[Funland] [Hồi ký nữ tù] Đánh mất thanh xuân.

lsakvn

Xe tăng
Biển số
OF-354971
Ngày cấp bằng
21/2/15
Số km
1,155
Động cơ
276,834 Mã lực
Update chap 3: https://www.otofun.net/threads/hoi-ky-nu-tu-danh-mat-thanh-xuan.1754508/page-16#post-59350267

Chap 1.
Chào mọi người! Đắn đo, ấp ủ bao ngày nay mới đủ dũng khí để lập thread để kể về câu chuyện của đời mình. Câu chuyện tù tội vốn cũng chẳng hay ho gì cho lắm nhưng muốn chia sẻ với mọi người để nhẹ lòng và cũng mong đừng ai lạc lối như mình. Đừng để thanh xuân bị đốt cháy ở trong Hỏa Lò.

Cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu cả. Thôi kể về 3 tháng tạm giam ở cơ sở đã. Trước hết mình xin nói qua về hoàn cảnh của mình chút. Mình là nữ, xuất thân ở 1 vùng quê nghèo ngoại tỉnh. Là con gái út trong nhà, bên trên có 2 anh trai nữa. Nhà mình thì bên dòng tộc họ nội thì từ đời cha mình về trước thì đúng kiểu thuần lương phúc thiện, còn bên ngoại thì giàu truyền thống giang hồ, đúng kiểu 3 đời giang hồ, đến đời anh em họ của mình vẫn giang hồ tiếp, cô dì chú bác bên ngoại thì phần lớn là ăn cơm tù nhiều hơn cơm nhà, làm các nghề xã hội. Tuổi thơ của mình cũng khá êm đẹp như đồng trang cùng lứa của mình nhưng mình thì sướng hơn nhiều, rất nhiều so với bọn trẻ trong làng, ăn ngon mặc đẹp, sài đồ đắt tiền, (có hẳn váy mặc đó, trong khi bọn trẻ cùng lứa vẫn mặc quần áo thủng đít) và được cha mẹ đầu tư học hành rất tốt, có hẳn gia sư về dạy riêng luôn. Hồi đó ngoan lắm, tuy không "ngoan nhất lớp, giỏi nhất trường" nhưng lúc nào cũng được trong top lớp cả, thầy yêu bạn mến, là niềm tự hào của cha mẹ, là tấm gương sáng được nhắc tới thường xuyên mỗi khi hàng xóm đánh chửi con cái vì tội "học dốt" . Hồi bé ngây thơ cũng chẳng biết vì sao mà cha mẹ mình lại nhiều tiền đến vậy. Cho đến khi lớn dần thì mình cũng lờ mờ nhận ra, rồi năm mình lớp 7 thì có biến cố lớn xảy ra với gia đình mình là tự nhiên công an ập vào nhà và bắt cha mẹ mình, mẹ mình bị kết án 22 năm tù vì buôn bán ma túy, còn cha mình thì không sao, mẹ mình gánh hết. Từ ngày mẹ mình vào trại thì cha mình vẫn lo toan được cho cả nhà, cũng chẳng dấu gì, cha mình cũng dân anh chị trong cái tỉnh mình, từng vào tù 1 lần, và toàn đánh bạc xuyên tỉnh, mọi thứ cũng khác gì so với trước, mọi thứ mình vẫn được chu cấp đầy đủ. Bọn bạn cùng làng hay bạn học cũng không có dám chọc ghẹo hay nói gì mình vì chúng nó sợ mấy ông anh của mình lắm. Nhưng mình thì lại học hành sa sút dần, bắt đầu lên cấp 3, cũng cố gắng thi đỗ được vào cái trường bán công lập ở vùng, thời đó cũng là cái thời internet bắt đầu thịnh hành, bắt đầu có audition, yahoo, blog. Học so với đám bạn cũng không kém lắm, đủ điểm lên lớp, và làm trùm của trường, cái lứa 9x đời đầu con gái bắt đầu nổi loạn lắm, bắt đầu đánh nhau nhiều để thể hiện. Mình thì chỉ có đi đánh người chứ chưa bị đánh lại bao giờ. Rồi xong cấp 3 thì mình cũng thi được vào 1 cao đẳng kế toán để học, học được đến năm 2 thì mình nghỉ do ham chơi. Xong tiếp 1 biến cố nữa xảy ra là cha mình cũng bị bắt vì cầm đầu đường dây đánh bạc liên tỉnh, nhưng bị có 5 năm, còn 2 anh trai cũng bị đi luôn, anh cả bị bắt vì bảo kê rồi đánh lộn, còn anh hai thì bị bắt vì sử dụng ma túy trái phép và tàng trữ vũ khí quân dụng. Mình cũng sa đọa từ đó, và nay đây mai đó, sống nhờ cùng anh chị họ rồi bạn bè trong làng mình. Làng mình cũng có mấy đứa em trai là em họ, cũng là dân xã hội, mấy đứa đó thì làm nghề chăn dắt gái. Mình thì chỉ chơi bời thôi chứ cũng ko có ma túy gì nhá, chỉ chơi đá cho vui thôi, và chơi game chứ không nghiện đá hẳn.

Sau 2 năm thì hết tiền, đúng vào ngày sinh nhật mình, nghĩ ngây thơ thế nào mà 2 đứa bạn rủ đi cướp để mua quà, làm quà sinh nhật cho mình, mình ngáo ngáo nên cũng liều đi luôn, đó chắc là quyết định sai lầm nhất đời mình, và món quà sinh nhật tồi tệ nhất đời mà mình nhận được, thế là mình và 2 đứa bạn, 1 trai 1 gái sau 1 hồi tính toán và rủ nhau đi cướp xe taxi. Đó cũng là lần đầu tiên mình đi cướp luôn, lúc đi có bàn nhau là chỉ cướp thôi chứ ko làm gì người ta cả. Nhưng thằng đi cùng mình có kề dao và đâm vào mạn sườn của anh lái taxi, anh đó rút chìa khóa ra và chạy được, thế là cả 3 đứa bị dân và công an tóm ngay trong ngày hôm đó.

