đức tin thời thổ tả

hienluongstd

Xe tải
Biển số
OF-15481
Ngày cấp bằng
28/4/08
Số km
351
Động cơ
515,430 Mã lực
Cách đây ít lâu có một chuyện khiến tôi mãi không thôi ám ảnh. Chuyện liên quan đến đức tin. Hôm đó ngày nghỉ, có công việc phải đi, tôi đèo vợ bằng xe máy. Vừa ra khỏi nhà chưa đến chợ Mai Động thì gặp một đám đông đang xúm xít. Chiếc xe máy chềnh ềnh quay ngang giữa đường. Một nam thanh niên nằm sóng soải úp mặt bất tỉnh. Mọi người bàn tán xầm xì. Tai nạn. Đường phố ta đi lâu nay, ngày nào mà không gặp những tai nạn tương tự. Tôi lách xe lên. Đến đúng điểm tai nạn tôi dừng xe. Là bác sĩ nên vợ tôi không chần chừ nhảy xuống xem xét người bị nạn. Chẳng cần hỏi han, chỉ nghe người đứng xem bàn tán đã biết thanh niên phóng nhanh gặp ổ gà tự ngã. Có lẽ đầu đập xuống đường nên anh này bị ngất. Một vài vệt máu loang trên mặt. Rất nhanh theo phản xạ nghề nghiệp vợ tôi phán kiểu như ra y lệnh:
-Đưa cấp cứu Thanh Nhàn. Nhanh.
Thanh Nhàn là bệnh viện đa khoa cách đó chỉ chừng hơn cây số. Đám đông đang đứng nhìn nghe thấy thế chợt rùng rùng chuyển động. Người gọi taxi, người nâng xe máy. Tôi trao xe của mình cho vợ rồi quay vào xốc người thanh niên lên. Nhanh lắm hiệu ứng dây chuyền cùng lúc nhiều bàn tay xúm vào đỡ đưa anh ta vào vệ đường. Đâu như đến dăm phút không thấy chiếc xe taxi nào đến. Vài người chặn ô tô đi đường nhưng chẳng ai chịu dừng. Vợ tôi thấy thế giục:
-Đèo nạn nhân bằng xe máy.
Tôi lấy chiếc xe của chính nạn nhân rồi lớn giọng bảo đám đông:
-Nhà vợ chồng tôi ở gần đây chỗ bốt điện, vợ tôi là bác sĩ. Chúng tôi sẽ đưa anh này vào cấp cứu ở Thanh Nhàn. Bà con nào đi cùng ngồi sau đỡ nạn nhân tôi sẽ cầm lái. Xin mọi người yên tâm.
Cách giải quyết quá gọn. Có lẽ thấy tôi đi cùng vợ nên mọi người tin tưởng phụ họa ngay. Khỏi cần kể ra những lời lẽ lúc đó. Ai cũng hăng hái nhiệt tình cả. Một thanh niên to cao lực lưỡng không nói không rằng xốc nạn nhân ngồi lên yên. Anh ta vòng tay ôm vào bụng tôi để giữ chắc nạn nhân. Rất nhanh, chỉ mươi phút sau chúng tôi đến được bệnh viện. Vợ tôi quen biết ở đó nên cùng kíp trực đưa ngay nạn nhân vào cấp cứu. Tôi bảo người to cao đi cùng dắt xe máy của nạn nhân vào bãi gửi xe và dùng giấy tờ tùy thân của tôi để bàn giao chiếc xe cho bảo vệ sau khi đã nói rõ nguồn cơn. Giải quyết xong chiếc xe tôi bổ vào phòng cấp cứu. Vợ tôi thông báo anh này bị chấn thương não. Sau đó nhờ chỗ giấy tờ trong ví của nạn nhân biết được địa chỉ nhà, vợ chồng tôi cũng là tiện đường nên vội vã đến tận nơi báo. Bà mẹ của nạn nhân nhận tin con run rảy, cảm ơn chúng tôi nói không ra hơi.
Chiều đó xong công việc, trên đường về có lẽ vì lý do nghề nghiệp, vợ tôi nảy ra ý vào bệnh viện xem kết quả việc cấp cứu nạn nhân thế nào. Bệnh nhân rất nặng vẫn hôn mê. Lúc chúng tôi ra về thì bà mẹ nạn nhân ra theo. Thoáng ngần ngừ rồi thì bà nói rành rẽ:
