[Funland] Định cư trời Tây - có phải là giấc mơ

Lavender168

Xe buýt
Biển số
OF-721331
Ngày cấp bằng
21/3/20
Số km
888
Động cơ
86,546 Mã lực
Thế thì mợ đừng nên tự hào với cái lũ sâu mọt ấy
Cụ đọc nào mà bảo em tự hào. mà xh nó thế bận tâm gì cụ, cụ nặng lời quá, vì top này nói đến trời tây nên em ngẫm thôi.
 
Chỉnh sửa cuối:

HungNc2000

Xe buýt
Biển số
OF-387999
Ngày cấp bằng
20/10/15
Số km
571
Động cơ
243,614 Mã lực
Tuổi
54
Nơi ở
Hanoi
Em đã còm rất nhiều trên thớt này, em hiểu cụ chủ mở thớt muốn thấy rõ cái được và mất khi đi định cư, để ai đang có ý định cân nhắc cho cẩn thận, đến bgio quá nhiều cụ vào tranh luận theo kiểu tiêu cực bêu rếu, chê bai thì em nghĩ ko nên, các cụ nên mở một thớt mới, còn thớt này nên cảm ơn thiện chí của cụ chủ, tks!
 

coolpix8700

Xe ngựa
Biển số
OF-33715
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
28,338
Động cơ
899,703 Mã lực
Chuyện kỳ thị thì có nhưng ở một số nước nếu thể hiện thái quá hay có lời nói phân biệt chủng tộc là cũng rắc rối lắm đấy,trong thớt này có mấy cụ ở đức chắc chắn biết điều này
Hồi ở đấy tụi em thường ngán cái tụi skinhead. Trong thành phố em ở rất nhiều người bị chúng đánh, còn ở vùng trên kia chúng quây cả cái nhà người Việt ở rồi đốt,...
Em ở đủ lâu chứ không chỉ vài năm!
 

Moonlotus1

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-521086
Ngày cấp bằng
11/7/17
Số km
4,542
Động cơ
221,538 Mã lực
Tuổi
46
Em ao ước định cư ở 1 môi trường trong sạch về nghĩa đen và nghĩa bóng .
Ở VN chọn nơi khí hậu tốt.
Em ngán Hà nội quá rồi.
 

Lilak

Xe tải
Biển số
OF-577426
Ngày cấp bằng
4/7/18
Số km
490
Động cơ
145,329 Mã lực
Quay lại câu chuyện của bạn em, Hồi đấy để được đi cả gia đình như thế bạn em đã phải chi ra số tiền không hề nhỏ, xấp xỉ trăm ngàn đô chưa kể tiền vé máy bay qua lại mấy lần cho hai người được thuê kết hôn cùng họ. Bán tháo hết tài sản qua đến Úc chỉ đủ mua cái nhà, cái xe và rồi sau đó hai vợ chồng kéo cày nuôi con.
Cũng như em, cô ấy rất khó khăn để có thể xin được việc làm như ý vì bằng cấp không phù hợp mà học lại để kiếm việc tốt hon thì ai nuôi con nên đành chấp nhận làm chân lau dọn trong một nhà hàng thức ăn nhanh, chồng bạn thì xin làm trong một gara sửa xe, cuối tuần còn xin đi làm vườn cắt cỏ mới có chút tiền để dành.
Nhiều người bên nhà vẫn bảo, ở Việt Nam, sếp là trời, nói một là một, hai là hai, nhân viên răm rắp nghe theo. Còn ở bên đó thì sếp và nhân viên ngang hàng, mặc sức tranh cãi. Vất vả quá nên vợ chồng cũng chẳng thể vui vẻ hạnh phúc. Cái lý lẽ vì tương lai của con sao nghe đắng chát..
Không thể phủ nhận những cái tốt ở các nước phương Tây nhưng chắc chắn không phải thiên đường. Nếu bạn chỉ là một người lao động làm công ăn lương ở Việt Nam thì việc qua nước ngoài cắm đầu cày kiếm tiền đúng là có lý tưởng hơn thật.

