[Funland] Giữa tâm dịch tại Newyork Mỹ

ngoctuan1980

Xe buýt
Biển số
OF-141184
Ngày cấp bằng
9/5/12
Số km
660
Động cơ
371,482 Mã lực
Chúng nó lắm tiền lắm. Mình lo cho mình, nước mình đã. K đú dc với mèo đâu
 

Hoangraptor

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-647751
Ngày cấp bằng
7/5/19
Số km
17,423
Động cơ
291,729 Mã lực

Hoangraptor

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-647751
Ngày cấp bằng
7/5/19
Số km
17,423
Động cơ
291,729 Mã lực

Hoangraptor

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-647751
Ngày cấp bằng
7/5/19
Số km
17,423
Động cơ
291,729 Mã lực
Ở ta mà dịch loang rộng là toang đấy, cả HN a Chung bẩu có 260 máy thở, các bv Bộ Y tế chắc đx tầm 1000 cái, quá hơn nữa muốn mua cũng khó, giờ nhà nào chả cần dùng
Thế nên đang quyết liệt đấy bác!
 

Phỡn

Xe điện
Biển số
OF-2657
Ngày cấp bằng
5/12/06
Số km
2,009
Động cơ
565,206 Mã lực
Nơi ở
bon bon
Mẹ thiên nhiên lấy lại cân bằng cho trái đất thôi mà, mấy thằng xả thải nhiều nhất toàn dính nặng.
Nếu để ý thì toàn các nước Bắc bán cầu, hay còn gọi là xóm nhà giàu ăn đòn.
 

phihanhgia

Xe container
Biển số
OF-296491
Ngày cấp bằng
24/10/13
Số km
5,114
Động cơ
382,634 Mã lực
https://thanhnien.vn/gioi-tre/du-hoc-sinh-viet-ke-cach-ly-tai-nha-tu-duong-tinh-den-am-tinh-covid-19-1194657.html


Hạ nhiệt đi, dễ bị thái quá. Hãy bảo vệ người cao tuổi (70+) và người bệnh tật. Còn người trẻ khỏe để họ tự lo, tự khỏi. Đỡ tốn tiền và đỡ quá tải.

Du học sinh Việt kể cách ly tại nhà, từ dương tính đến âm tính Covid-19

Nguyễn Loan
Nguyễn Loan
1
2
3
4
5


09:03 - 12/03/2020 8 Thanh Niên Online

Sau khi tiếp xúc với một người quen đến từ Pháp, Trần Vũ Kiều Phương xuất hiện các triệu chứng chảy mũi, hắt hơi, đau đầu... Ngày 7.3, Phương nhận kết quả dương tính với Covid-19.

Trần Vũ Kiều Phương đã khỏi bệnh sau hơn một tuần cách ly tại nhà theo hướng dẫn bác sĩ /// NVCC
Trần Vũ Kiều Phương đã khỏi bệnh sau hơn một tuần cách ly tại nhà theo hướng dẫn bác sĩ
NVCC

Sau nhiều giờ chờ đợi, trong khi vẫn ung dung chờ kết quả vì cho rằng bản thân đã khỏe, không thể lây bệnh thì Phương chính thức nhận được thông báo từ bệnh viện. “Xin lỗi bạn đã dương tính với Covid-19, chúng tôi sẽ gửi khẩu trang và gel rửa tay cho bạn”.