Và thế là quãng đời tăm tối bắt đầu. Lúc mình bị bắt khoảng 10h đêm và giải về trại lúc 11h đêm nên bị tống luôn vào buồng chứ chưa hỏi cung. Lúc đó cả ngày chưa ăn uống gì, đói lả người, nhưng chẳng thấy đói, cũng chẳng thấy sợ mà như đứa mất hồn, cảm giác đây chỉ là giấc mơ thôi chứ không dám tin nó là sự thật, là mình bị bắt.

Bước vào cánh cửa sắt đầu tiên, có 1 quản giáo nữ đi kèm, phòng này là phòng chứa đồ dùng của phạm nhân, người ta bắt lột đồ hết ra, đến cái gọng áo lót cũng phải lột ra, chỉ để nguyên bộ quần áo ngoài, và tư trang mọi thứ đều phải lột hết ra để lại. Mình thì lúc đó chẳng có gì, 1 chiếc điện thoại cục gạch tài khoản còn 0 đồng, vài đồng tiền lẻ đủ để ăn sáng và 1 sợi dây chuyền vàng nhỏ mà mẹ mình mua tặng làm quà từ bé, và 1 chiếc nhẫn bạc của mối tình đầu tặng, 2 cái đó thì có giá trị nhưng mình có túng quẫn đến đâu chứ nhất quyết không chịu cầm cố bao giờ cả.

Rồi tới cửa thứ 2 kín mít mới là dành cho phạm nhân ở. Có 1 cửa sổ nhỏ cho bọn tù bên trong nhìn ra, nhưng tất nhiên là chỉ nhìn được hành lang và phạm nhân mới chuẩn bị vào buồng chứ ko nhìn ra ngoài trời được, cái cảm giác đó đúng kiểu chuẩn bị vào hang cọp vì nó tối thui, không đèn điện gì hết. Phải nói là người thiết kế tù giam cũng rất tài tình, ngoài tác dụng giam giữ ra còn giam luôn cái tinh thần của phạm nhân, áp lực tâm lý rất nặng. Những thứ tươi đẹp ngoài kia, trời xanh, nắng vàng, những vì sao sáng, hay ánh trăng.. tương lai tươi đẹp, sự ấm áp... là thứ bên ngoài bức tường, là thứ xa xỉ, phạm nhân bên trong sẽ không bao giờ thấy đươc. Khi quản ngục chuẩn bị mở cửa thì thấy dùng thanh sắt gõ mạnh vào cửa đó rồi nói với 1 cái giọng chán nản vào trong cho bọn phạm nhân bên trong nghe thấy mà chuẩn bị: “ có lính mới làm nhẹ nhẹ tay thôi". Cũng không biết đó là lời cảnh cáo không được làm gì phạm nhân mới hay là lời khích lệ của mấy anh ấy nữa luôn.

Rồi cửa phòng mình mở ra, quản giáo đưa mình vào bên trong buồng giam và hất vào phòng, vào thì thấy rộng khoảng mấy mét vuông, có cái rãnh ngay chỗ cửa đủ để 3-4 người đứng xếp hàng dọc, tất cả cúi đầu hô " dạ c chào cán bộ". Sau đó quản giáo liếc nhìn 1 lúc rồi quay ngoắt đi.
Khi cánh cửa đóng lại thì mình đứng dưới sàn bê tông lạnh toát đầu óc vẫn mông lung lắm, lúc đó cứ vẫn đang cố lừa dối mình đây là giấc mơ thôi, tỉnh dậy là sẽ hết, cơ bản tại mấy hôm trước mình có đập đá và mấy hôm rồi không ngủ, đầu óc lúc đó không có 1 chút gì là tỉnh táo. Có 1 con khoảng 40 tuổi, người gầy quắt, môi thâm, mắt thâm quầng tóc ngắn, da tái nhợt đứng trên sàn cũng là nơi nằm ngủ bằng bê tông, nó được gọi là buồng trưởng vì nó ở đó lâu nhất, kiểu như sống lâu thì lên lão làng ấy ( sau này khi lên trại lớn thì ko phải lâu nhất mới là buồng trưởng nhé, lúc đó cái cơ chế nó khác rồi ). Con đó nó bẻ tay vặn cổ, vặn tay kêu rắc rắc đúng kiểu võ sĩ trước khi ra đài, khởi động tay chân và cũng là khiêu khích, dằn mặt đổi thủ để lấy thế thượng phong đó, nó hổ báo định vào ăn vã mình luôn, lúc đó mình ko thèm để ý tới nó mà thứ mình để ý chính là trước mặt mình là 1 sàn bê tông đủ cho 3 người nằm, bên tay trái của mình tính từ phía ngoài vào cách có mấy bước chân là nhà vệ sinh, rất là thông thoáng luôn khi mà cứ tưởng tượng là ai ở đó đi vệ sinh hay tắm rửa cởi quần áo thì bên ngoài cũng nhìn thấy hết, bên cạnh là một cái bể chứa nước có chiều cao 5 gang tay và 1 cái gáo nhựa.

Cứ tưởng nó ăn vã mình luôn, nhưng không hiểu sao nó lại hỏi chuyện mình chứ. Con trưởng buồng trợn mắt với mình. Bọn tù này nhìn đứa nào đứa ấy nhợt nhạt, không có sức sống do thiếu ánh nắng, bọn này cũng tội lặt vặt nên ở đây tạm giam vài tháng thôi chứ bên ngoài cũng chẳng phải dân anh chị số mà gì cả, mình cảm nhận chỉ là bọn ong ve. Mình thì bên ngoài tiếp xúc với nhiều dân anh chị đúng nghĩa rồi nên nhìn cái cách nó cố tỏ ra đàn chị là thấy lố rồi.

