[Funland] Em được chữa khỏi liệt dây thần kinh số 7 chỉ bằng 1 chai thuốc của 1 mợ OF xinh đẹp tuyệt trần

Trạng thái
Thớt đang đóng

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,965
Động cơ
468,564 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Năm ngoái Mị có xem một chương trình TV của Úc. Một phóng sự điều tra qua camera giấu kín về việc nhân viên viện dưỡng lão bạo hành các cụ già. Phải nói là cực kỳ phẫn nộ và thương cảm. Các cụ bị đánh đập, bị xỉ vả, bị tra tấn và chế giễu. Sự việc bắt đầu từ một cô con gái đến thăm mẹ và nghe mẹ kể về việc bị bạo hành. Cô lén cài camera và phát hiện sự thật kinh hoàng khi mẹ cô bị hai nhân viên đánh đập và chế giễu. Cô đem cuốn băng cho nhà báo xem và họ bắt đầu thực hiện các phóng sự điều tra một số viện dưỡng lão. Khi bộ phim phóng sự được chiếu công khai đã tạo nên một làn sóng phẫn nộ trong nước. Người nhân viên bị đuổi việc và bị đưa ra xét xử nhưng cái án nhẹ hều.

Cả cuộc đời bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu của cải tài sản rồi lúc vào viện dưỡng lão cũng chỉ có thế này. Vợ không, con không. Hoàn toàn cô đơn và trơ trọi.

D06521EF-EABE-41FB-A385-B8F5BE9E94ED.jpeg
 

trungunimor

Xe buýt
Biển số
OF-616641
Ngày cấp bằng
18/2/19
Số km
633
Động cơ
148,688 Mã lực
Nơi ở
Đồng nai
Quay lại món riềng muối dưa, mợ Thái y hay lão Chã cho em hỏi, riềng như này muối dưa được không hay là già quá ạ? Vì em nghe mợ Thái y bảo riềng non :) em nhờ mua họ toàn bán riềng già ;)) mà trồng thì nó chưa lên để em đào lên muối dưa, đợi dài cổ :)
received_285327054488263.jpeg
Giã nhỏ làm riềng mật ong.
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,965
Động cơ
468,564 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Đến bữa ăn, nhân viên bê suất cơm vào rồi vực cụ ngồi dậy. Phần khớp háng cụ đã cứng, một nửa người cụ đau đến bại cánh tay. Cụ rên rỉ cố ngồi lên rồi lại chực đổ xuống. Cụ rên lên hoảng hốt và đầy đau đớn muốn nằm xuống. Nhân viên lại xốc cụ lên, đẩy cái bàn cơm trước mặt cụ và bảo chúng em: ông ấy sẽ ổn thôi. Nói rồi anh ta đút lấy lệ 1 thìa súp vào miệng ông cụ rồi hỏi: ông tự ăn được không. Sau đó anh ta tất tả rời đi. Cụ run rẩy cầm thìa lên. Bọn Mị muốn bón cho cụ ăn nhưng cụ rất tế nhị không muốn nhờ vả, cụ tự xúc 1-2 thìa rồi nằm xuống bảo cậu no rồi. Mị đưa cho cụ 1 nắm việt quất, cụ ăn rồi bảo lâu rồi mới ăn quả này.

15 phút sau nhân viên quay lại, không cần nhìn xem đĩa thức ăn còn nguyên hay vơi, anh ta lẳng lặng thu dọn rồi mang đi.

Bọn Mị ngồi lại mát xa cho cụ một lúc rồi cũng đến lúc phải chia tay. Bác Tây rưng rưng nước mắt bảo Mị chắc lần này tôi gặp cậu tôi cũng là lần cuối. Không biết lần sau có dịp quay lại còn được gặp cậu nữa không? Thế đó. Cả người khoẻ mạnh và người ốm yếu đều bất lực. Nhớ ngày Mị đưa bác về quê tập vật lý trị liệu, Mị và bác cũng đến thăm mẹ bác ở một viện dưỡng lão chính phủ. Phải nói mẹ bác rất may mắn được ở trong một viện dưỡng lão mà các nhân viên ở đây rất tận tình. Bà cụ lúc ấy đã lẫn không còn nhớ gì. Bác Tây đến từ đằng sau vòng tay ôm lấy mẹ. Bà cụ quay lại nhìn và ngơ ngác hỏi anh là ai? Rồi bác Tây giải thích mãi bà cụ mới nhận ra. Bà ôm lấy bác Tây, mắt nhắm lại lẩm bẩm một câu: mẹ nhớ Matthew. Phải nói là đau lòng lắm lắm. Đau lòng hơn nữa là lúc chia tay bà đi về. Bác Tây cũng rơi nước mắt bảo lần sau con lại đến thăm mẹ. Thăm được vài lần thì mẹ qua đời.
6CF0FB55-C0B2-403E-AAB2-3B1FB7621271.jpeg
 

buicongchuc

Xe ba gác
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
23,532
Động cơ
627,024 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm, Hà Nội
Đến bữa ăn, nhân viên bê suất cơm vào rồi vực cụ ngồi dậy. Phần khớp háng cụ đã cứng, một nửa người cụ đau đến bại cánh tay. Cụ rên rỉ cố ngồi lên rồi lại chực đổ xuống. Cụ rên lên hoảng hốt và đầy đau đớn muốn nằm xuống. Nhân viên lại xốc cụ lên, đẩy cái bàn cơm trước mặt cụ và bảo chúng em: ông ấy sẽ ổn thôi. Nói rồi anh ta đút lấy lệ 1 thìa súp vào miệng ông cụ rồi hỏi: ông tự ăn được không. Sau đó anh ta tất tả rời đi. Cụ run rẩy cầm thìa lên. Bọn Mị muốn bón cho cụ ăn nhưng cụ rất tế nhị không muốn nhờ vả, cụ tự xúc 1-2 thìa rồi nằm xuống bảo cậu no rồi. Mị đưa cho cụ 1 nắm việt quất, cụ ăn rồi bảo lâu rồi mới ăn quả này.

