Chắc tại cái này...
[YOUTUBE]SEeUFGKcrt4[/YOUTUBE]
[YOUTUBE]SEeUFGKcrt4[/YOUTUBE]
ko biết nói gì hơnT đã suy nghĩ và phân vân rất nhiều trước khi up tấm hình này lên . Rất có thể sẽ nhận được các ý kiến đa chiều từ các bạn tuy nhiên lựa chọn cuối cùng của T là vẫn up và ghi kèm vài dòng cảm nhận của mình vì nó khiến cho Th cảm thấy rất khó chịu mấy hôm nay ... Ai xem thấy T nói sai thì bỏ qua xem như T tào lao đi hen..... Và đây là vài câu chuyện nhỏ mà T góp nhặt trên những chuyến đi của mình...
- Câu chuyện thứ 1 : Tấm hình này T chụp ở Singapore trong chuyến du lịch cùng gia đình vừa qua . Nhà hàng buffet này nằm ở khu trung tâm của Sing , khi T vào quán thì dường như chỉ có bàn của T là người Việt , còn lại là dân bản xứ và vài người khách phương Tây ... Vậy tại sao lại là 1 cái bảng ghi bằng tiếng Việt thế này mà không phải là tiếng Anh , hoặc là 1 cái bảng gồm nhiều ngôn ngữ?! Phải chăng là trong quá khứ đã từng có vài người Việt chúng ta đến đây ăn và phung phí thức ăn khiến cho họ phải làm như vậy !? Thử đặt trường hợp ngược lại nếu ta là chủ quán thì liệu chúng ta có muốn ghi những cái biển theo kiểu đuổi khách thế này trong quán mình không....
- Câu chuyện thứ 2 : Cũng trong chuyến đi vừa qua nhà tui có tranh thủ qua Phuket nghỉ dưỡng . Cũng vào ngày này năm trước tôi cũng có đi cùng vài người bạn là ... đến đây... Khi làm thủ tục nhập cảnh thì thái độ của mấy anh cảnh sát rất thân thiện và chào đón.... Nhưng lần này thì khác ....
...Khi xếp hàng làm thủ tục nhập cảnh thông thường tôi đi đầu tiên . Bố mẹ đi giữa và ông anh kế của tui sẽ đi cuối để chắc chắn rằng 2 người lớn sẽ không gặp rắc rối gì vì bố mẹ tôi k rành ngoại ngữ... Cũng xin nói thêm là trong chuyến bay từ Sing qua Phuket này chỉ có 4 người chúng tôi là người VN ... Không hiểu vì sao khi làm thủ tục nhập cảnh thì những người nước ngoài xếp hàng phía trước đều được làm thủ tục rất nhanh.... Nhưng đến khi tui bước lên . Đưa passport cho anh cảnh sát...Không cần nhìn vào bên trong tui thấy ổng cười cười.... Rồi sau đó ổng quay ra phía sau kêu 1 người cảnh sát khác đứng từ xa đến.... Phải mất vài giây để chờ đợi....Trong vài giây đó tui thoáng cảm nhận có gì đó không ổn..... Sau khi viên cảnh sát kia đến , 2 người đó trao đổi 1 cái gì đó rồi viên cảnh sát mới đến cầm passport của T đi về phía Th. Anh ta mời Th ra chổ khác ( vẫn ở phía bên ngoài ) để nói chuyện trong ánh mắt tò mò hiếu kì của rất nhiều người nước ngoài khác.( Lúc này T thấy danh dự của mình hơi bị xúc phạm , giống như mình là tội phạm vừa bị phát hiện vậy.)
T vừa đi vừa hỏi có chuyện gì mà mời tôi ra đây ?! Ổng hỏi T đi du lịch àh ?! Đi mấy người hay 1 mình ?! Th bảo đi với gia đình , 4 người.... Ổng quay lại hỏi gia đình đâu !? Rồi mời cả 4 người cùng ra phía ngoài......Mặc dù T để ý lúc này những người nước ngoài khác nhập cảnh đều rất nhanh và dễ dàng....
