Chúc mừng cụ. Đến tuổi này chúng nó cũng bắt đầu ít nói chuyện với bố mẹ rồi.Mình vẫn hay viber với cháu, nhưng càng lớn cháu càng ít nói chuyện với mình, cả ông bà ngoại cháu cũng vậy, bật viber lên chỉ nói vài câu là lại lảng lảng ra.
Chúc mừng cụ. Đến tuổi này chúng nó cũng bắt đầu ít nói chuyện với bố mẹ rồi.Mình vẫn hay viber với cháu, nhưng càng lớn cháu càng ít nói chuyện với mình, cả ông bà ngoại cháu cũng vậy, bật viber lên chỉ nói vài câu là lại lảng lảng ra.
Chúc mùng cụ,có con rất thông minh.nhung cũng phải nói bên Mỹ họ có phương pháp giáo dục rất khoa học.chứ nếu hạt giống đấy mà gieo vào cái nôi giáo dục của anh N.hạ thì chư biết thế lào.Cuối năm 2013 hai vợ chồng mình ký đơn ly hôn, ai sai ai đúng mình không bàn tới, chỉ tóm gọn quan điểm sống càng ngày càng khác, mâu thuẫn không thể hòa giải. Đất trời như sụp đổ, vật chất thì không quan trọng mặc dù mình vừa hoàn thành căn biệt thự và ở đc 3 tháng, điều trăn trở nhất là thằng con khi đó mới vừa 5 tuổi, nó là cả một gia tài của mình, mình hoàn toàn có quyền nuôi nó nếu đưa ra tòa. Tuy nhiên con mình nó quấn mẹ nên mình không muốn tách nó ra khỏi mẹ, vì vậy mình chọn cách để nó ở với mẹ và mình chu cấp hàng tháng cho nó. Hết hè 2014 nó bước vào lớp 1 tại một trường ở Nha Trang, được cô giáo chọn làm lớp trưởng, vào lớp 1 thì nó đã đọc viết rành rồi vì từ khi 4,5 tuổi, tối nào mình cũng dạy nó đọc viết theo giáo trình tiếng Việt 1. Học được 1 tháng thì mẹ nó nhắn tin cho mình là đưa nó sang Mỹ sống, ( mẹ nó quen một Vk, và sang theo diện du lịch). Mình vô cùng buồn bã không muốn cho con đi, nhưng mình biết mình ngăn cản thì cũng không ổn nên cuối cùng chấp nhận ký giấy cho con đi, thế là con bỏ học để lên đường sang Mỹ. Nó ở tại bang Wasington DC, ở được 1 tháng thì vợ cũ mình xin cho nó nhập học ở một trường tư, vào học nó không biết nói tiếng Anh, không giao tiếp được với bạn bè và thầy cô, tính nó lại lầm lỳ ít nói, mình sợ nó bị trầm cảm. Tuy nhiên không biết bằng phương pháp gì? các thầy cô trong trường cũng dần dần chỉ dạy cho nó, và đến cuối năm học nó có thể giao tiếp, và tiếp thu được bài học. Hết năm 2 thì nó theo kịp bạn bè, lúc này thì mẹ nó tối phải đưa nó đến các sour người Việt để cho nó giao tiếp thêm tiếng Anh. Qua năm lớp 3 thì nó bắt đầu vượt lên so với các bạn trong lớp, và sở trường của nó là toán, lúc này mẹ nó xin chuyển trường cho nó, mình không rành lắm chỉ biết là trường đó khá tốt và gần nhà, năm lớp 4 nó là học sinh xuất sắc của lớp và được trường chọn vào lớp chuyên toán của Trường. Năm lớp 5 hiện giờ thì nó là một trong những học sinh xuất sắc nhất trường và là 1 trong 3 học sinh được trường chọn ra để gặp gỡ hội đồng Thành phố, bao gồm các bác tai to mặt lớn của thành phố. Cuộc họp rất long trọng trong một hội trường rất long trọng, và chủ đề là 3 em đó là trình bày kế hoạch phát triển thành phố đến năm 2035. Buổi presentation được truyền hình trực tiếp trên truyền hình. Mẹ nó gửi hình ảnh về và mình đã khóc.
Ngoài ra nó cũng biết chơi violin và đang là thành viên của ban hòa nhạc của trường.
PS: Cuối năm 2014 mình bị dụ và có một gia đình mới, giờ có 1 công chúa 3 tuổi giống y chang thằng anh, nhưng tính tình khác hẳn, nói suốt ngày và đanh đá, đi học nhà trẻ mà cân hết cả lớp, toàn bị mắng vốn vì đánh con người ta.
cụ cũng đừng tâm tư quá về chuyện này, con vẫn còn nhỏ lại sống trong môi trường khác, lớn lên con khắc tự biết tình cảm cụ ạ. Quan trọng là con vượt lên và sống tốt ở bên đó là ngưỡng mộ lắmMình vẫn hay viber với cháu, nhưng càng lớn cháu càng ít nói chuyện với mình, cả ông bà ngoại cháu cũng vậy, bật viber lên chỉ nói vài câu là lại lảng lảng ra.
Đầu tiên chúc mừng cụMình vẫn hay viber với cháu, nhưng càng lớn cháu càng ít nói chuyện với mình, cả ông bà ngoại cháu cũng vậy, bật viber lên chỉ nói vài câu là lại lảng lảng ra.
Cụ sang bển luôn đi.Thank cụ, mình vẫn lâng lâng từ sáng đến giờ.
