Quang cảnh xung quanh vui thật là vui:
Hua Pảng: Bản cao và xa nhất trong các điểm trường
VÌ trong bản không có đủ xe đón nên em và bác Nakio chỉ đi người không lên bản, chỉ mang 1 mẩu bánh mỳ và 1 cút rịu lên nghiệm thu công trình.
Từ UBND Xã Nậm Ban, đi = xe của cụ Peto vào đến bản Pa Pảng. có 3 con dốc lớn hơn 30 độ và vượt qua ngầm, chỗ sâu nhất là đây ( chụp lúc đi chưa có mưa, lúc về thì đang đội quần và máy trên đầu nên khỏi chụp)
xe bác Explorer đi sau lên được nửa dốc
Các em bé ở Pa Pảng ra đón đoàn
Lên đến Hua Pảng thì đi bằng xe máy, đường trơn và khó đi nhưng không vì thế mà lùi bước, quyết lên bằng được
Lên đến xã
Và có bà con đứng đón
Trao và nhận luôn bằng hành động
Thật sự bọn em không mang được kẹo bánh lên cho các cháu cũng như quần áo đồng phục nên ko có những bức ảnh như của các điểm khác...Cũng là đáng tiếc nhưng không vì thế mà ko vui..Đã có kẹo lạc của OF đây..
Cuối cùng chụp 1 kiểu lưu niệm với Chủ tịch HDND bản, trưởng bản và giáo viên Hủa Páng
Thế là từ nay, các cháu nhỏ Nậm Ban đã được học trong lớp học kiên cố không còn gió lùa khi mùa đông về
Đường trơn bánh xe quay tít, chỉ có 1 rãnh nhỏ trơn như mỡ ở chính giữa đường, nó ngoằn nghèo nên không cứng tay lại dễ lao xuống vực lắm
Tìm đường mà đi, mới được gần 2 cây đường rừng mà đã mất gần 1 tiếng
Cứ vừa đi vừa đẩy thế này đến bao giờ mới tới, trời mùa này sập tối rất nhanh, đi đường rừng buổi tối với 1 bên là vực sâu thì quá nguy hiểm, rất nhiều người đã gàn không nên đi. Nhưng chẳng nhẽ vượt hơn 500 cây số lại chịu thua 20 km còn lại?
Lúc nào cũng ở trạng thái 1 bên vách núi, 1 bên vực sâu. Đã có vài trường hợp lao xe xuống rồi
Đường vẫn khó dần đều
Đến đoạn này thì chịu chết, trời đã mưa nhỏ, lốp không quấn xích thì không leo nổi, người đi đã khó lại phải đẩy xe vượt dốc thì khó lòng đi nổi
Sau khi hội ý, thấy với tình hình cơn mưa đang đến gần, không thể vượt núi với điều kiện xe pháo như này. Đường này vốn dĩ chỉ nên đi bộ gùi hàng, địa phương chiều đoàn mới dùng xe máy. Nhưng với trời mưa trơn bùn lầy thì xe máy thành cục nợ. Cả đoàn quyết định xuống núi mà lòng buồn vô hạn.
Nghỉ mấy phút ở lán dọc đường mà chẳng ai cười nổi, thấy mình như có lỗi khi không hoàn thành tâm nguyện ban đầu
Trở lại trung tâm xã khi cơn mưa bắt đầu kéo tới
Dòng suối gầm gào hung dữ
Về đến nhà là cảnh bùn đất nhoe nhoét nơi hậu phương
Các cháu được huy động chuyển hàng, gần xong thì cơn mưa ập đến
Mấy anh em xông đến hỗ trợ nhưng cũng đã hết hàng, nhưng hậu quả là như này đây, chỉ 2 bao to nhất trong số các bao hàng bị rách mà đã gây thiệt hại nặng nề
Trong nhà, các bạn ở bộ phận y tế vẫn cần mẫn khám và phát thuốc cho các cháu nhỏ, số lượng là 300 cháu nên tốc độ rất khẩn trương
Cụ Duky giao lưu cùng các cháu, sự thân thiện đã khởi động
Cả mợ này nữa em không biết tên
Phát quà ngẫu hứng cho các cháu
Công tác hậu cần sân khấu vẫn được triển khai với tốc độ khẩn trương
Bộ loa khủng này sẽ được để lại tặng bà con ở xã nghèo Nậm Ban
Sân khấu ngoài trời có mái che
Dựng cột, căng bạt
Hoàn thiện những khâu cuối cùng
Chụp ảnh lấy ngay, các cháu được tặng mỗi cháu 1 ảnh tập thể
Xếp hàng trật tự đợi đến lượt mình
Thêm vài cảnh mò mẫm trong đêm tối tìm đường đi bằng ánh đèn pin le lói, chúng em dò dẫm tìm đường lên mất gần tiếng đồng hồ:Háo hức chờ phá cỗ.