15 phút sau nhân viên quay lại, không cần nhìn xem đĩa thức ăn còn nguyên hay vơi, anh ta lẳng lặng thu dọn rồi mang đi.

Bọn Mị ngồi lại mát xa cho cụ một lúc rồi cũng đến lúc phải chia tay. Bác Tây rưng rưng nước mắt bảo Mị chắc lần này tôi gặp cậu tôi cũng là lần cuối. Không biết lần sau có dịp quay lại còn được gặp cậu nữa không? Thế đó. Cả người khoẻ mạnh và người ốm yếu đều bất lực. Nhớ ngày Mị đưa bác về quê tập vật lý trị liệu, Mị và bác cũng đến thăm mẹ bác ở một viện dưỡng lão chính phủ. Phải nói mẹ bác rất may mắn được ở trong một viện dưỡng lão mà các nhân viên ở đây rất tận tình. Bà cụ lúc ấy đã lẫn không còn nhớ gì. Bác Tây đến từ đằng sau vòng tay ôm lấy mẹ. Bà cụ quay lại nhìn và ngơ ngác hỏi anh là ai? Rồi bác Tây giải thích mãi bà cụ mới nhận ra. Bà ôm lấy bác Tây, mắt nhắm lại lẩm bẩm một câu: mẹ nhớ Matthew. Phải nói là đau lòng lắm lắm. Đau lòng hơn nữa là lúc chia tay bà đi về. Bác Tây cũng rơi nước mắt bảo lần sau con lại đến thăm mẹ. Thăm được vài lần thì mẹ qua đời.
6CF0FB55-C0B2-403E-AAB2-3B1FB7621271.jpeg
Đọc chuyện mợ kể làm em thấy buồn buồn 😢
 

mrQuick8x

Xe điện
Biển số
OF-156606
Ngày cấp bằng
13/9/12
Số km
2,579
Động cơ
366,884 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Chúng em đi qua hành lang đến phòng ông cụ. Các cụ mợ có thể thấy viện dưỡng lão này rất sạch sẽ tiện nghi, y như khách sạn 5 sao Hilton Ha Nôi vậy. Mùi thơm tho và rất trật tự, yên lặng. Em đã từng đến rất nhiều viện dưỡng lão nhưng em không hề thích không khí ở đây chút nào. Nhìn những người đáng tuổi ông bà, cha mẹ mình cô đơn ở đây, nét buồn, nét nhẫn nhục chịu đựng của họ hằn trên mặt. Thương lắm, thương đến đứt lòng. Văn hoá xứ này thật rạch ròi sòng phẳng đến khủng khiếp. Người đàn ông lấy vợ là để xây dựng một tổ ấm mới cho anh ta. Vợ anh ta không có nghĩa vụ phải phụng dưỡng cha mẹ hay anh em họ hàng nhà chồng. Có một tấm gương mà em cực kỳ kính nể và luôn tâm niệm học theo. Đó là chị Mái Già, vợ anh Đài phát thanh Bát Đa xóm em. Chị lấy anh từ lúc hai vợ chồng hai bàn tay trắng. Lấy về nhà bị bà nội của chồng soi xét hành hạ lên bờ xuống ruộng nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Một năm chị lo 15 vấn giỗ chưa bao giờ phàn nàn hé răng kêu ca một câu. Sau khi bà nội của anh Đài Bát Đa nằm liệt giường, chính tay chị chăm nom cơm, bỉm. Em vẫn nghĩ em rất may mắn được làm người Việt Nam và được hưởng một nền văn hoá đầy nhân văn, đầy tỉnh thương yêu, hiếu nghĩa. Cha mẹ yêu thương và hy sinh hết mình vì con cái. Con cái chăm lo phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già xế bóng. Thứ văn hoá đẹp đẽ vô cùng các cụ mợ ạ.

34CF55A6-F497-47D6-B810-A75457F184DE.jpeg
Đến bữa ăn, nhân viên bê suất cơm vào rồi vực cụ ngồi dậy. Phần khớp háng cụ đã cứng, một nửa người cụ đau đến bại cánh tay. Cụ rên rỉ cố ngồi lên rồi lại chực đổ xuống. Cụ rên lên hoảng hốt và đầy đau đớn muốn nằm xuống. Nhân viên lại xốc cụ lên, đẩy cái bàn cơm trước mặt cụ và bảo chúng em: ông ấy sẽ ổn thôi. Nói rồi anh ta đút lấy lệ 1 thìa súp vào miệng ông cụ rồi hỏi: ông tự ăn được không. Sau đó anh ta tất tả rời đi. Cụ run rẩy cầm thìa lên. Bọn Mị muốn bón cho cụ ăn nhưng cụ rất tế nhị không muốn nhờ vả, cụ tự xúc 1-2 thìa rồi nằm xuống bảo cậu no rồi. Mị đưa cho cụ 1 nắm việt quất, cụ ăn rồi bảo lâu rồi mới ăn quả này.

15 phút sau nhân viên quay lại, không cần nhìn xem đĩa thức ăn còn nguyên hay vơi, anh ta lẳng lặng thu dọn rồi mang đi.

