Rạng sáng ngày 30/4/2011 lúc 1h40... em đi về qua đường Thanh Niên thì gặp một xe Yaris lao thẳng lên dải phân cách giữa đâm trực diện vào gốc cây đối diện bánh tôm Hồ Tây, phát đâm cực mạnh, xe vỡ máy, sắt thép máy móc như tụt vào buồng lái.. 2 túi khí bung cả..
Mới vài người dân tò mò đứng ngó vào.. em đi một mình nhưng vẫn dừng lại xem cụ thể.. bình thường em ko như vậy, nhưng vì tai nạn khá nặng lúc đêm hôn, lại vắng người nên em quyết định xem cụ thể.
Bên trong 1 người đàn ông gục bên ghế phụ.. máu me be bét nhuốm đỏ toàn thân, vết thương ở trán nặng, chân bị thủng chắc do sắt thép đâm vào.. khuôn mặt ko nhìn rõ vì quá nhiều máu tràn xuống.. người này lúc này ko nói được gì cả, gần như lịm ngất, vài người dân tò mò đứng xem nhưng không động thái gì để hỗ trợ.
Liều lên em lùi xe về sát xe bị nạn, thúc giục một thanh niên cùng em bê người kia lên ghế sau và em lao về Xanh Pôn, cùng 1 người nữa bế thanh niên bị nạn vào phòng cấp cứu, lót tay bác sỹ và cho lên bàn sơ cứu ngay lập tức..
Lúc này người bị nạn tỉnh và có nhắc được số điện thoại của bố, và người yêu hay vợ em ko rõ.. khoảng 20p sau người nhà đến thì em từ giã đi về khi biết người bị nạn sẽ ổn.
Lúc về em vẫn đi qua chỗ xe bị tai nạn, gặ̣p 1 người bạn của người bị nạn đứng trông hiện trường, em hỏi han mấy câu và nói chính em đưa anh bạn cậu ta vào viện.. người này thế máu me đầy người em nên rút ví đưa em tiền để cảm ơn, em nhất định không nhận, chúc may mắn và từ giã.
Xe em hôm sau phải vệ sinh hết chỗ này...
Chiều ngày hôm sau, người bạn gái người bị nạn điện thoại cảm ơn và thông báo đã mổ xong và vừa tỉnh.. đã qua cơn hoạn nạn, hẹn gặp em sau khi người bị nạn hồi phục hoàn toàn.
Dù bình thường khi gặp tai nạn lăn tăn có nên giúp hay ko vì nhiều lí do.. nhưng qua lần này giúp người bị nạn.. em vui vì đã làm được một việc.. ít ra là có ích cho người bị nạn.
Em chỉ thắc mắc rằng không thấy người lái đâu.. hỏi người bị nạn thì anh ta ko nhớ ai lái xe cả.. chỉ bảo là "em ko biết".
Sau này em sẽ hỏi cụ thể sau.
---------------------------------------------------------------------------------------
Em xin trích lời của cụ Ofer bị nạn đây, cụ ấy khỏe như vâm rồi các bác nhé
Mới vài người dân tò mò đứng ngó vào.. em đi một mình nhưng vẫn dừng lại xem cụ thể.. bình thường em ko như vậy, nhưng vì tai nạn khá nặng lúc đêm hôn, lại vắng người nên em quyết định xem cụ thể.
Bên trong 1 người đàn ông gục bên ghế phụ.. máu me be bét nhuốm đỏ toàn thân, vết thương ở trán nặng, chân bị thủng chắc do sắt thép đâm vào.. khuôn mặt ko nhìn rõ vì quá nhiều máu tràn xuống.. người này lúc này ko nói được gì cả, gần như lịm ngất, vài người dân tò mò đứng xem nhưng không động thái gì để hỗ trợ.