Lý tưởng nhất để có thể sống bình yên đến già ở một nước phương tây là bạn phải sang đây từ nhỏ, ít nhất từ bậc đại học, thì mới có thể hoà nhập, học tập và kiếm được việc làm như ý. Sau tuổi 30 qua nước ngoài vẫn còn cơ hội nếu bạn giỏi ngoại ngữ và đã có bằng cấp chuyên món, qua đây chỉ phải học lại 1-2 năm là có thể đi làm, cày cật lực mấy chục năm may ra về già lãnh lương hưu mới đủ sống. Ngoài 40 qua nước ngoài thì xác định luôn, hoặc là chồng bạn phải có thu nhập thật cao để bạn khỏi áy náy khi ngồi nhà, hai là phải chấp nhận làm những việc lao động chân tay không như ý muốn. Mà có siêng năng đến đâu thì tuổi này cũng xác định về già tiền lương hưu chẳng đáng là bao vì thời gian làm việc của bạn không đủ để lãnh mức lương hưu tối đa. Đấy là chưa kể việc thiếu thốn tình cảm gia đình, thiếu các mối quan hệ bạn bè, thiếu giao lưu xã hội cũng sẽ khiến bạn chồng chất nỗi buồn. Đôi khi phải đối mặt với sự kỳ thị đến từ những người xung quanh còn khiến bạn tổn thương gấp bội.

Em chia sẻ với bạn những trải nghiệm của chính em và bạn, những người đang sinh sống và làm việc ở nước ngoài. Ở đâu cũng có cái được và cái mất, cái hơn và cái kém cho nên chẳng có chỗ nào là thiên đường cả.

Nếu bạn có một công việc tốt ở Việt Nam thì đừng nên đánh cược nó để lấy một cuộc sống chưa biết thế nào ở trời Tây.
Thiên đường chính là nơi mình đang sống và chấp nhận nó như vốn dĩ của nó.
Chủ top quá có tâm. Tiếc là chỉ mời được 1 ly
 

unknown01

Xe tải
Biển số
OF-318817
Ngày cấp bằng
8/5/14
Số km
218
Động cơ
294,080 Mã lực
Nói chung tiêu chí đầu tiên là có công ăn việc làm tốt. Còn những thứ khác, kể cả trường học cho con cái, khi có job tốt rồi thì cũng dễ giải quyết.
Có nhiều trường hợp đã trên 40-50, sang Mỹ từ VN do luân chuyển trong công ty rồi xin ở lại luôn, họ và gia đình hội nhập rất nhanh.
 

cổ cồn xanh

Xe tăng
Biển số
OF-391301
Ngày cấp bằng
9/11/15
Số km
1,644
Động cơ
253,302 Mã lực
Những năm trước thời mở cửa thì trời tây đúng là thiên đường. Các cụ nhà cháu sang đông âu làm nhà máy được ăn bánh mỳ bơ sữa, ghẹo gái tây, lúc về có thùng hàng là kiếm được vài mảnh đất, mua con đờ rim. Giờ ở nhà kiếm tiền vẫn khó nhưng có nghề chăm chỉ vẫn sống được.
 

coolpix8700

Xe ngựa
Biển số
OF-33715
Ngày cấp bằng
22/4/09
Số km
28,338
Động cơ
899,703 Mã lực
...Giờ ở nhà kiếm tiền vẫn khó nhưng có nghề chăm chỉ vẫn sống được.
Đúng là ở VN mà đi từ số 0 lên thì cực khó. Cả đất nước vừa thoát nghèo chưa lâu, đại đa số người dân vẫn còn lo kiếm ăn từng ngày, tức là số lượng người cạnh tranh để nhặt nhạnh từng đồng cực lớn. Có bất kỳ việc gì mà ra được vài đồng là mọi người xô vào để cuối cùng thì chỉ vài đồng cũng không còn ra được nữa. Các nước phát triển vẫn là thiên đường, kể cả việc cố lọt được vào nước người ta, rồi vào trại cũng cầm được ít tiền, dù bên ấy chỉ là mức tối thiểu để tồn tại, thì so sánh tỷ giá vẫn là 1 số tiền đáng giá, sau đó tìm cách đi làm chui các công việc người dân nước họ không làm cũng thành 1 món khá lớn với đại đa số người dân trong nước.
Nhưng khi đã có 1 số vốn thì VN hiện tại là nơi có thể phát huy rất tốt. Không chỉ người Việt trong nước, người Việt ở nước ngoài mà cả người nước ngoài cũng đang tìm cách đầu tư vào VN để kiếm tiền. Riêng người Việt trong nước có lợi thế thông thuộc xã hội, điều kiện kinh doanh nên cũng chẳng cần phải suy nghĩ về quy mô vốn không bằng người ở nước ngoài vào.
Còn cuộc sống thì như nhiều người đã viết, cứ có tiền thì ở đâu cũng thấy thoải mái. Mà nếu thích nơi nào thì đi du lịch vài này đến nơi đó. Bây giờ (không nói về cái giai đoạn đang cách ly do cô vít này) dịch vụ rất dễ dàng rồi. Cứ đưa tiền họ làm cho mọi việc, chỉ chờ ngày đi chứ chẳng phải làm gì thêm!
 
