thời buổi này khái niệm Ế có vẻ lỗi thời mối tình của Hoàng Việt và cô bồ già U60 hơn tuổi mẹ có sao đâu,35 cái bánh Tờ Rưng đã lo làm chi cho mệt.
Ít nhất cũng được tiếng là gái đã có chồng mợ ạ Chứ ế là mệt lắm íLấy làm gì rồi lại phải bỏ
Gái tơ với gái bỏ chồng nghe vế nào phê hơn ạ?Ít nhất cũng được tiếng là gái đã có chồng mợ ạ Chứ ế là mệt lắm í
U30 là xơ rùi mợ, tơ phải là u22 cơGái tơ với gái bỏ chồng nghe vế nào phê hơn ạ?
Em nghĩ hãy biến thách thức, khó khăn thành cơ hội. Không lấy chồg chính là mợ có một cơ hội tự do hưởng thụ cuộc sống. Mợ có thể sinh con nếu mợ muốn. (Xin ngân hàng). Tình dục rất quan trọng thì mợ có thể giúp đỡ miễn phí các em sinh viên nghèo vượt khó fa (ra cổng trường đại học theo dõi chọn lấy một em, xem em ấy chưa có ng yêu thì mợ có thể nhờ em ấy sửa xe, sửa máy tính, nhớ cho em ấy thấy nhiều thứ mợ muốn cho em thấy thấp thoáng để quyến rũ. Sau đó nhớ tha cho em ấy để em ấy lấy vợ).http://vnexpress.net/tin-tuc/tam-su/cua-so-blog/xin-me-dung-nhin-gai-e-nhu-con-mot-cach-co-van-de-3412991.html
Em truyền thống nên nghĩ rằng đến băm thì gái nên lấy chồng, chứ lên gồng với thiên hạ e là mệt mỏi
======================
Xin mẹ đừng nhìn 'gái ế' như con một cách có vấn đề
Con muốn bước vào hôn nhân trong tâm thế của một người thủy thủ, chứ không phải là một kẻ đi mua tờ vé số.
Mẹ, tối qua trong cuộc điện thoại đó vẫn là tiếng thở dài, là những bóng gió xa xôi của mẹ, vì cái lẽ con vẫn cứ ung dung trước chuyện chồng con, gia đình. Như mọi khi, con chẳng chút buồn phiền, không thấy áp lực, lo âu hay nghĩ ngợi gì cả, có chăng là con chỉ cảm thấy ái ngại cho sự phiền lòng không cần thiết này của mẹ mà thôi. Giá như mẹ có ở đây, con sẽ cho mẹ xem clip khá nổi tiếng của các cô “gái ế” Trung Quốc, để mẹ hiểu chúng con - những người con gái đang bị gắn cho cái mác “hàng tồn kho” thật sự họ đã sống và cảm nhận như thế nào, nó có thật sự bi thương như mọi người vẫn tưởng hay không.
Con ước giá như mẹ có thể hiểu được: Hạnh phúc trên đời này ẩn giấu trong muôn hình vạn trạng, trong 1001 cách chứ không phải chỉ trong một vài mô hình, kiểu mẫu nào đó. Con không hiểu tại sao mẹ và rất nhiều người xung quanh nhìn những cô gái tuổi “băm” như tụi con là một cái gì đó hết sức có vấn đề. Tại sao cứ phải bắt ép mọi loài hoa đều phải bung nở và đâm hoa kết trái trong một cột mốc thời gian nhất định nào đó? “Trăm hoa đua nở” mà mẹ, có những giống hoa 3 tháng, có những giống 3 năm…nhưng cũng có những giống cần nhiều thời gian hơn thế. Đây không phải là vấn đề của cao - thấp, hoa quý - hoa thường… mà đơn giản chỉ là sự khác biệt trong bản chất của mỗi loài hoa. Với con, hành trang để bước vào hôn nhân cần thiết hơn, đó là một sức khỏe tốt, một công việc ổn định có thu nhập khá để đảm bảo kinh tế gia đình, nó còn là hệ giá trị sống, nhân sinh quan để con có thể sẵn sàng đối mặt với vô vàn những khó khăn và bất ngờ của hôn nhân. Con muốn bước vào hôn nhân trong tâm thế của một người thủy thủ, chứ không phải là một kẻ đi mua tờ vé số.