Khóc nức nở khi nhận kết quả dương tính với Covid-19
Trần Vũ Kiều Phương (29 tuổi, Kon Tum) hiện du học ngành Tâm lý giáo dục tại Trường ĐH Geneve (Thuỵ Sĩ). Phương đã sống ở đây hơn 4 năm. Ngoài đi học, Phương còn đi làm thêm, công việc là đưa đón và dạy trẻ.
Ngày 29.2, khi sang Pháp chơi, Phương gặp một cô bạn. Hai người hôn má chào nhau. Đến lúc chia tay người này cho biết bị cảm sốt và thấy người không khỏe nên xin phép về nhà nghỉ ngơi. 4 ngày sau cuộc gặp, Phương bắt đầu có những triệu chứng hắt hơi, chảy mũi nhưng nghĩ thời tiết đang lạnh nên cô phớt lờ các dấu hiệu này.
Ngày 5.3, Phương bắt đầu thấy mệt và sau đó nhận được tin cô người Pháp bị nhiễm Covid-19, đã nhập viện. “Lúc này mình mới để ý các triệu chứng bệnh và bắt đầu lo lắng. Ngay lập tức mình gọi điện đặt lịch hẹn cho bác sĩ riêng để khám”, Phương kể.

Một ngày sau đó, thấy người bắt đầu bình thường dù còn hơi mệt, chứng sổ mũi đã hết, cổ họng khô thoáng, không ho, không sốt… nhưng bác sĩ riêng của Phương vẫn liên lạc đến trung tâm dịch bệnh lớn nhất Geneve, nơi làm xét nghiệp chủng virus mới này.
“Bác sĩ ở trung tâm này cho rằng còn sớm để xét nghiệm và phải đợi đến 14 ngày nhưng quá lo lắng mình đã yêu cầu được xét nghiệm ngay vì mình làm việc với trẻ con, nếu bị nhiễm có thể lây cho tụi nhỏ”, Phương chia sẻ và cho biết trong ngày hôm đó cô phải đợi hơn 4 giờ đồng hồ để được lấy mẫu đi kiểm tra, sau đó cô được cho về nhà và yêu cầu không được ra ngoài.
Sau 24 giờ chờ đợi, đến ngày 7.3 trong khi vẫn ung dung chờ kết quả vì cho rằng bản thân đã khỏe, không thể lây bệnh thì Phương chính thức nhận được thông báo từ bệnh viện. “Xin lỗi bạn đã dương tính với Covid-19, chúng tôi sẽ gửi khẩu trang và gel rửa tay cho bạn”.
“Khi nhận được thông báo mình đã bủn rủn hết tay chân và bật khóc vì lo lắng khi chỉ có một thân, một mình ở đất nước này. Mình cảm thấy có lỗi khi thờ ơ trước dịch bệnh và nghĩ sẽ an toàn ở Thụy Sĩ. Mình vẫn bình thản với cuộc sống sinh viên, đi học đi làm và hủy vé máy bay về Việt Nam tránh dịch, không đi phương tiện công cộng để tránh bị lấy nhiễm nơi đông người, rửa tay thương xuyên bằng dung dịch kháng khuẩn và rồi mình vẫn bị lây nhiễm virus Corona”, Phương nói.
Du học sinh Việt kể cách ly tại nhà, từ dương tính đến âm tính Covid-19 - ảnh 1



Sau khi được xác nhận nhiễm dương tính với virus, Phương được bác sĩ gửi qua bưu điện khẩu trang và dung dịch rửa tay để cách ly tại nhà

NVCC
Dù vậy, trong những ngày trước đó Phương đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho tình huống này nên rất nhanh sau đó cô lấy lại bình tĩnh. Phương lần lượt gọi về thông báo cho gia đình, thông báo đến chỗ mình làm việc, những người đã tiếp xúc trước đó và cha mẹ những học sinh cô nhận đưa đón, dạy trước đó để họ theo dõi con. Trong khi người nhà lo lắng và giục cô về nước thì cô lại là người động viên mọi người bình tĩnh.

Tự cách ly tại nhà để theo dõi bệnh
Phương vẫn quyết định ở lại Thuỵ Sĩ và làm theo hướng dẫn của bác sĩ là tự cách ly và theo dõi bệnh tại nhà sau khi phát hiện dương tính với virus Corona.

