- Biển số
- OF-384004
- Ngày cấp bằng
- 23/9/15
- Số km
- 8,326
- Động cơ
- 868,340 Mã lực
- Tuổi
- 33
Mách e mí nhá.Xin các cụ độ cho mấy số mí vui em ơi![]()
Mách e mí nhá.Xin các cụ độ cho mấy số mí vui em ơi![]()
Việc lớn như này phải cỡ Chư Thiên mới đỡ cho được.Chưa hình dung ra tổ tiên độ như nào, thường phải việc rất lớn hoặc liên quan đến sinh mạng mới ví với tổ tiên độ chứ![]()
Ý cụ có lẽ không chê câu chuyện dài dòng đấy chứ?Mùa thu kể chuyện mùa xuân hay quá
Cụ overthinking rồiÝ cụ có lẽ không chê câu chuyện dài dòng đấy chứ?
Ý cụ ấy là cái tiết hạnh khả phong ấy, có nơi nói toẹt ra là cái trinh, cái ấy là cái ấy ấy. Ngơ ngác lắmCái ấy là cái gì thế cụ?
Rút kinh nghiệm lần sau em đọc #2 trước1. Về quê mang can mật mía ra HN. Tìm mãi ko thấy đâu rõ là mang ra rồi. Vài ngày sau Nhóm chung cư đăng nhặt được can mật mía. Sang cảm ơn rồi mang mật về húp.
2. Rơi mất 1 cái điên thoại ko biết. Mấy hôm sau tìm ko thấy nên gọi vào nhưng ko ai nghe. Bỗng nhiên bạn bè trong nhóm gọi. Chị lạ mặt nghe và nói nhặt được điện thoại. Mợ chủ mang đôi gà tàu và chai rượu đểu đi cảm ơn xin lại máy. Nói mãi họ mới nhận đôi gà tàu![]()
Vậy em sẽ tìm còm của Comiki đọc trướcRút kinh nghiệm lần sau em đọc #2 trước![]()
Chúc mừng em đã không mất đồ nhé. Toàn là người tốt, 100% là người tốt.Chuyện là gia đình em sáng mùng 8 âm xuất phát từ quê ra Hà Nội, ngoài quần áo, thịt cá, rau củ, bánh trái mang theo thì không quên một can mật mía. Do đồ nhiều quá, thêm cả con nên lúc vận chuyển đồ em cũng không để ý hết, với cả em nghĩ chồng em bê lên hết rồi, mãi tận hai hôm sau đấy, khi em nấu ăn, cần cho mật vào thịt kho do can mật cũ sắp hết nên em mới nhớ tới can mật. Em mới đi tìm một vòng khắp nhà thì em không thấy can mật đâu cả. Nhưng mà em nhớ là đã có khoảnh khắc cầm can mật vào thả vào thang máy rồi. Nên em chắc chắn không quên can mật ở quê. Nhắn tin hỏi chồng em là có nhớ hôm đấy can mật để ở đâu không? Mà em tìm khắp nhà không thấy, chồng em cũng khẳng định là đã mang lên rồi, tìm lại một vòng nữa vẫn không thấy. Chợt em nghĩ hay là nhà này có ma?
Nghĩ xong lại thôi, em đi lấy cơm cho con ăn và quên béng luôn chuyện cái can mật. Chợt trưa hôm qua trong nhóm Zalo của cư dân có một chị chụp ảnh lên và hỏi rằng không biết cái can này là can gì, của nhà ai, hôm thấy trong thang máy nên cầm ra để bên ngoài rảnh ( ko phải rảnh tầng 1) mà 4,5 hôm vẫn ở đấy
Ô là lá, can mật của em đây rồi. Thế là em mang một ít kẹo cu đơ sang cảm ơn và lấy can mật mang vềChưa hết…
Chiều hôm qua, em đến lớp tham dự sinh nhật với con. Chắc là lúc dắt xe lên vỉa hè như thế nào đấy em làm rơi điện thoại nhưng mà em không biết, do em có 2dt nên em cũng không để ý lắm khi mất 1 cái, tối ko thấy thì em mới đi tìm, em gọi dt kia thấy điện thoại nổ chuông nhưng không có người bắt máy nên em chỉ đơn thuần nghĩ rằng là ờ chắc là các con chơi hoặc là mình để điện thoại đâu đấy ở trong nhà thôi( vì hôm qua e cũng ko đi làm), em cũng tìm qua qua một vòng trong nhà nhưng không tìm kỹ, tối thì bận đưa các con đi thể dục, dạy các con học bài với cả bao nhiêu là việc nữa nên em cũng quên luôn cái dt ấy.
