Coi gia đình là sự nghiệp thì coi việc bỏ chồng như việc chuyển chỗ làm đi, chả nhẽ cả đời mợ làm một chỗ
, em fun tý nhé, nữa là gia đình bao gồm cả chồng và con, chồng next thì còn con, như vậy sự nghiệp vẫn còn chứ đi đâu mà mất.
Chia sẻ tâm trạng với mợ, nhưng buồn rồi cũng phải qua, chông chênh rồi cũng phải chỉnh lái rồi đi tiếp. Mợ nghĩ mà xem, cứ ủy mị chống chếnh mãi, mọi sự có tốt lên ko, hay nó đang xấu lại càng xấu hơn, mà việc của mình là phải xốc lên rồi đi tiếp, đàng hoàng hơn, to đẹp hơn.
Vậy việc bây giờ là làm gì:
- Tinh thần: soi gương xem, ủ rũ mãi mình nhìn có thấy thích mình ko?
- Sức khỏe: tìm cách cho khỏe hơn, đẹp hơn, bằng cách đơn giản nhất là đi bộ, đạp xe (ko tốn tiền), tập gym, bơi lội...
- Công việc: làm tốt từ việc kiếm tiền để duy trì ổn định cuộc sống đến việc nhà (dọn dẹp, trang trí nhà cửa, vệ sinh bếp núc, thay đổi, mua thêm nội thất (tùy đk)...
- Quan hệ: giữ quan hệ "tốt nhất" có thể với ông cựu chồng sao cho được chăm sóc con càng nhiều càng tốt. Chăm sóc từ xa: gửi đồ cho con (thức ăn, đồ dùng...), chăm sóc gần (đón con nhiều nhất có thể), học hành, đi xem phim, ăn tối... Để làm được điều này thì THỎA HIỆP với cụ cựu chồng, nhã nhặn và đặt con lên trên, giảm cái tôi xuống... bằng mọi cách đạt được mục đích kể trên,
Tóm lại, mợ nhìn ra ngoài xem có ai bỏ chồng mà chết ko? nếu ko thì phải đứng lên bước tiếp thôi. Quan trọng nhất là giữ cho mình tâm an, làm chủ cuộc sống của mình và chỗ dựa cho các con khi chúng còn thơ dại.
Thương mợ ở hoàn cảnh bắt con xa mẹ, bắt em xa chị. Nhưng cũng ko phải ít người vậy đâu. Chia sẻ!!!