“Khi nhận được thông tin mình bị bệnh, nơi mình làm việc và cả phụ huynh của các em nhỏ đều an ủi mình ở nhà nghỉ ngơi. Mình cũng xin nghỉ học ở trường, bạn cùng lớp sẽ ghi âm bài giảng và gửi đều đặn hằng ngày để không sót bài trong những ngày này. Riêng về thực phẩm, mình đã tích trữ một ít trước đó, thiếu thứ gì thì nhờ bạn mua tới, để ngoài cổng rồi tự ra lấy” Phương kể.
Giải thích lý do không điều trị cách ly tại bệnh viện Phương cho biết, cách thức chống dịch của Thụy Sĩ khác Việt Nam. Họ sẽ xem xét tình hình sức khỏe và mức độ tình trạng bệnh của mỗi người. Tình trạng của Phương không quá nặng, không ho không sốt nên không phải nhập viện. Phương cũng không dùng thuốc vì thực tế bác sĩ chỉ cho thuốc theo triệu chứng bệnh nhân và không có thuốc trị virus. Cô bị đau nhức cơ thể nên họ khuyên dùng thuốc giảm đau, như bệnh cúm bình thường.
Du học sinh Việt kể cách ly tại nhà, từ dương tính đến âm tính Covid-19 - ảnh 2



Kết quả xét nghiệm của Phương

“Ban đầu mình cũng xin bác sĩ cho nhập viện nhưng họ bảo không cần thiết. Mình cũng thích ở nhà hơn, chỉ cần bản thân có trách nhiệm, cách ly ở nhà tuyệt đối là được”, cô chia sẻ và cho biết, nếu trong trường hợp có dấu hiệu nặng và sốt, khó thở thì cô có thể gọi vào số khẩn cấp để nhập viện.
Từ ngày 8.3, các triệu chứng bệnh của Phương bắt đầu rõ ràng hơn với những cơn đau nhức cơ thể, đau đầu, đau ngực khó thở, đau cơ bắp... Để vượt qua những cơn đau này, thay vì nằm một chỗ Phương tranh thủ dọn dẹp nhà cửa, tăng cường hoạt động để quên cảm giác mệt mỏi; cô chọn xem những bộ phim vui vẻ để tinh thần thoải mái hơn và không quên theo dõi liên tục nhiệt độ cơ thể.
Sau 10 ngày kể từ ngày đầu tiên tiếp xúc với người quen ở Pháp (người dương tính với virus Corona) Phương thấy tình trạng sức khỏe đã ổn định và tốt hơn, những triệu chứng bệnh dần biết mất nên được bác sĩ riêng yêu cầu xét nghiệm lần 2.
“Ban đầu mình quay lại chỗ lần đầu xét nghiệm thì họ từ chối và bảo rằng kết quả dương tính là dương tính. Sau đó mình sang bệnh viện Geneve để xin xét nghiệm”, Phương cho biết.
Hôm qua, Phương đã nhận được kết quả xét nghiệm lần hai tại bệnh viện Geneve với kết quả xét nghiệm âm tính. Các bác sĩ cũng cho phép cô quay trở lại cuộc sống bình thường và thông báo chấm dứt gọi điện hỏi thăm, theo dõi tình hình sức khỏe mỗi ngày.
Lúc này Phương cũng nhận được tin cô bạn bên Pháp đã hết sốt, không còn đau đầu. Hiện vẫn được điều trị tại bệnh viện.
Nhận kết quả lần 2, Phương lại bật khóc thêm một lần nữa, lần này cô khóc vì vui mừng khi đã chiến thắng được dịch bệnh. “Thay vì buồn phiền phải nghỉ học, không đi làm, mất lương, bị cô lập mình xem đợt nhiễm Covid-19 lần này là một sự trải nghiệm và dành thời gian này để nghỉ ngơi...”, cô gái nói thêm.
 

bearbie

Xe điện
Biển số
OF-317370
Ngày cấp bằng
25/4/14
Số km
2,025
Động cơ
288,294 Mã lực
Chưa thấy ai làm thơ, nhạc khen ngợi, tạ ơn chính quyền.
là vì bác chưa đọc fb, twitter của dân cuồng Trump đó. Lồng ghép Trump vào ảnh như thiên thần, diều hâu, anh cả, v.v... đầy, cám ơn chúa đã ban ngài cho chúng con nữa. Cái gì ở đâu cũng có, đừng suốt ngày nghĩ chỉ người VN ta mới có những cái xấu hết phần thiên hạ.
 

