- Biển số
- OF-404562
- Ngày cấp bằng
- 14/2/16
- Số km
- 1,776
- Động cơ
- 239,010 Mã lực
Chửi nhà chồng rồi vác dao ăn thua đủ thế này thì sợ rồi@@
Em xin kể câu chuyện của e như sau:
E và vợ học cùng nhau, yêu nhau 1 năm ra trường cũng đi đến hôn nhân. Trong thời gian yêu nhau em cũng biết vợ có ưu điểm là thẳng tính, ngoài cái đó ra thì có khá nhiều nhược điểm là hiếu thắng, ích kỷ, lười nhác và lôi thôi. Có nhiều lúc nói e ko ra gì trước mặt bạn bè nhưng em cũng bỏ qua. Nghĩ rằng cưới về rồi sẽ thay đổi, sửa dần. Nhưng rồi cuộc đời em sang trang từ đây. Cưới về 2 vợ chồng sinh được thằng cu kháu khỉnh. Cho dù có công ăn việc làm, nhưng ông bà nội vẫn chu cấp đầy đủ hàng tháng, mua nhà, mua xe cho 2 vợ chồng. Xe oto em vẫn chiều vợ để cho vợ đi. Vợ em ngoài nấu 2 bữa cơm ra thì ko rửa bát, ko giặt giũ, ko dọn dẹp nhà cửa mà việc đó chồng làm tất. Về nhà nội ông bà cũng chiều chả để động tay vào việc gì. Nhưng vợ em được đà đâm lúc nào cũng nghĩ mình thông minh hơn chồng, giỏi giang hơn chồng, không vừa ý việc gì là sẵn sàng vác giọng hàng tôm hàng cá ra dù có ăn có học, nói chồng ko ra gì ngay cả trước mặt người khác. Bố vợ nhiều lúc cũng điên tiết thay cho em, bảo phải tao tao còn đập cho 1 trận. Đỉnh điểm có một hôm bố chồng không vừa ý chuyện ăn nói nhắc nhở cũng gân cổ lên cãi. Em bực quá 2 vợ chồng cãi nhau to 1 trận, vợ chửi cả nhà chồng không ra cái gì, em điên lên đánh cho 1 cái thì rút dao ra sẵn sàng ăn thua đủ, lúc đó may có đứa em can không thì cũng chả biết chuyện gì xảy ra. Rồi tình cảm cũng tan tành, 2 đứa đi đến quyết định ly hôn thì vợ cũng xuống nước xin lỗi, hứa sửa chữa. Vì con cái em cũng bỏ qua. Nhưng giờ tình cảm trong em cũng chả còn nhiều. Em cũng chán nản, dù vợ có thay đổi 1 chút. Nhưng nhìn thấy vợ làm gì, vợ nói gì em cũng ngứa mắt, cũng khó chịu, những lời nói xúc phạm của vợ lúc nào cũng lởn vởn trong đầu. Thỉnh thoảng lại cãi nhau chả vì cái gì. Nghĩ chuyện chia tay thì khổ con cái, mà ở với nhau vậy thì chả biết đc đến bao giờ. Các cụ cho em lời khuyên với ạ.
Nếu đúng như cụ mô tả thì xin lỗi cụ, nói thẳng là vợ của cụ không được một cái nết gì cả: ngu si, dốt nát, ích kỷ, lười nhác, lôi thôi, láo toét... Nếu chấm điểm thì một số 0 tròn trĩnh. Nên giải tán ngay và luôn cụ ạ. Em nghĩ cụ đang còn rất trẻ ("yêu nhau 1 năm ra trường cũng đi đến hôn nhân"), thiếu kinh nghiệm, vốn sống... chứ một người vợ như cụ mô tả chỉ không thể chấp nhận nổi.Em xin kể câu chuyện của e như sau:
E và vợ học cùng nhau, yêu nhau 1 năm ra trường cũng đi đến hôn nhân. Trong thời gian yêu nhau em cũng biết vợ có ưu điểm là thẳng tính, ngoài cái đó ra thì có khá nhiều nhược điểm là hiếu thắng, ích kỷ, lười nhác và lôi thôi. Có nhiều lúc nói e ko ra gì trước mặt bạn bè nhưng em cũng bỏ qua. Nghĩ rằng cưới về rồi sẽ thay đổi, sửa dần. Nhưng rồi cuộc đời em sang trang từ đây. Cưới về 2 vợ chồng sinh được thằng cu kháu khỉnh. Cho dù có công ăn việc làm, nhưng ông bà nội vẫn chu cấp đầy đủ hàng tháng, mua nhà, mua xe cho 2 vợ chồng. Xe oto em vẫn chiều vợ để cho vợ đi. Vợ em ngoài nấu 2 bữa cơm ra thì ko rửa bát, ko giặt giũ, ko dọn dẹp nhà cửa mà việc đó chồng làm tất. Về nhà nội ông bà cũng chiều chả để động tay vào việc gì. Nhưng vợ em được đà đâm lúc nào cũng nghĩ mình thông minh hơn chồng, giỏi giang hơn chồng, không vừa ý việc gì là sẵn sàng vác giọng hàng tôm hàng cá ra dù có ăn có học, nói chồng ko ra gì ngay cả trước mặt người khác. Bố vợ nhiều lúc cũng