Bọn Mị ngồi lại mát xa cho cụ một lúc rồi cũng đến lúc phải chia tay. Bác Tây rưng rưng nước mắt bảo Mị chắc lần này tôi gặp cậu tôi cũng là lần cuối. Không biết lần sau có dịp quay lại còn được gặp cậu nữa không? Thế đó. Cả người khoẻ mạnh và người ốm yếu đều bất lực. Nhớ ngày Mị đưa bác về quê tập vật lý trị liệu, Mị và bác cũng đến thăm mẹ bác ở một viện dưỡng lão chính phủ. Phải nói mẹ bác rất may mắn được ở trong một viện dưỡng lão mà các nhân viên ở đây rất tận tình. Bà cụ lúc ấy đã lẫn không còn nhớ gì. Bác Tây đến từ đằng sau vòng tay ôm lấy mẹ. Bà cụ quay lại nhìn và ngơ ngác hỏi anh là ai? Rồi bác Tây giải thích mãi bà cụ mới nhận ra. Bà ôm lấy bác Tây, mắt nhắm lại lẩm bẩm một câu: mẹ nhớ Matthew. Phải nói là đau lòng lắm lắm. Đau lòng hơn nữa là lúc chia tay bà đi về. Bác Tây cũng rơi nước mắt bảo lần sau con lại đến thăm mẹ. Thăm được vài lần thì mẹ qua đời.
6CF0FB55-C0B2-403E-AAB2-3B1FB7621271.jpeg


Em cũng đồng ý với mợ về sự dửng dưng của con, cháu ko quan tâm chăm sóc ông bà, bố mẹ của dân nước ngoài...kiểu yêu quý chót lưỡi đầu môi. Thậm chí em ko ủng hộ việc 1số các con ở Việt ta sau khi kết hôn là tót ra ở riêng để bố mẹ sống 2mình với nhau cho thoải mái, abc...xyz (ngoại trừ tình huống bần cùng), dù giữa các thế hệ là có sự khác biệt, nhưng thay vì tách ra thì tụi em tìm cách dung hòa sự khác biệt giữa 2 thế hệ để được hưởng cảnh ông bà vui vầy với tụi nhóc nhà em và nhiều niềm vui khác nữa của gia đình đa thế hệ. "Em vẫn nghĩ em rất may mắn được làm người Việt Nam và được hưởng một nền văn hoá đầy nhân văn, đầy tỉnh thương yêu, hiếu nghĩa. Cha mẹ yêu thương và hy sinh hết mình vì con cái. Con cái chăm lo phụng dưỡng cha mẹ lúc tuổi già xế bóng. Thứ văn hoá đẹp đẽ vô cùng các cụ mợ ạ. " 💐
 
Chỉnh sửa cuối:

Ngo Rung

Xe lăn
Biển số
OF-73049
Ngày cấp bằng
16/9/10
Số km
13,719
Động cơ
473,789 Mã lực
Đến bữa ăn, nhân viên bê suất cơm vào rồi vực cụ ngồi dậy. Phần khớp háng cụ đã cứng, một nửa người cụ đau đến bại cánh tay. Cụ rên rỉ cố ngồi lên rồi lại chực đổ xuống. Cụ rên lên hoảng hốt và đầy đau đớn muốn nằm xuống. Nhân viên lại xốc cụ lên, đẩy cái bàn cơm trước mặt cụ và bảo chúng em: ông ấy sẽ ổn thôi. Nói rồi anh ta đút lấy lệ 1 thìa súp vào miệng ông cụ rồi hỏi: ông tự ăn được không. Sau đó anh ta tất tả rời đi. Cụ run rẩy cầm thìa lên. Bọn Mị muốn bón cho cụ ăn nhưng cụ rất tế nhị không muốn nhờ vả, cụ tự xúc 1-2 thìa rồi nằm xuống bảo cậu no rồi. Mị đưa cho cụ 1 nắm việt quất, cụ ăn rồi bảo lâu rồi mới ăn quả này.

15 phút sau nhân viên quay lại, không cần nhìn xem đĩa thức ăn còn nguyên hay vơi, anh ta lẳng lặng thu dọn rồi mang đi.

Bọn Mị ngồi lại mát xa cho cụ một lúc rồi cũng đến lúc phải chia tay. Bác Tây rưng rưng nước mắt bảo Mị chắc lần này tôi gặp cậu tôi cũng là lần cuối. Không biết lần sau có dịp quay lại còn được gặp cậu nữa không? Thế đó. Cả người khoẻ mạnh và người ốm yếu đều bất lực. Nhớ ngày Mị đưa bác về quê tập vật lý trị liệu, Mị và bác cũng đến thăm mẹ bác ở một viện dưỡng lão chính phủ. Phải nói mẹ bác rất may mắn được ở trong một viện dưỡng lão mà các nhân viên ở đây rất tận tình. Bà cụ lúc ấy đã lẫn không còn nhớ gì. Bác Tây đến từ đằng sau vòng tay ôm lấy mẹ. Bà cụ quay lại nhìn và ngơ ngác hỏi anh là ai? Rồi bác Tây giải thích mãi bà cụ mới nhận ra. Bà ôm lấy bác Tây, mắt nhắm lại lẩm bẩm một câu: mẹ nhớ Matthew. Phải nói là đau lòng lắm lắm. Đau lòng hơn nữa là lúc chia tay bà đi về. Bác Tây cũng rơi nước mắt bảo lần sau con lại đến thăm mẹ. Thăm được vài lần thì mẹ qua đời.
6CF0FB55-C0B2-403E-AAB2-3B1FB7621271.jpeg
Thật, tiện nghi, chăm sóc tốt thế nào cũng không bằng tình cảm gia đình. Đọc những dòng mợ kể mà thấy xót xa cho người cao tuổi bên đấy thật :|
Hết tuổi lao động rồi đúng nghĩa như người bỏ đi, thật buồn :(
 