MaLai_M

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-705663
Ngày cấp bằng
27/10/19
Số km
2,164
Động cơ
117,437 Mã lực

khanghyxda

Xe hơi
Biển số
OF-419173
Ngày cấp bằng
26/4/16
Số km
122
Động cơ
221,114 Mã lực
Tuổi
34
Yes. Nước Mỹ mà vượt qua cơn dịch bệnh này xong rồi thì đám chính quyền + sản của tập xếnh xáng cứ liệu mà đở đòn thù.
Đập dc TQ Trump nó chả đập lâu rồi, cụ làm như TQ nó dễ đập vậy ý. Mỹ chỉ có ngành CNTT là ưu thế hoàn toàn thôi còn lại các ngành khác Nhật với Âu nó đập cho nát bét. TQ hàng hoá nó chưa phải top 1 nhưng nó là ở mức giữa và ưu thế về giá cả là số 1 thế giới, kể cả VN nhân công rẻ cũng không thể sản xuất hàng hoá rẻ như TQ đc. Công nghệ TQ nó không phải tầm thường, thêm nữa dân tộc TQ nó cũng nhiều thằng giỏi chứ ko phải muốn túm đầu nó đấm là đấm dc đâu cụ.
 

tquang

Xe tăng
Biển số
OF-384024
Ngày cấp bằng
23/9/15
Số km
1,124
Động cơ
251,740 Mã lực
Tuổi
36
có người says

Nước Mỹ vì nhiều lý do, đã không chuẩn bị đầy đủ, kịp thời để chống dịch. Tổng thống Trump, khởi đầu, có vẻ thiếu hiểu biết tưởng tận về nguy cơ và mức độ của dịch coronavirus Tuy nhiên khi họ chính thức vào cuộc thì tôi hoàn toàn tin tưởng vào chương trình chống dịch của họ. Điều quan trọng nhất là sự minh bach. Tổng thống, phó tổng thống, các vị chức trách lo việc chống dịch hàng ngày báo cáo với người dân tình hình, diễn tiến và dự phòng trong việc chống dịch. Cũng như thống đốc tiểu bang và quan chức. Không một chương trình nào toàn hảo, nhưng có sự giám sát của người dân qua báo chí, chỉ trích, họ sẽ tái phối trí cho hiệu quả hơn.
Với người Mỹ, chỉ trích chính quyền là nghĩa vụ công dân. Chưa thấy ai làm thơ, nhạc khen ngợi, tạ ơn chính quyền.
Em thấy cụ đang khen ngợi thì phải ??
 