Chúng mình được tặng quà kìa! Em ngượng ngịu trong chiếc áo ấm mới đẹp quá!
Bắt đầu rồi, có Lân, có Cuội, có cả chị Hằng Nga, cả đời các em đến giờ mới gặp. Hình ảnh vui chơi phá cỗ Trung Thu với những tiếng hò reo vô cùng phấn khích từ các bạn nhỏ khi chú Lân xuất hiện dưới đèn ông sao mang ảnh Bác Hồ đã làm em xúc động lắm, không biết có giọt nước mắt nào lỡ làm nhoè ống kính Iphone không. :$
Đây là Tam ca "3 cô gái Mảng" của "cô giáo" Én: Chìn Me Lượng, Lý Me Tuyết, Lý Me Đên, mở đầu chương trình ca nhạc với "Mái trường mến yêu".
Các chú Bộ Đội Biên phòng biểu diễn.
Ơ Thầy mình kìa!
Hay quá các bạn bắt đầu bỏ bàn ghế tiến đến gần sân khấu xem cho dễ.
Thôi lên hẳn luôn. :21:
Thầy được chị Hằng Nga múa phụ hoạ, nhưng chị cứ quây Thầy sát quá...
đến mức Thầy đành ngượng ngịu bỏ dở ca khúc của mình. Thầy hát "Tự nguyện" mà chẳng tự nguyện gì cả.
Đến tiết mục múa của các Cô. Các Cô múa đẹp lắm, cô nào cũng rất duyên và đằm thắm.
Gần chốt chương trình là Tốp ca hát - múa "Hai bàn tay của em" - Biên đạo múa: Cô Én Hói. . Em đã ăn vèo vèo để tranh thủ ra dậy các bạn múa bài này, lãng mạn vô cùng vì lúc ấy cắt điện để chuẩn bị cho chương trình chính thức, chúng em đã tập dưới ánh trăng mờ ảo. Dù rất ít thời gian tập nhưng các em học nhanh nên tiết mục biểu diễn rất nhuần nhuyễn. Từ trái sang phải, trừ cô MC "hát ké" các em là: Đên, Duyên, Tuyết, Tuyên, Hiến, Lượng, Tựu và Hương.
Kết thúc chương trình văn nghệ là đốt lửa trại. Nhạc múa sạp xập xình nhưng em không thấy ai múa sạp cả, chỉ nắm tay nhau chạy cùng chú Lân hát vòng quanh thôi. Động viên các cô giáo vào tham gia, các cô bảo sợ lửa bắn cháy áo dài mất. Đúng là rủi ro cao thật nên lại đứng ngoài nói chuyện với các cô.
Đến lúc chia tay nhau rồi. Đã có những sự gắn bó nhất định, đã có những tình cảm sâu sắc dù chỉ mới biết nhau một buổi chiều nên có một tiểu đội dúm vào nhau mà khóc. Các em nói "Cô giáo không thể đi vào sáng mai sao?" và "Chúng em sẽ nhớ Cô mãi mãi. Sẽ nhớ Cô nhiều hơn nhớ Bố nhớ Mẹ đấy" làm em bịn rịn khiến mọi người phải đợi. Bây giờ viết lại vẫn thấy lòng xốn xang những cảm xúc thật khó tả.
