[Funland] Giận vợ!!!

Donau

Xe hơi
Biển số
OF-395319
Ngày cấp bằng
4/12/15
Số km
182
Động cơ
235,760 Mã lực
Giận gì thì giận nhưng cứ để 'trẻ con' nó chơi với nhau Cụ à
Chứ chúng nó mà không vui thì tan cửa nát nhà đấy :)
 
Biển số
OF-405338
Ngày cấp bằng
18/2/16
Số km
68
Động cơ
227,390 Mã lực
Tuổi
38
vợ chồng giận nhau, con cu giảng hòa @@

Em fun tý thôi, nhưng thấy cách nói chuyện thấy cụ vẫn yêu vk, nên suy nghĩ thấu đáo, mình ko nói được thì nhờ đằng ngoại xem, nhiều khi mấy đứa em nhà vợ góp ý khi lại hay, chúc cụ sớm tìm được giải pháp :)
 

karens

Xe buýt
Biển số
OF-47254
Ngày cấp bằng
24/9/09
Số km
981
Động cơ
430,259 Mã lực
Mời cụ đọc:

Dưới đây là status đang gây "sốt" của chị Thảo trên mạng xã hội.

Có một thời gian vợ chồng mình không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã được nữa. Điều mà trước đây chỉ to tiếng vài phút sau là đã cười nhăn nhở. Đến khoảng ấy lại là sự im lặng, im lặng đến ngộp thở. Chẳng ai có thể nói được với nhau lời tử tế. Tránh mặt nhau, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến.

Mình nói rất nhiều lần rằng, với mình im lặng là chết. Và lúc ấy thì vợ chồng mình đang chết thật. Cứ thế kéo dài đến cả tháng trời, trong khi bình thường ngay cả khủng hoảng tồi tệ nhất cũng chỉ ngày thứ 3 là vợ chồng lại ôm nhau ngủ. Vậy mà suốt một tháng chẳng ai có thể nhìn nhau một cách bình thường. Cảm giác như chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách sạch sẽ nhất.

Và rồi một buổi tối, chồng mình ngồi gõ lạch cạch cả giờ đồng hồ, rồi in ra bản Đơn xin ly hôn đưa mình. Chồng nói:

- Giải thoát cho nhau đi em. Anh sắp không chịu nổi rồi.

Chẳng thể hiểu được lý do vì sao, ngay cả bản thân mình cũng nghĩ đến điều ấy, nhưng là đàn bà vẫn còn muốn giữ gia đình tròn vẹn cho con nên cứ sống như vậy đi.

Mình không ngạc nhiên, bình thản cầm bút ký: Tôi đồng ý!

Chồng mình im lặng cầm lá đơn cho vào cặp. Trong lá đơn nói rõ sẽ chia đôi con cho nhau. Mỗi người nuôi một đứa.

Cả đêm hôm ấy, vợ chồng mình không ngủ. Mắt mình ráo hoảnh, chẳng thể nghĩ được gì cho ngày mai. Còn chồng mình - anh ấy bật khóc nấc lên từng tiếng.

Lần đầu tiên mình nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của anh ấy. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được, rồi anh bật dậy lao vào nhà tắm, không nhớ là ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu.

Mình hỏi:

- Sao anh khóc, đây chẳng phải là ý của anh sao. Sao còn đau khổ chứ. Em đồng ý giải thoát theo ý anh, anh còn muốn gì.

Chồng mình nhìn lên ánh mắt vật vã:

- Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương,không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con.

Rồi anh ấy ôm ghì lấy con, cố nén tiếng nấc. Mình đứng bật dậy, cố không để khóc theo.

Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải vì ai, chẳng vì ai phản bội ai, chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống. Mình cũng đã từng nói với anh ấy: Con người mình buông bỏ hay nắm giữ đều rất quyết liệt. Anh ấy hiểu điều ấy.

Và chồng mình khoá Facebook, ai tinh ý có thể thấy một thời gian mình viết gì cũng không tag anh ấy vào nữa. Bọn mình ly thân, mỗi đứa một phòng. Mình nhắn cho chồng:

- Anh đừng bỏ Facebook, em muốn nhìn thấy con, anh siêng up ảnh con nhé, hàng tuần sẽ cho hai anh em gặp nhau một lần. Xin lỗi vì chúng ta đã không thể giữ được tình yêu này.