Muon_biet

Xe cút kít
Biển số
OF-186880
Ngày cấp bằng
25/3/13
Số km
16,675
Động cơ
544,972 Mã lực
Nơi ở
Đống Đa, Hà Nội
Em vừa đọc bài báo này kể về tâm sự của một bác sỹ người Việt tại tâm dịch NYC - Mỹ. Nghe kể mà liên tưởng đến mấy phim về ngày tận thế sợ quá các cụ ạ. May chính phủ Việt Nam mình còn hành động mạnh mẽ, kịp thời, chứ không thì chắc cũng nhiều người mất người thân một cách đau xót.
https://m.soha.vn/thu-cua-bac-si-noi-tru-tu-tam-dich-new-york-10-ngay-sup-do-20200329085103643.htm
View attachment 4491285
Mọi thứ hoàn toàn mất kiểm soát
Từ ngày thứ 10 đến hôm nay, mọi thứ hoàn toàn bị mất kiểm soát, và đây cũng là hiện thực cuộc sống trong tâm dịch:
Là tất cả bệnh viện ở NYC hiện giờ đang hoàn toàn quá tải. Số ca bệnh cứ tăng lên gấp đôi mỗi 3 ngày. Số lượng bệnh nhân bị nặng và cần đặt nội khí quản khá cao, số máy thở đang vơi dần. Khi mình viết những dòng này, thì bệnh viện của mình và của Ian chỉ còn khoảng 100 máy thở mỗi nơi. Và vấn đề không phải chỉ ở số máy thở, mà còn là thiếu hụt số phòng và số nhân viên có thể chăm sóc bệnh nhân. Hiện giờ cả khoa nhi của bệnh viện mình đã phải dọn qua bệnh viện khác để dành phòng cho bệnh nhân Covid-19. Bệnh viện dã chiến đang được dựng lên khắp nơi, và chính phủ đang kêu gọi các bác sĩ đã về hưu quay lại làm việc vì không đủ bác sĩ.
Là số đồ bảo hộ (PPE) cứ vơi dần đều. Ban đầu quy định là tất cả mọi người phải mang N95 khi khám bệnh nhân nghi nhiễm, và phải thay khẩu trang giữa các bệnh nhân. Khi số lượng N95 giảm mạnh thì quy định mới là được phép dùng lại N95 trong một ngày, rồi lại đổi thành chỉ được dùng N95 khi đặt nội khí quản, còn lại phải đeo khẩu trang thường. Và hiện tại bây giờ, khi số lượng khan hiếm cùng cực, thì mỗi bác sĩ chỉ được phát một khẩu trang (loại dùng 1 lần) và phải dùng đúng cái khẩu trang đó đến khi nào có hàng mới về, ngày này qua ngày khác. Bình thường, chuyện dùng lại khẩu trang là chuyện không tưởng, và nếu bị bắt gặp thì sẽ bị phạt ngay, nhưng thời điểm này thì bao nhiêu quy định đều không còn tác dụng gì nữa hết.
Là hiện thực đau lòng là hầu hết bệnh nhân Covid-19 khi mất đều ra đi một mình. Để ngăn lây lan, bệnh viện quy định người nhà bệnh nhân không còn được vào thăm nữa. Rất nhiều gia đình đã phải nhìn người thân của mình ra đi qua facetime, và rất nhiều gia đình còn không hay biết người thân của mình đã mất vì bệnh viện không liên lạc với họ được. Và mất vì bệnh này, nếu không được tiêm morphine, là cảm giác như đang chết ngạt, khi phổi không còn cung cấp oxy cho cơ thể được nữa. Đó là cái chết đau đớn và cô độc nhất.
hầu hết nhà xác đều đã quá tải, không còn chỗ để thêm, nên bây giờ thành phố phải đem xe tải đông lạnh tới để chở xác. Và vì lệnh cấm tập trung đông người, nên người mất cũng không được có đám tang. Người nhà tới giờ vẫn không thể gặp họ lần cuối.
sản phụ bây giờ phải đi sinh một mình, không được có chồng hay người nhà vào thăm để tránh lây nhiễm. Là bao nhiêu ông bố lỡ dịp không được nhìn thấy con mình ra đời.
Là các nội trú sinh các ngành khác nhau đều được điều động đến giúp ngành đa khoa và cấp cứu, khi họ hoàn toàn kiệt quệ về sức lực và quá nhiều bác sĩ đã mắc bệnh và phải ở nhà. Là quyết định cho sinh viên năm cuối trường Y tốt nghiệp sớm để có thêm một lượng bác sĩ mới để giúp bệnh viện trong cơn đại dịch này.