TranDucTung

Đi bộ
Biển số
OF-840477
Ngày cấp bằng
21/9/23
Số km
9
Động cơ
3,814 Mã lực
Tuổi
54
inbound5512507475270971365.jpg

Phải công nhận 1 điều mà nhiều người đã day tận tay, thấy tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu thần kỳ thuốc của nhà Thái Y thời nhà Mạc Đăng Dung được truyền cho hậu thế là Thần Tiên Tỷ Tỷ MyMac, bản thân tôi cũng được hưởng lây từ uống sái thuốc của mẹ tôi, của con tôi được mợ MyMac cứu chữa, không lời nào có thể tả hết được sự vi diệu của phương thuốc bí truyền này. Tôi chỉ được uống ké sái thuốc khi đã sắc hết nước 1, nước 2, nước 3, nước 4 và đến nước thứ 5 tôi mới được tự hưởng sái vậy mà 1 tháng nay từ ăn 3 bữa bụng như cái trống, đít bủng như beo, mắt thâm như gấu trúc, và một số thứ ngỏm củ tỏi, cơ thể luôn mệt mỏi, xỳ troét thì khỏi phải kể lể dài dòng, thế mà sau 1 tháng hưởng sái giờ ngày tôi chỉ ăn 1 bữa, ngủ thì chỉ 4 tiếng 1 đêm thế mà ngày không đói, đêm không buồn ngủ lạ thay người thì khỏe ra, mắt hết quầng thâm, da dẻ mặt mũi nhẵn nhụi, người không còn mụn nhọt gảy đàn tơ rưng như mấy đồng chí tù chính trị Côn Đảo xưa kia, tâm hồn thì phởn hơn con trai 20 tuổi, thậm chí đến nóc nhà tôi còn phải phán dạo này sao trông ông phởn thế mặt mũi dùng mỹ phẩm à ? Kiểu này chắc phởn thế có mợ 2 ngoài HN rồi đúng không ? Nghe mà sướng lỗ nhĩ. Còn sức khỏe thì cứ thế mà triển thui sợ gì bố con thằng nào các cụ nhể !!! Tếu táo tý cho vui thôi, chứ không có mợ MyMac thì làm sao tôi phởn được như bây giờ và đi đâu cũng găm cái chai bỏ túi trong là nước thuốc sái của mợ MyMac cho thay là rượu, mọi người nhìn tôi tưởng thằng già nghiện rượu nặng tôi cá ngay có ai dám cược em bú quả lọ kia trước mặt CSGT mà em thổi không lên phát nào em chỉ lấy 40K thay cho 40 củ tội húp vodka kịch khung để em đi ăn bát phở bò vỉa hè 40k không quẩy kakaka. Vui quá mà không ngủ được nên em lên thớt này quăng bom tý, cảm ơn cụ Hấp nặng chủ thớt này, cảm ơn cụ Hưng Alpha tôi mới có cơ duyên gặp mợ MyMac và mợ đã cho em nhiều niềm vui và cảm thấy cuộc đời này còn rất đáng sống, đáng trân trọng. Chúc các cụ ngủ ngon em lại đi bú sái đây chẳng cần ăn, chẳng cần ngủ vẫn phởn như giai tơ nha. Kakaka
 

trungunimor

Xe buýt
Biển số
OF-616641
Ngày cấp bằng
18/2/19
Số km
633
Động cơ
148,688 Mã lực
Nơi ở
Đồng nai
Đến bữa ăn, nhân viên bê suất cơm vào rồi vực cụ ngồi dậy. Phần khớp háng cụ đã cứng, một nửa người cụ đau đến bại cánh tay. Cụ rên rỉ cố ngồi lên rồi lại chực đổ xuống. Cụ rên lên hoảng hốt và đầy đau đớn muốn nằm xuống. Nhân viên lại xốc cụ lên, đẩy cái bàn cơm trước mặt cụ và bảo chúng em: ông ấy sẽ ổn thôi. Nói rồi anh ta đút lấy lệ 1 thìa súp vào miệng ông cụ rồi hỏi: ông tự ăn được không. Sau đó anh ta tất tả rời đi. Cụ run rẩy cầm thìa lên. Bọn Mị muốn bón cho cụ ăn nhưng cụ rất tế nhị không muốn nhờ vả, cụ tự xúc 1-2 thìa rồi nằm xuống bảo cậu no rồi. Mị đưa cho cụ 1 nắm việt quất, cụ ăn rồi bảo lâu rồi mới ăn quả này.

15 phút sau nhân viên quay lại, không cần nhìn xem đĩa thức ăn còn nguyên hay vơi, anh ta lẳng lặng thu dọn rồi mang đi.

Bọn Mị ngồi lại mát xa cho cụ một lúc rồi cũng đến lúc phải chia tay. Bác Tây rưng rưng nước mắt bảo Mị chắc lần này tôi gặp cậu tôi cũng là lần cuối. Không biết lần sau có dịp quay lại còn được gặp cậu nữa không? Thế đó. Cả người khoẻ mạnh và người ốm yếu đều bất lực. Nhớ ngày Mị đưa bác về quê tập vật lý trị liệu, Mị và bác cũng đến thăm mẹ bác ở một viện dưỡng lão chính phủ. Phải nói mẹ bác rất may mắn được ở trong một viện dưỡng lão mà các nhân viên ở đây rất tận tình. Bà cụ lúc ấy đã lẫn không còn nhớ gì. Bác Tây đến từ đằng sau vòng tay ôm lấy mẹ. Bà cụ quay lại nhìn và ngơ ngác hỏi anh là ai? Rồi bác Tây giải thích mãi bà cụ mới nhận ra. Bà ôm lấy bác Tây, mắt nhắm lại lẩm bẩm một câu: mẹ nhớ Matthew. Phải nói là đau lòng lắm lắm. Đau lòng hơn nữa là lúc chia tay bà đi về. Bác Tây cũng rơi nước mắt bảo lần sau con lại đến thăm mẹ. Thăm được vài lần thì mẹ qua đời.
6CF0FB55-C0B2-403E-AAB2-3B1FB7621271.jpeg
Rơi nước mắt.
 
