Cụ cũng tự thương mình dần điThương Nhinh quá
Cụ cũng tự thương mình dần điThương Nhinh quá
Chê thì zả ảnh e đây, ngon thế chứ còn thế nào nữaHóng zai ngon
Nợ này chưa trả xong nhé, vẫn thù cụE zót cho mợ rồi
binh bài binh điểm thì cẩn thận nháNgồi đợi nghe chủ thớt mắng, he he
Không dễ thế đâu cụ nhéChê thì zả ảnh e đây, ngon thế chứ còn thế nào nữa
Đừng thù zai thế, mai e lại pha cho cốc nước lọc uống cho đỡ khátNợ này chưa trả xong nhé, vẫn thù cụ
Zữ lại tính tồng thật đớiKhông dễ thế đâu cụ nhé
Tộ sư cái cơm áo gạo tiền.Em vừa họp lớp cấp 3 về...
Có thằng bạn thân trốn đến tận bây giờ mới xuất hiện...
Có cô bạn mãi đến hôm nay mới chịu mỉm cười thừa nhận...
Có những dòng lưu bút xa xưa bỗng gần gũi đến lạ lùng...
Có những tiếng cười đã rất lâu rồi mới lại trong veo đến thế...
Rời khỏi phòng họp lớp đi ra ngoài hít thở không khí, thoáng nghe từ phía hội trường đối diện đôi câu thơ rất hay. Rút điện thoại ra hỏi cụ google thì tìm được video này.
Trước khi quay lại với cuộc sống bận bịu nơi Hà Thành bụi bặm. Em xin được chia sẻ những khoảnh khắc của một thời mà có lẽ đó cũng sẽ mãi là những điều bình yên nhất...
Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ
hãy để chúng ta đưa nhau về…
trong thương nhớ…
Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa
có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả
có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ
có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở
và chúng ta chỉ giữ lại bình yên…
Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen
rồi từ mai sẽ từ bỏ…
rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó…
rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ…
rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ…
làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?
Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay
vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt
chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích
cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút
để dù mai sau có đánh mất
vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!
Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa
trong tim vang tiếng chuông gió
mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở
mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ
như thiên đường…
Đừng trách gì và cũng đừng ủi an
hết con đường này sẽ đến con đường khác
biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước
biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức
biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc
khi khoé mắt rung lên…
Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im
vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói
vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi
kể cả khi cần phải đánh đổi
một phần đời…
Hãy để chúng ta đưa nhau về
dù là tận xa xôi...
(Nguyễn Phong Việt)
Cụ lãng mạn nhỉ, lớp em gặp nhau suốt nên họp lớp chả ý nghĩa mấy.Em vừa họp lớp cấp 3 về...
Có thằng bạn thân trốn đến tận bây giờ mới xuất hiện...
Có cô bạn mãi đến hôm nay mới chịu mỉm cười thừa nhận...
Có những dòng lưu bút xa xưa bỗng gần gũi đến lạ lùng...
Có những tiếng cười đã rất lâu rồi mới lại trong veo đến thế...
Rời khỏi phòng họp lớp đi ra ngoài hít thở không khí, thoáng nghe từ phía hội trường đối diện đôi câu thơ rất hay. Rút điện thoại ra hỏi cụ google thì tìm được video này.
Trước khi quay lại với cuộc sống bận bịu nơi Hà Thành bụi bặm. Em xin được chia sẻ những khoảnh khắc của một thời mà có lẽ đó cũng sẽ mãi là những điều bình yên nhất...
Không phải con đường nào cũng đẹp như một ước mơ
hãy để chúng ta đưa nhau về…
trong thương nhớ…
Có lẽ không ai muốn nhắc về ngày mai lần nữa
có lẽ khoảnh khắc này là thứ còn lại sau tất cả
có lẽ nên mỉm cười để cảm ơn một phần duyên nợ
có lẽ nên dành cho những cơn mưa tối tìm về trên vòm cây than thở
và chúng ta chỉ giữ lại bình yên…
Hãy để chúng ta đưa nhau về như một thói quen
rồi từ mai sẽ từ bỏ…
rồi từ mai có thể người sẽ đi về cùng ai đó…
rồi từ mai một trong hai chúng ta phải học lại cách bày tỏ…
rồi từ mai biết rằng còn quá ít niềm vui được xếp dưới đáy cuộc đời vốn nhiều đau khổ…
làm sao mới tìm thấy được nhau trên con đường này?