Mỗi chiều trên con đường đi làm về, nhìn vào những quán xá tấp nập cánh đàn ông đang "chén chú chén anh", con biết trong đó thể nào cũng có lão Nam chồng con Thúy bạn con, mà mẹ cứ lấy hình mẫu nó ra để giục con lấy chồng. Điều con quan tâm nhất, đó là sẵn sàng một môi trường tốt cho đứa trẻ ra đời. Đó không đơn thuần là một điều kiện về vật chất, mà còn cả môi trường tinh thần, hệ giá trị sống. Mẹ cứ cảnh báo con rằng vài năm nữa là khó sinh con lắm đấy. Vâng, con biết. Nếu sự chuẩn bị của con là quá lâu, quá kỹ đến nỗi con không còn có cơ hội để làm mẹ, thì con cũng không có gì phải hối tiếc cả. Với con, nếu chưa sẵn sàng tất cả những điều này thì tốt nhất là chưa nên cho đứa trẻ ra đời. Bằng không, đó sẽ là một sự vô trách nhiệm trước tương lai của nó.
Cùng với thời gian, với sự trưởng thành và trải nghiệm của chính mình thì cái khao khát nhất nhất phải có đứa con của riêng mình không còn mạnh mẽ như trước nữa. Giờ đây con đang có những lý tưởng riêng của mình để theo đuổi và con muốn dành thời gian, tâm sức cho nó. Hẳn nhiên, con vẫn luôn mong muốn sẽ gặp tri kỷ cuộc đời để đồng hành cùng với mình, chia sẻ những giá trị sống, dắt tay nhau trên hành trình cuộc đời. Trong cái khung hình đó, nếu có một đứa bé cũng tốt, không có đứa bé cũng chẳng sao, thậm chí có một đứa bé nhưng không phải máu mủ ruột thịt của cả hai người thì cũng không có vấn đề gì. Bởi điều quan trọng nhất đối với con là được sống với con người thật của mình, hạnh phúc với những cung bậc, giá trị riêng, chứ không phải xây dựng một mô hình kiểu mẫu thuận theo con mắt và quan niệm của những người xung quanh. Con ước mẹ có thể hiểu được điều đó để nhẹ bớt nỗi lòng. Con yêu mẹ.
Quan điểm của em là cứ chưa chồng là tơU30 là xơ rùi mợ, tơ phải là u22 cơ
Chắc không đến nỗi chả có thằng nào nó thèm rước đâu, mợ cứ chém. Chẳng qua chưa gặp đúng cái vung của mình thôi. Mấy ca ế ẩm này thường rất hay có cái kiểu "nghèo thì lâu, giàu mấy chốc", ế trơ thân cụ bao năm mà đùng phát cưới như ăn cướp luôn à. Tuy nhiên không hẳn là muộn chồng thì sẽ được chồng tốt đâu, thậm chí rủi ro nhiều hơn ấy chứ. Nếu may mắn lấy đc người như ý thì ở cái tuổi băm mấy nhát rồi các vấn đề sau khi cưới cũng ko kém phần đau khổ: qua tuổi sinh nở đẹp, bố mẹ lớn tuổi chăm con rất nhục trong khi ông bà lại già yếu ko giúp đc, chưa kể còn đ.ếch có bầu đc ấy chứ, tiền bạc tích cóp bao năm đi chữa đẻ chả xong. Oải lắm, nên các mợ chả may ế cũng xác định dần đi là vừa, chả nhí nhảnh lừa mình mãi đc đâu.Nói chung lý do lý chấu để biện hộ cho cái sự ế. Hoa trái hay con người đương nhiên phải có cột mộc thời gian mới bung nở được, quá lứa trứng lép đẻ vào mắt. Ế là ế cứ phải lý do củ cải. Cứ như em nè, nhận mịa đi cho tiến bộ, chả qua chẳng thằng nào nó thèm rước. Chuẩn vẫn là "đàn bà hơn nhau ở tấm chồng" cho dù có là tiến sỹ hay nữ đại gia đi chăng nữa.