Chỉnh sửa cuối:

sakai_yo

Xe lăn
Biển số
OF-124659
Ngày cấp bằng
18/12/11
Số km
11,782
Động cơ
651,459 Mã lực
Nơi ở
Cầu Giấy
Em cũng nghĩ ngợi từ hôm qua sau khi đọc các bài của mợ MM về viện dưỡng lão bên Tây. Thành thật mà nói em thấy thà chết còn hơn sống như vậy.
Nhiều người Việt định cư lâu bên nn cũng nhiễm văn hóa đó đấy ạ. Trước em đọc phỏng vấn cô diễn viên gạo cội T Tú. Đại ý phóng viên thắc mắc sao cô ở VN 1 mình mà không sang đoàn tụ với người con duy nhất đang định cư ở nn. Cô bảo: con cô nó bảo nếu mẹ sang thì mẹ cũng ở viện dưỡng lão - người già là phải ở viện dưỡng lão chứ. Thế nên cô thà ở VN 1 mình còn hơn.
Em thỏ thẻ ở đây thôi chứ ngoài quán có thớt đang hot về việc sống ở nn - em mà còm thế chắc cccm đang ở bển chả nhảy dựng lên ngay.
 

buicongchuc

Xe ba gác
Biển số
OF-146822
Ngày cấp bằng
23/6/12
Số km
23,532
Động cơ
627,024 Mã lực
Nơi ở
Bắc Từ Liêm, Hà Nội
Em cũng nghĩ ngợi từ hôm qua sau khi đọc các bài của mợ MM về viện dưỡng lão bên Tây. Thành thật mà nói em thấy thà chết còn hơn sống như vậy.
Nhiều người Việt định cư lâu bên nn cũng nhiễm văn hóa đó đấy ạ. Trước em đọc phỏng vấn cô diễn viên gạo cội T Tú. Đại ý phóng viên thắc mắc sao cô ở VN 1 mình mà không sang đoàn tụ với người con duy nhất đang định cư ở nn. Cô bảo: con cô nó bảo nếu mẹ sang thì mẹ cũng ở viện dưỡng lão - người già là phải ở viện dưỡng lão chứ. Thế nên cô thà ở VN 1 mình còn hơn.
Em thỏ thẻ ở đây thôi chứ ngoài quán có thớt đang hot về việc sống ở nn - em mà còm thế chắc cccm đang ở bển chả nhảy dựng lên ngay.
Mà nếu nhiều tiền thì cứ ở nhà mình, thuê vệ sỹ, y tá, điều dưỡng, đầu bếp, tạp vụ, ... Gần hết tiền mà gần die thì cắm nhà cho bank để sống nốt những ngày còn lại.
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,853
Động cơ
3,307,541 Mã lực
inbound5512507475270971365.jpg

Phải công nhận 1 điều mà nhiều người đã day tận tay, thấy tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu thần kỳ thuốc của nhà Thái Y thời nhà Mạc Đăng Dung được truyền cho hậu thế là Thần Tiên Tỷ Tỷ MyMac, bản thân tôi cũng được hưởng lây từ uống sái thuốc của mẹ tôi, của con tôi được mợ MyMac cứu chữa, không lời nào có thể tả hết được sự vi diệu của phương thuốc bí truyền này. Tôi chỉ được uống ké sái thuốc khi đã sắc hết nước 1, nước 2, nước 3, nước 4 và đến nước thứ 5 tôi mới được tự hưởng sái vậy mà 1 tháng nay từ ăn 3 bữa bụng như cái trống, đít bủng như beo, mắt thâm như gấu trúc, và một số thứ ngỏm củ tỏi, cơ thể luôn mệt mỏi, xỳ troét thì khỏi phải kể lể dài dòng, thế mà sau 1 tháng hưởng sái giờ ngày tôi chỉ ăn 1 bữa, ngủ thì chỉ 4 tiếng 1 đêm thế mà ngày không đói, đêm không buồn ngủ lạ thay người thì khỏe ra, mắt hết quầng thâm, da dẻ mặt mũi nhẵn nhụi, người không còn mụn nhọt gảy đàn tơ rưng như mấy đồng chí tù chính trị Côn Đảo xưa kia, tâm hồn thì phởn hơn con trai 20 tuổi, thậm chí đến nóc nhà tôi còn phải phán dạo này sao trông ông phởn thế mặt mũi dùng mỹ phẩm à ? Kiểu này chắc phởn thế có mợ 2 ngoài HN rồi đúng không ? Nghe mà sướng lỗ nhĩ. Còn sức khỏe thì cứ thế mà triển thui sợ gì bố con thằng nào các cụ nhể !!! Tếu táo tý cho vui thôi, chứ không có mợ MyMac thì làm sao tôi phởn được như bây giờ và đi đâu cũng găm cái chai bỏ túi trong là nước thuốc sái của mợ MyMac cho thay là rượu, mọi người nhìn tôi tưởng thằng già nghiện rượu nặng tôi cá ngay có ai dám cược em bú quả lọ kia trước mặt CSGT mà em thổi không lên phát nào em chỉ lấy 40K thay cho 40 củ tội húp vodka kịch khung để em đi ăn bát phở bò vỉa hè 40k không quẩy kakaka. Vui quá mà không ngủ được nên em lên thớt này quăng bom tý, cảm ơn cụ Hấp nặng chủ thớt này, cảm ơn cụ Hưng Alpha tôi mới có cơ duyên gặp mợ MyMac và mợ đã cho em nhiều niềm vui và cảm thấy cuộc đời này còn rất đáng sống, đáng trân trọng. Chúc các cụ ngủ ngon em lại đi bú sái đây chẳng cần ăn, chẳng cần ngủ vẫn phởn như giai tơ nha. Kakaka
Chúc mừng ông bố vĩ đại
Phởn thật nên viết rõ là dài :))
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,965
Động cơ
468,564 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
inbound5512507475270971365.jpg

