- Biển số
- OF-22545
- Ngày cấp bằng
- 16/10/08
- Số km
- 3,647
- Động cơ
- 529,528 Mã lực
- Tuổi
- 40
Hi các cụ mợ
tự nhiên em nghĩ đến cái topic này, cũng đơn giản vì hàng xóm nhà e có 1 đối tượng nữ có H
Khoan mổ xẻ cái nguyên nhân 1 thời sa đọa mà cô này khởi nghiệp là làm cv, đứng đường, trộm cắp đủ cả... bị dính H đi, em muốn nói đến vđ tiếp xúc, giao tiếp hàng ngày với họ.
Thực ra cứ bảo là k nên kỳ thị xa lánh... nhưng mà nói thật, em thấy cũng tùy trường hợp: nếu người bình thường khỏe mạnh bỗng dưng bị (lây từ chồng, lây do một tai nạn sơ suất nào đó...) thì còn đỡ, đằng này... hàng xóm nhà em còn nghiện nặng, có đợt còn lở loét mụn nhọt khắp người...
Từ đợt phường cho 1 suất đi cai bằng cách tiêm thuốc gì đó (tiêm vào xong dứt cơn, ngồi cạnh bạn nghiện cũng k thèm luôn) thì bắt đầu tính tình thay đổi, thay vì ẩn dật trong nhà thì giờ hình như có tí tự tin, tung tăng ra xã hội hơn...
Cười đùa, trêu ghẹo,... nói thật cả khu nhà em đều tránh, em thì cũng bt, tất nhiên, mình hiểu biết là giao tiếp bt thì chẳng sao... thế nhưng, phải cái hồn nhiên quá độ, đôi khi cô này muốn bế thằng con em , cứ nhìn thấy nó là cầm tay cầm chân, có lần còn đang ăn dở hộp sữa chua, định đút cho thằng nhà em hic hic. Có lần cô này bế con bé con nhà bên cạnh, mẹ nó cứ để cho bế, xong về bố nó mắng cho 1 trận nên thân
Kỳ thị là một việc k đúng, nhưng trường hợp cô này đúng thật, em chỉ muốn tránh, mặc dù trong cs hàng ngày, em dũng cảm lắm đủ để nc bt, xã giao bt, không trốn vèo cái như những người khác khi nhìn thấy cô này.
Thế mới biết, muốn không xa lánh cũng khó mà cứ bình thường cũng k làm đc
Các cụ mợ có bao giờ gặp trường hợp như thế không
tự nhiên em nghĩ đến cái topic này, cũng đơn giản vì hàng xóm nhà e có 1 đối tượng nữ có H
Khoan mổ xẻ cái nguyên nhân 1 thời sa đọa mà cô này khởi nghiệp là làm cv, đứng đường, trộm cắp đủ cả... bị dính H đi, em muốn nói đến vđ tiếp xúc, giao tiếp hàng ngày với họ.
Thực ra cứ bảo là k nên kỳ thị xa lánh... nhưng mà nói thật, em thấy cũng tùy trường hợp: nếu người bình thường khỏe mạnh bỗng dưng bị (lây từ chồng, lây do một tai nạn sơ suất nào đó...) thì còn đỡ, đằng này... hàng xóm nhà em còn nghiện nặng, có đợt còn lở loét mụn nhọt khắp người...
Từ đợt phường cho 1 suất đi cai bằng cách tiêm thuốc gì đó (tiêm vào xong dứt cơn, ngồi cạnh bạn nghiện cũng k thèm luôn) thì bắt đầu tính tình thay đổi, thay vì ẩn dật trong nhà thì giờ hình như có tí tự tin, tung tăng ra xã hội hơn...
Cười đùa, trêu ghẹo,... nói thật cả khu nhà em đều tránh, em thì cũng bt, tất nhiên, mình hiểu biết là giao tiếp bt thì chẳng sao... thế nhưng, phải cái hồn nhiên quá độ, đôi khi cô này muốn bế thằng con em , cứ nhìn thấy nó là cầm tay cầm chân, có lần còn đang ăn dở hộp sữa chua, định đút cho thằng nhà em hic hic. Có lần cô này bế con bé con nhà bên cạnh, mẹ nó cứ để cho bế, xong về bố nó mắng cho 1 trận nên thân
Kỳ thị là một việc k đúng, nhưng trường hợp cô này đúng thật, em chỉ muốn tránh, mặc dù trong cs hàng ngày, em dũng cảm lắm đủ để nc bt, xã giao bt, không trốn vèo cái như những người khác khi nhìn thấy cô này.
Thế mới biết, muốn không xa lánh cũng khó mà cứ bình thường cũng k làm đc
Các cụ mợ có bao giờ gặp trường hợp như thế không