Fang xi pang - kỷ niệm ngày quốc khánh 2011

Dinh7999

Xe buýt
Biển số
OF-72456
Ngày cấp bằng
9/9/10
Số km
515
Động cơ
430,182 Mã lực
Giọng bác giống Văn Cao ghê.Kính bác 1 ly vodka
 

long1974

Xe hơi
Biển số
OF-23467
Ngày cấp bằng
4/11/08
Số km
180
Động cơ
494,840 Mã lực
HỒI IX. FANG XI PANG
Cái chi nhòn nhọn chỏng lên giời
Vì mày mà ông .... tụt cả hơi
Ba một bốn ba ôi cao thật (Đỉnh cao 3.143m)
Sướng quá miệng la chẳng lên lời

Quả thật mà nói, chỉ có thể dùng cao độ, trường độ của những nốt nhạc để chép lại những tiếng ngáy chứ khó có thể dùng chữ để diễn tả được. Thức lâu mới biết đêm dài, sau khi mãn tai với bản giao hưởng đêm, 4h40 đoàn chúng tôi lục tục bò dậy. Tất cả trông như những con sâu trong tổ kén, không ái dám bước ra ngoài kia. Có hơn 100 con người trên 1 cái lưng chừng núi đó, nhưng wc thì chỉ có 1, trời đất thì tối om, vì vậy mọi người không ai bảo ai cố dùng nội công để điều chỉnh cái nhu cầu (cũng chưa phải quá cấp thiết của cơ thể). Các nhóm bên cạnh cũng đã tỉnh giấc, một số nhóm đang chuẩn bị ăn sáng, cái mùi mì tôm nấu sao hôm nay nó quyến rũ đến thể. Cứ thơm thơm, ngòn ngọt mà từ từ luồn sâu vào đánh thức vị giác của từng con người.
5h30, có một số nhóm đã khoan khoái kết thúc bữa sáng thì nhóm chúng tôi vẫn ngơ ngác như những con sâu trong kén chờ đợi và ... chờ đợi. Nhớ lại đồng chí hướng dẫn nói 5h15 sẽ ăn sáng, một đội viên lao ra cửa đi tìm, và kết quả là 10' sau cũng đến lượt mấy cái dạ dày chúng tôi được thưởng thức món mì tôm nấu. Đúng như kết quả dự đoán, một phần còn lại của bữa tối được tận dụng cho bữa sáng, nhưng cũng không sao, đúng là khách sạn 5 sao, bữa ăn sáng được phục vụ tận giường khi mà một số người chưa kịp đánh răng rửa mặt. Mọi người nhanh chóng và vui vẻ chiến đấu với bát mì, và khi chuẩn bị kết thúc, cậu Porter trẻ nhất trong nhóm porter của chúng tôi chạy vào lán lễ phép hỏi mọi người: Các anh chị dùng trà hay coffee ạ? Quả đúng là như sét đánh ngang tai, cả đội ớ người ra không ai phản ứng lại kịp vì tưởng nghe lầm khiến cậu Porter phải nhắc lại lần nữa. Câu hỏi này nếu là từ miệng xinh đẹp của các cô tiếp viên hàng không hỏi những khách hàng sang trọng của mình trên máy bay thì quá đỗi bình thường, nhưng nó lại là từ miệng của 1 cậu bé dân tộc Mường, và nó xảy ra trong không gian không phải là 10.000m của những chiếc máy bay hiện đại mà chỉ là trong 1 cái lán tôn tại độ cao 2.900m giữa núi rừng. Thế mới biết sự phát triển không ngờ của dịch vụ. Đúng là khách sạn 5 sao thật, không những phục vụ đồ ăn tại giường mà còn cả đồ uống tại giường. Sau giây phút ngỡ ngàng, Đoàn chúng tôi vội vàng order đồ uống: 5 trà, 4 coffe và cũng không phải đợi lâu, những cốc đồ uống nóng hổi được mang tới, tuy rằng chỉ là cốc Coffe hòa tan nhưng tôi dám chắc là nó ngon hơn nhiều lần cốc coffe kiểu châu Âu loãng toẹt mà đôi lúc tôi bắt buộc phải thưởng thức ở khách sạn Nikko.
Khách sạn năm sao cạnh đỉnh Fang
Mì tôm, trả nóng Cà phê tan
Phục vụ tận giường ... oai như cóc
Chẳng kém mấy nơi, dẫu giữa ngàn.


6h20', cả đội chúng tôi đã sẵn sàng cho việc lên đường. Qua 1 đêm nghỉ ngơi, những đôi chân dường như chưa lấy lại được phong độ, thậm chí còn cảm thấy tệ hơn chiều qua. Nhưng bù lại, những chiếc balo sau lưng đã không còn cơ hội hành hạ chúng tôi nữa vì chúng được gửi lại điểm 2.800m cùng nhóm Porter. Cả đội chỉ mang theo áo mưa, đồ ăn nhẹ và tất cả được dồn vào Balo của Tường, hướng dẫn viên. Cả đội cùng thống nhất với nhau cố gắng giữ vững cự ly và sẽ cùng lên đỉnh với nhau chứ không ai được "tự sướng" một mình. Cậu hướng dẫn viên cũng thông báo là đoạn đường không quá gian nan, dốc xuống nhiều hơn dốc lên nhưng nhìn chung là bằng phẳng.



Tuy nhiên, cũng giống như hôm qua, chỉ sau 5 phút là lại tách ra các nhóm dù đoạn khởi hành khá êm ả bằng phẳng với lối mòn đi giữa rừng trúc. Có nhiều chỗ, hai hàng trúc đan xen vào nhau tạo thành những cổng chào. Cũng có chỗ, chúng mọc um tùm vào với nhau tạo thành điểm khá kín đáo mà cậu Porter trẻ tuổi đùa gọi là WC của rừng. Nhiệt độ sáng ra khoảng 10oc. Do nghĩ là mùa thu nên không chuẩn bị áo rét, tôi phải mặc thêm 1 cái áo dài tay, quấn khăn vào cổ để ngăn cái lạnh. Đi được 20 phút, nhìn xuống thấy điểm 2.800m và cái khách sạn 5 sao mờ mịt trong sương khói rất kỳ ảo. 3 người chúng tôi lại được nhường vị trí mở đường. Theo thông báo, hôm nay tôi mới lôi đôi găng tay đi núi mà trưởng đoàn phát cho khi còn ở Sapa. Quả thật là đôi găng tay rất hữu ích. Nó giúp tôi tự tin khi bám vào thân những cây trúc, tre, đá .... để vượt qua những đoạn được dốc.



Khoảng một tiếng trôi qua thì tôi bị lạc khỏi đoàn, mấy phút trước còn nghe tiếng hò gọi của Khuyên và Cường phía sau rồi thì mất hẳn. Thôi thì mình sức yếu, bắt chước vận động viên rùa cứ cần mẫn mà đi, còn đội thỏ nhà mình chẳng mấy chốc họ sẽ tăng tốc đuổi kịp. Trong khi mình vừa đi vừa thở ra đằng tai thì cậu bé Porter người Mường vừa thoăn thoắt trèo vừa líu lo hát. Trước đó, chúng tôi không nhận ra nhau cùng một đoàn nhưng khi cậu bé hỏi lại có phải đoàn của chú sáng dùng 5 trà 4 coffe không thì mới chắc người nhà mình. Hỏi cậu vì sao không nghỉ ở lán thì cậu nói đi theo xem ai cần xách balo hộ thì giúp. Mới 21 tuổi, mặt trẻ măng nhưng cậu đã tự hào khi là chủ 1 gia đình nhỏ với 1 cậu con trai 4 tuổi. Tôi và cậu bé cứ mải miết đi, đi khoảng 1h15' thì gặp 1 số đội ở chiều ngược lại. Sau khi trao nhau những tiếng động viên, hỏi ra mới biết họ xuất phát từ lúc 4h sáng để ngắm mặt trời mọc trên đỉnh Fang. Chặng đường dù có một số đoạn dốc khá khó chịu nhưng quả là êm ái hơn ngày hôm qua, tuy nhiên cũng phải trải tới bốn hay năm lần lên lên xuống xuống (hình như mỗi lần lên xuống là 1 lần vượt qua 1 ngọn núi nhỏ).



7h55', cậu Porter trẻ chỉ ngọi núi cao phía trước và bảo tôi: Đỉnh Fang đấy. Vô cùng vui sướng vì đã thấy mục tiêu trước mặt, nhưng tôi cũng đầy thất vọng thì cảm tưởng nó còn ở quá xa. "Như hiểu ý tôi, cậu Porter an ủi: đinh nhanh như chú thì chỉ khoảng 30' nữa thôi, mình nói là gần tới rồi mà". Tranh thủ nhờ cậu ta bấm cho mấy kiểu ảnh chụp dưới đỉnh Fang, tôi lại tiếp tục lê bược. Được 1 đoạn thì gặp bà người Mường đang ngồi bầy nước lavie và nước tăng lực ra bán. Có lẽ đây là điểm bán hàng lưu động duy nhất giữa điểm 2.800 và đỉnh Fang, lúc sáng, khi mà chúng tôi đang nặng nề lê bước thì thấy bà ta thi triển kinh công lưng gùi nước vù vù chạy. Hóa ra bây giờ mới biết là để lập trạm đón khách ở đây. Quả là kinh tế thị trường, đâu có cầu thì đó có cung, chẳng sai chút nào cả. Nước uống thì cũng không phải quá đắt, từ dưới trạm Tôn cứ mỗi điểm 1 chai Lavi chỉ đắt hơn 5k. Nếu mỗi con gà công nghiệp thành phố như thằng tôi mang tôi đa được 20 chai thì sau khi vất vả cũng chỉ kiểm được 100k mà thôi.



8h5', có lẽ tôi đã gần đỉnh Fang lắm rồi, một số tốp bạn trẻ đi về nói rằng chỉ còn cách đích 15' treo lên thôi. Phía trước là 1 rừng tre và trúc khá hoang sơ và đẹp, xung quanh là 1 đám 1 loại cây trông cũng giống trúc nhưng khá lùn, chỉ khoảng 1m. Sau này, Toản, cậu hướng dẫn đón chúng tôi tại Lào Cai cho biết đây là 1 loại cây chữa vô sinh. Nhớ lại lời hứa với mọi người, tôi quyết định hoãn cái sự sung sướng lại, đợi mọi người cùng lên đỉnh. Được khoảng 10', gặp nhóm bạn trẻ mà lúc tôi vượt qua họ đang ngồi nghỉ và trêu tôi vì vừa đi vừa chống gậy. Một cô xin ngay tôi cái gậy đã gắn bó với tôi từ lúc còn ở điểm 2.200m khi tôi nói rằng nhờ nó mà tôi đi được nhanh hơn. Nhóm bạn trẻ rủ tôi cùng nhập đội nhưng tôi từ chối và trả lời họ rằng đã hứa với tôi của tôi là kìm hãm để cùng lên đỉnh một lúc. Đám bạn trẻ cười khoái trá rồi mất dạng sau rừng trúc.
Rủ nhau lên đỉnh sướng ... như tiên
Có ngại gì đâu ... dẫu mất tiền
Hoãn sướng một mình ta cố đợi
Cùng nhau lên đỉnh sướng ... như ... điên



20 phút sau kể từ lúc dừng lại nghỉ, tôi đã nghe thấy tiếng của Cường và chỉ 2 phút sau Cường và Khuyên đã xuất hiện. 15 phút sau nữa là Tuấn Anh, lần này chắc em Lương quên không áp dụng phương án luyện khí của Tuấn Anh nữa lên bị tụt lại phía sau. Cả nhóm khá suốt ruột vì chưa thấy 4 chàng trai ngự lâm quân trẻ tuổi đâu. Đỉnh cao, lạnh và gió thổi khá to, tuy nhiên không đủ hội nên chém cũng không mạnh lắm. Chờ đến 8h45 thì em Lương đã hộ tống 4 chàng ngự lâm quân lên tới chỗ đợi. Không để cho họ kịp nghỉ, cả hội giục nhau tiếp tục băng qua rừng trúc để về đích. Và đúng là không phải đợi lâu, nhiều khi thiên đường chỉ cách chúng ta 1 gang tay (địa ngục cũng cỡ đó), đúng 8h59 phút, Khuyên, người phụ nữ đầu tiên của đội chúng tôi đã cán đích thành công. Trước mắt chúng tôi là một mỏm đá chông chênh trên đó lố nhố người đang vui mừng hò hét. Cái chóp nhọn bằng đồng 3 mặt ghi chữ Fang xi Pang cùng độ cao 3.143m chưa thấy đâu nhưng chắc bị đám người kia che khuất rồi. Thôi, gần 40 năm còn đợi được, thêm mấy phút nữa thì có sao, coi như tới đỉnh rồi, chỉ cần đu người lên là chạm tay vào đỉnh. Nghĩ vậy, thay bằng viêc xông lên chen lấn chia vui với đám bạn trẻ, chúng tôi bình tĩnh tháo găng tay, bỏ gậy và rút điện thoại về thông báo cho người thân là đã hoàn thành việc chinh phục cái nóc nhà Đông Dương (thực ra lúc này vẫn đứng thấp hơn nó khoảng 1m độ cao). Cái điện thoại Blackberry cùng sim Viettel đến bây giờ mới phát huy tác dụng bởi vì tất cả các mạng khác đều không dùng được. Không hiểu có phải vì gió trên đỉnh quá to hay không mà thỉnh thoáng sóng điện thoại bị thổi bay đi mất. Vì vậy, chắc người ở nhà chỉ nghe được lõm bõm những câu: .... anh đạt đỉnh rồi ... sướng quá .... (Hihi, không biết lúc lên đỉnh ở nhà có ai gọi điện chia sẻ thông báo với nhau thế không)
Dẫu rằng người tớ vốn chẳng cao
Bây giờ khối kẻ phải ước ao
Trèo lên tới đỉnh cao hơn đỉnh
Múa kiếm vung đao chém ào ào.



Mười phút, không chờ hơn nữa, cả nhóm quyết định nhún chân leo lên cái đỉnh mà vất vả hơn 1 ngày trời mới tới nơi kia. Như vậy, nếu một người có sức khỏe tốt, đi như tốc độ của tôi và gần như không nghỉ thì cần 7 tiếng để từ trạm Tôn lên tới đỉnh Fang. Theo như thông tin được biết, cứ đầu xuân tại Sapa có tổ chức cuộc thi chạy lên Fang và người thằng cuộc đi hết chưa đầy 2h đồng hồ (choáng luôn). Đúng là xe lu và Exiter có sự khác biệt về tốc độ.



Vừa treo lên mỏng đá chênh vênh, không ai bảo ai, cả đội cùng xúm vào lần sờ cái chóp đồng 3 mặt có đề dòng chữ Fang xi Pang, độ cao 3.143m. Đứng từ đó nhìn sang 4 phía dưới là núi non trùng điệp, màu xanh rì ẩn hiện trong đám mây và sương. Cả hội tranh thủ chụp ảnh lưu niệm cùng nhau, ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ. Thôi thì khỏi phải nói, các kiểu tạo thế được áp dụng quanh cái cột mốc đồng đó. Người thì ôm, người thì sờ vào, bác Hùng nhà này thậm chí hoành tráng hơn khi tạo thành thế Kim kê độc lập, một chân đứng, một chân đạp vào cột chóp đồng. Có lẽ thế đứng này hơi phản cảm "và nhạy cảm" nên một số người định áp dụng theo nhưng không được. Một số bạn trẻ đã chuẩn bị từ trước lấy trong túi hành lý của mình ra lá cờ tổ quốc để khoác lên mình chụp ảnh. Và như vậy, 9h10', đội của chúng tôi đã cùng "lên đỉnh" với nhau. Nhớ lại chặng đường vất vả đã qua, có thể dùng một câu để diễn tả chung cho cả đội "Mình phục mình quá"
Nóc nhà Đông Dương chân đã qua
Rừng xanh núi biếc cứ xông pha
Quyết chí rủ nhau cùng lên đỉnh
Sung sướng trải qua ... mới về nhà.
 

long1974

Xe hơi
Biển số
OF-23467
Ngày cấp bằng
4/11/08
Số km
180
Động cơ
494,840 Mã lực
HỒI X. HẠ SƠN
Quyết đi, thì cũng đã tới rồi
Chơi chán, đến lúc phải về thôi
Chặng đường xuống núi ai chờ đợi
Méo miệng nhìn nhau, cũng phải cười



Theo lời kể lại của một số người, vào những ngày nắng đẹp, từ đỉnh Fang xi pang có thể nhìn thấy thành phố Lào Cai. Còn với đội chúng tôi, hôm lên đỉnh thì trời có khá nhiều mây và sương, tuy không được chiêm ngưỡng cảnh mây như ngồi trong máy bay ngó ra cửa kính nhưng nhìn núi xanh trùng điệp mờ ảo trong mây khói cũng khá sướng mắt. Sau 20 phút vật vã, sung sướng với cái đỉnh Fang, cả đội đã thỏa mãn và đúng 9h30 bắt đầu hành trình ngược xuống núi. Mục tiêu là về trạm 2.800m nghỉ ăn trưa và sau đó làm 1 lèo xuống chân núi. Vì trèo lên Fang phải qua rất nhiều ngọn núi, phải lên dốc xuống đèo nhiều lần nên gọi là xuống núi nhưng thực ra nhiều đoạn vẫn phải leo lên. Tuy nhiên, con đường về quả là đỡ vất vả hơn rất nhiều, chỉ cần thả đều chân, xử lý tốt các địa hình khó và có sức bật, sức nhún tốt thì tốc độ đạt được rất nhanh với thời gian đỡ hơn rất nhiều. Ngược lại, những ai không quen, đi từng bước một sẽ bị hiện tường chùn chân và việc xuống núi lại là một cực hình. Một số người mang theo những đôi giày bộ đội hỗ trợ rất tốt cho quá trình bám đá leo lên, nhưng khi xuống thì lại gặp nhiều khó khăn do mũi giày cứng khiến cho mũi bàn chân bị đau. Lợi dụng lúc nàng Khuyên chưa quen cách xuống núi, tôi tăng tốc độ lăn xuống để kệ ông bạn Cường tha hồ mà xoay xở. Dù sao xuống núi cũng là sở trường của tôi qua việc thực hành nội dung đổ đèo 12 lần đi lễ Yên Tử. Có lẽ nhóm chúng tôi là nhóm khởi hành muộn nhất và leo cũng khá chậm nên chặng về này gặp rất ít người đang bắt đầu tiến về đỉnh. Tuy nhiên thỉnh thoảng cũng có gặp 1 vài nhóm xuống trước, các bạn trẻ vội tránh nhường đường như phát hiện 1 tảng đá to lăn xuống núi. Chém gió 1 chút vậy thôi, từ 2.800 lên đỉnh mất 120' đồng hồ, còn chiều ngược lại thì tôi cũng phải mất 80 phút. 10h50 tôi đã có mặt ở điểm 2,200m. Lúc này, trời bắt đầu xuất hiện những hạt mưa nhỏ. Đến 11h20 thì cả nhóm đã tụ tập đông đủ trong cái khách sạn 5 sao. Các bác Porter sửa soạn bữa trưa cho chúng tôi. Thực đơn không thịnh soạn như bữa tối hôm qua, cũng không nóng hôi hổi như bát mì tôm buổi sáng mà giống hệt bữa trưa tại điểm 2.200 ngày hôm qua, bao gồm có bánh mì, thịt hộp, dưa chuột, cà chua, pho mai và mỗi người 2 quả trứng luộc. Lúc trên đỉnh, thay bằng việc chúc mừng nhau bằng rượu thì đội chúng tôi chia sẻ niềm vui bằng Chocopie và bánh nướng của khách sạn Hà Nội. Số năng lượng ít ỏi này đã tiêu tán hết cho chặng đường về nên dù là đồ nguội thì mọi người cũng chén nhiệt tình.



12h25, lúc này ngoài trời mưa khá mau hạt, theo kinh nghiệm thì đã mưa chẳng biết bao giờ tạnh, vì vậy phương án là toàn bộ balo nhờ các đồng chí Porter gùi (vì lương thực mang theo đã giải quyết xong) còn lại cả đội mặc áo mưa xuống núi cho kịp 17h chiều có mặt tại trạm Tôn.
Nhóm đi đầu bao gồm Mr Nguyên, Cường, Khuyên và tôi. Chặng 2.200m - 2.800m được đánh giá là gian nan vất vả nhất mà chặng về lại đúng lúc thời tiết khắc nghiệt nhất nên mọi người khá lo lắng. Ông anh tôi đi trước mở đường. xúng xính trong áo mưa mỏng tôi hì hục bám theo. Tốc độ lăn của Mr Nguyên là khá tốt, nhiều khi tôi sử dụng hết công lực của mình mà không kịp, chính vì vậy, một câu hỏi trong đầu là mọi khi bác này toàn ở vị trí cuối toàn đoàn có phải là do lo lắng cho bóng hồng Lương hay không?



Lăn được 30 phút thì đến đoạn dốc dựng đứng đầu tiên mà người ta đã bắc một cái thang bằng sắt để hỗ trợ. Gặp 1 đôi vợ chồng người Nhật đã cao tuổi đang chuẩn bị trèo lên. Người vợ lịch sự hỏi tôi di chuyển xuống theo hướng nào để họ nhường đường. Lịch sự hơn, tôi đề nghị họ đứng yên tại chỗ rồi ... phi thân qua khoảng trống giữa họ. Đang thuận đà dốc, tôi cứ thế lăn xuống, hình bóng ông anh vợ lùi xa phía sau. Chạy được một đoạn nữa, gặp 1 thanh niên trẻ điển trai với mái đầu húi cua, cậu ta mỉm cười rất tươi và cùng tăng tốc chạy đua. Dùng kỹ thuật lăng ba vi bộ, tôi lách qua tiếp 1 đám đông trong khi cậu thanh niên bị chặn lại. Thực ra thì đám đông đó lại chính là đoàn của cậu bé. Tuy rồi, sức trẻ cũng hơn sức già, chẳng mấy chốc không những cậu ta đuổi kịp mà còn kéo theo 2 ông bạn nữa. Chạy nhanh thì chóng xuống sức, vì vậy khi bám sát tôi 1 quãng đường, 2 trong số 3 cậu đề nghị nghỉ. Cậu thứ 3 thì hùng hổ phản đối nói rằng: "chú ấy (ý chỉ tôi) già rồi mà chưa nghỉ, tại sao bọn mày lại đòi nghỉ". Chính vì vậy mà 4 chúng tôi tiếp tục đồng hành cho tới điểm 2.200m. Một cách rừng rộng hiện ra trước mắt, tôi nhận ra đây chính là địa điểm bắt đầu của chặng 2.200m. Như vậy, tôi đã di chuyển được qua 2 chặng. Nhìn đồng hồ là 2h đúng. Quỹ thời gian cho chặng 2 là 100' và tổng cho quảng đường từ đỉnh xuống 2.200m là tròn 180'. Kiếm 1 tảng đá to, ngồi bệt xuống sau khi đã trút bỏ khỏi người cái gì có thể cởi được. Lúc này mưa đã tạn từ lâu, cuộn tròn cái áo mưa nhét vào túi quần, cái áo dài tay thì buộc vào bụng, tôi lết chân ra 1 cái lán mua 1 chai nước và làm 1 hơi không còn 1 giọt. Một lúc sau, ông anh thôi khập khiễng xuất hiện còn hộ tống phía trước là đôi bồ câu Cường và Khuyên. Ông anh tôi nói từ lúc chia tay ở đoạn gặp vợ chồng người Nhật thì cái đầu gối của hắn bị dở chứng. Dược sĩ Khuyên và Cường cung cấp cho Mr Nguyên một số dược phẩm cần thiết để hỗ trợ cái đầu gối phản chủ. Quá 2h30', tốp cuối cùng bao gồm Lương, Quân, Mr Thiện, Mr Hùng và Tuấn Anh xuất hiện. Bốn chàng trai với 4 nụ cười bí hiểm còn cô gái thì với nụ cười .... bí hiểm hơn. Sau một hồi khai thác thông tin, thì ra 4 chàng trai kia đã khám phá và được mãn nhãn với cái gì đó trăng trắng của em Lương. Em Lương cũng phát hiện ra vụ này và lại còn thách đố là: "có chỗ còn trắng hơn nữa cơ" hehe, vì vậy 4 anh giai thay nhau bám sau cô nàng để khám phá:
Trăng trắng ẩn trong chỗ sâu sâu
Làm cho lóa mắt bốn cái đầu
Theo sát em như hình với bóng
Còn chỗ trắng hơn, em dấu đâu?



Lúc này đã tròn 15h chiều, nhóm đi đầu quyết định tiếp tục khởi hành. Căn cứ vào thời gian lăn xuống qua 2 chặng, tôi tính rằng thời gian từ trạm Tôn tới điểm 2.200m mất 2 tiếng đồng hồ thì thời gian quay về chắc chỉ mất khoảng 1 - 1,5h mà thôi. Như vậy không quá 4h30 sẽ tới chân núi, hoàn tất cơ bản chuyến đi. Khi đưa ý tưởng đó ra tranh luận với đồng chí Porter tên là Chử, hắn trả lời như đinh đóng cột: mất 2h đồng hồ. Tôi bướng bỉnh cãi: "thời gian xuống nhanh hơn chứ, lúc đi bọn tôi cũng chỉ mất 2h đồng hồ thôi". Không giải thích 1 câu, Chử repeat "kiểu gì cũng mất 2h đồng hồ"


Kệ ông anh với cái đầu gối đau nhức, tôi cùng Mr Hùng, Cường, Khuyên chống gậy nhằn nốt quãng đường còn lại. Hi vọng sẽ phá kỷ lục là 1h30' do mình tự đặt ra và chứng minh cho đồng chí Porter mình là đúng, tôi cùng Mr Hùng băm bổ phi xuống núi bỏ mặc đằng sau lời nói với của Cường: "chờ nhau ở bãi sỏi nhé". Mr Hùng, người từ đầu tới giờ theo khá sát em Lương thì lần này lại dửng dưng kệ cô nàng cho các chàng trai còn lại chăm sóc. (Chắc những cái chỗ trăng trắng cần khám phá thì Mr đã khám phá cả rồi, mục tiêu còn lại là xuống núi thôi). Chúng tôi lao khá nhanh trên những triều đồi thoai thoải, phi thân qua những thân cây to nằm chắn ngang đường. Đến 1 cây cầu bắc qua khúc sông sâu được làm trên thân 1 cây khá to thì dừng lại vì có 2 ngã rẽ, khôn ngoan là dừng lại, chứ nhầm đường theo lối Cat Cat thì có mai cũng chưa về. May mắn là có 1 đám Porter người dân tộc đi qua, và thế là cứ bám theo đuôi họ. Chừng 40' chúng tôi tới Bãi Sỏi, 1 khoảng đất trống giữa rừng già với những cây to lớn dựng thẳng đứng xung quanh. Dừng lại đợi Cường và Khuyên đồng thời tranh thủ chụp vài bức ảnh. Tôi nói với Mr Hùng: "bác thấy chưa, đi được nửa đường rồi, chỉ mất có 40' thôi". Trong lúc chờ đợi, bác Hùng gặp 1 người quen, 1 cô gái ngành y khá trẻ, họ vừa tranh thủ nhờ tôi ghi lại 1 bức hình chung kỷ niệm thì Cường và Khuyên cũng tới. Cho 2 người 5 phút nghỉ ngơi, lại thúc dục tiếp tục lên đường. Khoảng 4h 15', Mr Hùng nhận ra rằng đã sắp tới trạm Tôn và nói: chắc sẽ tới đích lúc 4h30' là cùng. Tuy nhiên, chúng tôi đã nhầm, hỏi một đám Porter đang đi tới thì họ nói còn khoảng 3 cây số nữa, đi mất chừng 1h. Hai anh em không tin, cho rằng đơn vị tính của người dân tộc khác với mình, vì quang cảnh ở đây quen lắm rồi. Zậy mà không phải vậy, cứ đi, lội qua con suối, vượt qua mấy cái sườn đồi, mồ hôi cứ thấm đẫm cái áo đang mặc mà trạm Tôn không thấy đâu. Cường và Khuyên đã bị bỏ lại phía sau, đồng hồ cũng gần 4h45h chiều, và lại một sườn đồi thoai thoải đang chờ phía trước .... Cuối cùng, khi đồng hồ chuyển sang 5h5' chiều, chúng tôi đã vượt qua lòng suối cạn cuối cùng để về bãi tập kết trạm Tôn với đôi chân rã rời trong tiếng hoan hô của 1 đám bạn trẻ ở những đội khác đã xuống núi đang ngồi đợi đồng đội trong các quán nước gần đó. Khẽ đảo mắt 1 cái, Mr Hùng dẫn tôi về 1 quán hàng ở phía dưới. Quả là ông anh có cặp mắt tinh tường, 1 em gái người Mường trắng trẻo, xinh như 1 bông hoa giữa núi rừng đang ngồi ... nướng chim. Chỉ trong nháy mắt, tôi đã làm cạn 1 lon nước ngọt còn Mr Hùng là 1 lon bia. Đang nghe hắn ca ngợi là chưa bao giờ thấy uống bia ngon như vậy thì đám bạn trẻ lại hoan hô rầm rộ, ông anh vợ của tôi xuất hiện, hùng dũng ném cây gậy đi rồi xiêu vẹo đi về phía lán mà tôi và Mr Hùng đang đợi. Bằng nghị lực, tạm quên cái đầu gối hành hạ, ông anh tôi không những cán đích thành công mà còn vượt qua đôi bạn Khuyên và Cường khoảng 10 phút đổ đèo. Cả hội tập trung ngồi uống bia và ăn thịt chim nướng. Món chim gáy rừng khá ngon và đậm đà cùng với vẻ đẹp dịu dàng của em gái chủ quán khiến cả hội vơi bớt mệt mỏi. Và khi trời xâm xẩm cùng thời gian chuyển sang 5h40', Mr Thiện, Quân, Tuấn Anh cùng người đẹp Lương cũng xuống núi. Như vậy, chúng tôi đã hoàn tất công cuộc chinh phục đỉnh Fang xi pang tương đối gian nan và đảm bảo được an toàn cho tất cả các thành viên trong đoàn. Mặc dù cho Tường - hướng dẫn viên của đoàn - giục cả đội lên xe, tất cả vẫn nán lại chạm nhau những cốc bia chúc mừng chiến thắng.



Có đỉnh núi anh chỉ leo một bận
Có đỉnh ... cả đời quyết chẳng ghé qua đâu
Còn đỉnh thân quen dẫu bạc mái đầu
Vẫn cần mẫn lên rồi lại xuống
 

long1974

Xe hơi
Biển số
OF-23467
Ngày cấp bằng
4/11/08
Số km
180
Động cơ
494,840 Mã lực
HỒI KẾT.
Đã một lần rồi ... có hết ngu
Phỏm đã đủ quân vẫn chửa ù
Có kẻ hai lần ngu chưa đã
Vẫn hẹn lên Fang ... lần nữa ngu
6h kém buổi chiều 3/9, sau 2 ngày mệt nhọc, cả đội thảnh thơi trên chiếc xe 16 chỗ quay về Sapa. Lại những con đường ngoằn nghoèo, những mảnh ruộng bấc thang và xa xa phía sau là những ngọn núi mà 18 đôi chân vừa chinh phục. Về tới khách sạn, cả đội bùi ngùi chia tay em Lương. Dù chỉ 2 ngày quen biết nhưng dù sao cũng có nhiều kỷ niệm và cái quan trọng là đã cùng nhau "lên đỉnh". Cả đội cùng thống nhất hủy bữa cơm tại khách sạn. Sau khi phân chia phòng, hẹn nhau đúng 19h sẽ có mặt tại sảnh để đi thưởng thức món lẩu cá hồi của Sapa. Hai ngày giời không tắm, đóng mình trong 1 bộ quần áo khô cứng vì mồ hôi, ai lấy đều nhanh chóng gửi theo làn nước những cặn bã khó chịu của quá chinh leo Fang. Đúng 19h đã có mặt ở sảnh nhưng rồi cũng phải mất 20 phút mới tập hợp được đông đủ bà con. Toản, chàng trai có body lực sĩ sậy sợ mọi người đau chân lên đã cẩn thận gọi trước 3 cái xe máy, cộng thêm xe của cậu ta, mỗi xe chở 2 người vượt qua con dốc và dừng chân tại khu ẩm thực đêm náo nhiệt. Phải nói, khu ẩm thực này hoành tráng hơn cả về quy mô lẫn kiến trúc so với mấy cái quán ở phố Cấm Chỉ. Tấp nập người, đèn đuốc sáng chưng, zai gái dân tộc trong bộ đồ truyền thống với các khí cụ của núi rừng người thì ngồi, người thì biểu diễn phục vụ du khách trong các hàng quán trông rất là vui mắt. Đoàn chúng tôi tiến vào và chọn 1 nhà hàng cuối khu ẩm thực. Kê 2 cái bàn tre thấp như bàn Nhật và xếp mấy cái bồ đoàn bằng vải, cả hội quây quần ngồi lại chờ đón món lẩu cá hồi Sapa trong cái lạnh 12oC. Lạnh như thế này mà uống rượu với lẩu cá và chém gió sau 2 ngày vất vả thì còn gì bằng. Toản có nhã ý mời mọi người nếm thử món rượu ngô đặc trưng của Sapa. Phải nói là rượu khá nặng, nồng nồng mùi rượu ngô đặc trưng. Bà con nhăn mặt và ai cũng vội dung hòa bằng những chai bia Hà Nội "nhỏ nhưng là đẳng cấp". Thật không may, cá Hồi hôm nay đi chơi, chỉ có cá Tầm ở nhà phục vụ các bác nên đoàn chẳng có cơ hội lựa chọn nào khác. Trong lúc đợi món cá Tầm nướng và món lẩu cá Tầm, đành xoa dịu cái dạ dày nóng bỏng men rượu ngô bằng 2 đĩa lạc rang.



Cái thằng tôi lễ phép xin phép 3 ông anh đáng kính cùng vị trưởng đoàn có tận những 2 cái răng khểnh rất duyên để tổng kết chuyến đi và bình bầu chiến sĩ thi đua. Ý kiến đưa ra và ai cũng thán thành là em Khuyên là thành viên suất xắc nhất đoàn, là phụ nữ leo Fang đã kinh rồi, lại còn cán đích đầu tiên thì còn trên cả suất xắc. Phần thưởng cho cô nàng là món thịt cóc được chế biến theo kiểu thất ngôn tứ tuyệt:
Đêm qua trằn trọc giấc chẳng yên.
Có phải lạ giường ngủ chẳng quen.
Đêm thu se lạnh rừng sương khói
Xưởng gỗ xung quanh cứ kéo rền.



Hì hì, chuyện là thế này, đêm qua trong cái khách sạn 5 sao, em Khuyên không thể ngủ được vì tiếng ngáy, mà bắt đầu, to nhất cũng dai dẳng và ấn tượng nhất của anh chàng Đ' actannhang Quân. Quân có vẻ không phục và đưa ra ý kiến Mr Hùng mới là số 1 về khoản ... ngáy. Nếu là xưởng gỗ, Mr Quân ví von, thì Mr Hùng mới là chủ xưởng, còn Quân chỉ là thợ ... Cả thôi. vì vậy mới có thơ rằng:
Chủ xưởng, thợ cả ai hơn ai
Xem ra thợ cả mới anh tài.
Chủ tay năm ngón vung ra chỉ
Thợ mới gù lưng ... kéo gỗ dài



Bữa rượu tối nay mới thực sự thoải mái, hôm qua 1 phần rượu ít, một phần giữ sức để tiếp tục hành trình, còn hôm nay, khi đã thành công rồi thì chẳng ai có thể hoãn cái sự sung sướng đó lại. Thế mới biết, cuối chợ ẩm thực kín gió, mà vẫn cứ chém gió được ào ào, tài thật.
Ở đời ta có ngại cái chi
Khó có bằng giời ... sợ cái gì
Gió tuy chẳng có vung tay chém
Gió lại ào ào, vỡ cả ly (chém mạnh quá, ly rượu còn bể ạ)
Món cá tầm cùng đặc sản susu Sapa khá ngon. Mọi người chén và chém tích cực. Rượu tuy nặng, tuy nồng nhưng cũng hết. nhìn nhanh thì cũng gần 10h rồi. Thôi, về đi nghỉ vì theo chương trình ngày mai còn có chuyến thăm quan bản Cat Cat và ăn cơm cùng đồng bào dân tộc. Cường hộ tống Khuyên về khách sạn. Tuấn Anh cũng có vẻ mệt mỏi, còn 3 bô lão chưa có râu thì rủ nhau đi bàn công chuyện. Đoạn này khả nghi lắm, nhưng họ cắt đuôi nên tôi chẳng biết họ đi đâu và làm gì, thôi đành ghi chép lại theo lời của họ. Đây là lời dạy bảo vàng ngọc của ông anh vợ:
Thôi nhé các chú về nghỉ đi
Anh bận công chuyện, có mấy khi
Lượn tắt về ngang mình anh biết.
Mau về khách sạn mà ngủ khì.



Khu ẩm thực ở ngay gần quảng trường có lát đá hình ngôi sao. Chỉ còn tôi và Quân, hai đứa rủ nhau lang thang xuống quảng trường hi vọng tối thứ 7 sẽ được thưởng thức không khí chợ tình nhưng rồi sớm thất vọng. Chợ tình đâu chẳng thấy, chỉ thấy dám dân tộc nhí lượn lờ, múa khèn và .... xin tiền. Thôi, đành về khách sạn cho lành. Tuy nhiên, không hiểu vì đường xá không quen hay vì men rượu mà 2 thằng đi bộ tới tỉnh cả rượu mà vẫn lạc đường đành phải gọi xe ôm chở về khách sạn.



Về khách sạn, chui vào chiếc giường ấm êm, nhớ lại tình trạng đêm qua trong cái túi ngủ hôi rình, lại nhớ tới chi tiết mọi người ngủ dậy trêu nhau, chẳng là vì ông anh tôi được phân công nằm cạnh nàng Lương, bà kon thắc mắc là trái dấu có hút nhau không? em Lương thì bảo mở sẵn khóa túi ngủ, ông anh tôi thì bực bội vì ... túi ngủ quá bé. Vì vậy mới có chuyện phàn nàn và kiến nghị với hướng dẫn viên nên thiết kế ... túi ngủ đôi:
Ở đời cái chi chẳng có đôi
Giá túi ngủ to .... đã xong rồi
Cơ hội trời cho mà chẳng đặng
Có sẵn thịt gà lại ... thiếu xôi.



Một giấc ngủ ngon sau một chặng đường vất vả. Sáng bảnh mắt, lơ ngơ tỉnh giấc, nghe tiếng mưa ào ào, sướng đến ... tê người. Sướng vì mưa như vậy sẽ ... không có cơ hội xuống bản Cat Cat mà ở nhà ngủ. Coi như trời giúp mình ... hạ quyết tâm. Nằm rốn thêm lúc nữa, đúng 8h thì chui xuống tầng 1 thưởng thức buffe. Thấy 3 ông lão (Mr Nguyên, Mr Hùng, Mr Thiện) đã chén được 1 nửa số thực phẩm ở các bàn rồi (hình như còn chén hết cả 1 chảo cơm rang trứng to tướng, vì bữa trước thấy có cơm rang còn bữa này thì chẳng thấy đâu cả). Đám thiếu niên (Quân, Tuấn Anh, tôi) thì vừa có mặt còn Cường và Khuyên thì 1 lúc sau mới xuất hiện. Ngồi ngắm mưa núi rừng, bữa sáng thêm ngon. Đúng là trời phật phù hộ, nếu trận mưa này đến sớm 1 ngày thì đội của tôi hôm qua lĩnh đủ, hôm nay mới mưa, không mệt, lại còn cơ hội chém gió khi cho rằng "giá hôm qua mưa thì hay biết mấy, mới có cơ hội để thi triển toàn lực chứ leo Fang mà mưa thuận gió hòa thì chán quá"
Bữa sáng xong, kệ ai làm gì thì lam, tôi lại chui vào ngủ, trong giấc ngủ, tôi mơ thấy mình không phải vừa chinh phục đỉnh Fang mà là đỉnh .... Everest. Các cụ nói chẳng sai: đứng núi này trông nui nọ. Và cái giấc mơ chinh phục Everest đó cũng chỉ kéo dài đúng có 2h30'. Vì đúng 11h30 Quân đã dựng dậy để đi ăn trưa (dù bữa sáng vẫn còn nguyên trong bụng). Lúc này mưa đã tạnh, cả đám tản bộ dọc theo con dốc, rồi lại xuống 1 con dốc. Lang thang 1 hồi thì cũng tới nhà hàng mà Toản đặt sẵn. Nhà hàng nhỏ nhắn, xinh xắn trông như 1 gian hàng ở khu phố cổ. Ngồi trong nhà hàng ngó ra ngoài, đập vào mắt mọi người là tấm Pano: Ok, là đàn ông phải biết. He he, có vẻ bất bình đẳng nhỉ, tại sao phụ nữ lại không cần biết cái này nhỉ? đây đó có ý kiến bất bình.
Chỉ nam biết thôi nữ tò mò
Cái chi be bé lúc lại to
Cái này lũ trẻ con cũng biết
Cứ thổi gió vào, bóng sẽ to
Trong nhà hàng có treo mấy bức ảnh khá đẹp về phong cảnh Fang xi Pang. Thấy mọi người trầm trồ, chủ quán hớn hở chạy ra giới thiệu đây là những bức ảnh của một nhiếp ảnh gia nổi tiếng (nhưng tôi không biết), những bức ảnh này là ảnh thật, và chỉ mình anh ta có. Nghe vậy, tôi rút ngay cái N8 ra copy lại, có nghĩa là bây giờ tôi cũng có rồi, đừng có chém với các cao thủ nữa nhé.




(Ảnh này copy lại bằng N8) :D
Ăn cơm xong, mọi người tùy nghi di tản với cái hẹn 4h rời khách sạn về Lào Cai. Tuấn Anh thì muốn dạo phố, chỉ còn tôi và Quân quyết tâm đi khám phá dịch vụ nổi tiếng là tắm lá thuốc dân tộc dao đỏ. Chẳng biết đỏ hay trắng, chỉ hi vọng tắm lá thuốc sẽ giúp cơ thể với đôi chân rã rời của mình hồi phục được chừng nào hay chừng đó. Lang thang cho tiêu cơm, hai đứa cũng tìm vào được 1 địa chỉ bán thuốc và tắm lá thuốc của người dao đỏ. Cô bé ở quán không hiểu có phải dân tộc dao đỏ hay không, nhưng rất trắng trẻo, còn khoác trên mình bộ đồng phục học sinh trung học. Cô bé giới thiệu ở đây có dịch vụ xông hơi và tắm lá thuốc người dao. Xông hơi thì các anh nên thử, vì về Hà Nội không có kiểu này đâu.

(Cabin xông hơi đây ạ)

Nghe bùi tai, sau khi uống cạn chén thuốc dân tộc, 2 anh Kinh thò cổ vào xem xông hơi thế nào. Một căn phòng chừng 8m2, kê được 2 cái cabin xông hơi và 2 cái bồn tắm bằng gỗ. Quả thực, cái cabin xông hơi khá đặc biệt. Nó trông giống như cái tủ chứa các pharaong Ai Cập cổ đại sau khi về thế giới bên kia. Người xông hơi đầu tiên sẽ ngồi vào đó, đóng nắp lại, và thò cái đầu ra. Có thể điều chỉnh nhiệt độ theo sức chịu đựng của mình. Trước khi vào phòng xông, cô bé dặn không được quá 20', nếu không thì người sẽ rất mệt. Xông được chừng 10', không chịu được hơn, tôi chui vào bồn tắm đầm mình như 1 con trâu. Cũng chỉ 10' sau lại phải chui ra vì ngấm lá thuốc, do không quen nên khá mệt. Màn cuối cùng là massage chân. Tuy nhiên, đôi chân cơ căng cứng của tôi do leo núi đã không thể chịu đựng được mấy cái đấm của núi rừng. Vì vậy mà sớm đầu hàng. Tuy nhiên, sau 10' nghỉ ngơi, thấy sức khỏe được hồi phục đáng kể.
Trên đường về khách sạn, 2 thằng lại chui vào 1 quán coffe gần đó vì thấy view khá đẹp. Ngồi ở phía sau có thể tha hồ ngắm quang cảnh của núi rừng Sapa, với những dãy núi như đang hờ hững khoác những mảnh voan bằng mây, xa xa là những thửa ruộng bậc thang xanh rì. Gần tới 4h, về khách sạn thôi, chia tay Sapa, lòng cũng chẳng thấy mấy bồi hồi vì đang thèm về thành phố.


(Bồi hồi sắp phải rời xa ...)
Rứa là hết chiều ni anh xa mãi
Chia tay em ... trở lại với thủ đô
Nhớ em nhiều, nồng nàn vị rượu ngô
Tính hờn dỗi lúc chợt mưa chợt nắng

Đến với em anh một lòng say đắm
Chinh phục em, anh nào ngại gian nan
Cũng vì em, một sinh khí ngập tràn
Lên tới đỉnh, gà gặp mưa rũ rượi

Vì tình yêu, lý do anh tìm tới
Thỏa mãn rồi, chào bé anh về đây
Đợi anh nhé, gửi ước hẹn trong mây
Sẽ quay lại, anh ngu thêm lần nữa.


16h10, Tưởng đưa chúng tôi trở lại Lào Cai. Không giống lúc đi, lúc về trời sáng, tha hồ vừa lắc lư theo đường cua tay áo, vừa tranh thủ ngắm lần nữa Sapa với núi rừng trùng điệp, màu xanh bao la, sương mờ huyền bí và những thửa ruộng bậc thang đặc trưng. Gần 1 tiếng sau, chúng tôi đã tới nhà ga Lào Cai. Dù bụng chưa đói nhưng vẫn phải vào ăn bữa cơm chiều cuối cùng trong chương trình. Ăn xong, trong khi trưởng đoàn và thư ký Khuyên đi mua nước và đồ ăn nhẹ buổi tối thì bà con tranh thủ mua ít trái cây về làm quà. Đặc sản gồm có táo mèo, lê và đào. Mỗi người tranh thủ một ít làm quà, tuy nhiên khi lên tàu mới biết người bán lưu động trên tàu còn bán rẻ hơn nhiều (cân có đủ hay không thì là chuyện khác). Sau khi đổi được chiếc vé khác chuyến với chi phí 50k, 6h15, 8 người lệ khệ hành lý tiến vào nhà ga, nhưng rồi lại phải xếp hàng vì ga không mở đúng giờ quy định. Nhưng chờ đợi cũng có 1 cái hay, nhàn cư vi bất thiện, cả hội ngắm nghía và phát hiện ra 1 chi tiết rất nực cười, đó là nhà ga có dòng chữ hiện ra trên bảng điện tử treo ở vị trí trang trọng nơi cửa vào mà ai cũng nhìn thấy trong lúc rảnh rỗi: "Xin Trân Thành Cảm ơn". Đúng là:
Chân nào mà cũng chẳng là chân
Miễn cứ bon bon ... ta bất cần
Đứa nào soi quá cho ở lại
Tha hồ bình loạn "chân" hay "trân"


(Nói có sách, mách có ... ảnh ợ)

Nhà ga mở cửa muộn nhưng chạy rất đúng giờ. 16h50, đoàn tàu rùng mình rồi lừ lừ lao về phía nam. Tôi nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí trên tầng 3, Tuấn Anh thì "còn trẻ mà lưng đã còng" nên chiếm 1 vị trí cô độc ở toa bên tuyên bố với mọi người là đi ngủ sớm. Quân không tin, sau khi thám thính về kể lại khoang bên có 2 em rất xinh, vì vậy anh chàng phải ở lại làm hiệp sĩ bảo vệ. Cường mất tích, chẳng là chiếc vé đổi chuyến lại ở cách đây 2 toa tàu, trưởng đoàn đành hi sinh thân mình cho các đồng chí còn lại được tụ tập một chỗ. Nhưng cũng chỉ nửa tiếng sau, anh chàng lại lần mò được về vị trí tập kết để hội họp cùng đồng đội.....
4h30' sáng ngày 5/9, chuyến tàu đêm lại đưa trả chúng tôi về Hà Nội. Những cái bắt tay bùi ngùi và lời ước hẹn sẽ có buổi gặp gỡ để tiếp tục ... chém gió sau 2 tuần nữa. Trở về với thủ đô thân yêu, chúng tôi hoàn tất trọn vẹn công cuộc chinh phục Fang xi pang khá nhiều khó khăn và đầy kỷ niệm.
Tháng 9 năm 2011
 

Takeshi

Xe tải
Biển số
OF-71592
Ngày cấp bằng
27/8/10
Số km
306
Động cơ
429,710 Mã lực
Nơi ở
Thanh Xuân - HN
Giọng văn của cụ rất hay. Mời cụ 1 ly :D
 

long1974

Xe hơi
Biển số
OF-23467
Ngày cấp bằng
4/11/08
Số km
180
Động cơ
494,840 Mã lực
MỘT SỐ CẢM NHẬN SAU VỤ LÊN ĐỈNH FANGXIPANG

FANG XI PANG
I. TRẠM TÔN (*)
Vì sao tên gọi cái trạm Tôn
Cửa Hoàng Liên Sơn khu bảo tồn
Đón lũ đua đòi học làm khỉ
Bỏ bao công sức quyết trèo non
(*): Điểm xuất phát
II. BÃI SỎI (**)
Bãi sỏi đây roài nghỉ xả hơi
Hành xác hay là được đi chơi
Vượt núi bằng rừng cây cùng cối
Phía trước đỉnh cao vẫn gọi mời
(**): Điểm nghỉ dừng chân giữa trạm Tôn và điểm 2200m
 

long1974

Xe hơi
Biển số
OF-23467
Ngày cấp bằng
4/11/08
Số km
180
Động cơ
494,840 Mã lực
III. ĐIỂM 2200
Hai ngàn hai trăm mét đây rồi
Mới chẳng khởi đầu đã tụt hơi
Bánh mì trứng muối sao ngon thế
Suối lạnh tê người toát mồ hôi

IV. ĐIỂM 2800
Lết cả buổi chiều mới tới nơi
Khập khiễng chân đi miệng vẫn cười
Chào HAI NGÀN TÁM em đẹp thế
Trúc mướt mây mờ lạnh tê người.
 

long1974

Xe hơi
Biển số
OF-23467
Ngày cấp bằng
4/11/08
Số km
180
Động cơ
494,840 Mã lực
V. CƠM TỐI TẠI ĐIỂM 2800 - GÀ LEO FANG XI PANG
Ở xuôi cứ thích mòn gà đồi
Dai dai thịt ngọt chén cùng xôi
Gà făng leo núi dai gần chết
Tay sái răng long đổ mồ hôi.

VI. LỬA TRẠI
Đêm rừng sương lạnh chẳng ánh sao
Tứ phía xung quanh gió thét gào
Ánh lửa bập bùng hồn ấm lại
Rượu nồng vui hát giữa non cao
 

long1974

Xe hơi
Biển số
OF-23467
Ngày cấp bằng
4/11/08
Số km
180
Động cơ
494,840 Mã lực
VII KHÁCH SẠN (ĐIỂM 2.800)
Khách sạn năm sao lợp mái tôn
Tới tận nửa đêm chẳng hết ồn
Phục vụ tại giường mì tôm sáng
Nước suối pha trà đời thật xôm

VIII. GIẤC NGỦ ĐÊM
Đêm qua trằn trọc giấc chẳng yên
Có phải lạ giường thức cả đêm
Trời thu se lạnh rừng sương giá
"Xưởng gỗ" xung quanh cứ kéo dền
 

long1974

Xe hơi
Biển số
OF-23467
Ngày cấp bằng
4/11/08
Số km
180
Động cơ
494,840 Mã lực
IX ĐƯỜNG TỚI ĐỈNH VINH QUANG
Còn chặng nữa thôi cố lên nào
Khởi hành khi núi vẫn chiêm bao
Lên lên xuống xuống bao lâu nữa
Ồ đã tới nơi, tưởng thế nào

X. ĐỈNH FANG XI PANG
Mũ chóp đội đầu đứng chênh vênh
Nhiều kẻ đứng quanh sợ ngã kềng
Lắm kẻ ngu ngơ leo tới đỉnh
Xuống núi tự hào chẳng phải khênh
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top