Chỉnh sửa cuối:

Yellowtea

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-145206
Ngày cấp bằng
9/6/12
Số km
13,622
Động cơ
505,489 Mã lực
Giấc mơ thì có 2 dạng: "giấc mộng đẹp - ác mộng" và "có thể thành hiện thực - giấc mơ mãi là giấc mơ"
Hôm vừa rồi em có gặp trên Quán cf một bài viết của một cụ về chuyện định cư ở nước ngoài. Thực ra mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người một chí hướng, chẳng ai giống ai. Nói như các cụ ta "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh" mình không nên áp đặt cái tôi của mình mà phán xét, lời khuyên hay đánh giá cuộc đời của người khác. Tuy nhiên, em cứ ngẫm nghĩ mãi rồi quyết định viết ra bài viết này. Vừa để chia sẻ, vừa để giãi bày cũng như là một câu chuyện các cụ đọc để giết thời gian.

Em có cô bạn thân, có thể được coi là thành đạt ở Việt Nam, cũng làm sếp trong một tập đoàn lớn, chồng có công ty riêng tuy nhỏ nhưng cũng đủ lo cho gia đình cuộc sống thoải mái về kinh tế, có của ăn của để. Gia đình họ là hình mẫu lý tưởng cho nhóm bạn bè cả về kinh tế lẫn sự ấm êm hạnh phúc. Đùng một cái nghe tin họ ly dị, rồi cô bạn em nhanh chóng kết hôn với một ngoại kiều Úc và theo chồng mới sang đó định cư. Chồng cô ấy không lâu sau đó cũng xuất ngoại theo diện kết hôn và đích đến cũng là nước Úc. Hơn 2 năm sau hai đứa con cũng lần lượt được cha mẹ đón qua đoàn tụ. Trước khi đưa hai con qua, cô ấy mời bạn bè hàn huyên tâm sự, lúc đó em mới được biết, họ đã ly hôn và làm kết hôn giả để cả nhà được đi qua Úc. Em hỏi cô ấy, có hài lòng với quyết định của mình không, cô ấy lắc đầu, mắt ngấn nước nói nhỏ: “Thôi coi như hy sinh vì con”.
Câu chuyện của cô ấy cũng đã lâu nhưng nó vẫn khiến em không thôi đặt dấu hỏi, liệu quyết định của họ là Đúng hay Sai ? Cho đến khi chính em bước chân vào làm người trong cuộc, sống đời tha hương.