Phải công nhận 1 điều mà nhiều người đã day tận tay, thấy tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu thần kỳ thuốc của nhà Thái Y thời nhà Mạc Đăng Dung được truyền cho hậu thế là Thần Tiên Tỷ Tỷ MyMac, bản thân tôi cũng được hưởng lây từ uống sái thuốc của mẹ tôi, của con tôi được mợ MyMac cứu chữa, không lời nào có thể tả hết được sự vi diệu của phương thuốc bí truyền này. Tôi chỉ được uống ké sái thuốc khi đã sắc hết nước 1, nước 2, nước 3, nước 4 và đến nước thứ 5 tôi mới được tự hưởng sái vậy mà 1 tháng nay từ ăn 3 bữa bụng như cái trống, đít bủng như beo, mắt thâm như gấu trúc, và một số thứ ngỏm củ tỏi, cơ thể luôn mệt mỏi, xỳ troét thì khỏi phải kể lể dài dòng, thế mà sau 1 tháng hưởng sái giờ ngày tôi chỉ ăn 1 bữa, ngủ thì chỉ 4 tiếng 1 đêm thế mà ngày không đói, đêm không buồn ngủ lạ thay người thì khỏe ra, mắt hết quầng thâm, da dẻ mặt mũi nhẵn nhụi, người không còn mụn nhọt gảy đàn tơ rưng như mấy đồng chí tù chính trị Côn Đảo xưa kia, tâm hồn thì phởn hơn con trai 20 tuổi, thậm chí đến nóc nhà tôi còn phải phán dạo này sao trông ông phởn thế mặt mũi dùng mỹ phẩm à ? Kiểu này chắc phởn thế có mợ 2 ngoài HN rồi đúng không ? Nghe mà sướng lỗ nhĩ. Còn sức khỏe thì cứ thế mà triển thui sợ gì bố con thằng nào các cụ nhể !!! Tếu táo tý cho vui thôi, chứ không có mợ MyMac thì làm sao tôi phởn được như bây giờ và đi đâu cũng găm cái chai bỏ túi trong là nước thuốc sái của mợ MyMac cho thay là rượu, mọi người nhìn tôi tưởng thằng già nghiện rượu nặng tôi cá ngay có ai dám cược em bú quả lọ kia trước mặt CSGT mà em thổi không lên phát nào em chỉ lấy 40K thay cho 40 củ tội húp vodka kịch khung để em đi ăn bát phở bò vỉa hè 40k không quẩy kakaka. Vui quá mà không ngủ được nên em lên thớt này quăng bom tý, cảm ơn cụ Hấp nặng chủ thớt này, cảm ơn cụ Hưng Alpha tôi mới có cơ duyên gặp mợ MyMac và mợ đã cho em nhiều niềm vui và cảm thấy cuộc đời này còn rất đáng sống, đáng trân trọng. Chúc các cụ ngủ ngon em lại đi bú sái đây chẳng cần ăn, chẳng cần ngủ vẫn phởn như giai tơ nha. Kakaka
Ối dời em đang định bảo sao hôm nay lại khoe cái chai Vốt Ka lên thế. Hoá ra cụ lên đây chém gió cho vui cơ hihi.
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,853
Động cơ
3,307,541 Mã lực
Đến bữa ăn, nhân viên bê suất cơm vào rồi vực cụ ngồi dậy. Phần khớp háng cụ đã cứng, một nửa người cụ đau đến bại cánh tay. Cụ rên rỉ cố ngồi lên rồi lại chực đổ xuống. Cụ rên lên hoảng hốt và đầy đau đớn muốn nằm xuống. Nhân viên lại xốc cụ lên, đẩy cái bàn cơm trước mặt cụ và bảo chúng em: ông ấy sẽ ổn thôi. Nói rồi anh ta đút lấy lệ 1 thìa súp vào miệng ông cụ rồi hỏi: ông tự ăn được không. Sau đó anh ta tất tả rời đi. Cụ run rẩy cầm thìa lên. Bọn Mị muốn bón cho cụ ăn nhưng cụ rất tế nhị không muốn nhờ vả, cụ tự xúc 1-2 thìa rồi nằm xuống bảo cậu no rồi. Mị đưa cho cụ 1 nắm việt quất, cụ ăn rồi bảo lâu rồi mới ăn quả này.

15 phút sau nhân viên quay lại, không cần nhìn xem đĩa thức ăn còn nguyên hay vơi, anh ta lẳng lặng thu dọn rồi mang đi.