Khi ngồi vào bàn viên cảnh sát này hỏi rất nhiều...nào là đi du lịch phải k ?! Trước đó ở đâu !? Làm nghề gì? Thu nhập ở nhà là bao nhiêu...v..v... Sau 1 hồi thẩm vấn thì chắc là thấy gia đình Th cũng k có gì đáng phải e ngại nên ổng mới lấy viết ghi ghi cái gì vào tờ form nhập cảnh của từng người trong gia đình Th . Sau đó cầm cái tờ đó quay trở lại làm thủ tục nhập cảnh thì mới được vào......
- Chuyện thứ 3 : Sau 3 ngày ở Phuket thì nhà Th ra sân bay để bay về Sing lại. Khi đến quầy lấy vé và gửi hành lý thì 2 cô nhân viên hàng không nói chuyện với nhau bằng tiếng Thái ( anh kế của Th làm việc ở nước ngoài nhiều năm nên biết tiếng Thái ,đã đứng đó nghe và hiểu được mẫu đối thoại này.) Hai cô này nói với nhau là :" 4 người này là người VN . Chuyến bay này là bay qua Singapore , không biết 4 người này có cần phải xin visa trước và có được nhập cảnh vào Sing không vậy ?!"...... Hai bạn này nói chuyện với nhau kèm theo những ánh mắt và nụ cười rất khó hiểu.....
- Câu chuyện thứ 4 : Trong chuyến bay cuối từ Sing về VN ( dĩ nhiên chuyến đi này có rất nhiều hành khách là người VN) . Khi T xếp hàng chờ lấy vé và gửi hành lý thì có nhiều chuyện diễn ra thế này . Thường ở sân bay, các dãy phân cách để xếp hàng chỉ là những cái cột được ràng sợi dây đơn giản. Mọi người xếp hàng theo đó để chờ đến lượt mình thì tự nhiên có 1 vài chị rất tự nhiên đẩy xe , dỡ cái sợi dây đó ra và ung dung đẩy xe hành lý vào đứng trước....1 vài người nước ngoài khó chịu và phản ứng.... Mấy chị ấy cười bẽn lẽn rồi lại chui ra...Đứng phía sau mình và k quên trò chuyện rất rôm rả và vui vẻ bằng....tiếng Việt...." Tao trễ giờ rồi , vô trước vậy mà mấy thằng Tây cũng không cho.."...
- Câu chuyện thứ 5: Câu chuyện này diễn ra ở VN . Cách đây vài tháng Th có cùng vài người bạn của mình đến khu du lịch Bình Quới chơi và ăn buffet tối . Tại đây hôm đó có món đặc sản là Cua Rang Me . Những món ăn khác thì còn khá nhiều nhưng riêng món cua này có vẻ nhiều người yêu thích nên mâm lúc nào cũng sạch trơn..... Lâu lâu đầu bếp lại mang 1 chảo cua mới rang ra đổ vào khay này.... Thay vì xếp hàng theo thứ tự thì mọi người chan lấn nhau vòng quanh cái khay này....Đầu bếp chưa kịp đổ cua ra thì mọi người giành như giật cô hồn..... 1 số người còn trừng mắt gườm nhau như muốn lao vào đánh nhau......
...................................
Kết luận và có cái nhìn như thế nào về những câu chuyện này thì Th xin để dành cho mỗi cá nhân chúng ta tự có suy nghĩ của riêng mình . Th chỉ muốn nói là : Ông bà ta hay nói :" Tiên trách kỷ hậu trách nhân ". Không có việc gì xảy ra mà không có lý do của nó cả. Bản thân mình là 1 công dân Việt Nam trẻ . Và các bạn cũng thế. Chúng ta là những gương mặt đại diện cho cái gọi là " Người Việt Nam ". Vậy hãy sống và làm sao để trong ánh mắt của bạn bè các nước khác sẽ hiện lên sự tôn trọng khi nhìn vào chúng ta nhé các bạn ......Hãy sống có ý thức và có văn hóa. Từ những cái nhỏ là Văn hóa xếp hàng , văn hóa mạng , văn hóa trong rạp chiếu phim ....cho đến những cái lớn về văn hóa sống cộng đồng..... Khoan nói đến việc "bơi ra biển lớn" thế nào , hãy "học bơi ở quê nhà" cho tốt trước vậy....