điên tiết thay cho em, bảo phải tao tao còn đập cho 1 trận. Đỉnh điểm có một hôm bố chồng không vừa ý chuyện ăn nói nhắc nhở cũng gân cổ lên cãi. Em bực quá 2 vợ chồng cãi nhau to 1 trận, vợ chửi cả nhà chồng không ra cái gì, em điên lên đánh cho 1 cái thì rút dao ra sẵn sàng ăn thua đủ, lúc đó may có đứa em can không thì cũng chả biết chuyện gì xảy ra. Rồi tình cảm cũng tan tành, 2 đứa đi đến quyết định ly hôn thì vợ cũng xuống nước xin lỗi, hứa sửa chữa. Vì con cái em cũng bỏ qua. Nhưng giờ tình cảm trong em cũng chả còn nhiều. Em cũng chán nản, dù vợ có thay đổi 1 chút. Nhưng nhìn thấy vợ làm gì, vợ nói gì em cũng ngứa mắt, cũng khó chịu, những lời nói xúc phạm của vợ lúc nào cũng lởn vởn trong đầu. Thỉnh thoảng lại cãi nhau chả vì cái gì. Nghĩ chuyện chia tay thì khổ con cái, mà ở với nhau vậy thì chả biết đc đến bao giờ. Các cụ cho em lời khuyên với ạ.
Rất nhiều đứa ngu si, ích kỉ, không làm được việc gì, không giúp được cho ai nhưng lại cứ nghĩ mình là bà hoàng,;ai cũng phải cung phụng. Nên để cho xã hội nó dạyNếu đúng như cụ mô tả thì xin lỗi cụ, nói thẳng là vợ của cụ không được một cái nết gì cả: ngu si, dốt nát, ích kỷ, lười nhác, lôi thôi, láo toét... Nếu chấm điểm thì một số 0 tròn trĩnh. Nên giải tán ngay và luôn cụ ạ. Em nghĩ cụ đang còn rất trẻ ("yêu nhau 1 năm ra trường cũng đi đến hôn nhân"), thiếu kinh nghiệm, vốn sống... chứ một người vợ như cụ mô tả chỉ không thể chấp nhận nổi.
Trường hợp này mà cũng phải hỏi ! Trả về đơn vị gốc để đào tạo lại cho kiếp sau ngay và luôn. Còn sống với nó thì có ngày mất cả cụm.Em xin kể câu chuyện của e như sau:
E và vợ học cùng nhau, yêu nhau 1 năm ra trường cũng đi đến hôn nhân. Trong thời gian yêu nhau em cũng biết vợ có ưu điểm là thẳng tính, ngoài cái đó ra thì có khá nhiều nhược điểm là hiếu thắng, ích kỷ, lười nhác và lôi thôi. Có nhiều lúc nói e ko ra gì trước mặt bạn bè nhưng em cũng bỏ qua. Nghĩ rằng cưới về rồi sẽ thay đổi, sửa dần. Nhưng rồi cuộc đời em sang trang từ đây. Cưới về 2 vợ chồng sinh được thằng cu kháu khỉnh. Cho dù có công ăn việc làm, nhưng ông bà nội vẫn chu cấp đầy đủ hàng tháng, mua nhà, mua xe cho 2 vợ chồng. Xe oto em vẫn chiều vợ để cho vợ đi. Vợ em ngoài nấu 2 bữa cơm ra thì ko rửa bát, ko giặt giũ, ko dọn dẹp nhà cửa mà việc đó chồng làm tất. Về nhà nội ông bà cũng chiều chả để động tay vào việc gì. Nhưng vợ em được đà đâm lúc nào cũng nghĩ mình thông minh hơn chồng, giỏi giang hơn chồng, không vừa ý việc gì là sẵn sàng vác giọng hàng tôm hàng cá ra dù có ăn có học, nói chồng ko ra gì ngay cả trước mặt người khác. Bố vợ nhiều lúc cũng điên tiết thay cho em, bảo phải tao tao còn đập cho 1 trận. Đỉnh điểm có một hôm bố chồng không vừa ý chuyện ăn nói nhắc nhở cũng gân cổ lên cãi. Em bực quá 2 vợ chồng cãi nhau to 1 trận, vợ chửi cả nhà chồng không ra cái gì, em điên lên đánh cho 1 cái thì rút dao ra sẵn sàng ăn thua đủ, lúc đó may có đứa em can không thì cũng chả biết chuyện gì xảy ra. Rồi tình cảm cũng tan tành, 2 đứa đi đến quyết định ly hôn thì vợ cũng xuống nước xin lỗi, hứa sửa chữa. Vì con cái em cũng bỏ qua. Nhưng giờ tình cảm trong em cũng chả còn nhiều. Em cũng chán nản, dù vợ có thay đổi 1 chút. Nhưng nhìn thấy vợ làm gì, vợ nói gì em cũng ngứa mắt, cũng khó chịu, những lời nói xúc phạm của vợ lúc nào cũng lởn vởn trong đầu. Thỉnh thoảng lại cãi nhau chả vì cái gì. Nghĩ chuyện chia tay thì khổ con cái, mà ở với nhau vậy thì chả biết đc đến bao giờ. Các cụ cho em lời khuyên với ạ.
