- Biển số
- OF-303105
- Ngày cấp bằng
- 28/12/13
- Số km
- 1,662
- Động cơ
- 317,664 Mã lực
Câu chuyện em kể, có thể nhiều cụ đã biết, vì trước khi đi mua cũng đã tham khảo ý kiến các cụ trên diễn đàn này, tuy nhiên qua trải nghiệm thực tế của em, em xin được kể lại để cụ nào có nhu cầu thì rút kinh nghiệm của em cho đỡ mất thời gian ạ.
Chuyện là mẹ em vốn bị đau dạ dày lâu năm, ăn uống kiêng khem vất vả, có người mách cho uống thuốc Bình Vị Nam của bệnh viện quân y 354 chỗ Đốc Ngữ. Tính em vốn cẩn thận nên em cũng tìm hiểu trước về bài thuốc này trên mạng, qua diễn đàn OF em thấy nhiệu cụ cũng đã dùng và có phản hồi tốt, tuy nhiên có cụ cũng phản hồi là uống không hiệu quả. Thế là em quyết định đi mua cho mẹ em uống thử, dù sao cũng là thuốc nam, lành tính. Trước khi đi em đã được cảnh báo về cách bán thuốc này hơi oái oăm của viện 354 nên cũng chuẩn bị qua tâm lý.
Lần thứ nhất, em sắp xếp thời gian qua viện lúc 9 rưỡi sáng, hỏi bảo vệ thì được chỉ về phía quầy thuốc, em bước vào thì có 2 nhân viên đang ngồi gác chân xem điện thoại, thấy phía sau có 1 thùng đầy thuốc Bình Vị Nam, em đã sướng vì tưởng mua dễ thế. Nhưng khi vừa hỏi mua xong thì 2 em ấy chỉ đường đi ra sau nhà xếp hàng. Em vòng ra sau thì thấy khoảng hơn trăm người xếp hàng rồng rắn chờ mua thuốc ở 1 cửa riêng, cửa này chỉ bán đúng loại thuốc ấy. Em cũng đứng vào xếp hàng, vừa chờ vừa hóng chuyện hỏi xem tác dụng của thuốc. Theo quy định ở viện mỗi người chỉ được mua tối đa 3 gói, nhưng khi em chờ đến 10h15 thì phía trên nói vọng xuống "hết thuốc rồi, mỗi người được mua 2 gói thôi" Em cố chờ thêm 15p nữa thì viện thông báo hết thuốc, mọi người ngày mai quay lại mua tiếp. Thế là lần đầu tiên đi mua em tay trắng đi về.
Ngày hôm sau em rút kinh nghiệm, bố trí đến từ 8h, lúc em đến thì cũng đã có khoảng 50 người xếp hàng rồi, lần này em đã biết thủ tục nên đứng thẳng vào hàng luôn, không chạy lung tung nữa. Em chờ đến 9h kém 15 thì cũng đến lượt mình. Điều kiện để được mua thuốc là phải trình chứng minh thư hoặc hộ chiếu, em nhân viên cầm chứng minh thư của em soi soi liếc liếc nhìn đúng cái nốt ruồi nhận dạng trên mặt em rồi hỏi:
- mua thuốc lần đầu à?
Em gật đầu. Thế là em ấy đưa chứng minh thư của em cho 1 cậu trẻ trẻ ngồi nhập số vào máy tính. Sau khi nhập số xong, em được phát 1 cuốn sổ y bạ và sang quầy tiếp theo mua thuốc, như em đã nói mỗi người được mua tối đa 3 gói, mỗi gói 100 viên. Giá 60.000d/gói
Kết thúc lần đi mua thuốc thứ 2
Mẹ em uống thấy cũng có vẻ khả quan, ngày uống 10 viên, 20 ngày sau đã uống đến gói thứ 3 nên em lại bố trí đi mua lần nữa.
Lần thứ 3 em đến lúc 8h kém 15, đến 8 rưỡi thì đến lượt mua. Trình sổ y bạ lần trước và chứng minh thư ra, em nhân viên mở sổ nhìn xong trả lại em luôn:
- Chưa đến lượt mua, 1 tháng mới được mua 1 lần, 10 ngày sau anh quay lại.
Em ngớ cả người, thế là lại quay về tay trắng.
Hôm sau em mang cái chứng minh thư cũ 9 số của em đi, thủ tục thì vẫn như vậy, xếp hàng, chờ 1 tiếng, đưa chứng minh thư, soi nhận dạng, nhập hồ sơ, bán thuốc. Và em lại mua được 3 gói thuốc mới.
