Lên toà xử lại, quan toà lại hỏi mày có nhận tội ăn cắp chứng minh không? Em lại bảo em không nhận. Thông qua phiên dịch, toà nó bảo mày nhận đi vì ở Hong Kong mày cầm và sử dụng chứng minh của người khác là phạm pháp, mày nhận tao sẽ xử mày mức án nhẹ nhất có thể, ngoài ra toà cũng không xử mày tội trốn trại nữa. Nghe bùi tai, em gật đầu nhận tội. Thế là toà nó xử em 6 tháng tù. Theo pháp luật Hong Kong, em chỉ ở 2/3 số thời gian bị xử nếu không vi phạm kỷ luật ở nhà tù.tính cả 28 ngày chờ xử lại, em chỉ phải ở tù hơn 3 tháng là về.
Chính thức là tù có án, em phải mặc bộ quần áo nâu với số tù 90397 gắn trên ngực thay cho tên bố mẹ đặt. Em được phân về ban của người Hong Kong, hàng ngày sinh hoạt cùng với những tù nhân người Hong Kong. Những người tù đã có án ở đây các buổi sáng đều được đến một công xưởng làm việc. Ở đây có xưởng giặt là, đóng sách, làm vệ sinh, nhổ cỏ trồng cây.v.v. Buổi chiều thì được đi học, chơi bóng chuyền, bóng rổ, bóng đá xen kẽ nhau. Sân bóng chuyền thì chơi trong nhà có sàn gỗ, sân bóng đá thì mặt sân có khi còn đẹp hơn các sân tập của các đội hạng A ở Việt Nam. Buổi tối về buồng, rảnh rỗi chả biết làm gì bọn em thằng thì viết sổ lưu niệm, thằng thì đánh thật bóng đôi giày mình đi.
Em may mắn được phân về xưởng đóng sách, có vị sư phụ già vô cùng tốt và hiền hậu. Sư phụ ngày nào cũng thủ ít kẹo vào phát cho mấy thằng tù. Đến giờ em vẫn nhớ nụ cười hiền từ của sư phụ. Bọn tù ai cũng quý mến ông. Hồi đấy sư phụ đã già lắm rồi, chả biết bây giờ ông như thế nào. Khẩu phần ăn uống thì cũng ổn, ngày ăn 3 bữa, buổi tối lại còn được 1 cốc sữa tươi và 2 lát bánh mỳ mỏng.Trại Pik Uk là trại dành cho các tù nhân dưới 21 tuổi, vì vậy theo quy định bọn em không được phát thuốc lá. Do đó nếu ai bị bắt gặp hút thuốc coi như vi phạm kỷ luật. Thèm thuốc, bọn em phải lén nhặt những đầu mẩu thuốc lá thừa bọn cai tù nó vứt đi rồi mang về buồng phơi khô cuộn lại rồi mang vào góc nhà vệ sinh hút trộm. Để lấy được lửa thì kỳ công lắm, đầu tiên phải bóc đôi những mảnh giấy cho thật mỏng rồi vo tròn áp chặt vào cái bóng đèn trên trần, khi đủ nóng lấy xuống ra sức thổi cho bén lửa rồi châm thuốc.
Ở tù mới thấy dân Hong Kong nó ghét và khinh miệt dân đại lục như thế nào. Nó toàn gọi là bọn chó đại lục. Còn về dân Việt Nam thì chúng nó vừa nể vừa sợ. Nể sợ vì nếu đánh nhau thì Việt Nam là vô đối và sẵn sàng bênh nhau mặc dù không quen biết. Có lần bọn em đang sinh hoạt ở buồng giải trí, đột nhiên chuông báo động kêu ầm ĩ, bọn cai tù chạy rầm rập. Hoá ra chả biết xích mích gì, bên khu án giết người, mấy thằng Việt Nam mài nhọn bàn chải đánh răng đâm mấy thằng cũng án giết người Hong Kong thủng lỗ chỗ. Còn một giai thoại nữa, bọn Hong Kong bảo với em, công nhận bọn Việt Nam mày ăn cắp giỏi, dân HK nó đồn đại là chỉ cần một thằng Việt Nam nó đi ngang qua mày thôi thì mày đã bị nó lấy mất cái áo lót từ lúc nào rồi.
Ở đây, tuy là tù nhưng đi làm cũng có lương. Lương thì không cao và không được nhận tiền mặt mà nó phát cho một cái bảng lương tương đương với một số tiền nhất định, ra căng tin mua đồ thì mua hết bao nhiêu sẽ trừ tiền tương ứng. Tiêu không hết thì lúc ra tù được quy ra tiền mặt. Được cái em ở cùng với dân Hong Kong, được sinh hoạt ăn ở với chúng nó, hơn nữa em lại chịu khó học nên trình tiếng tàu của em chỉ sau một thời gian lên rất nhanh. Em có thể trao đổi nói chuyện với người HK về mọi mặt trong cuộc sống, thậm chí xem tivi, xem phim em cũng hiểu được rất nhiều. Chẳng biết các cụ có tin không, chứ kể cả bây giờ sau 23 năm, nếu các cụ thấy em nói tiếng Quảng Đông sẽ không nghĩ em là người Việt.
Ở đủ 4 tháng, em được ra tù và lại lên xe thùng trở về trại Argyle, về đến trại cấm thì cũng chỉ còn mấy ngày nữa là tết âm lịch.