-Cảm ơn anh chị đã nhiệt tình đưa con tôi vào viện lại còn cất công báo cho gia đình. Nhưng…nói thật con tôi chẳng may bị nạn nhưng…
Tôi sốt ruột:
-Sao hả bác?
-Nói anh chị thông cảm, nó bị tháo mất chiếc nhẫn 2 chỉ vàng ta. Sáng nay đi nó vẫn đeo ở tay. Giờ nó bị như thế này, anh chị…
Mắt tôi váng hoa cà hoa cải, tai như có tiếng súng nổ. Tôi nuốt nước bọt ghìm giọng:
-Thế này bác ạ, vợ cháu là bác sĩ quen thân ở đây. Chúng cháu không thể làm việc đó…cháu là…cháu là….
Tôi nghẹn lời không nói thêm được nữa. Vợ tôi nói gì đó với bà mẹ rồi kéo tôi đi về. Cơn giận bùng lên khiến tôi buồn tê tái vì bất lực. Còn biết làm gì nữa trong tình huống đó. Đêm ấy tôi không tài nào ngủ được. Chiếc nhẫn 2 chỉ vàng. Không nhẽ…Chợt tôi nghĩ đến người bạn đường to cao. Từ đầu đến cuối hành trình anh ta không hề cất một lời. Khuôn mặt khá điển trai luôn bình thản. Khi bàn giao xe máy cho bảo vệ xong tôi có tìm anh ta để cùng vào phòng cấp cứu nhưng không thấy. Anh đã lẳng lặng bỏ đi từ lúc nào không một lời chào từ biệt. Đúng rồi. Cơn giận lại bùng lên. Anh ta ngồi sau ôm nạn nhân. Bà mẹ có con trong cơn thập tử nhất sinh kia lẽ nào lại nói sai. Bà đau đớn vì tai nạn của con cộng thêm cái sự mất của đau đớn thiếu nhân tình kia nên mới buột ra như thế. Trong trạng thái đầy kích thích tôi ngồi vào bàn viết một mạch cái truyện ngắn “Tai nạn”. Một truyện rất ngắn lấy cái nhẫn 2 chỉ vàng của một cô gái bị tai nạn làm âm hưởng chủ đạo. Một người anh hùng đường phố cứu giúp cô gái trong khi đám đông bình thản đứng nhìn. Kết thúc truyện người anh hùng đường phố kia vào một con ngõ nhỏ lấy từ trong túi ra ngắm chiếc nhẫn 2 chỉ vàng còn nhấp nhánh máu. “Tai nạn” được mang in ngay ở báo Lao Động và được vài tờ báo khác in lại. Sau đó tôi đã tuyển đưa vào tập truyện ngắn “Thằng mõ trâu”.
Thời gian qua đi, nhưng câu chuyện mãi không thể tắt trong trí não tôi. Nó cứ xoay trở mãi với vô số câu hỏi. Tại sao bà mẹ có con tai nạn kia lại nghi ngờ người cứu giúp con mình? Liệu có đúng người thanh niên cao to kia ngồi sau tháo chiếc nhẫn không? Nếu anh ta kỳ công tháo chiếc nhẫn từ tay người bị nạn sao không lấy luôn chiếc ví ở túi quần sau, dễ hơn nhiều? Rồi tôi lại lật trở, ngộ nhỡ người bị nạn vì một lý do nào đó đã không đeo chiếc nhẫn ở thời điểm đó? Vì sao tôi lại nghĩ người thanh niên cao to tháo chiếc nhẫn? Chắc gì anh ta đã làm chuyện đó. Bao nhiêu câu hỏi cứ nhùng nhằng khiến tôi mãi không thôi ám ảnh.
Chắc hẳn bạn đã biết tôi ám ảnh về điều gì. Thật đáng sợ khi con người thiếu đi niềm tin vào nhau. Sự nghi ngờ tràn ngập mọi chỗ mọi nơi. Đó thật sự là bất hạnh của đời sống hôm nay khi đức tin đã dần trở thành của hiếm. Buồn thay đức tin của cái thời thổ tả./.