Em lấy chồng Pháp, sinh sống cùng chồng ở Việt Nam nhiều năm trước khi quyết định qua Pháp sống và đã có gần 4 năm sinh sống ở Pháp. Thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để em vỡ ra nhiều điều. Nước Pháp hay bất cứ một nước phương Tây nào cũng không phải là thiên đường như bao người nghĩ. Ở đó có đủ chua cay, đủ thử thách và không dành cho những ai mong manh yếu đuối.
Cũng phải nói rõ, em chỉ đưa ra những nhận định của mình từ cuộc sống thực tế ở Pháp chứ không dám lạm bàn đến cuộc sống ở các nơi khác, nhưng em tin sẽ có những tương đồng nhất định.
- Khi mới qua Pháp, ngay sau khi đi làm các thủ tục giấy tờ cho việc tạm trú thì lập tức được chính quyền (thông qua văn phòng quản lý các vấn đề về người nước ngoài) cho đi khám sức khỏe, cho đi học phổ cập kiến thức căn bản về văn hoá, xã hội, luật pháp của nước sở tại và sau đó tuỳ vào trình độ tiếng Pháp đến đâu mà được sắp xếp cho đi học tiếng, trung bình khoảng 2 khoá học kéo dài từ 150 đến 300 giờ.
- Khi hoàn tất các thủ tục giấy tờ định cư mỗi người sẽ được cấp một thẻ bảo hiểm tế, thẻ này mỗi khi đi khám bệnh, mua thuốc theo toa chỉ cần đưa thẻ ra để quẹt máy và có giá trị thanh toán như thẻ ngân hàng nhưng chỉ dành riêng cho lĩnh vực y tế và tỷ lệ thanh toán của thẻ trên tổng chi phí khám chữa bệnh là 60-75% tuỳ mức độ thuốc điều trị.
- Đối với trẻ con, chỉ cần được chấp nhận cho tạm trú thì dù quốc tịch là gì cũng được nhập học miễn phí cho đến hết bậc trung học cơ sở. Hai khoản y tế và giáo dục không phải lo lắng đã đủ khiến em choáng ngợp và tự nhủ, mình đã không sai khi theo chồng qua đây, thiên đường là đây chứ đâu.

Khi cái lâng lâng sung sướng của những thứ miễn phí hoặc cận miễn phí qua đi thì thực tế cuộc sống bắt đầu cho em những bài học.
- Trước hết là ngôn ngữ. Dù khá thông thạo tiếng Anh nhưng việc học tiếng Pháp cũng không đơn giản như em nghĩ. Dù học tập trung ngày 7 tiếng, tuần 4 ngày rưỡi đấy nhưng kết thúc tất cả các khoá học thì trình độ tiếng Pháp của e cũng chỉ ở mức nghe và hiểu những câu giao tiếp đơn giản hoặc nói chuyện mặt đối mặt một cách chậm rãi, hoặc cũng chỉ mơ hồ họ đang nói về đề tài gì thôi chứ không thể bắt chuyện. Khi ngôn ngữ chưa thông thạo cũng đồng nghĩa với việc cơ hội kiếm việc làm trở nên thu hẹp.
-
Em cần có làm việc. Mặc dù chồng em có một công việc ổn định đảm bảo cuộc sống cho gia đình nhưng cũng chỉ đến mức vừa đủ, muốn có chút dư dả nhất định em phải góp phần. Nhưng ở Pháp phụ nữ có gia đình, có con nhỏ thì đến người bản địa còn khó kiếm việc huống hồ một người chân ướt chân ráo mới qua, tiếng chưa rành, bằng cấp mình có ở Việt Nam chẳng có tác dụng vì không được chấp nhận nên việc xin một công việc văn phòng mưa chẳng đến mặt nắng chẳng đến đầu là một giấc mơ xa xỉ.
Kiếm tiền bây giờ chỉ còn những việc lao động chân tay như làm nail, phụ lau dọn nhà hàng (lau dọn thôi nha, phục vụ thì không đạt chuẩn ngôn ngữ, phụ bếp thì không phải ai cũng có khả năng). Mà làm nail cửa cũng hẹp cho phụ nữ có tuổi vì mắt đã bắt đầu kém, sự tỉ mỉ không có, trừ khi đó cũng là nghề từng làm ở Việt Nam chứ bảo qua đây rồi học e rằng mướt mồ hôi.
Còn làm trong nhà hàng thì xác định luôn con cái sẽ thiệt thòi bởi nhà hàng làm việc vào giờ nghỉ của các gia đình, sớm thì cũng phải 11g đêm mới được nghỉ, chưa kể công việc chắc chắn rất vất vả cực nhọc.
Tính tới tính lui cuối cùng em quyết định mở một nhà hàng nhỏ tại nhà để kinh doanh.
- Việc kinh doanh ban đầu có vẻ cực kỳ thuận lợi từ thủ tục cho đến khâu chuẩn bị. Nơi em ở chưa có nhà hàng Việt nên ngay lập tức thu hút khách. Dù đã chọn loại hình kinh doanh là khách mua mang đi chứ không phục vụ tại chỗ nhưng những lúc cao điểm cũng phải 9g đêm mới được ra khỏi cái bếp. Nhìn tiền thu về thì ham đấy nhưng không ngăn nổi cơn mệt mỏi đến rệu rã trong người. Việc nhiều đến độ em nghĩ đến chuyện thuê thêm người phụ giúp, nhưng tính đi tính lại thì không khả thi, bởi tại Pháp, để thuê một người lao động bị ràng buộc rất chặt chẽ về hợp đồng chưa kể đủ loại thuế và bảo hiểm người chủ phải trả cho người lao động, tính ra nếu làm nhỏ mà thuê người thì coi như hết lãi. Thôi thì cũng đành chịu cực vậy, kiếm đồng lời đâu dễ. Sau năm đầu kinh doanh thấy cũng có lãi, so ra hơn đi làm thuê nên tôi phần nào yên tâm.

