tiếp hầu các cụ ô tô phăng trong đó có em nhóe.
đấy là việc cá nhân cụ ạ, cụ thông cảm.Hiện cu sống ở đau cv sao