Thì thế mới sai. 2 cụ nhà em chỉ cho cái nhà ở còn lại vợ chồng tự lo hết. Con người ta sướng quá đâm ra hỏng cụ ợ. Giờ thì cụ bảo mày cần gì tao cũng cho nhưng bọn e cũng chẳng có nhu cầu gì. Thấy chuyện của cụ ngẫm lại mới thấy phải cảm ơn 2 cụ nhiều lắmCác cụ nhà e còn mua nhà, mua xe con, xin việc cho vợ, cho tiền tiêu, tiền ăn học, nuôi cháu cho 2 vợ chồng nữa mà vợ điên lên bảo e:"tao chả phải có trách nhiệm với nhà chồng".
Quyết nhanh lên cụ, em mà gặp loại bật lại em là giải tán lâu rồi. Cụ phải làm khéo đấy ko đàn bà nó cả nghĩ rồi ảnh hưởng đến cả con đấy.Chào các cụ, lâu rồi e ko quay lại. Cảm ơn các cụ đã quan tâm. Rồi cái gì đến cũng phải đến. Đúng là đất trời khó đổi, bản tính khó dời. Vợ thay đổi chỉ được thời gian, giờ lại đâu vào đấy. Thậm chí hung hãn hơn xưa. Hôm vừa rồi về quê con quấy, quay ra gây sự, quát tháo e trước mặt họ nhà chồng. Vậy là lên phòng cãi nhau, dở giọng hàng tôm cá ra, e điên tiết dơ tay lên thì hắn lùi lại vớ cái ghế phang thẳng người em. Rồi xông ra chỗ để dao nhưng e chặn lại kịp. Bố mẹ chồng hiền lành, thấy chuyện thì kêu sợ con dâu quá, bảo e chốt đi ko có ngày lại ngủ ko bao giờ dậy. Chắc cũng hết thuốc rồi các cụ ạ. 2 cụ nhà e thì buồn phát khóc, bảo sao nhà hiền lành, tử tế mà vớ được đứa con dâu ngày càng khủng khiếp như vậy. Duyên e cũng cạn rồi. E chỉ thương con cái, rồi nó tổn thương khi trưởng thành.
loại mẹ thế nên tách càng sớm càng tốt cụ à. E gặp nhiều đàn bà thế này rồi, khó cải tạo lắm. vợ chồng đánh phỏm vợ ngoài bảo đánh ngu như chó, để nó đánh. Chồng cắt tóc vợ lô đề cuối cùng cũng giải thoát cho nhau. vợ nó thì xin làm bảo vệ - cũng hợp với phong cách luônCuối cùng sợi dây ràng buộc vẫn là đứa con, còn nước còn tát nên để đứa trẻ lớn lên có đủ cha mẹ đẻ
Cũng mang quyền nuôi con doạ e, nhưng e nói thẳng lương nuôi mồm ko đủ lấy j nuôi con. Nhưng hắn bất cần đòi nuôi bằng được bất chấp hậu quả.Thế này nhé, cụ với vợ ly thân 1 thời gian đi, cho nó tự xoay xở 1 mình nó mới biết quý những điều nó đang có. Sau đấy ngồi lại bắt nó viết cam kết, cụ cất riêng ra, cam kết phải nói rõ luôn là nếu tái hợp thì abc xyz các gạch đầu dòng ntn thì cụ là ng trong cuộc cụ tự biết
Còn không chịu nữa thì giản tán. Cái gì cũng nên cho địch 1 đường lùi cho địch thêm sự lựa chọn. Còn hết nước hết cái vẫn ráo hoảnh cạn tàu ráo máng thì cụ ra đi ko vấn vương. Có thể nó sẽ lấy quyền nuôi con ra để ép cụ đấy, nên cụ phải có time chuẩn bị tinh thần cho F1
Đủ cả 3 cụ ah. Vậy mà e ko lường trước được kinh nghiệm này. Sao cụ biết tài vậy?Vợ cụ ngày xưa có thi học sinh giỏi hay gà chọi đội tuyển gì ko ? Nhà vợ có buôn bán không ? Nhà vợ có toàn gái ko ? Nếu phải một trong 3 trường hợp này thì có thành định lý đc rồi