- Đến năm thứ hai kinh doanh ngày càng khá khẩm, chắc mẩm năm nay mình để dành được nhiều đây, nhưng cú sốc thuế đã hạ nock out e trong tích tắc.
Hoá đơn thuế, bảo hiểm cuối năm gửi về với số tiền cao chóng mặt, gấp nhiều lần năm trước khiến e choáng váng, hỏi ra mới hay, năm đầu được ưu đãi thuế nên mới dễ thở thế, chứ từ năm thứ 2 trở đi thuế chỉ có tăng không giảm. Tính đi tính lại là huề vốn, coi như cả năm làm không công vì không tự trả lương, đấy là còn không phải trả tiền nhà chứ nếu thuê mặt bằng thì cầm chắc lỗ. Hỏi thăm mấy người bạn kinh doanh bên này ai cũng bảo làm đủ ăn, đủ đóng thuế, đóng bảo hiểm là may rồi lấy đâu ra lãi. Pháp chẳng hổ danh là đất nước có nhiều loại thuế bậc nhất thế giới và được tự trào là : đánh thuế con gà vì nó sẽ đẻ trứng.

ga1.jpg
Em từng trải nghiệm 12 năm đi học ở nước ngoài, ở Nhật, Đức và Bỉ, còn lang thang đi chơi thì nhiều lắm, ko tính.
Em thấy cuộc sống đúng là tốt đẹp nhiều mặt, sạch sẽ, văn minh, cảnh quan đẹp như mơ, con người đối xử lịch sự với nhau, câu cảm ơn xin lỗi cứ dính ở miệng :) chi phí cho ăn uống bình thường thực sự cực rẻ. Em nhớ em mua gì 5EUR ~ 125k thì em tính mãi, đi chợ hết 20 EUR cũng ok lắm, vậy mà về VN thì cứ 500k tiêu nhạt toẹt :P
Nhưng em ko ham ở lại, dù ở Bỉ ở lại khá dễ so với nhiều nước khác :P
Vì phải tự lập, mua các thứ về như bàn, tủ, tủ bếp, giường, tv tủ lạnh v.v tự lắp cho nó nhanh, chư chờ dịch vụ còn lâu lắm :P Nên ai chăm chỉ khéo tay biết mộc, điện thì ok. Chứ như em chắc em khóc ròng :P
Chưa kể, người bản địa đa số ko thích mình, vì mình tới là cướp việc của họ, chưa kể các thói hư tật xấu của mình rất nhiều, nên nhiều người lịch sự lạnh lùng cũng có nhiều kẻ thô lỗ, hixx.
Em nhớ, ngày còn ở ktx ở Đức, bạn cùng ktx với em luôn hỏi em: mày có ý định ở lại ko?
Ko trách họ được, dù cách sống của em chúng nó rất quý, nhưng vì tỷ lệ tìm cách ở lại quá đông, hixx.
 