Là khi mình và bạn bè trong ngành đều không dám về nhà hay gặp người nhà, vì bọn mình đã mặc định là chắc chắn đã bị hoặc sẽ bị nhiễm bệnh, chỉ là sớm hay muộn, và không đứa nào muốn để lây cho ba mẹ và ông bà. Cả tuần nay mẹ chồng mình đều tới nhà, nhưng chỉ được đứng bên ngoài cách vài mét và chỉ được nhìn và nói chuyện với hai đứa mình qua cửa sổ. Hôm qua bà lại đòi vào nhà, và Ian phải nói, "Mẹ không được để bị lây bây giờ, nếu chẳng may bị bệnh mà phải vào bệnh viện, thì mẹ phải vào một mình, và nếu phải lựa chọn giữa mẹ và một bệnh nhân khác trẻ hơn, thì chắc chắn bác sĩ sẽ đưa máy thở cho người kia, vì cơ hội sống cao hơn. Nếu chuyện đó xảy ra vì con lây cho mẹ thì con sẽ ko bao giờ tha thứ cho mình được". Thế là bà lại phải quay ra.
Là khi bọn mình phải sống trong nỗi sợ là sẽ lây bệnh cho chồng/vợ/người yêu, những người đang sống ngay trong nhà. Bạn bè mình có người phải xuống ở tầng hầm, ngủ giường riêng, có người phải ra thuê khách sạn hoặc airbnb ở, đứa nào có con thì phải gửi con về ở với ông bà và tuyệt đối không dám gặp con. Hay đứa mình vì cùng là bác sĩ nên không có đường nào thoát, và cứ mặc định là đứa nào bị trước cũng sẽ lây cho đứa kia thôi.
Là khi dịch bệnh khiến người ta phải lường trước tình huống xấu nhất. Các bác sĩ đều đang hối hả lập di chúc, đặc biệt những ai đã có con. Vợ chồng phải dặn nhau trước là nếu đến lúc hoàn toàn hôn mê thì có nên đặt nội khí quản không, hay là cứ để cho ra đi thanh thản. Lời nói đùa mọi khi "Nếu em có chuyện gì thì anh cứ đi lấy vợ mới đi" trong thời điểm này lại thành ra nói thật.
các ông bố bà mẹ có con đi làm trong bệnh viện như đang ngồi trên đống lửa. Mẹ chồng mình thì mua đủ thứ thuốc bổ khác nhau bắt hai đứa uống, và mỗi ngày đều tiếp tế lương thực, nhưng chỉ dám để trước cửa vì không được vào nhà gặp mặt. Mẹ đứa bạn mình, mỗi khi nó trực đêm là bà thức nguyên đêm nói chuyện cùng nó vì bà lo đến không ngủ được. Ba của đứa khác thì năn nỉ nó xin nghỉ làm đến khi nào hết dịch rồi quay lại. Nhưng thời điểm này không ai nỡ xin nghỉ, vì trách nhiệm với bệnh nhân và cả trách nhiệm với đồng nghiệp nữa.
Nhưng trong thời điểm khó khăn này, lại làm mình thêm trân quý những gì mà gia đình, bạn bè, và cộng đồng đang chung tay góp sức giúp bọn mình chống dịch.
Luôn còn đó niềm tin bất diệt
Là khi nhận được tin từ bệnh viện là chỉ còn đủ 1 khẩu trang cho mỗi bác sĩ, mình đã gửi tin nhắn cầu cứu đến một loạt bạn bè, hỏi xin nếu đứa nào còn khẩu trang thì cho mình mua lại. Vậy mà chỉ trong vòng mấy ngày, bọn bạn mình đã hỏi dò người quen và bằng cách nào đó mỗi đứa đều kiếm ra được vài chục khẩu trang gửi về cho mình. Ba mẹ cũng chạy khắp thành phố kiếm chỗ bán khẩu trang để gửi lên. Giờ vậy mà mình đã có đủ khẩu trang ít nhất đến khi có hàng mới về bệnh viện.
Là khi hàng loạt các nhà hàng và dịch vụ giao thức ăn đều quyết định tặng phần ăn cho bác sĩ và y tá để bọn mình tập trung làm việc. Từ UberEats, Sweet Greens, rồi bao nhiêu tiệm bánh nổi tiếng, chỉ cần đưa thẻ ID bệnh viện ra là sẽ được ăn miễn phí, mà còn được giao tới tận bệnh viện nữa. Rồi thì nhãn hiệu giày và quần áo cũng tặng sản phẩm cho nhân viên y tế. Cả thành phố bây giờ đều dồn lực và hi vọng về các bệnh viện.
Là khi cả thành phố hẹn nhau chiều nay đúng 7h cùng nhau vỗ tay cảm ơn và cổ vũ đội ngũ y tế trong bệnh viện. Tới đúng giờ, ngồi trong bệnh viện nhìn ra là thấy một loạt người dân đứng ở ban công vỗ tay náo nhiệt, và vẫn giữ đúng luật không đi ra đường và không đứng gần nhau, lại cảm thấy ấm lòng hơn bao giờ hết.
Và vì tất cả những điều đó, mình tin là NYC sẽ qua được đại dịch này. Cuộc chiến này còn kéo dài bao lâu nữa thì không ai biết được, nhưng Covid-19 sẽ qua đi, và thành phố này sẽ trở lại như xưa, vì ở đây có những con người luôn hết mình vì nó và luôn có một niềm tin bất diệt vào thành phố không bao giờ ngủ.
Bài viết cho một tháng 3 đầy bão táp...
BS Trinh Trang Yarett (Bệnh viện New York Presbyterian)
Sự chủ quan của thượng tầng kiến trúc đã gây khó khăn cho hạ tầng cơ sở!
 