Lúc này mình khóc.

Ngày hôm sau ấy, chồng đi làm nhắn tin về rằng:

- Anh đi làm và đã nộp đơn lên toà án. Họ hẹn 15 ngày nữa gặp nhau trên toà để giải quyết. Thời gian ấy chúng ta tạm thời ly thân, sau đấy anh sẽ thuê nhà giúp cho em và con.

Mình nhắn lại lạnh lùng:

- Không cần đâu, em sẽ đi luôn, em tự lo được.

Hôm ấy trở trời con lại ốm, mình thu xếp đồ rồi nói với mẹ chồng là đưa cháu đi Hà Nội khám bệnh. Chuyện sau này êm xuôi sẽ nói sau. Chồng mình chuyển tiền vào tài khoản riêng của mình, rồi nhắn:

- Anh sẽ gửi thêm sau.

- Ok anh, em và con đi bây giờ.

Chồng mình im lặng.

Mọi thứ đã hoàn tất cho một cuộc chia ly. Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa. Mình gọi taxi, ôm con vào lòng, vô thức, cứ đi đã rồi tính. Nửa đường thì con lên cơn sốt, rồi nôn trớ trong xe, mặt tái đi. Ngoài trời giữa những ngày rét đậm. Mình hối lái xe chạy nhanh về Bệnh viện Nhi trung ương.

Trời bắt đầu tối thì có mưa, bế con chạy vào viện, mưa và gió táp vào mặt lạnh buốt, cố ôm lấy con mà lòng cay đắng. Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm 6 năm qua, những khó khăn đã từng, những yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?

Một mình tay ôm con sốt, tay làm thủ tục. Con khóc, bác sĩ hỏi người nhà đâu, đưa người nhà bế con. Lúc ấy trong đầu nhớ về những ngày hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa bế con đứa chạy lăng xăng lo việc. Con khóc đứa bế đứa dỗ, động viên nhau. Quay sang bên cạnh, mọi người đều đủ bố mẹ bên cạnh con. Mình ứa nước mắt.

Hình như chúng ta đã sai ở đâu đấy. Hình như chúng ta đang làm khổ nhau và con vì cái ích kỷ của bản thân.

Tay xách nách mang, vừa ôm cho con bú vừa chạy, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Con bị viêm phế quản, bác sĩ cho thuốc rồi về. Mò vào túi lấy điện thoại, hơn 20 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của chồng. Đồng hồ đã gần 10h đêm.

Anh ấy nhắn:

- Em nghe máy đi. Em và con đang ở đâu. Anh sai rồi, em cũng sai rồi. Em về đi. Em ở đâu, anh đi đón.

Mình không kìm được nữa, khóc nức nở ở hành lang bệnh viện. Gọi lại cho chồng:

- Em đang trong viện nhi, con ốm. Khám xong rồi. Giờ em mới cầm điện thoại.

- Em bắt xe cho con về nhà luôn nhé, về thấy tủ quần áo của em trống không, chẳng thấy em ngồi ở giường như mọi ngày, anh thấy sợ quá. Anh gọi em mãi mà em không nghe. Anh lại càng lo, cứ nghĩ dại... Về đi, mai anh đi rút lại đơn.

Mình hiểu tâm trạng của chồng mình, có lẽ cũng như mình lúc này.

Mình tắt máy, lòng bớt nặng, sau tất cả, mình cần về. Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng ta mải lo quá nhiều thứ mà trót hết kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiền quên đi mất chúng ta còn tình yêu cần gìn giữ.

Về đến nhà hơn 12h khuya. Cả nhà đã ngủ, còn chồng mình ngồi đấy, đón lấy con rồi bảo:

- Em qua quán ăn bát cháo đi cho ấm (quán cháo ngay sát nhà).

Mình làm theo vì bụng lúc này đã rống tuếch. Xong xuôi vào phòng, đặt con xuống giường, hai vợ chồng nhìn nhau hồi lâu, mình bật khóc, chồng mình ôm lấy mình rồi nói:

- Thôi, không sao đâu. Vợ ngủ đi không mệt rồi. Ổn rồi, ổn rồi ...