Biến nỗi khổ thành cơ hội. Đừng lo thiên hạ nghĩ gì. Hãy xem mình có thể làm gì, muốn gì mà k cần lấy chồng.Phụ nữ ko chồng không phải khổ mà quá khổ . . .
Em hóng thấy bảo rằng "nếu đã xấu mà lại còn ngoan nữa" thì ế là cái chắc.Chắc cá sấu quá
Chính xác. Phụ nữ cơ bản có tí nhan sắc thì sống tự do tự tại hạnh phúc nhấtcó mụ bạn, cũng gần 35 xuân xanh, nhí nhảnh vô cùng
Nhà cũng dục liên hồi
Tuần rồi mụ về quê, có ông bác bà gì qua nhà mụ
Lúc mụ đang ngủ, ông bác bà gì thức dậy, nghe chừng quan trọng lắm
ông bác: con con, bác bảo này, bác mới biết chỗ này cắt duyên âm được lắm, chiều đi với bác
Mụ ý: ui giời ơi bác ơi, con xin bác, con được nhõn mỗi tý duyên đó, giờ bác cắt đi con sống sao
Bác tiu ngỉu đi zìa, Mụ ra lấy xe lắc của đứa cháu 4 tuổi chạy khắp làng
Và giờ mụ vữn nhí nhảnh như thía.
P/S: lấy hay ko ko quan trọng, mà cảm nhận cuộc đời nó như nào mới quan trọng.
Sống cho bản thân mình, chứ ko sống cho người khác
Em đã từng ước mình được ếhttp://vnexpress.net/tin-tuc/tam-su/cua-so-blog/xin-me-dung-nhin-gai-e-nhu-con-mot-cach-co-van-de-3412991.html
Em truyền thống nên nghĩ rằng đến băm thì gái nên lấy chồng, chứ lên gồng với thiên hạ e là mệt mỏi
======================
Xin mẹ đừng nhìn 'gái ế' như con một cách có vấn đề
Con muốn bước vào hôn nhân trong tâm thế của một người thủy thủ, chứ không phải là một kẻ đi mua tờ vé số.
Mẹ, tối qua trong cuộc điện thoại đó vẫn là tiếng thở dài, là những bóng gió xa xôi của mẹ, vì cái lẽ con vẫn cứ ung dung trước chuyện chồng con, gia đình. Như mọi khi, con chẳng chút buồn phiền, không thấy áp lực, lo âu hay nghĩ ngợi gì cả, có chăng là con chỉ cảm thấy ái ngại cho sự phiền lòng không cần thiết này của mẹ mà thôi. Giá như mẹ có ở đây, con sẽ cho mẹ xem clip khá nổi tiếng của các cô “gái ế” Trung Quốc, để mẹ hiểu chúng con - những người con gái đang bị gắn cho cái mác “hàng tồn kho” thật sự họ đã sống và cảm nhận như thế nào, nó có thật sự bi thương như mọi người vẫn tưởng hay không.
Con ước giá như mẹ có thể hiểu được: Hạnh phúc trên đời này ẩn giấu trong muôn hình vạn trạng, trong 1001 cách chứ không phải chỉ trong một vài mô hình, kiểu mẫu nào đó. Con không hiểu tại sao mẹ và rất nhiều người xung quanh nhìn những cô gái tuổi “băm” như tụi con là một cái gì đó hết sức có vấn đề. Tại sao cứ phải bắt ép mọi loài hoa đều phải bung nở và đâm hoa kết trái trong một cột mốc thời gian nhất định nào đó? “Trăm hoa đua nở” mà mẹ, có những giống hoa 3 tháng, có những giống 3 năm…nhưng cũng có những giống cần nhiều thời gian hơn thế. Đây không phải là vấn đề của cao - thấp, hoa quý - hoa thường… mà đơn giản chỉ là sự khác biệt trong bản chất của mỗi loài hoa. Với con, hành trang để bước vào hôn nhân cần thiết hơn, đó là một sức khỏe tốt, một công việc ổn định có thu nhập khá để đảm bảo kinh tế gia đình, nó còn là hệ giá trị sống, nhân sinh quan để con có thể sẵn sàng đối mặt với vô vàn những khó khăn và bất ngờ của hôn nhân. Con muốn bước vào hôn nhân trong tâm thế của một người thủy thủ, chứ không phải là một kẻ đi mua tờ vé số.