Sáng nay, sau khi đã đưa các con đi học thì em nghiêm túc tìm lại cẩn thận khắp nhà cái điện thoại kia nhưng mà em vẫn không thấy, em gọi vào số di động rất nhiều lần vẫn không có người bắt máy, em nghĩ rằng nếu như mà có ai đấy lấy mất thì một là người ta sẽ tắt nguồn, hai là người ta sẽ nghe máy chứ tại sao lại có tình trạng là gọi mấy chục cuộc không nghe máy như thế này? Nên là em vẫn quả quyết là cái điện thoại đấy, nó chỉ ở đâu đây, trong cái nhà của em thôi và em lên chiến dịch đi tìm, em tìm cả ở trong tủ lạnh, kể cả trong máy giặt, cả trong tủ quần áo và tất cả tật các ngóc ngách trong nhà nhưng mà vẫn không thấy, em lại nghĩ hay nhà có ma
hay em cho vào thùng rác vứt đi rồi
chắc ko đến mức đó.
Và may sao cái điện thoại đấy lại cài Messenger và mấy chị em bọn em thì có một nhóm chung trên mess, sáng nay chúng nó gọi video qua Messenger và tự dưng là người nghe máy không phải là em mà có một chị nào đấy nhảy vào và các em gái em hỏi chị ý là ai tại sao lại nhảy vào đây? Thì chị ấy trả lời rằng là cái điện thoại này chị ấy nhặt được. Thế là chúng nó hốt hoảng lên và nó báo cho em.
Em mang một con gà và 1 cái pbi qua nhà chị ấy, cũng khá gần nhà em để chuộc dt về, hoá ra như ở trên, con chị ấy nhặt dc đt em ngay gần trường con em và mang về, do dt em để im lặng, và chị ấy cũng bận ít khi để ý đt, nên những cuộc gọi của e tối qua và sáng nay chị ấy ko nghe máy được, còn lúc gọi nhóm qua mess, may sao chị ấy đang ngồi bên cái dt. Chị ấy bảo ko nhận gì, nhưng em nói mãi nên cũng nhận cho em con gà, thật sự nhìn chị ấy rất phúc hậu, hiền lành, mong rằng những người ăn ở phúc đức luôn nhận lại được thật nhiều điều tốt đẹp. Cảm ơn chị ấy thật nhiều, và cũng động viên bản thân mình và dạy bảo các con cố gắng sống đẹp hơn
Giả ngơ bắt quạ đấyÝ cụ ấy là cái tiết hạnh khả phong ấy, có nơi nói toẹt ra là cái trinh, cái ấy là cái ấy ấy. Ngơ ngác lắm
May mà Thi tìm còm để đọc, công đức vô lượngVậy em sẽ tìm còm của Comiki đọc trước
Kết luận: Ma là ko có thực.Để em tóm tắt lại cho các cụ đọc mẩu chuyện nhân văn của mợ chủ như sau:
Câu chuyện kể về gia đình mợ chủ Mùa Thu Hà Nội (tạm gọi tắt là Mùa Thu) đã có một chuyến đi từ quê ra Hà Nội vào Mùa Xuân mùng 8 âm lịch. Gia đình mang theo nhiều đồ đạc, trong đó có một can mật mía. Sau khi đến nơi, do bận rộn và nhiều đồ đạc, Mùa Thu không để ý đến can mật và nghĩ rằng chồng đã bê lên hết. Hai hôm sau, khi cần mật để nấu ăn, Mùa Thu mới nhận ra can mật đã biến mất. Sau khi tìm kiếm không thấy, Mùa Thu nghĩ có thể nhà có ma.