Sau một tháng im lặng là cái ôm ổn rồi của chồng!

Thế đấy, có những quãng thời gian chẳng cần người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng cũng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ ra khỏi cuộc đời nhau bằng lá đơn ly hôn như vậy. Cuộc hôn nhân nào dù có tốt đẹp đến mấy cũng phải có đến trăm lần người trong cuộc muốn ly hôn, cũng phải đến vài chục lần muốn “giết chết” đối phương. Vì chúng ta ai cũng có khuyết điểm.

Sống chung một nhà là đã bộc lộ toàn diện từ thể xác đến tính cách, nhiều khi có cảm giác hối hận vô cùng vì lấy nhau. Mình chắc các bạn cũng có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy. Thắng được cái khoảng thời gian bộc lộ này thì chúng ta sẽ thấu hiểu và sẽ là hạnh phúc. Nếu không sẽ vĩnh viễn mất nhau ở tuổi trẻ, đánh mất tất cả những năm tháng đã yêu thương và cần có nhau đến mức nào!

Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ. Hy vọng mỗi chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau! Giờ thì ôm người đàn ông bên cạnh ngủ đi thôi.
 

Tre mốc

Xe buýt
Biển số
OF-203140
Ngày cấp bằng
22/7/13
Số km
779
Động cơ
325,950 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Mời cụ đọc:

Dưới đây là status đang gây "sốt" của chị Thảo trên mạng xã hội.

Có một thời gian vợ chồng mình không thể cười với nhau sau những cuộc cãi vã được nữa. Điều mà trước đây chỉ to tiếng vài phút sau là đã cười nhăn nhở. Đến khoảng ấy lại là sự im lặng, im lặng đến ngộp thở. Chẳng ai có thể nói được với nhau lời tử tế. Tránh mặt nhau, ngay cả giấc ngủ cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến.

Mình nói rất nhiều lần rằng, với mình im lặng là chết. Và lúc ấy thì vợ chồng mình đang chết thật. Cứ thế kéo dài đến cả tháng trời, trong khi bình thường ngay cả khủng hoảng tồi tệ nhất cũng chỉ ngày thứ 3 là vợ chồng lại ôm nhau ngủ. Vậy mà suốt một tháng chẳng ai có thể nhìn nhau một cách bình thường. Cảm giác như chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách sạch sẽ nhất.

Và rồi một buổi tối, chồng mình ngồi gõ lạch cạch cả giờ đồng hồ, rồi in ra bản Đơn xin ly hôn đưa mình. Chồng nói:

- Giải thoát cho nhau đi em. Anh sắp không chịu nổi rồi.

Chẳng thể hiểu được lý do vì sao, ngay cả bản thân mình cũng nghĩ đến điều ấy, nhưng là đàn bà vẫn còn muốn giữ gia đình tròn vẹn cho con nên cứ sống như vậy đi.

Mình không ngạc nhiên, bình thản cầm bút ký: Tôi đồng ý!

Chồng mình im lặng cầm lá đơn cho vào cặp. Trong lá đơn nói rõ sẽ chia đôi con cho nhau. Mỗi người nuôi một đứa.

Cả đêm hôm ấy, vợ chồng mình không ngủ. Mắt mình ráo hoảnh, chẳng thể nghĩ được gì cho ngày mai. Còn chồng mình - anh ấy bật khóc nấc lên từng tiếng.

Lần đầu tiên mình nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của anh ấy. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được, rồi anh bật dậy lao vào nhà tắm, không nhớ là ở trong ấy bao lâu, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu.

Mình hỏi:

- Sao anh khóc, đây chẳng phải là ý của anh sao. Sao còn đau khổ chứ. Em đồng ý giải thoát theo ý anh, anh còn muốn gì.

Chồng mình nhìn lên ánh mắt vật vã:

- Anh thương con, rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương,không được ở cạnh nhau nữa. Anh sẽ rất nhớ con.

Rồi anh ấy ôm ghì lấy con, cố nén tiếng nấc. Mình đứng bật dậy, cố không để khóc theo.

Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải vì ai, chẳng vì ai phản bội ai, chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống. Mình cũng đã từng nói với anh ấy: Con người mình buông bỏ hay nắm giữ đều rất quyết liệt. Anh ấy hiểu điều ấy.

