Nếu đi theo diện kinh doanh thì điều kiện đầu tiên là phải đủ điểm đi theo diện kinh doanh, ngoài tiền ra nó còn đòi hỏi các bác chứng minh kinh nghiệm đã làm kinh doanh thực tế ở VN (ví dụ là giám đốc từ bao giờ, kinh doanh cái gì, doanh số cty ra sao) etc. Nhưng nếu đã đủ khả năng vượt qua mấy cái này rồi và có một ít tiền thì sang sống ngon. Lí do nó nằm ở chỗ là ở đây (mình nói ở Úc thôi nhưng Mỹ hay Can thì cũng tương tự) là khi mua một cái business (ví dụ shop nail, nhà hàng, shop bán rau dưa thịt cá, cafe etc) thì cái giá bán nó sẽ tỉ lệ với dòng tiền thể hiện trên sổ sách của cái shop đấy, thường thì nó sẽ tính là sau khi trừ hết chi phí đi sẽ có một khoản lợi nhuận na ná như gửi tiết kiệm. Do đó khả năng không làm ăn được là rất thấp.
Ví dụ: 1 cái shop nail có doanh thu là $200k/năm, cần 2 người làm full time. Sau khi trừ chi phí thuê cửa hàng, điện nước, bảo hiểm, vật liệu móng tay chân etc đi còn 150k, trừ tiền lương rồi lương hưu phúc lợi của 2 người làm đi thì còn lãi ròng độ $10k. Trong trường hợp này họ sẽ rao bán cái shop này với giá khoảng $200k (return = 5%). Nếu bác nào bỏ 200,000 ra mua và 2 vợ chồng cùng làm không thuê người thì hàng năm sẽ ra độ $150,000. Sống thoải mái. Còn nếu thuê người làm mình chỉ lượn lờ thôi thì 2 vợ chồng cần 10 cái shop như thế.
Tất nhiên ở đây là mình giả định trường hợp ko trốn thuế, thực tế thì shop của người Việt làm ăn không minh bạch bằng bọn Tây nên định giá sẽ khó hơn. Tuy nhiên như mình nói giá bán 1 cái business bao giờ nó cũng tỉ lệ với cái tiền nó sinh ra nên đã mua thì khả năng làm ăn được là cao, trừ trường hợp mình lười và làm ăn linh tinh dẫn đến mất khách.
Có một cái đặc điểm chung là ở nước ngoài nếu ai muốn đều có thể có cuộc sống gọi là ấm no hạnh phúc hết, làm cái gì cũng đều có thể có nhà, có xe, con cái học hành tử tế, vấn đề mấu chốt là phải chịu làm... đấy là cái mà mình nghĩ là hơn ở VN, cơ hội cho tất cả mọi người.