Hà Nội 25/06/2012
PHẠM NGỌC TIẾN
 

BiK

Xe điện
Biển số
OF-12982
Ngày cấp bằng
2/2/08
Số km
2,841
Động cơ
554,593 Mã lực
Nơi ở
Lại sắp đi công tác
Chia sẻ với bác điều phiền muộn này, đúng là làm phúc phải tội. Nhưng cây ngay sợ gì chết đứng, mình thấy thanh thản vì làm việc tốt là được, cái chuyện vặt kia rồi sẽ bị quên ngay ý mà.
 

raotro

Xe container
Biển số
OF-52461
Ngày cấp bằng
9/12/09
Số km
5,391
Động cơ
505,731 Mã lực
Nơi ở
Hà "nhì"
Cháu thì vẫn có lòng tin vào con người, nhiều là đằng khác...nhưng thằng cha GĐ thì ngược lại: nó nghi ngờ cả đồ vật chứ đừng nói là người!~X(
 

ngaynha

Xe tăng
Biển số
OF-10827
Ngày cấp bằng
8/10/07
Số km
1,557
Động cơ
547,730 Mã lực
Đức tin thời thổ tả :((
 

hon nhien

Xe điện
Biển số
OF-202
Ngày cấp bằng
9/6/06
Số km
2,010
Động cơ
600,880 Mã lực
Chia sẻ với bác điều phiền muộn này, đúng là làm phúc phải tội. Nhưng cây ngay sợ gì chết đứng, mình thấy thanh thản vì làm việc tốt là được, cái chuyện vặt kia rồi sẽ bị quên ngay ý mà.
Em không hiểu cụ hienluongstd là người post chuyện hay là người trong cuộc.
Kính cụ Phạm Ngọc Tiến một ly (b)(b)(b)
 

benq

Xe điện
Biển số
OF-40087
Ngày cấp bằng
7/7/09
Số km
3,721
Động cơ
515,983 Mã lực
Vợ chồng cụ tốt quá ~o), bà mẹ thì buột miệng nói lời khi chưa suy nghĩ thấu đáo, e cũng vài lần tốn thời gian làm điều tốt nhưng kết quả không nhận lấy đc lời cám ơn...
 

nangct

Xe tăng
Biển số
OF-82613
Ngày cấp bằng
12/1/11
Số km
1,492
Động cơ
427,688 Mã lực
Nơi ở
0981921981
cám ơn bác vì bài viết ở trong hoàn cảnh của bác khi đấy thật khó diễn tả bằng lời.
kính bác 1 ly vì hành động của 2 vợ chồng bác
 

linkng

Xe tăng
Biển số
OF-85402
Ngày cấp bằng
16/2/11
Số km
1,537
Động cơ
424,510 Mã lực
Sự nghi ngờ có sức mạnh tàn phá thật khủng khiếp. Xã hội hiên nay nền tảng đạo đức bị băng hoại, cái ác, sự xấu xa lên ngôi nếu không có được định hướng, không có niền tin thì lớp trẻ sẽ giống như con thuyền độc mộc giữa dòng nước lũ mà thôi.
 

hn03

Xe điện
Biển số
OF-4365
Ngày cấp bằng
22/4/07
Số km
2,303
Động cơ
571,026 Mã lực
- Chẹp. Làm ơn mắc oán là vậy đó cụ. Việc không được lời cảm ơn, bị nghi ngờ gặp suốt. Để kệ đó thì ko lỡ là giúp thì vậy. Xã hội đảo lộn chẳng biết đâu mà lần.
 

giaophuong

Xe điện
Biển số
OF-33718
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
2,576
Động cơ
501,960 Mã lực
Ở xã hội Phong kiến Phương Đông trước kia hay xã hội văn minh Phương Tây hiện nay đều có những chuyện tương tự xảy ra,tuy không nhiều..Huống hồ ở một xã hội mà cái sai,cái Vi hiến được chấp nhận như VN ta hiện nay..Thương thay chính chúng ta.
 