Bọn Mị ngồi lại mát xa cho cụ một lúc rồi cũng đến lúc phải chia tay. Bác Tây rưng rưng nước mắt bảo Mị chắc lần này tôi gặp cậu tôi cũng là lần cuối. Không biết lần sau có dịp quay lại còn được gặp cậu nữa không? Thế đó. Cả người khoẻ mạnh và người ốm yếu đều bất lực. Nhớ ngày Mị đưa bác về quê tập vật lý trị liệu, Mị và bác cũng đến thăm mẹ bác ở một viện dưỡng lão chính phủ. Phải nói mẹ bác rất may mắn được ở trong một viện dưỡng lão mà các nhân viên ở đây rất tận tình. Bà cụ lúc ấy đã lẫn không còn nhớ gì. Bác Tây đến từ đằng sau vòng tay ôm lấy mẹ. Bà cụ quay lại nhìn và ngơ ngác hỏi anh là ai? Rồi bác Tây giải thích mãi bà cụ mới nhận ra. Bà ôm lấy bác Tây, mắt nhắm lại lẩm bẩm một câu: mẹ nhớ Matthew. Phải nói là đau lòng lắm lắm. Đau lòng hơn nữa là lúc chia tay bà đi về. Bác Tây cũng rơi nước mắt bảo lần sau con lại đến thăm mẹ. Thăm được vài lần thì mẹ qua đời.
6CF0FB55-C0B2-403E-AAB2-3B1FB7621271.jpeg
Phong tục tập quán, văn hoá mỗi nơi mỗi khác.
Bên họ văn hoá cộng đồng không mạnh bằng các dân tộc phương Đông; gia đình không có tập quán Tam đại, Tứ đại đồng đường như ta; họ không phải trải qua việc chăm sóc ông bà, cha mẹ; không trải qua quá trình "nước mắt chảy xuôi", "món nợ đồng lần" cho con cháu thì tất yếu về già là như vậy.
Với thói quen, tập tục, văn hoá như vậy, để con cháu họ phục dịch như ở ta, chắc gì họ đã thấy thoải mái.

Do vậy, anh có chút thương cảm, bùi ngùi nhưng vẫn cho rằng Viện dưỡng lão hoàn toàn phù hợp với họ.
Có chăng tại Việt Nam bản thân mình giữ gìn và truyền cho con cháu, cho cộng đồng những gì mình cho là tốt đẹp để thế hệ sau tiếp thu và phát huy được những nét ưu việt của tập tục, văn hoá Việt.

Mợ toét 2710 vào đọc về Viện dưỡng lão nhé
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,853
Động cơ
3,307,541 Mã lực
Mà nếu nhiều tiền thì cứ ở nhà mình, thuê vệ sỹ, y tá, điều dưỡng, đầu bếp, tạp vụ, ... Gần hết tiền mà gần die thì cắm nhà cho bank để sống nốt những ngày còn lại.
Như thế này không phải nhiều mà là cực nhiều tiền mới làm được.
 
Biển số
OF-29355
Ngày cấp bằng
17/2/09
Số km
30,853
Động cơ
3,307,541 Mã lực
Ối dời em đang định bảo sao hôm nay lại khoe cái chai Vốt Ka lên thế. Hoá ra cụ lên đây chém gió cho vui cơ hihi.
Em ui, đồng hương HẤP NẶNG nhà em bị gấu cho vào viện dưỡng lão rồi à, chả thấy đâu nhỉ
 

alceste

Xe điện
Biển số
OF-331518
Ngày cấp bằng
16/8/14
Số km
4,189
Động cơ
284,215 Mã lực
Phong tục tập quán, văn hoá mỗi nơi mỗi khác.
Bên họ văn hoá cộng đồng không mạnh bằng các dân tộc phương Đông; gia đình không có tập quán Tam đại, Tứ đại đồng đường như ta; họ không có những vấn đề "nước mắt chảy xuôi". "món nợ đồng lần" thì tất yếu về già là như vậy.
Với thói quen, tập tục, văn hoá như vậy, có lẽ để con cháu họ phục dịch như ở ta, chắc gì họ đã thấy thoải mái.

Do vậy, anh có chút thương cảm, bùi ngùi nhưng vẫn cho rằng Viện dưỡng lão hoàn toàn phù hợp với họ.
Có chăng tại Việt Nam bản thân mình giữ gìn và truyền cho con cháu, cho cộng đồng những gì mình cho là tốt đẹp để thế hệ sau tiếp thu và phát huy được những nét ưu việt của tập tục, văn hoá Việt.

Mợ toét 2710 vào đọc về Viện dưỡng lão nhé
Thật ra em nghĩ cũng ko hẳn là phục dịch, chi phí để vào được viện dưỡng lão ở Tây quy chiếu về VN cũng thừa sức thuê 1 người chăm ở VN. Mà cái chính là con cái quây quần, ít nhất 1 tuần nếu ko được 1 ngày qua lại thăm ông bà, cháu nội ngoại còn nhớ mặt ông bà (đầy trẻ con bên Tây chẳng biết mặt ông bà), chứ ko kiểu 1 năm vào thăm được 1 -2 -3 lần coi như hết trách nhiệm với bố mẹ. Với người già, đến khi còn trí nhớ thì việc gặp gỡ, thăm hỏi, tình cảm của con cháu vẫn là quan trọng nhất, chứ cũng ko hẳn cần phục dịch cơm bưng nước rót con cháu ở nhà phục vụ cả ngày.
Em thấy người Việt bên Tây thế hệ đầu tiên nếu ở lại đến già ko về VN thì là thế hệ khá mệt. Con cái sinh ra lớn lên ở Tây, sinh hoạt và cách nghĩ như Tây, Trung Quốc họ hay ví như quả chuối, ngoài vàng trong trắng, bố mẹ thì chưa "Tây hóa" kịp, về già nếu kinh tế vừa phải thì khá là buồn.
 

tauchien

Xe tăng
Biển số
OF-4468
Ngày cấp bằng
29/4/07
Số km
1,950
Động cơ
716,548 Mã lực
Em ui, đồng hương HẤP NẶNG nhà em bị gấu cho vào viện dưỡng lão rồi à, chả thấy đâu nhỉ
Cụ này tội to lắm, thấy mợ Mi xinh thì để trong lòng là đc rồi, hoặc lập tiêu đề nó tế nhị tí ...=))
Đằng này lập thớt thật thà thế này thì gấu chả tâm tư, khổ thân thế
 