Và chồng mình khoá Facebook, ai tinh ý có thể thấy một thời gian mình viết gì cũng không tag anh ấy vào nữa. Bọn mình ly thân, mỗi đứa một phòng. Mình nhắn cho chồng:

- Anh đừng bỏ Facebook, em muốn nhìn thấy con, anh siêng up ảnh con nhé, hàng tuần sẽ cho hai anh em gặp nhau một lần. Xin lỗi vì chúng ta đã không thể giữ được tình yêu này.

Lúc này mình khóc.

Ngày hôm sau ấy, chồng đi làm nhắn tin về rằng:

- Anh đi làm và đã nộp đơn lên toà án. Họ hẹn 15 ngày nữa gặp nhau trên toà để giải quyết. Thời gian ấy chúng ta tạm thời ly thân, sau đấy anh sẽ thuê nhà giúp cho em và con.

Mình nhắn lại lạnh lùng:

- Không cần đâu, em sẽ đi luôn, em tự lo được.

Hôm ấy trở trời con lại ốm, mình thu xếp đồ rồi nói với mẹ chồng là đưa cháu đi Hà Nội khám bệnh. Chuyện sau này êm xuôi sẽ nói sau. Chồng mình chuyển tiền vào tài khoản riêng của mình, rồi nhắn:

- Anh sẽ gửi thêm sau.

- Ok anh, em và con đi bây giờ.

Chồng mình im lặng.

Mọi thứ đã hoàn tất cho một cuộc chia ly. Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa. Mình gọi taxi, ôm con vào lòng, vô thức, cứ đi đã rồi tính. Nửa đường thì con lên cơn sốt, rồi nôn trớ trong xe, mặt tái đi. Ngoài trời giữa những ngày rét đậm. Mình hối lái xe chạy nhanh về Bệnh viện Nhi trung ương.

Trời bắt đầu tối thì có mưa, bế con chạy vào viện, mưa và gió táp vào mặt lạnh buốt, cố ôm lấy con mà lòng cay đắng. Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm 6 năm qua, những khó khăn đã từng, những yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?

Một mình tay ôm con sốt, tay làm thủ tục. Con khóc, bác sĩ hỏi người nhà đâu, đưa người nhà bế con. Lúc ấy trong đầu nhớ về những ngày hai vợ chồng đưa con đi khám. Đứa bế con đứa chạy lăng xăng lo việc. Con khóc đứa bế đứa dỗ, động viên nhau. Quay sang bên cạnh, mọi người đều đủ bố mẹ bên cạnh con. Mình ứa nước mắt.

Hình như chúng ta đã sai ở đâu đấy. Hình như chúng ta đang làm khổ nhau và con vì cái ích kỷ của bản thân.

Tay xách nách mang, vừa ôm cho con bú vừa chạy, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Con bị viêm phế quản, bác sĩ cho thuốc rồi về. Mò vào túi lấy điện thoại, hơn 20 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của chồng. Đồng hồ đã gần 10h đêm.

Anh ấy nhắn:

- Em nghe máy đi. Em và con đang ở đâu. Anh sai rồi, em cũng sai rồi. Em về đi. Em ở đâu, anh đi đón.

Mình không kìm được nữa, khóc nức nở ở hành lang bệnh viện. Gọi lại cho chồng:

- Em đang trong viện nhi, con ốm. Khám xong rồi. Giờ em mới cầm điện thoại.

- Em bắt xe cho con về nhà luôn nhé, về thấy tủ quần áo của em trống không, chẳng thấy em ngồi ở giường như mọi ngày, anh thấy sợ quá. Anh gọi em mãi mà em không nghe. Anh lại càng lo, cứ nghĩ dại... Về đi, mai anh đi rút lại đơn.

Mình hiểu tâm trạng của chồng mình, có lẽ cũng như mình lúc này.

Mình tắt máy, lòng bớt nặng, sau tất cả, mình cần về. Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng ta mải lo quá nhiều thứ mà trót hết kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiền quên đi mất chúng ta còn tình yêu cần gìn giữ.

Về đến nhà hơn 12h khuya. Cả nhà đã ngủ, còn chồng mình ngồi đấy, đón lấy con rồi bảo:

- Em qua quán ăn bát cháo đi cho ấm (quán cháo ngay sát nhà).