VietKieu1Chieu

Xe tải
Biển số
OF-729174
Ngày cấp bằng
14/5/20
Số km
260
Động cơ
-370 Mã lực
Em cũng đã từng chứng kiến những cảnh tương tự. Nói chung ở đâu cũng có những mặt tối, còn đã chọn thì phải chấp nhận thích nghi nếu muốn tồn tại. Hoặc là từ bỏ, giống như quy luật tự nhiên thôi.
Hồi ở đấy tụi em thường ngán cái tụi skinhead. Trong thành phố em ở rất nhiều người bị chúng đánh, còn ở vùng trên kia chúng quây cả cái nhà người Việt ở rồi đốt,...
Em ở đủ lâu chứ không chỉ vài năm!
 

cổ cồn xanh

Xe tăng
Biển số
OF-391301
Ngày cấp bằng
9/11/15
Số km
1,644
Động cơ
253,302 Mã lực
Va
Đúng là ở VN mà đi từ số 0 lên thì cực khó. Cả đất nước vừa thoát nghèo chưa lâu, đại đa số người dân vẫn còn lo kiếm ăn từng ngày, tức là số lượng người cạnh tranh để nhặt nhạnh từng đồng cực lớn. Có bất kỳ việc gì mà ra được vài đồng là mọi người xô vào để cuối cùng thì chỉ vài đồng cũng không còn ra được nữa. Các nước phát triển vẫn là thiên đường, kể cả việc cố lọt được vào nước người ta, rồi vào trại cũng cầm được ít tiền, dù bên ấy chỉ là mức tối thiểu để tồn tại, thì so sánh tỷ giá vẫn là 1 số tiền đáng giá, sau đó tìm cách đi làm chui các công việc người dân nước họ không làm cũng thành 1 món khá lớn với đại đa số người dân trong nước.
Nhưng khi đã có 1 số vốn thì VN hiện tại là nơi có thể phát huy rất tốt. Không chỉ người Việt trong nước, người Việt ở nước ngoài mà cả người nước ngoài cũng đang tìm cách đầu tư vào VN để kiếm tiền. Riêng người Việt trong nước có lợi thế thông thuộc xã hội, điều kiện kinh doanh nên cũng chẳng cần phải suy nghĩ về quy mô vốn không bằng người ở nước ngoài vào.
Còn cuộc sống thì như nhiều người đã viết, cứ có tiền thì ở đâu cũng thấy thoải mái. Mà nếu thích nơi nào thì đi du lịch vài này đến nơi đó. Bây giờ (không nói về cái giai đoạn đang cách ly do cô vít này) dịch vụ rất dễ dàng rồi. Cứ đưa tiền họ làm cho mọi việc, chỉ chờ ngày đi chứ chẳng phải làm gì thêm!
Vấn đề ở chỗ: cứ có tiền thì...
Làm thế nào và làm ở đâu để ra tiền và sau đó là nhiều tiền để sống gọi là thoải mái? Ở nhà mà làm mua được căn nhà nhỏ ngoại ô thôi, có con xe cỏ đi làm, trẻ con đi học trường lớp mát mẻ, ốm đau vào viện đảm bảo không phải người theo trông coi... thì đi làm gì ạ?
 

lookyoung

Xe tăng
Biển số
OF-98091
Ngày cấp bằng
1/6/11
Số km
1,114
Động cơ
416,230 Mã lực
Nơi ở
BE
Hồi ở đấy tụi em thường ngán cái tụi skinhead. Trong thành phố em ở rất nhiều người bị chúng đánh, còn ở vùng trên kia chúng quây cả cái nhà người Việt ở rồi đốt,...
Em ở đủ lâu chứ không chỉ vài năm!
Cụ về chắc cũng phải vài chục năm rồi, cái thời mới thống nhất dân lao động Tiệp với Ba Lan đổ sang.

Bây giờ nội chuyện nói năng không cẩn thận cũng dễ bị quy là phân biệt rồi. Còn chúng nó phân biệt trông ý nghĩ thì có đáng phải quan tâm không. Mình có tiền, có trình độ sao phải xoắn.
 

