Em kể chuyện này cho cccm xem trong lúc rỗi rãi như 1 sự chia sẻ. Chuyện khá nhỏ, lời văn hơi dài dòng có thể làm mất thời gian của cccm, mong cccm thứ lỗi.
Chiều thứ Bảy, trong lúc ngồi chờ bác sĩ khám răng cho nhóc ở Hoàng Văn Thái, em vào mạng tìm mua điện thoại, thấy có tin rao bán Z3 dual màu trắng đẹp, pin bền, 2 sim, ko một lỗi nhỏ có vẻ rất phù hợp với nhu cầu sử dụng của em. Em liền nhấc máy, người bán bảo em qua 171 Trường Chinh. Thấy địa chỉ cũng gần, chữa răng cho nhóc xong em chạy qua luôn, thì ra đó là Trụ sở của Bộ tư lệnh phòng không không quân.
Chờ 1 lúc thấy 1 chiến sĩ mặc quân phục, đội mũ nghiêm chỉnh đi ra. Cậu này khá trẻ, mặt mũi sang sủa, có nét chất phác của người nông thôn.
https://www.facebook.com/tung.hd.7?hc_ref=SEARCH&fref=nf
Em mời ra quán nước cạnh đấy. Vì trời cũng sâm sẩm tối, em xem điện thoại, kiểm tra vài tính năng. Nhưng điện thoại cậu ấy cài mật khẩu rất dài, kiểm tra được vài phút thì màn hình nó hết thời gian chờ đóng lại lại phải đưa cậu ấy vào mật khẩu rất lâu (sau này em mới biết đây cũng là 1 chiêu) rồi hỏi:
- Z3 em dùng lâu chưa, sao bán vậy? Trước em mua ở đâu?
- Em dùng hơn năm, trước ông anh mua cho giờ cần tiền nên em bán.
- Thế phụ kiện hộp sạc em có mang theo không?
- Em chỉ có sạc LG và tai nghe thôi. Hộp sạc em để ở quê.
- Sao lại dung sạc LG, điện thoại mà dung sạc khác hang nhanh hỏng pin lắm.
- Em để ở quê, có cả sạc từ nhưng mà sạc từ sạc chậm lắm, chỉ có điện thoại LG mới kén sạc thôi Sony dùng sạc khác ko sao anh ạ.
- Thế em bao test cho anh bao lâu.
- Em không bao test đâu, nhỡ anh cầm về tự làm hỏng thì sao, đồ điện tử làm sao mà nói trước được.
- Nhưng cái điện thoại có phải ngồi 1 lúc là kiểm tra được hết đâu em. Em có đảm bảo với anh là điện thoại không có lỗi gì không.
- Em đảm bảo, anh yên tâm đi, không lỗi gì đâu ạ.
Ngồi nói chuyện vài câu, cậu ấy bảo quê Thanh Hà, Hải Dương. Em cũng nói công việc và hai lần bảo cậu ấy: Anh đi làm lương tháng cũng chỉ bằng cái điện thoại này nên nếu điện thoại lỗi em đừng bán cho anh nhé. Cậu ấy đều bảo “ anh yên tâm đi, em dùng suốt không lỗi gì đâu”.
Trông mặt và phong cách cậu ấy em cũng tin tưởng và trả tiền. Thỏa thuận qua điện thoại 3.5tr nhưng cậu ấy nài 3.6tr. Vì vội phải chở nhóc về ăn cơm nên em cũng đồng ý.
Em lại chở cậu ấy quay lại Bộ tư lệnh để cậu ấy lấy cái tai nghe. Đứng ngoài chờ em cũng hơi lăn tăn, nhưng lại nghĩ nếu cậu ấy bán máy lỗi đã ko hẹn ở cổng cơ quan, với lại nhìn cũng có vẻ thật thà.
Nhưng khi cậu ấy ra em vẫn hỏi lần nữa: Đảm bảo điện thoại không lỗi gì nhé, nếu lỗi đừng bán cho anh em nhé.
“Anh yên tâm đi, em là bộ đội mà anh còn không tin à”
Em bảo “Em thề với anh là không lỗi gì đi”. Cậu ấy bảo: “Em thề, không lỗi gì đâu”.
Ok, với em lời thề của một Người (Người đúng nghĩa) có giá trị hơn mọi sự đảm bảo. Trước nay em vẫn giao dịch dựa vào những thứ mang tính tinh thần như thế và chưa bao giờ sai cả.
Nhưng lần này em đã nhầm. Về nhà cơm nước xong, em giở điện thoại ra xem kỹ thì thấy có lỗi thật, màn hình bị ám vàng nhưng cậu ấy làm tấm dán cường lực hơi bong lên lên nếu ko để ý kỹ thì cũng khó thấy thật. Lúc đó em vẫn nghĩ ko vấn đề gì, có thể cậu ấy dùng nhưng cũng không để ý. Nhưng khi em tìm hiểu trong điện thoại thì thấy sự việc ko phải như vậy. Do vội nên cậu ấy chỉ xóa tất cả thông tin cá nhân mà ko reset lại điện thoại vì sony reset khá lâu. Trong điện thoại vẫn còn các tài khoản của người chủ cũ và thông tin giao dịch của cậu âý và người chủ cũ. Thì ra điện thoại cậu ấy mới mua của một người được một hôm. Người chủ cũ là người rất đoàng hoàng, đăng tin rao bán điện thoại lỗi ám vàng với giá 2.7tr.