- Ê con đũy này có vẻ ghê nhỉ? Mắt chó à mà vào buồng ko chào ai mà ngủ luôn? Án gì?
Mình quắc mắt nhìn nó và nói mỗi câu: "Cướp, giết người"!

Xong mình không đợi nó hỏi gì nữa mà mình phi lên trên cái được gọi là chỗ ngủ, cũng ko thấy cái chiếu hay gối chăn gì, bọn kia nó vơ hết rồi, lúc này chỉ muốn nhắm mắt vào và nghĩ rằng mở mắt ra và đó chỉ là 1 ác mộng thôi. Con kia nó ko dám làm gì mình vì đơn giản lúc đó cái giọng của mình cũng khiến nó không dám làm luật buồng. Mình bình thường giọng dễ thương lắm, nhưng do bên ngoài tiếp xúc với rất nhiều với dân xã hội nên cái giọng cũng rất có hồn "giang hồ" đúng nghĩa. Với cũng đang điên người nên chúng nó mà có ăn vã mình thì mình cũng sẽ liều chết cắn xé lại.

Tiếp đến 1 con khác thấy trưởng buồng không động tay động chân gì với mình thì nói chen với cái giọng nịnh bợ: "Thôi kệ đi chị, mai rồi hỏi sau đã vào đây là còn lâu dài mà, nó lại án cướp thì còn ở đây dài." Bọn nó nói chuyện, bàn tán công khai chứ ko có nói nhỏ, nói thầm gì hết á.
Còn mình khi nghe thì cứ lắc đầu, thở dài mệt mỏi vì ko muốn chấp nhận sự thật, đêm hôm đó tuy lạnh toát nhưng vẫn cứ nhắm mắt muốn ngủ, vì chỉ muốn ngủ 1 giấc để không phải chấp nhận thực tại, có thể sống mãi trong giấc mơ thì tốt, hoặc khi mình tỉnh dậy thì nó sẽ chỉ là giấc mơ, giống những lần từng mơ ác mộng trước kia. Sáng sớm hôm sau mình đang mơ màng co ro thì nghe thấy tiếng mở ổ khoá giật mình mở mắt, lắc lắc đầu mấy cái. Ôi! vẫn là trong này là sao? Đập cửa mở chốt thì anh quản giáo, cũng vẫn cái giọng chán ghét khinh bỉ vô hồn:

- Nhi ra ngoài.

Thế là lập cập bò dậy, lếch thếch ra đi đến phòng được gọi là phòng hỏi cung.

Chap 2.

Bước chân ra khỏi cái phòng tối đó là cái còng số 8 kề vào 2 tay luôn, mình bước chân đất đi lên tới cái phòng hỏi cung. Mình nhìn thấy 1 con bạn của mình, còn 1 thằng bạn kia thì không thấy đâu, nhưng ko ai nói được gì với nhau mà chỉ nhìn nhau lén lút sau đó cúi mặt xuống thôi. Khi tất cả công an nhìn thấy mình chỉ phán 1 câu tiếc nuối:

-Sao xinh vậy mà lại đi cướp hả?

Mình chẳng nói gì, ngồi luôn xuống bàn, đặt 2 tay bị còng lên mặt bàn và cúi xuống. Câu trên của anh CA là không phải bịa ra đâu nhá, mình tuy không thể gọi là sắc nước nghiêng trời phong hoa tuyệt đại nhưng ở bên ngoài mình khá thanh tú, mảnh mai ưa nhìn. Ở làng cũng từng là niềm mơ ước của bao nhiêu chàng trai làng đó.

Kế tiếp anh CA:

- Bây giờ phải trả lời thành thật mọi câu hỏi của tôi. Có biết vậy là phạm pháp không?

Mình thành thật trả lời: "Em chỉ nghĩ đơn giản là vui thôi chứ ko hề nghĩ như này." Mà đúng thật mà, câu đó mặc dù nghe hơi điêu nhưng đúng là mình chỉ nghĩ đi cướp cho vui, giống như ngày bé vẫn hay từng đi ăn trộm hoa quả thôi. Trong lúc mơ màng còn tý đá trong người thì đúng là nghĩ thế thật.

Anh CA tưởng mình dỡn nên đập bàn đến bộp 1 cái rồi quát:

- Ừ vui mà chúng mày định giết con nhà người ta rồi.

Mình chả nói gì cứ ngồi cúi mặt xuống bàn. Anh công an kiểu như tự hào với nghiệp vụ của mình là đã nắm bắt được tâm lý tội phạm, thấy có chút phấn khích rồi nhếch mép khinh bỉ:

- Sao bây giờ lại im thế! lúc rút dao đâm người ta có như vậy ko?

Mình nghe giật mình. Cái này thì không được đâu anh. Anh ấy định nhét chữ vào mồm mình. Thấy vậy mình phản ứng luôn:

- Em không đâm ạ. Em còn ngăn bạn em lại nữa anh ơi.

Cái này thì đúng, lúc thằng bạn mình có dí dao đâm thì mình có kéo tay lại không cho đâm nhưng nó vẫn đâm trúng.

CA đập bàn quát mình:

- Mày còn thích cãi à con này. Sau đó hắn đi ra ngoài và để mình và 1 đứa cùng vụ của hắn ở đó. Mình với con bạn mình, hai đứa lúc này mới nhìn nhau, mình an ủi con bạn: " thôi kệ đi không sao đâu đừng nghĩ nhiều. Con bạn cũng ừ ừ rồi 2 đứa lại chìm vào im lặng. Năm phút sau gì đó thì CA quay lại và giải mình về buồng giam.