Mình làm theo vì bụng lúc này đã rống tuếch. Xong xuôi vào phòng, đặt con xuống giường, hai vợ chồng nhìn nhau hồi lâu, mình bật khóc, chồng mình ôm lấy mình rồi nói:

- Thôi, không sao đâu. Vợ ngủ đi không mệt rồi. Ổn rồi, ổn rồi ...

Sau một tháng im lặng là cái ôm ổn rồi của chồng!

Thế đấy, có những quãng thời gian chẳng cần người thứ 3 thì cuộc sống vợ chồng cũng trở nên bế tắc đến mức muốn tống khứ ra khỏi cuộc đời nhau bằng lá đơn ly hôn như vậy. Cuộc hôn nhân nào dù có tốt đẹp đến mấy cũng phải có đến trăm lần người trong cuộc muốn ly hôn, cũng phải đến vài chục lần muốn “giết chết” đối phương. Vì chúng ta ai cũng có khuyết điểm.

Sống chung một nhà là đã bộc lộ toàn diện từ thể xác đến tính cách, nhiều khi có cảm giác hối hận vô cùng vì lấy nhau. Mình chắc các bạn cũng có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy. Thắng được cái khoảng thời gian bộc lộ này thì chúng ta sẽ thấu hiểu và sẽ là hạnh phúc. Nếu không sẽ vĩnh viễn mất nhau ở tuổi trẻ, đánh mất tất cả những năm tháng đã yêu thương và cần có nhau đến mức nào!

Cái gì trong cuộc đời cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ. Hy vọng mỗi chúng ta đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau! Giờ thì ôm người đàn ông bên cạnh ngủ đi thôi.
Nghe ấm áp nhỉ???? Ai cũng mong muốn mọi thứ có thể dung hoà
 

Tre mốc

Xe buýt
Biển số
OF-203140
Ngày cấp bằng
22/7/13
Số km
779
Động cơ
325,950 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Mong mợ tận tình chỉ bảo. Cái món tán gái này em dốt vô cùng. Mà học chay hả mợ ???:-?:-?:-?
Cụ có thể thuê mẫu để thực hành. Dạo này mợ đang tính mở trường đào tạo tán gái cụ ạ. Chả hiểu chơi vs zai nào, cũng thấy các ông ấy nhờ tư vấn tán các em. Đúng là đời không như mơ
 

thaison2008

Xe container
Biển số
OF-145444
Ngày cấp bằng
11/6/12
Số km
8,823
Động cơ
434,840 Mã lực
Đêm khuya chả ngủ đc lên đây tâm sự cac cụ chuyện gđ . Vợ chồng em con trẻ mới cuoi đc 5 năm nếp tẻ đủ cả mà dạo này vc hay cãi lộn tùm lum, tùm la . Giận nhau chỉ vì câu nói , cái nhìn , suy nghĩ hay cả chuyện dạy dỗ con cái thật là thấy stress quá cac cụ ah! Ko biết cuộc hon nhân sẽ đi đâu về đâu nhưng tương lai thì còn xa quá nhiều lúc tặc lưỡi hay là........... Nhung con cái thì sao? Ko thể nghĩ tiếp đc .người đàn ông nhường nhịn ko có nghĩa là người đan ông kém cỏi, nhu nhược phải ko cac cụ? Thế mà chỉ một người ko hiểu đc điều này. Con mụ vợ nhà em đấy cac cụ ah! Em càng nhin thì lại đc nc lấn tới. Nhiều lúc chỉ xin tý dũng khí vả cho vênh luôn cái mẹt kia mà chợt nghĩ chỉ là mụ đàn bà thì đanh đàn bà đâu phải bậc trượng phu:P Thế là lại phải hạ càng cac cụ ah!
Ko biết có cụ nào giống e hok? Và cach giải quyết thấu tình đạt lý nhất ah ?
Khoản chik của cụ tần suất thế nào? Khai thật e xem
 