HuyArt

Xe lăn
Biển số
OF-85656
Ngày cấp bằng
18/2/11
Số km
12,639
Động cơ
567,319 Mã lực
Cụ là nhà văn nên hơi nhạy cảm, khi gặp chuyện xấu trên đời hay có phản ứng tâm lý tức thời và ám ảnh. Nhờ vậy mà hậu thế mới có vài tác phẩm văn học để mà suy ngẫm.
Nhà cháu thì đã thoát xa cái vòng luẩn quẩn ấy lâu rồi, lấy cái đơn giản để chế ngự mọi cái phức tạp trên đời
Kể hầu các cụ 1 chuyện có thật đã từng xảy ra với nhà cháu chỉ trong 1 ngày đẹp trời cách đây hơn chục năm:
Một ngày như bao ngày bình thường, ngồi ăn sáng trong quán bánh mì sốt vang, đang ngon miệng thấy 1 cụ già nhem nhuốc cứ len lỏi dưới gầm bàn nhặt từng mẩu bánh mì ai đó vứt đi. Ái ngại quá, nhà cháu gọi 1 xuất cho ông cụ, nhìn cụ ăn ngon lành mà lòng thấy vui không để đâu cho hết. Cái này vốn là truyền thống của gia đình theo đạo Phật như nhà cháu nên cũng thường xuyên thực hiện, chả có gì là to tát. Nó chỉ oái oăm ở câu chuyện khác sẽ tiếp diễn sau đó.
Lòng vui vui thấy hứng khởi, đi đến ngã tư Trịnh Hoài Đức, Nguyễn Thái Học 1 chú áo vàng len lỏi ra túm cháu với lỗi xe không biển kiểm soát (Vừa lấy xe vài ngày) mặc dù đã trình giấy hẹn lấy biển và giải thích hết lời, cháu vẫn phải nôn ra 50.000 biếu chú ấy(Thời điểm năm 2001, số tiền ấy khá lớn) Hài hước ở chỗ chú áo vàng đổi thái độ xởi lởi khác hẳn lúc trước, vui vẻ chuyện trò, giúp đẩy xe xuống đường, cười như ma làm. Lúc sờ xuống chìa khóa xe thì chả thấy đâu, tìm loạn lên thì thấy 1 thằng bé đánh giày kêu cháu nhặt được, nhưng nhất quyết đòi chuộc tiền. Vì đang vội nên đành mất thêm 10K nữa, về sau mới được bọn xe ôm mách là thằng bé ấy chuyên rình rút chìa ở chỗ này. Lòng bực bội không để đâu cho hết, vừa làm điều tốt đã gặp ngay sao quả tạ.
Chưa dừng lại, đến trung tâm triển lãm Giảng Võ bán hàng thời trang(Nhà cháu phụ trách gian hàng TT của 1 công ty may) sau 1 ngày vất vả quay cuồng vì đông khách, khi kiểm tra lại giá treo áo khoác, nhân viên phát hiện có cái ví rất to trong đó. Bọn móc túi thay vì lấy tiền rồi vứt ví trong nhà WC, thấy bị công an theo dõi gắt nên đổi chiến thuật, thủ tiêu tang vật trong các túi áo treo mẫu. Nhìn chiếc ví, cháu biết là mua từ nước ngoài, nó được thiết kế rất lạ, có một ngăn chứa đến 20 chiếc chìa khóa các loại rất đẹp. Kiểm tra kỹ trong các ngăn, phát hiện 1 hóa đơn mua hàng có ghi địa chỉ. Chính vì luôn tuân thủ nguyên tắc nhiệt tình và trung thực
nhà cháu hớt hải theo địa chỉ ấy trao lại ví cho gia chủ. Nhìn ngôi nhà đã thấy sự giàu có đầy đủ, đón tiếp là thái độ lạnh nhạt, gượng gạo với cái nhìn cứ như nhà cháu là thủ phạm không bằng. Chán nên nhà cháu cũng chả nói gì thêm, biến !
Rút ngắn lại câu chuyện thì sao? Nhà cháu nghiệm ra rằng, cuộc sống là như vậy, làm điều tốt cũng chả nên mong có sự báo đáp, dù là bất cứ ai và ở đâu. Hãy coi tất cả việc ấy là làm cho chính mình, mình thấy vui là được. Sống thế thấy đời cũng đáng yêu lắm, còn rất nhiều thứ khác để ta trải nghiệm và thấy cái sung sướng được tồn tại trong thế giới này rồi.
Có cơ hội làm điều tốt, nhà cháu lại sẵn sàng dấn thân tiếp
 

dangducvinh39

Xe đạp
Biển số
OF-68528
Ngày cấp bằng
16/7/10
Số km
15
Động cơ
431,240 Mã lực
có phải nhà văn Phạm Ngọc Tiến ở ngõ 533 Tam Trinh không ạ?
 