Thật bất ngờ, một ngày sau, trong nhóm Zalo của cư dân, có người chụp ảnh can mật và hỏi xem của ai. Mùa Thu nhận ra đó chính là can mật của mình và đã mang kẹo cu đơ sang cảm ơn người đã giữ can mật. Mùa Thu kết luận nhà không có ma
Tiếp theo, trong một sự cố khác, Mùa Thu đã làm rơi điện thoại khi đưa con đi sinh nhật. Mặc dù gọi vào số điện thoại nhưng không ai bắt máy, Mùa Thu nghĩ có thể điện thoại chỉ ở đâu đó trong nhà. Sau khi tìm kiếm khắp nơi mà không thấy, Mùa Thu lại nghĩ đến khả năng nhà vẫn có một con ma.
Cuối cùng, nhờ vào một cuộc gọi video trên Messenger của một nhóm bạn chuyên buôn dưa lê bán dưa hấu, Mùa Thu phát hiện ra rằng một người lạ đã nhặt được điện thoại. Mùa Thu đã mang một con gà qua nhà người lạ kia để cảm ơn và nhận lại điện thoại.
Câu chuyện kết thúc với lòng biết ơn tổ tiên và những người tốt bụng, thêm một bài học hãy sống làm sao cho đẹp hơn.
Rất nhân văn.
Em lại tưởng mợ được đeo mặt nạ nhận 153 tỉ hôm quaChuyện là gia đình em sáng mùng 8 âm xuất phát từ quê ra Hà Nội, ngoài quần áo, thịt cá, rau củ, bánh trái mang theo thì không quên một can mật mía. Do đồ nhiều quá, thêm cả con nên lúc vận chuyển đồ em cũng không để ý hết, với cả em nghĩ chồng em bê lên hết rồi, mãi tận hai hôm sau đấy, khi em nấu ăn, cần cho mật vào thịt kho do can mật cũ sắp hết nên em mới nhớ tới can mật. Em mới đi tìm một vòng khắp nhà thì em không thấy can mật đâu cả. Nhưng mà em nhớ là đã có khoảnh khắc cầm can mật vào thả vào thang máy rồi. Nên em chắc chắn không quên can mật ở quê. Nhắn tin hỏi chồng em là có nhớ hôm đấy can mật để ở đâu không? Mà em tìm khắp nhà không thấy, chồng em cũng khẳng định là đã mang lên rồi, tìm lại một vòng nữa vẫn không thấy. Chợt em nghĩ hay là nhà này có ma?
Nghĩ xong lại thôi, em đi lấy cơm cho con ăn và quên béng luôn chuyện cái can mật. Chợt trưa hôm qua trong nhóm Zalo của cư dân có một chị chụp ảnh lên và hỏi rằng không biết cái can này là can gì, của nhà ai, hôm thấy trong thang máy nên cầm ra để bên ngoài rảnh ( ko phải rảnh tầng 1) mà 4,5 hôm vẫn ở đấy
Ô là lá, can mật của em đây rồi. Thế là em mang một ít kẹo cu đơ sang cảm ơn và lấy can mật mang vềChưa hết…
Chiều hôm qua, em đến lớp tham dự sinh nhật với con. Chắc là lúc dắt xe lên vỉa hè như thế nào đấy em làm rơi điện thoại nhưng mà em không biết, do em có 2dt nên em cũng không để ý lắm khi mất 1 cái, tối ko thấy thì em mới đi tìm, em gọi dt kia thấy điện thoại nổ chuông nhưng không có người bắt máy nên em chỉ đơn thuần nghĩ rằng là ờ chắc là các con chơi hoặc là mình để điện thoại đâu đấy ở trong nhà thôi( vì hôm qua e cũng ko đi làm), em cũng tìm qua qua một vòng trong nhà nhưng không tìm kỹ, tối thì bận đưa các con đi thể dục, dạy các con học bài với cả bao nhiêu là việc nữa nên em cũng quên luôn cái dt ấy.
