Em vẫn nhớ những ngày mắc kẹt 1 mình ở Hà Nội
. Có 1 lần đi siêu thị, vắng hoe vắng hoắt, bãi đỗ xe có đúng 1 xe nữa mà em mừng rớt nước mắt, cảm giác k còn cô đơn
.
Rồi có 1 ngày đứa bạn em bảo khu nó bị phong toả, nó gọi 1 thùng rượu để sống qua covid
, sau đó nó cũng gọi ship tặng em 1 thùng. Nghe thì thật bê tha nhưng tối tối 2 đứa facetime đến tận 2h sáng vui lắm
Hàng xóm nhà làm bánh, làm đồ ăn ngon, lúc nào cũng để ở cửa cho em, bấm chuông rồi em ra lấy. Hàng ngày vào nhóm tầng, nhóm cơ quan, nhóm anh chị em chỉ để khoe bình hoa mới cắm, hôm nay ăn gì… Trong 1 giai đoạn đó, mọi người nói chuyện với nhau nhiều hơn, về hoàn cảnh, về sinh hoạt thường nhật, vô tình gần gũi và thân thiết nhau hơn, em phát hiện ra các anh chị em trong nhà, hay bạn bè, đồng nghiệp, hàng xóm có những thứ rất hay ho mà bình thường vội vã mình k bao giờ chú ý đến