"Mình có con sony z3 bị ám vàng nhưng mọi chức năng khác đều bình thường, lười đi sửa. Thật ra nếu k để ý kĩ thì ám vàng cũng chả sao đâu, phụ kiện chỉ có sạc, tai nghe thôi, ai mua pm, mình fix nhiệt tình ạ. Tất cả các chức năng khác đều oki nhé, ai mua về thay cũng được nhé. Mình k tiện nghe máy nên anh em nhắn tin, máy màu trắng."
https://www.chotot.com/quan-thanh-xuan/mua-ban-dien-thoai-di-dong/sony-z3-2-sim-am-vang-26629698.htm#
Lúc ấy em mới biết là cậu ấy đã biết rõ điện thoại lỗi nhưng vẫn cố tình bán cho em với giá điện thoại không lỗi.
Thực ra, giá trị không lớn nếu ko muốn nói là nhỏ nên em cũng ko thấy tiếc. Âu cũng là 1 trải nghiệm trong tháng 7 Cô Hồn. Chỉ thấy trong lòng gợi lên một nỗi buồn. Rõ ràng cùng 1 cái điện thoại, cùng 1 việc bán điện thoại nhưng 2 hành động của người chủ cũ và cậu này thể hiện 2 nhân cách khác nhau hoàn toàn. Ko lẽ xã hội xuống cấp đến mức độ 1 khuân mặt chất phác trong một bộ quân phục chỉnh tề đứng trước cổng 1 Bộ tư lệnh uy nghi lại cất lên lời thề đầy dối trá vì 1 món lợi quá nhỏ nhoi. Rõ ràng người lính ấy mới mua điện thoại và hoàn toàn biết lỗi của nó mà có thể bịa ra 1 câu chuyện và khẳng định điện thoại ko lỗi với 1 khuân mặt tỉnh bơ pha lẫn ngây thơ. Người lính Bộ đội Cụ Hồ năm xưa giờ như vậy sao?.
Đến giờ này cậu ấy có đồng ý trả lại tiền e e cũng không nhận nữa. Mà chắc chắn cậu ấy sẽ ko làm thế vì tìm hiểu sâu hơn thì em biết mấy ngày gần đây cậu ấy liên tục mua bán điện thoại vì 1/9 này cậu ấy sẽ xuất ngũ về quê nên bất chấp tất cả để kiếm tiền. Cậu ấy sẽ về quê với hành trang đầy hơn, nhiều quà hơn cho người thân và bạn bè, nhưng cậu ấy ko biết cậu ấy cũng mang về vùng quê thanh bình ấy một mầm mống của sự bất lương, còn sự lương thiện cậu ấy đã bán rẻ cùng với lời thề của mình ở chốn phồn hoa đô hội này.
Chiều chủ nhật mưa, em ngồi kể lại câu chuyện trên để các cụ giải khuây trong lúc rỗi rãi, trà dư tửu hậu thôi, như 1 dòng tự sự.
Cách đây đúng 1 tháng, con chó nhà em nuôi hơn 15 năm đã ra đi. Nó là giống chó lai Nhật, thường chỉ nặng 7-8 kg, nhưng lúc về già nó gần như chỉ còn da bọc xương nên cân nặng khoảng 3kg là cùng. Đợt trước do điều kiện gia đình, em mang nó lên HN nuôi, nhưng trông nó rất buồn, không ăn uống mấy. Một thời gian ông anh e lên thấy thế lại mang nó về. Về nhà nó mừng rỡ hẳn, thì ra về già nó cũng thích ở nơi đã gắn bó với nó cả đời. Nhà em ở quê khá rộng, chia phòng ngoài và phòng trong. Phòng trong lau dọn sạch sẽ nên cấm nó vào, chỉ để nó ở phòng ngoài. Về được khoảng tháng, một hôm ông nhà em đang xem tivi phòng trong thì thấy nó cứ đứng ở cửa kêu, đòi vào. Ông nhà em mới bảo nó vào. Nó đến chỗ ông nhà em liếm liếm vào tay ông rồi quay ra. Đi được vài bước nó khựu xuống. Rồi ông em đỡ nó và gọi điện cho ông anh em về. Nó không chết ngay mà chờ đến lúc ông anh em về mới chết. Em gọi điện bảo anh em chôn nó ở núi Đẩu gần đấy, nhưng ông ấy đưa nó ra sông thả, bảo như thế cho nó mát mẻ. Mấy hôm sau ông ấy còn bần thần đến bữa lại mang giò băm nhỏ ra thả ở chỗ sông ấy (về già nó chỉ ăn được giò băm nhỏ với trứng vịt lộn, mà cũng chỉ được 1 tí thôi). Có một bậc vĩ nhân đã nói; "có những con chó mang linh hồn người và …” . Còn 1 vế đằng sau cũng 8 chữ e không muốn đăng, để mọi người tự đoán cho vui vậy.