Spata.Leonidas

Xe tăng
Biển số
OF-367909
Ngày cấp bằng
24/5/15
Số km
1,816
Động cơ
-968,000 Mã lực
Tuổi
46
Cụ có thể thuê mẫu để thực hành. Dạo này mợ đang tính mở trường đào tạo tán gái cụ ạ. Chả hiểu chơi vs zai nào, cũng thấy các ông ấy nhờ tư vấn tán các em. Đúng là đời không như mơ
Em thích học theo phương pháp 1 cô 1 trò. Tại em dốt lắm ợ :((
 

xuanmanhnguyen

Xe điện
Biển số
OF-374954
Ngày cấp bằng
24/7/15
Số km
2,680
Động cơ
-242,380 Mã lực
Khoản chik của cụ tần suất thế nào? Khai thật e xem
Ko dám thua cụ ! Nhà em tuần đc có vài bận ko bõ công em cởi quần ah;)) ! Mà khổ nỗi con mụ vợ nhu cầu ko cao nên em toàn phải nhịn đói hoặc quay tay tự sướng thoi ah:(( E tâm lý nên ko bao giờ đòi hỏi hay làm mụ phật lòng đâu. Mà mụ vợ nhà e đâu co hiểu, đúng đàn bà cũng ích ky ko kem mày rau ty nao.
 

CuChuoi12g

Xe điện
Biển số
OF-42078
Ngày cấp bằng
1/8/09
Số km
2,408
Động cơ
486,103 Mã lực
cụ cứ lôi vào trong phòng phang cho 1 phát, càng lâu càng tốt, em thề ngoan ngay.
 

hungeverest

Xe điện
Biển số
OF-32800
Ngày cấp bằng
2/4/09
Số km
2,942
Động cơ
2,319,152 Mã lực
Cũng là một sự thiếu nhường nhịn nhau thôi mà.
Khi vợ nóng đàn ông nhịn với điều kiện, vợ không được thể làm càn, và lặp lại quá nhiều lần.
Khi Đàn ông không nhịn được nữa, sẽ có 2 lựa chọn:

- Buông bỏ (nếu là người sợ cãi nhau, và có vị thế ngoài xã hội).
- Đánh vợ (nếu không phải bậc trượng phu).
Em áp dụng cả 2 luôn cụ à: táng cho cái rồi bỏ đi làm mấy chai rồi về ngủ
 

Khoi.apple

Xe máy
Biển số
OF-410043
Ngày cấp bằng
12/3/16
Số km
67
Động cơ
224,850 Mã lực
Tuổi
47
Giận quá thì Cụ kiếm vợ khác để bớt giận
 

zerogravitation

Xe buýt
Biển số
OF-125474
Ngày cấp bằng
26/12/11
Số km
644
Động cơ
383,923 Mã lực
Đêm khuya chả ngủ đc lên đây tâm sự cac cụ chuyện gđ . Vợ chồng em con trẻ mới cuoi đc 5 năm nếp tẻ đủ cả mà dạo này vc hay cãi lộn tùm lum, tùm la . Giận nhau chỉ vì câu nói , cái nhìn , suy nghĩ hay cả chuyện dạy dỗ con cái thật là thấy stress quá cac cụ ah! Ko biết cuộc hon nhân sẽ đi đâu về đâu nhưng tương lai thì còn xa quá nhiều lúc tặc lưỡi hay là........... Nhung con cái thì sao? Ko thể nghĩ tiếp đc .người đàn ông nhường nhịn ko có nghĩa là người đan ông kém cỏi, nhu nhược phải ko cac cụ? Thế mà chỉ một người ko hiểu đc điều này. Con mụ vợ nhà em đấy cac cụ ah! Em càng nhin thì lại đc nc lấn tới. Nhiều lúc chỉ xin tý dũng khí vả cho vênh luôn cái mẹt kia mà chợt nghĩ chỉ là mụ đàn bà thì đanh đàn bà đâu phải bậc trượng phu:P Thế là lại phải hạ càng cac cụ ah!
Ko biết có cụ nào giống e hok? Và cach giải quyết thấu tình đạt lý nhất ah ?
Tôi cũng giống ông chủ thớt này. 6 năm cưới, tính cả quen là 9. Cg nếp tẻ đủ. Gần đây (tầm 4-5 tháng trở lại) cg chí choé gần như hàng tuần. Nhưng khoảng 1 tháng trước, trước Tết vài tuần tôi đã giải quyết gọn. Từ đó tới h thấy lại ổn. Nhưng mà nói thật để mà kể ra ở đây thì dài lắm. Chưa kể mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi bà 1 khác. Cách tôi xử lý chưa chắc đã hợp với vợ ông chủ thớt. Vậy nên cg chỉ lên đây chia sẻ cảm giác của chủ thớt vì tôi cg vừa trải qua nên biết cảm giác.