cowboy1982

Xe buýt
Biển số
OF-710017
Ngày cấp bằng
10/12/19
Số km
532
Động cơ
1,783,412 Mã lực
Tuổi
42
1k2$ tiền hỗ trợ cho mỗi người so với thu nhập VN thì thấy nhiều, nhưng bên đó chắc đủ 1/3 tiền thuê 1 phòng trọ/tháng ở những nơi đắt đỏ như Los Angeles, NewYork, Orange County.. chắc giá trị~ 1,5 củ ở VN...???
 

tquang

Xe tăng
Biển số
OF-384024
Ngày cấp bằng
23/9/15
Số km
1,124
Động cơ
251,740 Mã lực
Tuổi
36
1k2$ tiền hỗ trợ cho mỗi người so với thu nhập VN thì thấy nhiều, nhưng bên đó chắc đủ 1/3 tiền thuê 1 phòng trọ/tháng ở những nơi đắt đỏ như Los Angeles, NewYork, Orange County.. chắc giá trị~ 1,5 củ ở VN...???
Cháu cũng nghĩ thế. Đợt rồi cháu có ở Miami Florida thì thu nhập của mấy thằng công nhân bốc xếp vớ vẩn lương nó bảo tầm 4k5 5k rồi nên 1k2 đúng là chả thấm vào đâu. Cũng may cháu vè đc hơn tháng rồi chứ bjo vẫn ở bên đấy chả biết về kiểu gì.
 

dz0r0

Xe điện
Biển số
OF-403073
Ngày cấp bằng
28/1/16
Số km
2,658
Động cơ
257,985 Mã lực
Nơi ở
Somewhere...
Yes. Nước Mỹ mà vượt qua cơn dịch bệnh này xong rồi thì đám chính quyền + sản của tập xếnh xáng cứ liệu mà đở đòn thù.
Dù có ghét tàu đến mấy đi chăng nữa thì những điều cụ nói chỉ khiến mọi người thêm buồn thôi. Thắng Tàu bằng niềm tin và khẩu hiệu luôn dễ hơn thực hiện.
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top