Hãy xắn tay áo cao lên một chút để chạm vào cái lạnh đêm nay
vén tóc cho vành tai mà nghe rét buốt
chúng ta cần hôn nhau như lần đầu biết hôn mà vẫn cười khúc khích
cho phép mình nhìn thấy cả quãng đời vào một giây phút
để dù mai sau có đánh mất
vẫn biết cách tìm lại trong giấc mơ!
Hãy để chúng ta đưa nhau về như những ngày xưa
trong tim vang tiếng chuông gió
mỗi bước chân đều có một giọt sương nhắc nhở
mỗi tiếng cười đều có một vì sao cùng rạng rỡ
như thiên đường…
Đừng trách gì và cũng đừng ủi an
hết con đường này sẽ đến con đường khác
biết thế sao chúng ta vẫn muốn dừng mãi nơi con đường đang bước
biết thế sao chúng ta vẫn muốn hoán đổi tương lai thành kí ức
biết thế sao chúng ta cứ phải tự nhủ mình đừng khóc
khi khoé mắt rung lên…
Hãy để chúng ta đưa nhau về trên đường vắng lặng im
vì nhìn thấy nhau còn hơn vạn lời nói
vì được xác tín niềm tin rằng chúng ta chưa bao giờ nông nổi
kể cả khi cần phải đánh đổi
một phần đời…
Hãy để chúng ta đưa nhau về
dù là tận xa xôi...
(Nguyễn Phong Việt)
Cái lão nước ngụy lợi hại lão hề.Xưa lớp em cuối dãy các bạn đi vệ sinh là cứ phải đi qua hành lang lớp em có một hôm cô nàng em thích bị cái lão nước Nguỵ đuổi, 1 tiết học mà chạy 5 6 lần
Chao ôi thời áo tím
Cụ lãng mạn nhỉ, lớp em gặp nhau suốt nên họp lớp chả ý nghĩa mấy.
Lớp em lần đầu họp sau 15 năm ra trường. Sau đó cứ chu kỳ 2 năm lại mới họp lớp một lần. Vậy nên gặp nhau lần nào cũng vội...Tộ sư cái cơm áo gạo tiền.
Cụ có cảm xúc giống em thế!ngày xưa mới chân ướt chân ráo lên thụ đô 1990 - trong làng Ngọc hà, khu tập thể hậu cần vẫn còn dùng hố xí tập thể, mỗi khi ra nhà vệ sinh là về phải bật quạt rõ to hoặc đi tắm ngay, ngồi nhà vệ sinh thấy trên tường có một câu các bậc đàn anh tô lên dư lày
"Đố ai định nghĩa được chữ yêu
có khó gì đâu một buổi chiều
nhường nhau chỗ ỉa thế là yêu"
Em lúc đó ở quê lên ôn thi đại học thấy mọi thứ thủ đô lạ hoắc, từ cái nhà vệ sinh trở đi đến cái quả JVC màu hồi đó của truyền hình hà lội toàn chiếu phim hành động mỹ thuyết minh, cứ sáng chủ nhật là phải thập thò nhà hàng xóm xin vào xem nhờ
Hồi đó - lên thành thị có một mùi mà bọn quê em cực thích - đó là mùi bếp dầu.
Ấy thế mà đã gần 30 chục năm rồi các cụ ạ!
Hôm nay tự dưng nhiều thớt hoài niệm cái ngày xưa thế không biết!
Em ưng câu này nên không mắng. Không mắng. Em biết trước thế nào các cụ các mợ cũng fun như thế nên máu cũng mới chỉ dồn lên đến rốn .Trig thương em lắm, ko mắng em đâu. He he
Cụ nhận xét chuyên môn thế. Em có phải nhà báo đâuTên thớt rất zựt gưn, nội dung thì ko mới Bài thơ, lại là thơ để khắc khoải nhớ về thời ... cơ mừ giờ đã ,,, hết gồi
P/s: Chủ thớt c3 ở cố đô à ?