Tư vấn nên bắt đầu thế nào, thực hiện ra sao, phương pháp gì thì các cụ các mợ đã tư vấn gần hết rồi. Em chỉ có góp đôi lời là học Ngoại ngữ nói chung và tiếng Anh nói riêng, tất cả đều đồng ý là sự kiên trì là quan trọng nhất.
Nhưng kiên trì không phải tự nhiên mà có, nó chỉ có khi cụ tạo ra 1 động lực tốt.
Kinh nghiệm bản thân em khi học tiếng Anh là sau khi thử, tự nguyện, ép buộc học qua các chương trình từ ở trường lớp, học thêm, tự học .... đều thất bại . Cho đến 1 ngày, sau bao năm tốn tiền, thời gian, công sức ... em vô tình theo thằng bạn, vào học chui 1 buổi ở lớp tiếng Anh của nó. Lớp đó do 1 cô giáo người Mỹ, rất xinh và trẻ dạy . Tự nhiên em như bị 1 luồng sét đánh mạnh vào não và vào vùng bán cầu não học ngoại ngữ . Tất nhiên không phải là vì vẻ đẹp của cô giáo Mỹ ấy, mà vì cái giọng nói, phát âm, ngôn ngữ cơ thể ... tất cả nó cứ hiện ra ngồn ngộn, lõa lồ và chân thực. Nó khác hẳn so với cả chục năm trước đây đối với em, khi trước đó, em toàn tiếp xúc với cái ngôn ngữ xa lạ ấy qua Tivi, qua những quyển sách đầy chữ, qua tiếng phát âm như rô bốt loẹt xoẹt của băng cat xét hay qua cách phát âm bèn bẹt, nhừa nhựa của các thầy cô Việt...
Thế rồi, em nhận ra rằng, cái hay của học tiếng Anh là phát âm được ĐÚNG tiếng Anh . Đọc 1 trang A4 mà sai phát âm không sướng bằng phát âm 1 từ OK mà đúng.
Đấy là động lực để em học TA các cụ ạ
Sau này, tất nhiên, em phát triển được phần lớn do phải làm việc trong môi trường nước ngoài . Nhưng, mỗi khi nói chuyện với bọn nó, chúng nó khen : Mày sống ở Mỹ lâu rồi phải không ? Mày phát âm chuẩn đấy ! em sướng lắm, mà em có biết Mỹ nó ở nằm ở đâu đâu...