Thực ra nhân vô thập toàn cụ ạ.ngựa hay thường có tật.như thế là con ngựa của cụ có người cầm cươg giỏi là mẹ cháu cộng với môi trường giáo dục bên đó rất tốt, nên cháu thành công là đúng rồi.Đây cụ, đoạn em bôi đỏ là em đau đầu nhất. Suốt ngày tẩn nhau với các bạn, và anh chị lớp trên, ngày nào cô cũng phải xử lý
Con mẹ ấy giỏi đấy,không phải rạng vừa đâu,cụ nhở.chúc mừng vợ cũ của bác
Vâng bé con thứ 2 đây cụ, điệu đàng và đanh đáGiống tốt được gieo và ươm trên mảnh đất tốt, Chúc mừng Cụ!
Để tránh phân biệt thì Cụ nên khoe Em bé thứ 2 nữa cho công bằng ạ
Giống tốt được gieo và ươm trên mảnh đất tốt, Chúc mừng Cụ!
Vâng đây cụ, điệu đàng và đanh đá
Để tránh phân biệt thì Cụ nên khoe Em bé thứ 2 nữa cho công bằng ạ
Đầu tiên, xin chân thành chúc mừng cụ vì em rất hiểu cảm giác thằng F1 của mình khi đạt được thành tựu gì thì là người Cha, lúc đó cảm giác như không gì trên thế giới này có thể đánh đổi được.Cuối năm 2013 hai vợ chồng mình ký đơn ly hôn, ai sai ai đúng mình không bàn tới, chỉ tóm gọn quan điểm sống càng ngày càng khác, mâu thuẫn không thể hòa giải. Đất trời như sụp đổ, vật chất thì không quan trọng mặc dù mình vừa hoàn thành căn biệt thự và ở đc 3 tháng, điều trăn trở nhất là thằng con khi đó mới vừa 5 tuổi, nó là cả một gia tài của mình, mình hoàn toàn có quyền nuôi nó nếu đưa ra tòa. Tuy nhiên con mình nó quấn mẹ nên mình không muốn tách nó ra khỏi mẹ, vì vậy mình chọn cách để nó ở với mẹ và mình chu cấp hàng tháng cho nó. Hết hè 2014 nó bước vào lớp 1 tại một trường ở Nha Trang, được cô giáo chọn làm lớp trưởng, vào lớp 1 thì nó đã đọc viết rành rồi vì từ khi 4,5 tuổi, tối nào mình cũng dạy nó đọc viết theo giáo trình tiếng Việt 1. Học được 1 tháng thì mẹ nó nhắn tin cho mình là đưa nó sang Mỹ sống, ( mẹ nó quen một Vk, và sang theo diện du lịch). Mình vô cùng buồn bã không muốn cho con đi, nhưng mình biết mình ngăn cản thì cũng không ổn nên cuối cùng chấp nhận ký giấy cho con đi, thế là con bỏ học để lên đường sang Mỹ. Nó ở tại bang Wasington DC, ở được 1 tháng thì vợ cũ mình xin cho nó nhập học ở một trường tư, vào học nó không biết nói tiếng Anh, không giao tiếp được với bạn bè và thầy cô, tính nó lại lầm lỳ ít nói, mình sợ nó bị trầm cảm. Tuy nhiên không biết bằng phương pháp gì? các thầy cô trong trường cũng dần dần chỉ dạy cho nó, và đến cuối năm học nó có thể giao tiếp, và tiếp thu được bài học. Hết năm 2 thì nó theo kịp bạn bè, lúc này thì mẹ nó tối phải đưa nó đến các sour người Việt để cho nó giao tiếp thêm tiếng Anh. Qua năm lớp 3 thì nó bắt đầu vượt lên so với các bạn trong lớp, và sở trường của nó là toán, lúc này mẹ nó xin chuyển trường cho nó, mình không rành lắm chỉ biết là trường đó khá tốt và gần nhà, năm lớp 4 nó là học sinh xuất sắc của lớp và được trường chọn vào lớp chuyên toán của Trường. Năm lớp 5 hiện giờ thì nó là một trong những học sinh xuất sắc nhất trường và là 1 trong 3 học sinh được trường chọn ra để gặp gỡ hội đồng Thành phố, bao gồm các bác tai to mặt lớn của thành phố. Cuộc họp rất long trọng trong một hội trường rất long trọng, và chủ đề là 3 em đó là trình bày kế hoạch phát triển thành phố đến năm 2035. Buổi presentation được truyền hình trực tiếp trên truyền hình. Mẹ nó gửi hình ảnh về và mình đã khóc.
Ngoài ra nó cũng biết chơi violin và đang là thành viên của ban hòa nhạc của trường.
PS: Cuối năm 2014 mình bị dụ và có một gia đình mới, giờ có 1 công chúa 3 tuổi giống y chang thằng anh, nhưng tính tình khác hẳn, nói suốt ngày và đanh đá, đi học nhà trẻ mà cân hết cả lớp, toàn bị mắng vốn vì đánh con người ta.
Cũng đau đầu cụ nhỉ, nhưng bù lại được cái hiếu động, mai mốt ra đời cũng khá hơn thiên hạ.Đây cụ, đoạn em bôi đỏ là em đau đầu nhất. Suốt ngày tẩn nhau với các bạn, và anh chị lớp trên, ngày nào cô cũng phải xử lý
vầng, theo tường thuật thì em đoán vợ cũ bác í hết lòng hết sức vì con, cái món đi học ở trường tây mà ko biết tiếng anh thì quả thực là kinh khủng, vậy mà vượt qua xuất sắcCon mẹ ấy giỏi đấy,không phải rạng vừa đâu,cụ nhở.