Gabeo123

Xe đạp
Biển số
OF-840724
Ngày cấp bằng
26/9/23
Số km
27
Động cơ
2,427 Mã lực
Tuổi
35
inbound5512507475270971365.jpg

Phải công nhận 1 điều mà nhiều người đã day tận tay, thấy tận mắt chứng kiến sự kỳ diệu thần kỳ thuốc của nhà Thái Y thời nhà Mạc Đăng Dung được truyền cho hậu thế là Thần Tiên Tỷ Tỷ MyMac, bản thân tôi cũng được hưởng lây từ uống sái thuốc của mẹ tôi, của con tôi được mợ MyMac cứu chữa, không lời nào có thể tả hết được sự vi diệu của phương thuốc bí truyền này. Tôi chỉ được uống ké sái thuốc khi đã sắc hết nước 1, nước 2, nước 3, nước 4 và đến nước thứ 5 tôi mới được tự hưởng sái vậy mà 1 tháng nay từ ăn 3 bữa bụng như cái trống, đít bủng như beo, mắt thâm như gấu trúc, và một số thứ ngỏm củ tỏi, cơ thể luôn mệt mỏi, xỳ troét thì khỏi phải kể lể dài dòng, thế mà sau 1 tháng hưởng sái giờ ngày tôi chỉ ăn 1 bữa, ngủ thì chỉ 4 tiếng 1 đêm thế mà ngày không đói, đêm không buồn ngủ lạ thay người thì khỏe ra, mắt hết quầng thâm, da dẻ mặt mũi nhẵn nhụi, người không còn mụn nhọt gảy đàn tơ rưng như mấy đồng chí tù chính trị Côn Đảo xưa kia, tâm hồn thì phởn hơn con trai 20 tuổi, thậm chí đến nóc nhà tôi còn phải phán dạo này sao trông ông phởn thế mặt mũi dùng mỹ phẩm à ? Kiểu này chắc phởn thế có mợ 2 ngoài HN rồi đúng không ? Nghe mà sướng lỗ nhĩ. Còn sức khỏe thì cứ thế mà triển thui sợ gì bố con thằng nào các cụ nhể !!! Tếu táo tý cho vui thôi, chứ không có mợ MyMac thì làm sao tôi phởn được như bây giờ và đi đâu cũng găm cái chai bỏ túi trong là nước thuốc sái của mợ MyMac cho thay là rượu, mọi người nhìn tôi tưởng thằng già nghiện rượu nặng tôi cá ngay có ai dám cược em bú quả lọ kia trước mặt CSGT mà em thổi không lên phát nào em chỉ lấy 40K thay cho 40 củ tội húp vodka kịch khung để em đi ăn bát phở bò vỉa hè 40k không quẩy kakaka. Vui quá mà không ngủ được nên em lên thớt này quăng bom tý, cảm ơn cụ Hấp nặng chủ thớt này, cảm ơn cụ Hưng Alpha tôi mới có cơ duyên gặp mợ MyMac và mợ đã cho em nhiều niềm vui và cảm thấy cuộc đời này còn rất đáng sống, đáng trân trọng. Chúc các cụ ngủ ngon em lại đi bú sái đây chẳng cần ăn, chẳng cần ngủ vẫn phởn như giai tơ nha. Kakaka
Bác Tùng TranDucTung thế là hồi xuân ạ :D. Em cũng mới được hưởng sái của 2 đồng chí, cũng phải làm 1 bình như thế kia đựng sái thuốc tiên uống nó mới xứng tầm, để ở chai lavie trông không ổn lắm ạ.
Thi thoảng qua chốt bị thổi mạnh dạn xuống làm vài ngụm cho khí thế.
 

MyMac

Xe điện
Biển số
OF-92785
Ngày cấp bằng
24/4/11
Số km
4,965
Động cơ
468,564 Mã lực
Nơi ở
Xa nhà
Kính thưa các cụ mợ. Hôm nay nhiều tin nhắn chiến thắng lắm các cụ mợ ơi. Em rất là vui là các cụ mợ đều báo cáo kết quả rất tốt ạ. Cụ có mẹ bị ngã và hôn mê. ngoài nghĩa trang hôm qua gọi video cho em, bà tỉnh táo hoàn toàn và còn mời em hôm nào về bà chơi nhé. Hôm đưa bà vào viện, bác sĩ đánh giá chỉ số sinh tồn là 13/15 thế mà uống một liều đột quị hồi sinh của nhà vua là bà tỉnh táo ngay rồi. Một cụ trĩ dài 5 phân đã thụt vào trong hihi. Một cụ bị ngỏm khoai hà bao năm mà 3 hôm rồi đã chào cờ buổi sáng, vợ hớn hở ngày nào cũng tẩm bổ. Cụ bảo giờ chỉ nằm há mồm ra gấu đút cơm cho ăn, lâu lâu lại hỏi bố mày thấy thế nào rồi hehe. Vui quá là vui.

Em ui, đồng hương HẤP NẶNG nhà em bị gấu cho vào viện dưỡng lão rồi à, chả thấy đâu nhỉ
Lão ấy tháp tùng chị xã đi tu ở Tây Tạng rồi anh ạ. Lão ấy đang đưa vợ lên đấy tu. Hôm nọ trước khi đi nhắn em là em cứ tiếp tục thớt đi. Bao giờ lão hết khoá tu lão về lão lại xí xớn tiếp. Chị vợ ăn chay trường lâu rồi anh ạ.
 
Chỉnh sửa cuối:
Trạng thái
Thớt đang đóng
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top