Câu chuyện của em đến đây là hết, em không dám đưa ra nhận xét đánh giá gì, chỉ thấy là ngay giữa lòng thủ đô, tại 1 bệnh viện lớn mà dân mua thuốc khổ quá, em ở Hà Nội còn đơn giản, các cụ các bác ở quê muốn mua thì không biết vất vả thế nào
Chuyện là mẹ em vốn bị đau dạ dày lâu năm, ăn uống kiêng khem vất vả, có người mách cho uống thuốc Bình Vị Nam của bệnh viện quân y 354 chỗ Đốc Ngữ. Tính em vốn cẩn thận nên em cũng tìm hiểu trước về bài thuốc này trên mạng, qua diễn đàn OF em thấy nhiệu cụ cũng đã dùng và có phản hồi tốt, tuy nhiên có cụ cũng phản hồi là uống không hiệu quả. Thế là em quyết định đi mua cho mẹ em uống thử, dù sao cũng là thuốc nam, lành tính. Trước khi đi em đã được cảnh báo về cách bán thuốc này hơi oái oăm của viện 354 nên cũng chuẩn bị qua tâm lý.
Lần thứ nhất, em sắp xếp thời gian qua viện lúc 9 rưỡi sáng, hỏi bảo vệ thì được chỉ về phía quầy thuốc, em bước vào thì có 2 nhân viên đang ngồi gác chân xem điện thoại, thấy phía sau có 1 thùng đầy thuốc Bình Vị Nam, em đã sướng vì tưởng mua dễ thế. Nhưng khi vừa hỏi mua xong thì 2 em ấy chỉ đường đi ra sau nhà xếp hàng. Em vòng ra sau thì thấy khoảng hơn trăm người xếp hàng rồng rắn chờ mua thuốc ở 1 cửa riêng, cửa này chỉ bán đúng loại thuốc ấy. Em cũng đứng vào xếp hàng, vừa chờ vừa hóng chuyện hỏi xem tác dụng của thuốc. Theo quy định ở viện mỗi người chỉ được mua tối đa 3 gói, nhưng khi em chờ đến 10h15 thì phía trên nói vọng xuống "hết thuốc rồi, mỗi người được mua 2 gói thôi" Em cố chờ thêm 15p nữa thì viện thông báo hết thuốc, mọi người ngày mai quay lại mua tiếp. Thế là lần đầu tiên đi mua em tay trắng đi về.
Ngày hôm sau em rút kinh nghiệm, bố trí đến từ 8h, lúc em đến thì cũng đã có khoảng 50 người xếp hàng rồi, lần này em đã biết thủ tục nên đứng thẳng vào hàng luôn, không chạy lung tung nữa. Em chờ đến 9h kém 15 thì cũng đến lượt mình. Điều kiện để được mua thuốc là phải trình chứng minh thư hoặc hộ chiếu, em nhân viên cầm chứng minh thư của em soi soi liếc liếc nhìn đúng cái nốt ruồi nhận dạng trên mặt em rồi hỏi:
- mua thuốc lần đầu à?
Em gật đầu. Thế là em ấy đưa chứng minh thư của em cho 1 cậu trẻ trẻ ngồi nhập số vào máy tính. Sau khi nhập số xong, em được phát 1 cuốn sổ y bạ và sang quầy tiếp theo mua thuốc, như em đã nói mỗi người được mua tối đa 3 gói, mỗi gói 100 viên. Giá 60.000d/gói
Kết thúc lần đi mua thuốc thứ 2
Mẹ em uống thấy cũng có vẻ khả quan, ngày uống 10 viên, 20 ngày sau đã uống đến gói thứ 3 nên em lại bố trí đi mua lần nữa.
Lần thứ 3 em đến lúc 8h kém 15, đến 8 rưỡi thì đến lượt mua. Trình sổ y bạ lần trước và chứng minh thư ra, em nhân viên mở sổ nhìn xong trả lại em luôn:
- Chưa đến lượt mua, 1 tháng mới được mua 1 lần, 10 ngày sau anh quay lại.
Em ngớ cả người, thế là lại quay về tay trắng.
Hôm sau em mang cái chứng minh thư cũ 9 số của em đi, thủ tục thì vẫn như vậy, xếp hàng, chờ 1 tiếng, đưa chứng minh thư, soi nhận dạng, nhập hồ sơ, bán thuốc. Và em lại mua được 3 gói thuốc mới.
Câu chuyện của em đến đây là hết, em không dám đưa ra nhận xét đánh giá gì, chỉ thấy là ngay giữa lòng thủ đô, tại 1 bệnh viện lớn mà dân mua thuốc khổ quá, em ở Hà Nội còn đơn giản, các cụ các bác ở quê muốn mua thì không biết vất vả thế nào