Bước chân lại vào buồng thì tầm này mình mới nhìn rõ đc toàn cảnh buồng giam nơi mình sẽ ở đây. Nhờ có ánh sáng bên ngoài le lói vào mình mới thấy cái nơi nó ở này khác xa vs những gì mình biết đến từ ngày xưa, do bạn bè rồi cả cha mẹ mình đi trại nên cũng nghe chuyện không ít. Mọi thứ tuy nhỏ nhưng lại sạch bóng 1 cách lạ thường, chứ ko hề như người ta đồn là đi tù bẩn lắm, rồi ghẻ lở đầy người. Phòng có cái nền xi măng bóng và cái góc vệ sinh góc phòng không có cửa. Vào ngồi chưa ấm chỗ thì con trưởng buồng đi vệ sinh. Chuyện vệ sinh ị đái ở đây đúng là cực hình. Đúng kiểu ị công khai luôn. Đứa nào thích nhìn thì nhìn, còn không muốn nhìn, không chịu đựng mùi thối thì thò đầu ra cửa lồng để thở. Con Nhung trưởng buồng đúng là đã xấu còn đóng vai ác, con mắm này ị thối kinh lên được. Mình cũng phải ra lồng mới thở nổi.

Các bạn tù của mình tất nhiên là chưa hề thân thiện với mình. Nhìn mình soi xét một hồi thì con buồng trưởng tên Nhung nhàn nhạt ra lệnh:

- Mày vừa vào đây thì tý tới giờ cơm ra lấy cơm.

Mình "Vâng" mỗi tiếng nghe rất nhu thuận rồi thôi. Kế tiếp con cùng phòng tên Phương bắt đầu giao giảng nội quy phòng.

- Thứ 1: Lính mới vào buồng này đến giờ cơm sẽ phải mang bát ra ngoài lấy cơm, thứ 2 cơm ai người đó ăn chỗ ai người đó nằm mỗi buồng có luật riêng của buồng đó, buồng bên cạnh mà gọi mày thì nếu đc sự cho phép của buồng trưởng thì mày sẽ đc đứng lên nói chuyện ( nó chỉ lên cái khung cửa sổ bé - nơi duy nhất chiếu ánh sáng vào phòng ) ở đây không gọi là cửa sổ mà tính từ khi bước chân vào tù, cửa sổ sẽ gọi là "lồng". Tức là mình sẽ được đứng lên lồng nói chuyện với nó.

Mình trả lời "Vâng" rất chi là ngoan đúng không, vì mình không muốn va chạm hay to tiếng vì bản thân mình còn không biết được nay mai mình sẽ như thế nào nữa. Bọn tù này thấy mình như vậy cũng chả dây vào làm gì. Chúng nó cũng biết nhìn vào thái độ của phạm cũ phạm mới mà hành xử.

Cuối cùng giờ cơm đã tới. Cửa sắt lại mở ra, bọn nó to nhỏ với nhau bằng 1 giọng điệu chán nản. Con Nhung buồng trưởng:

- ĐM hôm nay lại ca thằng Trường(cán bộ quản giáo) - thằng hách dịch.

Mấy đứa kia không nói gì, 1 lúc sau thì chưa thấy người đã nghe thất tiếng lão quản giáo, đúng như lời bọn nó nói, cái tiếng the thé nghe nhức cả nách "Cơm tới" của tên Trường.

Cửa mở ra, việc của mình là ra lấy cơm nên mình chạy nhanh lắm, mọi người đừng có nghĩ đi lấy cơm ở xa nhá, mà là ở ngay sát cánh cửa sắt bên ngoài chỗ hành lang chung của mấy buồng luôn. Buồng mình là buồng số 1, bên cạnh là buồng nam, buồng đầu nên được mở ra đầu tiên. Và cái việc mình ra lấy cơm cũng gây sự chú ý tò mò của các buồng bên cạnh không ít.
Buồng có 4 người, sẽ có 4 tô cơm và 4 tô canh ngoài ra không có gì thêm cả, lúc mình chạy ra là nghe đc nhiều giọng bì ổi của các buồng bên cạnh "phạm mới kìa, lính mới kìa," "xinh thế, ngọt thế". "có phải rau sạch không thế".... vô vàn ngôn từ bẩn tưởi đến từ mõm chó của mấy thằng dâm dê buồng bên. Đến khi anh CA kia lên tiếng quát trật tự tụi nó mới im.

Cửa buồng lại đóng, 3 người kia thì ăn chung với nhau còn mình ra góc ăn riêng, khi cầm bát cơm thấy không có gì thì chan luôn bát canh vào cho dễ nuốt. Phải nói trình nấu ăn trong trại rất là giỏi luôn, rõ là tô canh có màu xanh nhìn rất bắt mắt nhưng lại không có một cọng rau nào luôn ý. Cơm nhạt, canh nhạt mà mình ăn ngon lành, vừa ăn vừa cay đắng nhủ thầm: " Cố lên Nhi ơi, ngày dài tháng rộng, mày phải sống để ra ngoài gặp cha mẹ chứ". Nhìn tô cơm canh cay đắng nhận ra là cha mẹ mình đã từng phải ăn như này suốt bao nhiêu năm trời. Cha mẹ ăn được thì mình cũng sẽ ăn được. Tuy cơm không ngon lắm và không có thức ăn nhưng nó cũng không có cứt chuột như những lời nói mà mình biết đến khi ngoài xã hội. Cái tô nhựa đựng cơm dành cho phạm đó là tô khá to, nếu mà xới đầy tô đó thì vào tầm 3 tô con cơm bình thường mà vẫn ăn ở gia đình. Thế mà mình ăn hết mới ác chứ, lại có vẻ ăn ngon lành nữa, cũng đúng mà, 2 hôm nay có được cái gì vào bụng đâu, ngửi mùi cơm nóng đã thấy chảy nước miếng ra rồi. Mấy con tù kia thấy mình ăn và thì thầm to nhỏ: "ĐM con này tái tù à mà đếu khóc lóc hay gì cả." - Cái này mình lúc đó không có nghe thấy, mà là sau này tụi nó mới kể về ấn tượng lần đầu gặp mình, đó cũng là nguyên nhân vì sao chúng nó không làm luật buồng như thường lệ với mình. Bọn này bắt vía và cứ nghĩ mình là tái tù.