Mỗi chiều trên con đường đi làm về, nhìn vào những quán xá tấp nập cánh đàn ông đang "chén chú chén anh", con biết trong đó thể nào cũng có lão Nam chồng con Thúy bạn con, mà mẹ cứ lấy hình mẫu nó ra để giục con lấy chồng. Điều con quan tâm nhất, đó là sẵn sàng một môi trường tốt cho đứa trẻ ra đời. Đó không đơn thuần là một điều kiện về vật chất, mà còn cả môi trường tinh thần, hệ giá trị sống. Mẹ cứ cảnh báo con rằng vài năm nữa là khó sinh con lắm đấy. Vâng, con biết. Nếu sự chuẩn bị của con là quá lâu, quá kỹ đến nỗi con không còn có cơ hội để làm mẹ, thì con cũng không có gì phải hối tiếc cả. Với con, nếu chưa sẵn sàng tất cả những điều này thì tốt nhất là chưa nên cho đứa trẻ ra đời. Bằng không, đó sẽ là một sự vô trách nhiệm trước tương lai của nó.
Cùng với thời gian, với sự trưởng thành và trải nghiệm của chính mình thì cái khao khát nhất nhất phải có đứa con của riêng mình không còn mạnh mẽ như trước nữa. Giờ đây con đang có những lý tưởng riêng của mình để theo đuổi và con muốn dành thời gian, tâm sức cho nó. Hẳn nhiên, con vẫn luôn mong muốn sẽ gặp tri kỷ cuộc đời để đồng hành cùng với mình, chia sẻ những giá trị sống, dắt tay nhau trên hành trình cuộc đời. Trong cái khung hình đó, nếu có một đứa bé cũng tốt, không có đứa bé cũng chẳng sao, thậm chí có một đứa bé nhưng không phải máu mủ ruột thịt của cả hai người thì cũng không có vấn đề gì. Bởi điều quan trọng nhất đối với con là được sống với con người thật của mình, hạnh phúc với những cung bậc, giá trị riêng, chứ không phải xây dựng một mô hình kiểu mẫu thuận theo con mắt và quan niệm của những người xung quanh. Con ước mẹ có thể hiểu được điều đó để nhẹ bớt nỗi lòng. Con yêu mẹ.
Em thấy gái ế chả có vấn đề gì cả. Em chỉ thấy họ sẽ có vấn đề nếu cứ nhìn vào con mắt xã hội soi mói, và lấy chuẩn hạnh phúc (k chắc có hp không) khi đến tuổi thì phải lấy chồng và đẻ con. Và làm liều dẫn đến khổ bao nhiêu ng xung quanh và bản thân họ. Ế thì vui lên, đến tuổi 35 k tìm ai như ý được thì làm mẹ đơn thân nếu muốn. Tìm các anh ế, tự do trẻ đẹp khác mà cặp một vài năm giải quyết vấn đề sinh lý. Chuẩn bị ít tiền phòng giàChắc không đến nỗi chả có thằng nào nó thèm rước đâu, mợ cứ chém. Chẳng qua chưa gặp đúng cái vung của mình thôi. Mấy ca ế ẩm này thường rất hay có cái kiểu "nghèo thì lâu, giàu mấy chốc", ế trơ thân cụ bao năm mà đùng phát cưới như ăn cướp luôn à. Tuy nhiên không hẳn là muộn chồng thì sẽ được chồng tốt đâu, thậm chí rủi ro nhiều hơn ấy chứ. Nếu may mắn lấy đc người như ý thì ở cái tuổi băm mấy nhát rồi các vấn đề sau khi cưới cũng ko kém phần đau khổ: qua tuổi sinh nở đẹp, bố mẹ lớn tuổi chăm con rất nhục trong khi ông bà lại già yếu ko giúp đc, chưa kể còn đ.ếch có bầu đc ấy chứ, tiền bạc tích cóp bao năm đi chữa đẻ chả xong. Oải lắm, nên các mợ chả may ế cũng xác định dần đi là vừa, chả nhí nhảnh lừa mình mãi đc đâu.
cơ mà nhiều khi vừa biếu vừa cho chắc đã có người thèm nhận