nautrica

Xe hơi
Biển số
OF-42618
Ngày cấp bằng
7/8/09
Số km
150
Động cơ
466,740 Mã lực
Em hiểu tâm trạng của bác. Thôi thì một mất 10 ngờ, bà mẹ nói chuyện cái nhẫn với bác cũng phải thôi, vì biết nói với ai,,. Quan trọng là vợ chồng bác làm đúng cái tâm nên ko phải ngợi nhiều bác ạ. Cứu một người phúc đẳng hà sa.
 

mocon

Xe hơi
Biển số
OF-125557
Ngày cấp bằng
26/12/11
Số km
129
Động cơ
379,570 Mã lực
Cụ là nhà văn nên hơi nhạy cảm, khi gặp chuyện xấu trên đời hay có phản ứng tâm lý tức thời và ám ảnh. Nhờ vậy mà hậu thế mới có vài tác phẩm văn học để mà suy ngẫm.
Nhà cháu thì đã thoát xa cái vòng luẩn quẩn ấy lâu rồi, lấy cái đơn giản để chế ngự mọi cái phức tạp trên đời
Kể hầu các cụ 1 chuyện có thật đã từng xảy ra với nhà cháu chỉ trong 1 ngày đẹp trời cách đây hơn chục năm:
Một ngày như bao ngày bình thường, ngồi ăn sáng trong quán bánh mì sốt vang, đang ngon miệng thấy 1 cụ già nhem nhuốc cứ len lỏi dưới gầm bàn nhặt từng mẩu bánh mì ai đó vứt đi. Ái ngại quá, nhà cháu gọi 1 xuất cho ông cụ, nhìn cụ ăn ngon lành mà lòng thấy vui không để đâu cho hết. Cái này vốn là truyền thống của gia đình theo đạo Phật như nhà cháu nên cũng thường xuyên thực hiện, chả có gì là to tát. Nó chỉ oái oăm ở câu chuyện khác sẽ tiếp diễn sau đó.
Lòng vui vui thấy hứng khởi, đi đến ngã tư Trịnh Hoài Đức, Nguyễn Thái Học 1 chú áo vàng len lỏi ra túm cháu với lỗi xe không biển kiểm soát (Vừa lấy xe vài ngày) mặc dù đã trình giấy hẹn lấy biển và giải thích hết lời, cháu vẫn phải nôn ra 50.000 biếu chú ấy(Thời điểm năm 2001, số tiền ấy khá lớn) Hài hước ở chỗ chú áo vàng đổi thái độ xởi lởi khác hẳn lúc trước, vui vẻ chuyện trò, giúp đẩy xe xuống đường, cười như ma làm. Lúc sờ xuống chìa khóa xe thì chả thấy đâu, tìm loạn lên thì thấy 1 thằng bé đánh giày kêu cháu nhặt được, nhưng nhất quyết đòi chuộc tiền. Vì đang vội nên đành mất thêm 10K nữa, về sau mới được bọn xe ôm mách là thằng bé ấy chuyên rình rút chìa ở chỗ này. Lòng bực bội không để đâu cho hết, vừa làm điều tốt đã gặp ngay sao quả tạ.
Chưa dừng lại, đến trung tâm triển lãm Giảng Võ bán hàng thời trang(Nhà cháu phụ trách gian hàng TT của 1 công ty may) sau 1 ngày vất vả quay cuồng vì đông khách, khi kiểm tra lại giá treo áo khoác, nhân viên phát hiện có cái ví rất to trong đó. Bọn móc túi thay vì lấy tiền rồi vứt ví trong nhà WC, thấy bị công an theo dõi gắt nên đổi chiến thuật, thủ tiêu tang vật trong các túi áo treo mẫu. Nhìn chiếc ví, cháu biết là mua từ nước ngoài, nó được thiết kế rất lạ, có một ngăn chứa đến 20 chiếc chìa khóa các loại rất đẹp. Kiểm tra kỹ trong các ngăn, phát hiện 1 hóa đơn mua hàng có ghi địa chỉ. Chính vì luôn tuân thủ nguyên tắc nhiệt tình và trung thực
nhà cháu hớt hải theo địa chỉ ấy trao lại ví cho gia chủ. Nhìn ngôi nhà đã thấy sự giàu có đầy đủ, đón tiếp là thái độ lạnh nhạt, gượng gạo với cái nhìn cứ như nhà cháu là thủ phạm không bằng. Chán nên nhà cháu cũng chả nói gì thêm, biến !
Rút ngắn lại câu chuyện thì sao? Nhà cháu nghiệm ra rằng, cuộc sống là như vậy, làm điều tốt cũng chả nên mong có sự báo đáp, dù là bất cứ ai và ở đâu. Hãy coi tất cả việc ấy là làm cho chính mình, mình thấy vui là được. Sống thế thấy đời cũng đáng yêu lắm, còn rất nhiều thứ khác để ta trải nghiệm và thấy cái sung sướng được tồn tại trong thế giới này rồi.
Có cơ hội làm điều tốt, nhà cháu lại sẵn sàng dấn thân tiếp
Chuyện của cụ rất hay. Nghĩ được như cụ thì cuộc sống thật thoải mái và thanh thản. Chúc cụ 1 ly
 