Bữa cơm kết thúc trong ngon lành. Cũng may là cơm vừa nuốt xong, Định mệnh cửa sắt lại đập tiếp. Lại nghe thấy cái tiếng chán ghét: " Nhi ra ngoài". Rõ ràng mới hỏi xong mà lại gọi tiếp làm gì, mấy ông không nghỉ thì cũng phải cho người ta nghỉ chứ, không cho người ta nghỉ ngơi à. Mấy con kia như cũng hiểu được thắc mắc của mình. Và giải thích : "mày mới vào nên còn đi nhiều không kể giờ giấc đâu. Sáng lúc mày đi cùng tao thấy mấy thằng quản có nói chuyện về vụ của mày. Nó bảo có nhiều nhà báo ngoài cổng lắm. Nhưng ông trưởng quản ko cho vào đấy. Minh không nói gì, lại tiếp tục chân đất đi ra ngoài cửa.

p/s. Em có post cùng lúc ở đây và voz, mọi người nếu ủng hộ thì em xin tiếp tục hầu chuyện các cụ ạ.
Đọc cái nick làm em giật hết cả nảy vì năm ngoái em cũng bảo vệ cho một cháu tên Nhi cũng tội cướp cũng xin xắn và rất cá tính. Trước hôm ra toà cháu còn kêu chú mang son vào cho con để ra toà cho xinh đẹp. Chỉ có điều cháu nó sinh năm 97 và giờ này chưa ra
 

fiatsiena1.6hlx

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-1080
Ngày cấp bằng
1/8/06
Số km
349
Động cơ
575,553 Mã lực
Longmama cũng hóng à (NTH đây)
 
Chỉnh sửa cuối:

Song75

Xe buýt
Biển số
OF-145406
Ngày cấp bằng
11/6/12
Số km
643
Động cơ
367,759 Mã lực
Hoả lò ở đây là hoả lò xuân phương cầu diễn chứ ko phải hoả lò trên phố đâu cụ,hoả lò trên phố chuyển về xuân phương từ lúc e nhi này nói còn chưa sõi
Cụ ơi, em thông báo em Nhi lại đi tắm đó... mà giờ 91 chắc đang độ 9 và 1 nhỉ.

Còn thế em mới nói nà bỏ qua mấy cái xác thực đi, vì nếu đúng thì phải về quận hay ven hồ, chứ ít cái tại chỗ mà trong đêm về CD ngay, xa tốn xăng nắm.
 

Kuu

Xe lăn
Biển số
OF-128472
Ngày cấp bằng
26/1/12
Số km
10,762
Động cơ
1,231,487 Mã lực
Bạn em cũng vừa mới ra án kt 12 niên giờ lại tái hòa nhập với cộng đồng ,mợ chủ văn phong lưu loát thế này mà chơi vậy em cũng làm lạ .
Đây là văn phong của người có học chứ ko phải dân chơi hay học hành amater.
Thớt để giải trí mà.
 

dung.nv

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-363720
Ngày cấp bằng
20/4/15
Số km
5,672
Động cơ
320,739 Mã lực
Nhiều ông nguy hiểm phết
Nhi ơi mợ cứ phọt đều nhé
 

blackhole1

Xe tăng
Biển số
OF-702152
Ngày cấp bằng
29/9/19
Số km
1,944
Động cơ
139,894 Mã lực
Tuổi
37
Đây là văn phong của người có học chứ ko phải dân chơi hay học hành amater.
Thớt để giải trí mà.
Chuẩn cụ ,đọc giọng văn này là cao thủ chứ không phải đơn giản
 

Hoang Uyên

Xe container
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-418212
Ngày cấp bằng
22/4/16
Số km
8,159
Động cơ
479,883 Mã lực
Tuổi
35
Nơi ở
ngõ 8 hà trì 1 Hà Nội
Website
maylocnuocmoi.com
Chap 3.

Sao đọc tới chap 2 mà không ai để ý mình đi chân đất suốt nhỉ? Có lý do cả đó mọi người, lúc bị tóm thì mình đi giày cơ, còn vào nên phải cởi ra ko đc đi nữa, mà vào trong buồng này cũng không ai được đi dép, giày gì hết. Tất cả dép của bọn nó để bên ngoài hết, chỉ đi cung, đi thăm thân mới được ra ngoài phòng đồ lấy đi, đúng kiểu là phông bạt đó, và tất nhiên do không quen biết nên bọn tù cũ thấy mình đi chân đất cũng kệ thôi chứ không nhắc nhở gì mình.

Vào tiếp vấn đề khi mình ra đi cung nè. Vì mới là buổi trưa của ngày thứ 2 bị tóm nên vẫn quần áo cũ của mình không có gì khác, vẫn y chang lúc bị tóm đến giờ, có khác là vừa thò đầu ra khỏi khu giam giữ là đã thấy tất cả đồng bọn của mình đều cầm 1 cái bảng có viết sẵn tên và nguyên quán từng đứa trên đó rồi anh cán bộ đưa mình cái bảng cũng có tên mình, nguyên quán mình rồi chỉ tay ra hiệu ý là đứng vào cùng hội bạn đi.