Sáng nay, sau khi đã đưa các con đi học thì em nghiêm túc tìm lại cẩn thận khắp nhà cái điện thoại kia nhưng mà em vẫn không thấy, em gọi vào số di động rất nhiều lần vẫn không có người bắt máy, em nghĩ rằng nếu như mà có ai đấy lấy mất thì một là người ta sẽ tắt nguồn, hai là người ta sẽ nghe máy chứ tại sao lại có tình trạng là gọi mấy chục cuộc không nghe máy như thế này? Nên là em vẫn quả quyết là cái điện thoại đấy, nó chỉ ở đâu đây, trong cái nhà của em thôi và em lên chiến dịch đi tìm, em tìm cả ở trong tủ lạnh, kể cả trong máy giặt, cả trong tủ quần áo và tất cả tật các ngóc ngách trong nhà nhưng mà vẫn không thấy, em lại nghĩ hay nhà có ma
hay em cho vào thùng rác vứt đi rồi
chắc ko đến mức đó.
Và may sao cái điện thoại đấy lại cài Messenger và mấy chị em bọn em thì có một nhóm chung trên mess, sáng nay chúng nó gọi video qua Messenger và tự dưng là người nghe máy không phải là em mà có một chị nào đấy nhảy vào và các em gái em hỏi chị ý là ai tại sao lại nhảy vào đây? Thì chị ấy trả lời rằng là cái điện thoại này chị ấy nhặt được. Thế là chúng nó hốt hoảng lên và nó báo cho em.
Em mang một con gà và 1 cái pbi qua nhà chị ấy, cũng khá gần nhà em để chuộc dt về, hoá ra như ở trên, con chị ấy nhặt dc đt em ngay gần trường con em và mang về, do dt em để im lặng, và chị ấy cũng bận ít khi để ý đt, nên những cuộc gọi của e tối qua và sáng nay chị ấy ko nghe máy được, còn lúc gọi nhóm qua mess, may sao chị ấy đang ngồi bên cái dt. Chị ấy bảo ko nhận gì, nhưng em nói mãi nên cũng nhận cho em con gà, thật sự nhìn chị ấy rất phúc hậu, hiền lành, mong rằng những người ăn ở phúc đức luôn nhận lại được thật nhiều điều tốt đẹp. Cảm ơn chị ấy thật nhiều, và cũng động viên bản thân mình và dạy bảo các con cố gắng sống đẹp hơn
Em quên không kết luậnKết luận: Ma là ko có thực.
Quả đấy thì phúc to bằng cái đình cụ nhỉ.Em lại tưởng mợ được đeo mặt nạ nhận 153 tỉ hôm qua![]()
Ơ em tưởng mỗi em bị mất não hóa ra nhiều cccm hay quên giống em thật, có mỗi ck xe thẻ gửi xe và vài đồ linh tinh cứ đi tìm suốt ngày.Năm mới may mắn thế là tuyệt vời rồi mợ nhỉ!
Em cũng thuộc loại số may, quên đt trên taxi thì bác tài quay lại trả. Quên túi có khớ nhiều tiền ở quán Nhật, sáng hôm sau mới nhớ ra thì ra quán tìm vẫn còn nguyên. Đi gội đầu quên xừ xe máy ở hàng gội đầu, xong e lại đi công tác luôn, rồi theo 1 cách lòng vòng, xe vẫn tìm về với chủ. Và còn rất nhiều cái may mắn nho nhỏ nhưng vô cùng ấm áp tình người mà em đã gặp qua nhiều năm tháng.
2 năm nay sếp em lì xì đầu năm theo kiểu bốc thăm trúng thưởng, em toàn lên bốc đầu tiên và trúng ngay bao lì xì to nhất. Năm trước bốc trúng thì đồng nghiệp bảo em số may. Năm nay bốc trúng tiếp, em được phong là bàn tay vàng trong làng bốc thăm![]()
Cụ ấy giờ mới ăn Tết, một cái Tết to toQuả đấy thì phúc to bằng cái đình cụ nhỉ.