Lời khuyên duy nhất tôi có là hãy hành động dứt khoát sớm, đừng để âm ỉ lâu ngày. Có chuyện j 2 bên thấy k hài lòng về bất kỳ vde j thì nên đưa ra bàn, cãi, oánh nhau càng sớm càng tốt. Hãy nói thẳng chứ đừng giữ trong lòng. Đã là vc sống chung nhà ngủ chung zường và dùng chung... [cái ấy] thì k nên giữ quá nhiều thứ ở trong lòng. Từ những chuyện nhỏ nhất trong sinh hoạt đến chuyện lớn giữa 2 bên nội ngoại hay chuyện làm ăn. Có j thì phải nói ra & cùng giải quyết. Ngại va chạm chỉ làm vde được "nuôi lớn" hơn theo thời gian & nổ to hơn khi "chín" thôi.
 

biahoihanoi

Xe lăn
Biển số
OF-14970
Ngày cấp bằng
21/4/08
Số km
13,070
Động cơ
633,662 Mã lực
Nơi ở
Hanoi
Chu kỳ khủng hoảng là năm thứ 5 và năm thứ 8 gì đó. Cụ tìm đọc xem.
 

thaison2008

Xe container
Biển số
OF-145444
Ngày cấp bằng
11/6/12
Số km
8,823
Động cơ
434,840 Mã lực
Ko dám thua cụ ! Nhà em tuần đc có vài bận ko bõ công em cởi quần ah;)) ! Mà khổ nỗi con mụ vợ nhu cầu ko cao nên em toàn phải nhịn đói hoặc quay tay tự sướng thoi ah:(( E tâm lý nên ko bao giờ đòi hỏi hay làm mụ phật lòng đâu. Mà mụ vợ nhà e đâu co hiểu, đúng đàn bà cũng ích ky ko kem mày rau ty nao.
ối có chuyện rồi đấy cụ.nguyên nhân đấy cụ giải quyết đê.....vợ cụ cụ phải hiểu nếu nhu cầu it từ ngày xưa thì cụ phải có cách,còn mới thì do con nhỏ nó làm mợ ấy hết ham muốn do quá bận bịu...cụ phải tìm hiểu xem.đôi khi vừa quấy bột vừa chik cái có khi mợ ấy lại "ngất" đới :D:)).còn chuyện tự sướng là chuyện bt cụ ạ ko có chi cả miễn sao điều tiết cho tốt.ko thì cụ đón e xuống e xem cho,phải tầm sư học đạo chớ kekekeke
 

thaison2008

Xe container
Biển số
OF-145444
Ngày cấp bằng
11/6/12
Số km
8,823
Động cơ
434,840 Mã lực
Tôi cũng giống ông chủ thớt này. 6 năm cưới, tính cả quen là 9. Cg nếp tẻ đủ. Gần đây (tầm 4-5 tháng trở lại) cg chí choé gần như hàng tuần. Nhưng khoảng 1 tháng trước, trước Tết vài tuần tôi đã giải quyết gọn. Từ đó tới h thấy lại ổn. Nhưng mà nói thật để mà kể ra ở đây thì dài lắm. Chưa kể mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi bà 1 khác. Cách tôi xử lý chưa chắc đã hợp với vợ ông chủ thớt. Vậy nên cg chỉ lên đây chia sẻ cảm giác của chủ thớt vì tôi cg vừa trải qua nên biết cảm giác.