Đứng vào đó rồi chuẩn bị lên hình, trò này ngoài đời thời còn yahoo, blog cũng làm suốt, hay chu mỏ, lắc đầu làm mấy động tác dễ thương gì đó, ghi tên mình hoặc tên người khác nhờ vả vào tờ giấy rồi chụp (do ngày xưa khá thanh tú nên mấy bọn bạn trai hay nhờ vả cầm cái bảng ghi tên chúng nó rồi nghiêng đầu ghẹo cổ để chúng nó post lên blog hay avar yahoo phông bạt lòe người). Thế là tạch.. tạch... xong đời rồi. Mặt mình như mất hồn, lo lắng. Cũng tại vụ này mà thù mấy anh CA từ đó đến giờ, mình vốn đã không ăn hình, để chụp được 1 kiểu như ý thì mất cả tiếng, mà mấy anh này này chụp 1 phát lấy luôn, rồi làm hồ sơ và cho lều báo bên ngoài luôn. Cái hình nhìn mình xấu tai hại, chụp rất có hồn, đúng kiểu tướng cướp xì ke luôn. Sau này ra ngoài đời mới nhìn thấy, mình bị stress tận vài tháng sau đó mới hết. Còn các bác xin hình hay xin bài báo thì thôi, cái đó bí mật sống để bụng, chết mang theo của em. Mà ông nào ác ôn có tìm ra thì em cũng hận 1 đời, có khi sẵn sàng vào trại lần nữa đó nghe.

Lúc mấy đứa đi lên cung thì thằng cùng vụ cướp quay sang bảo mình:

- Ê Nhi! Lúc sáng tao ngồi ở trên này thấy người ta bảo là người nhà của Nhi muốn vào gặp vì được thông báo bị bắt đêm trước mà mua nhiều đồ cho mày lắm, toàn nước ngọt sữa với bò húc thôi. Tao thấy bọn ở đây xách đồ của mày vào rồi bọn nó tự mở ra ăn uống, rồi quay sang cho bọn tao nữa đó. Lúc đấy mình chẳng biết nói gì cả, chỉ suy nghĩ người mang đồ cho mình là ai. Mà lẩm nhầm đm có tý đồ mà lũ này cũng ko đưa cho mình, hãm thật sự, đời mình chưa bị ai cướp cơm trắng trợn như vậy. Mà chia sẻ cho các bác 1 chút, những thằng được giao mang đồ, giao việc lặt vặt trong tù kiểu bưng cơm, nọ kia là những thằng nhà có điều kiện, án đẹp (trong đây mấy án trộm cắp, bán dâm, mua dâm thường là án đẹp, án mắc màn).

Đang ngồi nói chuyện thì ông quản giáo vào với 1 giọng rất nhẹ nhàng nhưng khá có uy:

- Bây giờ sẽ có nhà báo vào chụp hình mấy đứa. Người ta sẽ hỏi về gia đình mấy đứa. cứ trả lời thành thật là được.

Vừa nói xong thì có 2 người bước vào, 1 người cầm mic 1 người cầm máy quay, sống bao lâu nay mới thấy tận mắt "loài báo" trong truyền thuyết. Mình thì thấy xấu hổ lắm, đặc biệt dù có mạnh mẽ hay có thế nào thì khi hỏi về gia đình mình cũng ko kìm được cảm xúc mà khóc òa lên. Gia đình cũng chính là cái vẩy ngược của mình, cũng là điểm mạnh, điểm yếu nhất của mình cho đến tận bây giờ. Chỉ vì 1 chút ham chơi mà giờ thành ra cơ sự này. Rồi đoạn hội thoại với nhà báo... %#€#*<$|^\$\*\’a9&;&// diễn ra khoảng 30 phút rồi kết thúc.

Mình được dẫn giải về buồng giam. Bước vào vào buồng mình nằm vật ra cái sàn xi măng lạnh ngắt đó, rồi bắt đầu lẩm bẩm như tự kỷ lại nghĩ "tại sao lại vậy? Tại sao lại gật đầu vào giây cuối cùng khi hội bạn rủ đi... Tại sao mình đã từ chối rồi mà...Đã nói nó không hợp rồi... mà cuối cùng nó vẫn đi chỉ vì nghĩ hôm nay là sinh nhật là làm nhớ đời... Ai ngờ là nỗi đau cả mãi về sau". Đang suy nghĩ miên man thì mấy đứa trong buồng chúng nó gọi dậy nói chuyện. Con Linh (con thứ 3 trong buồng):

- Theo tao thấy vụ của chúng mày căng đấy!

Kế tiếp con Phương(con này có thể coi là phó buồng):

- Lúc nãy tao có nói với buồng bên. Các lão ấy từng ra tù vào tội rồi, các lão kinh nghiệm lắm, bảo là chúng mày ít nhất là từ khoản 2 trở lên.

Mình chỉ im chẳng nói gì. Đã đang buồn thì mấy con mắm còn sát muối vào nỗi đau chứ. Rồi thế nào nó lại an ủi:

-Thôi đã vào thì cũng vào rồi. Nếu gia đình mày mạnh thì lo cho mày về ngoài rồi tính sau, còn nếu không thì cứ ở đây đợi ngày ra toà.

Con Nhung buồng trưởng nãy giờ chỉ nằm nghe, giờ mới lên tiếng:

- Chúng mày không cho nó thở à! Từ đêm qua tới giờ nó phả đi suốt đấy. Không khéo tý lại đi giờ. Khịt...Khịt..hừ hừ... mà đi tắm đi, mày bốc mùi lắm rồi đấy.