Liều lên em lùi xe về sát xe bị nạn, thúc giục một thanh niên cùng em bê người kia lên ghế sau và em lao về Xanh Pôn, cùng 1 người nữa bế thanh niên bị nạn vào phòng cấp cứu, lót tay bác sỹ và cho lên bàn sơ cứu ngay lập tức..
Lúc này người bị nạn tỉnh và có nhắc được số điện thoại của bố, và người yêu hay vợ em ko rõ.. khoảng 20p sau người nhà đến thì em từ giã đi về khi biết người bị nạn sẽ ổn.
Lúc về em vẫn đi qua chỗ xe bị tai nạn, gặ̣p 1 người bạn của người bị nạn đứng trông hiện trường, em hỏi han mấy câu và nói chính em đưa anh bạn cậu ta vào viện.. người này thế máu me đầy người em nên rút ví đưa em tiền để cảm ơn, em nhất định không nhận, chúc may mắn và từ giã.
Xe em hôm sau phải vệ sinh hết chỗ này...
Dù bình thường khi gặp tai nạn lăn tăn có nên giúp hay ko vì nhiều lí do.. nhưng qua lần này giúp người bị nạn.. em vui vì đã làm được một việc.. ít ra là có ích cho người bị nạn.
Em chỉ thắc mắc rằng không thấy người lái đâu.. hỏi người bị nạn thì anh ta ko nhớ ai lái xe cả.. chỉ bảo là "em ko biết".
Sau này em sẽ hỏi cụ thể sau.
---------------------------------------------------------------------------------------
Em xin trích lời của cụ Ofer bị nạn đây, cụ ấy khỏe như vâm rồi các bác nhé
Nhiều khi sự biết ơn không nói được bằng lời. Em đã đọc thớt này từ khi còn nằm trong viện, nhưng em không viết comment, thực lòng em muốn lời cảm ơn đầu tiên với cụ Quay chính là lúc em dược gặp cụ, lúc mà em được ôm cụ và mọi giác quan của em đều cảm nhận và biết ơn tấm lòng của cụ. Và cả những cụ mợ đã vào viện với em ngày hôm đó: Cụ Hùng Nissan, Cụ Transporter, Cụ Xedep, Cụ Huy, Các mợ và cả những cụ mợ em không nhớ nick nhưng trong lòng em vẫn luôn nhớ những con người đó đã từng giúp đỡ mình....
Khi bị nạn em ngất đi, không biết xung quanh mình xảy ra những gì, nhưng cảm giác về tình cảm chân thành của 1 con người đối với mình thì em vẫn nhớ, 1 tình cảm chân thật nhất của con người lạ thường đối với 1 ngừoi xa lạ, thật khó tả, mọi câu hỏi, mọi hành động của cụ Quay e đều không nhớ, nhưng em cảm thấy tất cả hành động, lời nói đều xuất phát từ 1 trái tim nhân hậu, đó là tình cảm, tình thương rất chân thật dành cho em, nó không giống như sự giúp đỡ bình thường theo lý thuyết, thật sự là khó diễn tả, nó là cảm nhận và phải trải qua thì mới hiểu nổi...
Hôm nay em đã được đi chơi bời, nhậu nhẹt với hội FUNS, mỗi người 1 vẻ, nhưng không khí cuộc chơi họ tạo ra thật sự không có khoảng cách với 1 người mới như em. Trong cái xã hội mà nhiều người sống với nhau như đang diễn kịch vẫn tồn tại nhóm người không chung công việc, không họ hàng thân thích lại có thể sống với nhau rất thật, ở đó họ là chính họ, thoải mái, vô tư như những người ruột thịt... Thật là những con người tuyệt vời....
Hành động của cụ Quay đã dạy cho e 1 bài học lớn, từ đây cuộc sống sẽ có ý nghĩa hơn, xã hội sẽ có nhiều điều tốt đẹp hơn, cho dù em sẽ chỉ đóng góp được 1 phần rất nhỏ bé của mình.....
Chỉnh sửa cuối: