Em chia sẻ hoàn cảnh nhà em để cụ thấy :
Có 1 con em gái năm nay cũng 27 rồi, nói hư thì không hẳn nhưng nó như con thần kinh. Cũng chỉ vì lười và bướng nên giờ cả nhà em cũng đang bế tắc vs nó.
Cv :
chưa bao h có bạn trai chứ đừng nói yêu. Lầm lỳ, hầu như câm. Bảo gì làm nấy, mà đã giao việc cho nó thì yên tâm về chất lượng. không ngại việc nhưng cực ngại nghĩ, ngại nói, cùn, ko chịu thay đổi.
tốt nghiệp loại giỏi kế toán học viện tài chính. Ra trường em nhờ đứa bạn xin cho học việc ở 1 cty với dự tính 3-6 tháng sau đc kt trưởng kèm cặp thì nó cứng sẽ xin đi làm chỗ khác. Sau đó cty này thua lỗ gần như phá sản, nợ lương tùm lum bà kt trưởng nghỉ mấy năm rồi… hàng tháng nó trả lương 7tr nhưng…. Nợ lại 1 nửa (nghĩa là thực lĩnh hàng tháng loanh quanh 3.5-4tr). Ấy vậy mà con trời đánh nhà em nó vẫn lỳ mặt ở đấy làm đến gần 4 năm nay rồi. Nói nặng nói nhẹ chỉ thiếu cầm chổi phang vào mặt thôi nó cứ “dự định” nhưng 3 năm rồi không đi xin việc chỗ khác cứ lỳ mặt ở đó thôi. Ngoài ra thì nó làm cái gì cũng phải lâu bằng 2 lần người khác…
Bố mẹ e bảo hay mua cho nó cái nhà cc rồi mặc xác nó. Em thì bảo không, kệ, tiền ông bà cứ bỏ đấy. Cần thì e cũng mua cho nó cái nhà loanh quanh 2t đc. Nhưng không cho gì hết nếu nó cứ thế. Từ 3 năm nay em cắt hết trợ cấp mua xắm. Xe máy tự mua (vẫn vay nợ nửa cái xe) nó ở cùng em, sỹ lắm, bảo nộp tiền ăn 3tr/tháng nhưng có khi nợ nửa năm đóng 1 thể… vừa rồi em bắt đóng cứ mùng 5 hàng tháng. Nói thẳng luôn tao không cần cái này. Coi như đóng đó khi nào mày hoạn nạn lấy ra mà dùng. Nhưng phải đóng cho có trách nhiệm…
Thực sự em cay lắm, bằng giỏi trường tài chính mà đi làm 4 năm rồi: tiền không có - bạn không có - mục tiêu không có - mơ ước không có…. Tất cả chỉ vì lười nghĩ, lười thay đổi và bướng…. Có thể nó cách em chục năm tuổi nên suy nghĩ khác. Nhưng em thấy sống kiểu ấy thực sự chả khác nào chết từ năm 20 tuổi mà mãi chả đem chôn đc