Lời khuyên duy nhất tôi có là hãy hành động dứt khoát sớm, đừng để âm ỉ lâu ngày. Có chuyện j 2 bên thấy k hài lòng về bất kỳ vde j thì nên đưa ra bàn, cãi, oánh nhau càng sớm càng tốt. Hãy nói thẳng chứ đừng giữ trong lòng. Đã là vc sống chung nhà ngủ chung zường và dùng chung... [cái ấy] thì k nên giữ quá nhiều thứ ở trong lòng. Từ những chuyện nhỏ nhất trong sinh hoạt đến chuyện lớn giữa 2 bên nội ngoại hay chuyện làm ăn. Có j thì phải nói ra & cùng giải quyết. Ngại va chạm chỉ làm vde được "nuôi lớn" hơn theo thời gian & nổ to hơn khi "chín" thôi.
đúng rồi.cụ rất chuẩn,cứ phải đập ngay khi có thể,đập càng sớm càng tốt cụ ạ với lại ít gần nhau thôi càng đỡ cãi nhau
 

usboto.com

Xe container
Biển số
OF-378372
Ngày cấp bằng
18/8/15
Số km
6,339
Động cơ
294,446 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Website
usboto.com
Đêm khuya chả ngủ đc lên đây tâm sự cac cụ chuyện gđ . Vợ chồng em con trẻ mới cuoi đc 5 năm nếp tẻ đủ cả mà dạo này vc hay cãi lộn tùm lum, tùm la . Giận nhau chỉ vì câu nói , cái nhìn , suy nghĩ hay cả chuyện dạy dỗ con cái thật là thấy stress quá cac cụ ah! Ko biết cuộc hon nhân sẽ đi đâu về đâu nhưng tương lai thì còn xa quá nhiều lúc tặc lưỡi hay là........... Nhung con cái thì sao? Ko thể nghĩ tiếp đc .người đàn ông nhường nhịn ko có nghĩa là người đan ông kém cỏi, nhu nhược phải ko cac cụ? Thế mà chỉ một người ko hiểu đc điều này. Con mụ vợ nhà em đấy cac cụ ah! Em càng nhin thì lại đc nc lấn tới. Nhiều lúc chỉ xin tý dũng khí vả cho vênh luôn cái mẹt kia mà chợt nghĩ chỉ là mụ đàn bà thì đanh đàn bà đâu phải bậc trượng phu:P Thế là lại phải hạ càng cac cụ ah!
Ko biết có cụ nào giống e hok? Và cach giải quyết thấu tình đạt lý nhất ah ?
Mềm nắn rắn buông cụ ạ, phải đúng lúc đúng chỗ, lúc nào cũng căng cũng k đc, mà lúc nào cũng nhịn thì cũng k đc.
 

xuanmanhnguyen

Xe điện
Biển số
OF-374954
Ngày cấp bằng
24/7/15
Số km
2,680
Động cơ
-242,380 Mã lực
ối có chuyện rồi đấy cụ.nguyên nhân đấy cụ giải quyết đê.....vợ cụ cụ phải hiểu nếu nhu cầu it từ ngày xưa thì cụ phải có cách,còn mới thì do con nhỏ nó làm mợ ấy hết ham muốn do quá bận bịu...cụ phải tìm hiểu xem.đôi khi vừa quấy bột vừa chik cái có khi mợ ấy lại "ngất" đới :D:)).còn chuyện tự sướng là chuyện bt cụ ạ ko có chi cả miễn sao điều tiết cho tốt.ko thì cụ đón e xuống e xem cho,phải tầm sư học đạo chớ kekekeke
Em là e sợ tầm sư học đạo nhắm.:D;))
 

xuanmanhnguyen

Xe điện
Biển số
OF-374954
Ngày cấp bằng
24/7/15
Số km
2,680
Động cơ
-242,380 Mã lực
ối có chuyện rồi đấy cụ.nguyên nhân đấy cụ giải quyết đê.....vợ cụ cụ phải hiểu nếu nhu cầu it từ ngày xưa thì cụ phải có cách,còn mới thì do con nhỏ nó làm mợ ấy hết ham muốn do quá bận bịu...cụ phải tìm hiểu xem.đôi khi vừa quấy bột vừa chik cái có khi mợ ấy lại "ngất" đới :D:)).còn chuyện tự sướng là chuyện bt cụ ạ ko có chi cả miễn sao điều tiết cho tốt.ko thì cụ đón e xuống e xem cho,phải tầm sư học đạo chớ kekekeke
Khi nào cụ cho em cái cờ nhíp vừa quấy bột vừa chịch nhá! Biết đâu hoc đc chiêu mới.:^o;));))
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top