Ừ đúng thật. lúc đó mình mới nhớ ra là quần áo trên người mình vẫn nguyên 1 bộ mấy hôm nay. Nhưng làm gì có đồ mà thay, nhất là quần lót phải kiếm đâu để mặc bây giờ chứ. Kế rồi con Nhung buồng trưởng tự lấy đưa mình bộ đồ bảo mình thay ra đi, còn quần lót thì nó bảo nó không có và cũng không có mặc, hiến kế cho mình là thay ra rồi giặt phơi mai mặc.

Nhưng đây mới là cái khó nè. Tự dưng trước mặt 3 người xa lạ, kể cả là đàn bà đi nữa mà mình lại cởi hết đồ ra trần như nhộng rồi tắm giặt. Thật thấy ngại lắm. Con Nhung thấy mình đỏ mặt thì như bắt được bệnh nói với giọng khinh thường bảo:

- Mày cứ thoải mái đi. Lúc đầu cũng như mày đó, giờ ở đây 2 tháng rồi, nên quen rồi cứ trần chuồng mà tắm. Đứa đếu nào chả như đứa nào, có cái vú với cái L thôi mà thẹn với chẳng thùng.

Nghe nói thì dễ vậy nhưng bản thân mình vẫn thấy hơi kỳ kỳ. Vừa ngồi vừa cởi đồ chứ không có dám đứng tồng ngồng, xong mới nhoài người múc nước tắm. Tắm cũng khổ, nước ở đây ko nhiều lắm, nếu tắm vào giờ bọn ở bên ngoài bơm nước thì sẽ thoải mái còn không thì phải hạn chế tối đa, nếu không tiết kiệm thì sẽ ko có nước để đi vệ sinh.

Đang tắm bị mấy con cứ ngồi nhìn và kêu đẹp. Còn bảo nó là xăm trổ phượng hoàng sau lưng kìa! Mình không tự khen mình đâu nhá, nhưng mình người khá mảnh khảnh, cao vừa phải, da trắng, mọi thứ khá ổn trừ vòng 1 hơi nhỏ chút thôi. Đang tắm tự dưng nghe tiếng huỳnh huỵch đúng chỗ mình ngồi dội nước chứ. Chao ôi giật mình luôn. nghe luôn tiếng mấy thằng đực buồng bên cạnh nói to với đúng cái giọng bì ổi vô liêm sỉ:

- Em lính mới đang tắm hả Nhung ời.

Con Nhung hớn hở:

- Đúng rồi. Sang đây mà ngó.

Bên bức tường kia với 1 giọng bì ổi đê tiện còn hơn lúc trước:

-Sao! Sao! Sao....! Đúng rau sạch chứ em. Hồng hào chứ. Ngọt nước chứ.

Con Nhung với giọng hơi chút bực tức:

- Các ông nói bé thôi. Không lại vỡ mồm hết giờ. Nuột! (uột kéo dài và trầm)

Một lúc sau thì có tiếng vọng sang tiếp, lần này không còn bì ổi đê tiện mà thấy rất thật thà ấm cúng:

-Ê Nhung. Tý nhận của bọn anh ít hàng nhá. Anh gửi cho bé Nhi làm quà.

Mặc đồ không có đồ lót thật khó chịu và kỳ kỳ, nhất là cứ nghĩ đến việc phải mặc như này ra hỏi cung đúng là rùng mình. (rùng mình nghĩa đen, không phải nghĩa bậy bạ). Nhưng chấp nhận chứ biết làm sao bây giờ, cũng may là mấy con mụ cùng buồng cũng cho mình gói dầu gội sunsilk chứ không thì mình kiếm đâu ra được. Xong xuôi mọi thứ, thì thấy buồng bên đạp tường sang với cái giọng hối hả:

- Ra đón xe em ơi!

Lúc đó mình không biết đón xe là gì cả. Lát sau thì bà Linh chạy lên chỗ lồng thò 1 tay ra bên ngoài, mặt dí sát vào cái cửa lồng đó, bả vai bà ấy thì cứ lay qua lay lại cuối cùng nghe thấy bà ấy nói nhẹ "được rồi" và thu tay vào. ( Về sau thì mình mới hiểu cách đạp tường 1 phát là gọi nhau, đạp 2 phát là có xe. người bên phòng sẽ chạy ra lồng để đón xe từ bên đó. Mà xe này được làm từ những ống tay áo hoặc quần, có chiều dài đủ để quăng sang các buồng). Nhưng cách gọi xe và đạp buồng là do 2 bên đều đồng thoả thuận như vậy chứ mỗi nơi sẽ có những cách ký hiệu khác nhau nha các chế. Trên tay bà Linh này cầm 1 cái áo có thắt nút chỗ ống tay, các bà ấy ngồi xúm lại tò mò và cởi chỗ nút thắt đó ra. Đó là 2 cái bánh lương khô bên kia gửi cho mình. Mình đứng hình 1 lúc. Ôi đúng là tình nghĩa tù đây sao, cũng thấy 1 chút tấm áp nhẹ.

Bọn nó đưa cho mình nói là các anh bên cạnh gửi đó, nên nói cảm ơn người ta 1 tiếng cho lịch sự. Minh lên trên chỗ cửa lồng gọi nhỏ sang:

Em cảm ơn mấy anh nhé!

Đáp lại là mấy tiếng "ừ em, không có gì em ơi" nhẹ nhàng lịch sự chứ không bì ổi đê tiện như mấy lần trước.