HoangThucAnh

Xe hơi
Biển số
OF-82986
Ngày cấp bằng
16/1/11
Số km
113
Động cơ
413,820 Mã lực
Sau chuyện này mong cụ và gấu vẫn sẽ dừng xe giúp người bị nạn chứ đừng đi qua
 

giangsuki

Xe ngựa
Biển số
OF-5616
Ngày cấp bằng
14/6/07
Số km
27,800
Động cơ
1,114,343 Mã lực
Lão Lương dạo này rảnh rỗi nên đi nghiên cứu về đức tin à, nó bị cuốn vào dòng chảy của cuộc sống thời kinh tế khốn khổ này roài
 

hienluongstd

Xe tải
Biển số
OF-15481
Ngày cấp bằng
28/4/08
Số km
351
Động cơ
515,430 Mã lực

pkhcsht

Xe điện
Biển số
OF-93302
Ngày cấp bằng
28/4/11
Số km
2,211
Động cơ
420,796 Mã lực
Nơi ở
Ngõ nhỏ, phố nhỏ
Em nhiều khi cũng thế, hay nghi ngờ người khác khi mình mất vật gì đấy, nhưng lý trí lại cố xua đi và bảo rằng hãy đừng nghĩ xấu về người khác như vậy, và rồi gần như lý trí đúng.
 

pkhcsht

Xe điện
Biển số
OF-93302
Ngày cấp bằng
28/4/11
Số km
2,211
Động cơ
420,796 Mã lực
Nơi ở
Ngõ nhỏ, phố nhỏ
Cụ là nhà văn nên hơi nhạy cảm, khi gặp chuyện xấu trên đời hay có phản ứng tâm lý tức thời và ám ảnh. Nhờ vậy mà hậu thế mới có vài tác phẩm văn học để mà suy ngẫm.
Nhà cháu thì đã thoát xa cái vòng luẩn quẩn ấy lâu rồi, lấy cái đơn giản để chế ngự mọi cái phức tạp trên đời
...
Rút ngắn lại câu chuyện thì sao? Nhà cháu nghiệm ra rằng, cuộc sống là như vậy, làm điều tốt cũng chả nên mong có sự báo đáp, dù là bất cứ ai và ở đâu. Hãy coi tất cả việc ấy là làm cho chính mình, mình thấy vui là được. Sống thế thấy đời cũng đáng yêu lắm, còn rất nhiều thứ khác để ta trải nghiệm và thấy cái sung sướng được tồn tại trong thế giới này rồi.
Có cơ hội làm điều tốt, nhà cháu lại sẵn sàng dấn thân tiếp
Em cũng suy nghĩ như cụ và cố gắng làm được như vậy. Chúc cụ vui vẻ.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top