Tạm biệt Nậm Ban, chúng em kiệt sức, gần như bò gần 2km lên "đường cái" dưới ánh trăng đêm...
Về đến Mường Lay là 0h10'. Chúng em nghỉ lại nơi này. Mệt lắm nhưng em không ngủ được, đợi trời "tỏ cái đường đi" là em mò ra chụp ảnh.
Khách sạn Lan Anh này nằm trên cái dốc cao lắm lắm, cả nhà nhìn đường lên Khách sạn nhé!
View đẹp vô cùng. Mây sà cả xuống đường đi buổi sớm.
Rời Khách sạn đi thưởng thức Phở Mường Lay.
Đời sống ở Mường Lay khá sầm uất, khu thị xã qui hoạch rất gọn gàng và đẹp. Nhà của người Thái vẫn dựng nhà sàn nhưng là "biệt thự" mơ ước của em. Trước nhà nào cũng có cây.
Thôi, về Điện Biên thôi. Đi đến Huổi Toóng, bỗng 6 phanh kítttttttt!!! "Ngồi yên đợi anh tý!" ???
Hoá ra 6 xuống xem Chim người Mông.
"Con kia không gáy rồi. Chỉ có một con gáy thôi, 300k nhé!" - "Nó gáy mà. Yên tâm đi. Nếu nó không gáy mang lên đây tao giả lại tiền!" :21:
Cuối cùng 6 cũng chọn được một giò Lan rất to và siêu rẻ, 100k, nhưng em quên không chụp.
Gặp một chợ cóc bên đường.
Đường Tây Bắc sao chỗ nào cũng đẹp.
Đến Điện Biên rồi, ăn trưa thôi. 3 chị em khoái món Cá suối rán giòn nhất, cá trên đĩa biến mất rất nhanh. :21:
Đường về đẹp lắm! Vòng vèo, xuống lên nhưng đường êm ru.
Nhìn quanh cứ mờ mờ sương khói...
Đi xuyên qua màn sương.
Em đố cả nhà biết dưới Đám mây trắng dày này là gì? Em tò mò nên vén lên xem, hoá ra nguyên cả huyện Mường Ảng nằm dưới đó.
Mường Ảng thật đây rồi. Cơ mà là tạm biệt!
Suốt dọc đường đi cứ xuống rồi lại lên.
6 gặp người quen giữa đường nhưng không phải đội này.
Đến Tuần Giáo.
Qua đèo Lả Lơi và vài đèo "nho nhỏ", bây giờ đến đèo Pha Đin.
Nơi mình vừa "leo" qua.
Cảnh đẹp lắm trên đèo cao. Xe chạy mà em chụp không bị rung nhoè mấy nhỉ?
Lên đỉnh đây rồi.
Nhờ 6 mà chúng em mua được thớt gỗ nghiến xịn trên đỉnh Pha Đin với giá siêu rẻ.
Em thích cái khay mắt nghiến này quá, nhưng biết để đâu trong cái tổ chim tí ti của mình.
Chào Điện Biên, Sơn La đón chúng em tại Thuận Châu anh hùng.
4 anh em dừng ăn trưa lúc 2h chiều tại Bản Thẳm, Tông Lệnh, Thuận Châu. Những món ăn Thái lần đầu em được thưởng thức: gỏi Cá Sùng núng ăn kèm nộm nước chua rau chuối trộn tả pí lù các loại rau thơm, canh Lộp xốp. Ngoài ra còn có lòng Bò và Bò nướng, cơm nếp rán giòn.
Mấy chú Heo con yêu quá!
Hơn 3h chiều, 4 anh em lại tiếp tục lên đường.
Và cứ thế...
... chúng em về đến Hoà Bình. .
Kết quả tạm tính sau chặng đường: Không thèm tính Dốc Cun, Dốc Kẽm, sơ sơ vị chi mấy chị em em cũng ít nhất trên 1 tá lần lên đỉnh. :21:
Kết luận: Một chuyến đi thật tuyệt! Cảm ơn 6 Huynh lắm lắm! (k)
Em báo cáo hết!