Xong sau đó đi xuống luôn rồi trong phòng kín đó tiếp tục là sự im lặng. Người nằm người ngồi, còn mình tất nhiên là nằm rồi, nhưng giờ có cái mền nhỏ nên nằm thấy thoải mái hơn. Cuối cùng giờ cơm chiều đến. Vẫn là trò đập cửa sắt của CA như thường lệ và mình vẫn sẽ là lính mới ra lấy cơm. Vào buồng vẫn là mình ngồi ăn 1 mình nhưng mấy bà bên có vẻ ko muốn mình lủi thủi nên kêu mình qua ngồi cùng. Rồi họ đưa cho mình lọ lạc rang muối khô, bảo mình ăn đi nhưng mình không mở và bảo:

- Dạ em cảm ơn ạ. Kệ em ạ. Các chị ăn đi.

Bà Phương thấy mình từ chối nên nói:

- Ăn đi mày. Trong đây đồ 1 tháng nhận 2 lần là vào 15 và 30 đó mày, nhưng ko bao giờ mình được nhận hết đâu, chúng nó ăn chặn hết, gửi vào cho mấy khoanh giò thì nó cũng xơi mẹ hết cả, sáng hôm sau sẽ xuống bảo mình là chuột ăn. Nói chung gửi cái gì thì mình cũng sẽ nhận đc 1 nửa, 1 phần ba, phần mười hoặc cũng có thể không nhận được gì, tùy vào món đó có hợp với chuột không và con chuột đó mồm to không. Thế nên những đồ ăn mà mình nhận được đều để dành và chia ra ăn trong 15 ngày đó.

Nói xong thì trưởng buồng tự lấy lạc đổ vào bát mình rồi kêu "Ăn đi". Ăn xong còn thừa cơm thì họ sẽ cho vào túi bóng, nói là đêm sẽ bị đói và đây sẽ là thức ăn đêm của họ. Đêm hôm đó quằn quại mãi không ngủ được, bụng tự nhiên đói meo kêu ùng ục. Mình muốn ăn cơm lắm, nhưng lúc chiều có để cơm lại đâu. Chợt nghĩ ra 2 cái lương khô nên lôi ra và mở thật khẽ sợ tiếng túi bóng sẽ làm các bạn tù của mình dậy. Cảm nhận đầu tiên, lương khô là cái này sao? Sao cứng vậy? Mình bẻ 1 nửa rồi cắn từng tý một, đó là vị đậu xanh, nhấm nháp 1 lúc thấy ngon mà. Thứ từ trước tới thời điểm đó là mình chỉ thỉnh thoảng nghe và thấy bọn trẻ con ăn chứ mình không có mua ăn bao giờ, và có 1 lần người yêu cũ của mình đi bộ đội có nhắn tin bảo mình lên thăm thì mua lương khô cho. Nhưng ngày đó lương khô với suy nghĩ của mình là 1 loại bánh gì đó khó ăn, khó nuốt và mình không hề để ý tới nên là cũng không mua cho người yêu luôn mà chọn mấy loại bánh mà mình cảm thấy ngon hơn.

Cái cảm giác đi tù là như này sao? Mọi thứ khi đêm xuống là tất cả sinh hoạt trong bóng tối, cô đơn thật sự. Đói quặn ruột gan nhưng cũng ko dám ăn hết cái lương khô mà chỉ dám ăn 1 nửa, còn 1 nửa để đó hôm sau ăn tiếp.

p/s: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ em, em đều đều mỗi ngày sẽ ra 1 hoặc 2 chap đều tay ạ.
Em chờ mãi ,tí rảnh đọc ak
 
Biển số
OF-128
Ngày cấp bằng
8/6/06
Số km
85,803
Động cơ
4,657,654 Mã lực
Nơi ở
Trạm sạc xe đạp điện

sthd

Xe lăn
Biển số
OF-189822
Ngày cấp bằng
15/4/13
Số km
12,558
Động cơ
508,700 Mã lực
đúng bản năng phụ nữ. đi tù không sợ. chỉ sợ lên ảnh xấu!
 

tranmanhha

Xe điện
Biển số
OF-105945
Ngày cấp bằng
16/7/11
Số km
3,934
Động cơ
454,814 Mã lực
Tùy nội dung khóa học cụ nhé.
Bạn em đi tăng đầu 2 năm về huyên hoang lắm, kể đủ mọi chuyện, như kiểu đi chiến trường hay đi Tây về.
Tăng 2 về thì khác hẳn, ngược lại hoàn toàn.
Tăng 3 thì em chưa biết vì chưa thấy ra.
Cụ có bạn oách thật.
Có lần em đang ngồi uống rượu cùng mấy thằng vừa lạ vừa thân. Tự nhiên thằng bạn lạ gọi cho 1 thằng khác đến uống cùng. Cái thằng mới đến, được giới thiệu là mới ở trỏng ra, được 20 năm tội giết người. Nhìn mặt nó kiểu gì ấy, ghê sợ và vô hồn.
 

Craftman

Xe buýt
Biển số
OF-363599
Ngày cấp bằng
19/4/15
Số km
934
Động cơ
249,867 Mã lực
Chuyện thực tế hay hư cấu vậy các cụ?
 

MiTa

Xe lăn
Biển số
OF-30644
Ngày cấp bằng
5/3/09
Số km
14,178
Động cơ
678,653 Mã lực

trinhhunghb

Xe lăn
Biển số
OF-351322
Ngày cấp bằng
18/1/15
Số km
13,175
Động cơ
1,030,140 Mã lực
Em oánh dấu mai đọc tiếp chap 2. Rất hay
 

hôteo

Xe buýt
Biển số
OF-469741
Ngày cấp bằng
12/11/16
Số km
799
Động cơ
201,400 Mã lực
Tuổi
35
Nhân tiện chờ chap mới mà hôm qua e đọc truyện tù nam cũng Hoả lò, ám ảnh dã man vì quá kinh khủng và khổ sở, thấy thương thật mặc dù họ phạm tội mới đi tù.
Mợ đọc đâu cho em link em đọc với.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top