Sugarland

Đi bộ
Biển số
OF-730975
Ngày cấp bằng
31/5/20
Số km
8
Động cơ
70,580 Mã lực
Tuổi
36
Nếu có tiền, thành đạt sống ở VN vẫn hơn, thỉnh thoảng đi du lịch, còn không có gì, thì có cơ hội nên đi, đi cày, đến tuổi nghỉ ngơi có số vốn về VN sống an nhàn, vì chi phí sinh hoạt ở VN vẫn thấp, đồng tiền mang về có giá trị.
 

dac

Xe tăng
Biển số
OF-510
Ngày cấp bằng
27/6/06
Số km
1,479
Động cơ
593,777 Mã lực
Nơi ở
Cali
Nếu có tiền, thành đạt sống ở VN vẫn hơn, thỉnh thoảng đi du lịch, còn không có gì, thì có cơ hội nên đi, đi cày, đến tuổi nghỉ ngơi có số vốn về VN sống an nhàn, vì chi phí sinh hoạt ở VN vẫn thấp, đồng tiền mang về có giá trị.
Nếu có tiền thì có nhiều nới dưỡng già ổn hơn VN cụ ạ
 

Sugarland

Đi bộ
Biển số
OF-730975
Ngày cấp bằng
31/5/20
Số km
8
Động cơ
70,580 Mã lực
Tuổi
36
Nếu có tiền thì có nhiều nới dưỡng già ổn hơn VN cụ ạ
Có tiền nhưng nó chỉ đạt tới tầm chi phí sinh hoạt tạm ổn, chứ còn có ở cái mức như các đại gia nó lại khác. Nếu các cụ có tổng tài sản 10-15 tỷ các cụ chưa đủ để hưởng thụ cuộc sống sung túc an nhàn ở phương tây trọn vẹn cuộc đời đâu, còn với số tiền đó e thấy ở VN sẽ sống được khá thoải mái và an nhàn rồi, nhưng để kiếm được số tiền đó ở VN thì không phải dễ dàng, còn ở phương tây thì số tiền đó hoàn toàn có thể kiếm để tuổi nghỉ hưu có thể sử dụng an nhàn. E cũng kiếm tiền và 20 năm sau, lúc đó 50 tuổi, nếu không có gì thay đổi e sẽ sống ở VN và tận hưởng cuộc sống, đất có sẵn, xây nhà vườn theo kiểu Mỹ, hồ bơi, ao cá, cây trái. Vườn cây ao cá thì e đã trồng từ bây giờ, đã có quả ăn thoải mái, về e chỉ cất lên căn nhà như ý muốn với đầy đủ tiện nghi là sống cuộc đời vui vẻ, không khí trong lành, thực phẩm sạch.
9EB16C26-A167-48C8-9F54-CE6CEB5C09EE.jpeg
EC8B9CAC-6B21-4495-8968-D3AB1F2B6F31.jpeg
FF9B506E-26F7-4010-B8E1-F257CB32E23D.jpeg
 
Chỉnh sửa cuối:

st101814

Xe điện
{Kinh doanh chuyên nghiệp}
Biển số
OF-108426
Ngày cấp bằng
10/8/11
Số km
3,280
Động cơ
441,106 Mã lực
Nơi ở
Canada - Viêt Nam
Thiên đường thực sự có lẽ chỉ là sau khi chết và dành cho những con chiên ngoan đạo. Ở thế gian này chẳng có thiên đường thực, có chăng là những khoảnh khắc đáng giá vài ngàn USD một đêm ở đảo quốc Maldives, hay những mật ngọt đầu đời ... còn lại cơ bản loàii người sống như nhau cả, ai cũng phải vật lộn với cuộc sống. Người nghèo thì làm sao đủ ăn, người không nghèo thì làm sao dư dả, người dư dả rồi thì mong làm sao giàu còn người giàu lại nghĩ cách làm sao để không bị nghèo đi .... cái vòng xoay ấy vần vò con người chúng ta đến tận lúc già, lực kiệt mới kết thục.

Hãy quan niệm định cư nước ngoài đơn giản thôi, giống như bạn chuyển từ Hà Nội và Sài Gòn để lập nghiệp, không được thì lại quay đầu. Cuộc đời là những chuyến đ mà.

Nếu chúng ta còn trẻ và có năng lực thì ở đâu cũng sẽ sống được thôi. Bác Hồ ngày trước chỉ có hai bàn tay trắng mà con lập quốc được cơ mà. Mọi sư đều do chúng ta, chỉ là chúng ta có muốn hay không thôi
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top