- Biển số
- OF-362659
- Ngày cấp bằng
- 12/4/15
- Số km
- 467
- Động cơ
- 262,670 Mã lực
Thơ hay quá mợ ơi !!!
Phố cũ đường xưa mòn lối nhỏChiều Hà Nội mây vẫn bồng như nỗi nhớ
Cỏ mướt xanh như nỗi nhớ cháy lòng em
Chân vô định bước vào thềm quán cũ
Hương cà phê thơm đến nỗi bềnh bồng
Cà phê đắng lịm môi trong phút chốc
Xa anh rồi giọt đắng bỗng thành quen
Em vẫn nhớ những câu thơ cũ
Hai đứa mình chụm đầu đối cùng nhau
Quán cũ buồn quá phải không anh
Mình em ngồi cùng cà phê và nhớ
Trái tim em sau bao ngày tĩnh lặng
Hôm nay lại bùng nổi nhớ cháy về anh
Đã hết rồi phố chuyển mùa sang
Không còn xác phượng rơi ở quán cũ
Không còn cháy lên màu đỏ thực
Bởi còn đâu chiếc xe đạp xong hành
Đã đợi anh hết phin cà phê cũ
Đợi thêm anh phin cà phê mới này
Thêm một chút tiêc nuối gọi phin nữa
Cứ gọi hoài cũng chẳng thấy anh sang
Bỗng nhiên thèm khủng khiếp cái cảm giác nơi quán cà phê quen thuộc. Bé nhỏ, ấm cũng với vương vãi vỏ hạt dưa dưới đất và mù mịt khói thuốc. Đã lâu rồi tôi không lên đấy. Không phải vì muốn chạy trốn quá khứ. Không phải để lãng quên những kỷ niệm xưa cũ. Chỉ đơn giản vì, cuộc sống rồi cũng đổi thay. Và những thói quen cũng đâu phải là ngoại lệ.
Trước khi có bạn, tôi đã từng lên đấy. Một mình. Để ngắm màn mưa mờ mịt mặt hồ. Để nhìn dòng người hối hả nơi con đường phía dưới. Để thấy rằng cuộc sống đang trôi qua mình. Trong những giây phút buồn bã và chán nản. Và rôi, bạn đến nơi đây. Tôi và bạn, chúng ta đã từng cùng uống cà phê, cùng cười đùa vui vẻ và nghe nhạc nơi đây. Cho dù chúng ta cũng đã từng đến nhiều nơi khác nữa, nhưng nơi này vẫn luôn đặc biệt, phải không?
Ngày hôm nay, tôi không còn uống đen nóng, bởi chỉ một ly nâu đá cũng đủ làm tôi trằn trọc trắng đêm. Tôi không còn lên quán này bởi hàng nghìn hàng vạn những lý do vụn vặt. Nhưng ở nơi nào đó trong tôi, quán cà phê này vẫn là một cái gì thân thiết. Bởi có lẽ, nó đã chứng kiến cái thời điên rồ dại nhất của tôi.
Ừ, tôi bỗng thèm được ngồi nơi ấy. Trên chiếc ghế nhỏ quen thuộc. Tựa lưng vào tấm cửa gỗ quen thuộc. Và một mình nhìn mặt hồ phía dưới, và con đường, và hàng cây. Những ngày chưa có bạn. Hay ngày bạn bước vào cuộc đời tôi để rồi ra khỏi nó mãi mãi. Ừ, cà phê!!!
Bài này em làm năm 2005, mất có mấy phút à ..Hôm đó say cafe
Yêu thương kia, có còn nơi chốn cũYêu thương kia, chắc có còn nơi Cũ?
Cảm xúc này, hỏi đã phủ rêu phong?
HỎI NƠI CHỐN XAYêu thương kia, có còn nơi chốn cũ
Cảm xúc này vẫn chưa phủ rêu phong .
Sorry LeoMessi !Yêu thương kia, chắc có còn nơi Cũ?
Cảm xúc này, hỏi đã phủ rêu phong?
Một nụ cười là một giọt nước mắt khô đọng lạiBọn em cũng muốn trật tự lắm nhưng HT hát hay quá nên phải bình về bài hát đó anh
Quá độc đáo ! Sự dửng dưng là một hiện tượng trong xã hội hôm nay .Rồi chiều nào đi trên phố,
Thấy ông lão ăn xin già nua.
Chìa tay xin tôi thương xót,
Thế tôi vẫn đang tâm làm ngơ.
Rồi chiều nào đi trên phố,
Bác phu gác xe đang ngồi lo.
Một bầy con đang nheo nhóc,
Thế tôi vẫn đang tâm làm ngơ.
Xin cho đôi tay tôi luôn luôn rộng mở.
Chia cơm ngon canh thơm cho ai nghèo đói.
Cho đôi chân tôi luôn mau mau tìm tới.
Giúp ai đang lao nhọc khó nguy.
Rồi chiều nào đi trên phố,
Thấy em bé bán khoai mời mua.
Nhà mẹ em đang đau yếu,
Thế tôi vẫn đang tâm làm ngơ.
Rồi chiều nào đi trên phố
Bác phu gác xe đang ngồi lo
Một bầy con đang nheo nhóc
Thế tôi vẫn đang tâm làm ngơ...
Bài viết hay quá Bomnocham .Thức trắng đêm nay nhớ 1 người
Một người tôi nhớ, một người thôi
Đêm nay... đêm nữa ...đêm mai nữa...
Tôi nhớ một người không nhớ tôi...
Và...
Đôi khi ... con người ta cần dừng lại ... dừng lại để rồi bước nhanh hơn ...
Đôi khi ... con người ta cần buông tay ... cần cho đi để rồi có nhiều hơn ...
Đôi khi ... con người ta cần khóc ... khóc thật lớn để rồi lại cười thật to ...
Đôi khi ... con người ta cần 1 mình ... 1 mình để biết có nhau là quan trọng như thế nào ...
P/s HT: Mềnh đang cafe một mình...buồn...buồn...buồn...
Bạn iu đỡ ốm chưa...nếu đỡ roài thì alo cafe ná...