[Funland] [Dáng và Da] Những câu chuyện bên lề chưa kể

juve99

Xe ba gác
Biển số
OF-295057
Ngày cấp bằng
6/10/13
Số km
21,165
Động cơ
254,784 Mã lực
Thời hoa đỏ không phải chỉ để giải quyết cho sự đổ vỡ của một cuộc tình....
, nó là mẫu số chung của những đớn đau, dằn vặt về những cái chưa gặp nhau của những người khác giới...!!!


hoa-gao-bung-canh-cho-mua-xuan-chin-do-6.jpg

Trời đang mưa, nghe bài này buồn quá ce ah, chưa đủ già nhưng chợt bồi hồi nhớ về thời trai trẻ nhớ về một thời thiếu nữ say mê ê ê ê ;;)
 

giólangthang

Xe điện
Biển số
OF-373168
Ngày cấp bằng
10/7/15
Số km
3,710
Động cơ
592,765 Mã lực
Nơi ở
Đó đây, langthang
"Bình Quới, ngày tháng cũ ...
- Anh sợ cảm giác gì nhất?
- Mất em =((
- Em ở đây, mãi mãi, & vẹn nguyên có đi đâu đâu mà mất! Ý em là anh sợ cảm giác gì trong cuộc sống ...
- Anh sợ làm Mẹ & em buồn, vậy mà anh vẫn không tránh được...
...
Im lặng một hồi lâu, như để sông Sài Gòn làm chứng - thực tế anh sợ cảm giác tiễn đưa một ai đó, hay ai đó tiễn đưa mình. Nhưng cuộc sống cứ gắn anh với những nhà ga, bến tàu... anh sợ đến nỗi đi đâu cũng độc hành & không thông báo, cũng chẳng muốn đưa tiễn một ai.

Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu...


- Em biết mà, từ bé khi biết đọc anh đã phải đọc rất nhiều (bị ép đọc), anh cứ ám ảnh mãi những câu thơ này.
- Bờm ơi, nếu sau này..."

Bờm mãi vẫn là Bờm, vẫn mãi không hiểu điều em định nói mà em không nói, mà có biết thì vẫn thế, chẳng thay đổi gì vì trong mọi hoàn cảnh Bờm của em luôn đồng ý mọi thứ mà em đề nghị - kể cả điều ấy là 2 đứa xa nhau. Vậy "điều ấy" - biết hay không, biết sớm hay biết muộn nào có quan trọng gì?!
Sân ga Sài Gòn năm ấy chiều tháng 6, biết là em không đến nhưng anh vẫn dõi ánh mắt ra phía người tiễn đưa.

Đi trên những thanh tà vẹt mừ ... treo ngược trên mây
IMG20180629182736.jpg
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
"Bình Quới, ngày tháng cũ ...
- Anh sợ cảm giác gì nhất?
- Mất em =((
- Em ở đây, mãi mãi, & vẹn nguyên có đi đâu đâu mà mất! Ý em là anh sợ cảm giác gì trong cuộc sống ...
- Anh sợ làm Mẹ & em buồn, vậy mà anh vẫn không tránh được...
...
Im lặng một hồi lâu, như để sông Sài Gòn làm chứng - thực tế anh sợ cảm giác tiễn đưa một ai đó, hay ai đó tiễn đưa mình. Nhưng cuộc sống cứ gắn anh với những nhà ga, bến tàu... anh sợ đến nỗi đi đâu cũng độc hành & không thông báo, cũng chẳng muốn đưa tiễn một ai.

Có lần tôi thấy một người yêu
Tiễn một người yêu một buổi chiều
Ở một ga nào xa vắng lắm
Họ cầm tay họ bóng xiêu xiêu...


- Em biết mà, từ bé khi biết đọc anh đã phải đọc rất nhiều (bị ép đọc), anh cứ ám ảnh mãi những câu thơ này.
- Bờm ơi, nếu sau này..."

Bờm mãi vẫn là Bờm, vẫn mãi không hiểu điều em định nói mà em không nói, mà có biết thì vẫn thế, chẳng thay đổi gì vì trong mọi hoàn cảnh Bờm của em luôn đồng ý mọi thứ mà em đề nghị - kể cả điều ấy là 2 đứa xa nhau. Vậy "điều ấy" - biết hay không, biết sớm hay biết muộn nào có quan trọng gì?!
Sân ga Sài Gòn năm ấy chiều tháng 6, biết là em không đến nhưng anh vẫn dõi ánh mắt ra phía người tiễn đưa.

Thật không biết đáp lời cụ như thế nào, hihi. Xin mượn ý của hai nhân vật trong truyện dưới đây, để nói thay ý của hai nhân vật trong câu chuyện trên. Hai nhân vật ở trong truyện ngắn này (không phải em nha, :D) đã gói ghém những kỷ niệm lại, và happy với hiện tại của mình. Không biết, người kể chuyện trên, có gói ghém được dư vầy không?:P:P.

------------------------------------------------------***---------------------------------------------------

Thông thường, xin nghỉ trước 30 hoặc 45 ngày mới đúng theo Luật định. Nhưng trường hợp của nàng gần như bắt buộc thôi việc. “Mình là trường hợp “cá biệt” hay “đặc biệt” cũng không biết nữa!”.

Tất cả việc bàn giao và chấm dứt công việc chỉ diễn ra trong vòng nửa tháng. Những khoảng thời gian ở nhà nằm xem phim, lướt web mãi cũng chán và vô vị. Nàng mới bắt đầu học lại Tiếng Pháp. Đây có thể coi là thứ tiếng mà nàng có cảm hứng nhất. Đã có nền từ trước, nên việc học cũng không quá khó khăn. Chỉ có điều, học không phải vì công việc, mà vì rảnh rang nên đi giết thời gian. Lớp học diễn ra buổi tối, mà buổi tối anh thường hay về muộn. Dường như, công việc của anh không khi nào rảnh rỗi, nên sau khi nàng rời bỏ, anh và nàng chưa có cuộc gặp nào trọn vẹn.

Một buổi sáng, lúc vẫn còn nằm ườn trên giường vì buổi tối hôm trước đi liên hoan với mấy đứa bạn, nàng có cuộc gọi từ đầu số lạ. Giọng ngái ngủ, nhưng nàng vẫn nghe. Kết thúc cuộc gọi làm nàng suýt nhảy cẫng lên vì sướng: Nàng đã được nhận vào làm việc ở Công ty trong TP HCM!

***
- Alo, em đây.
- Em đang ở đâu? Xuống tầng trệt, anh chờ.
- Em đang không ở nhà. Anh có việc gì cần thiết không?
- Anh muốn gặp em.
- Em bận. Anh không tin đi lên mà xem.
Nàng tắt máy. Anh gọi cho nàng vào buổi tối thứ 6. Nhưng nàng đi mua sắm ít đồ chuẩn bị cho thời tiết miền Nam ngày nắng đêm mưa mà sắp tới nàng phải làm quen.
Anh ghét kiểu xa lạ của nàng mỗi khi hai đứa có chuyện. Nàng rất dửng dưng và thường anh phải làm lành trước. Những chuyện vặt vãnh, anh không để tâm, vì anh là đàn ông, bận trăm công nghìn việc. Nàng thì xét nét anh từ những lỗi không đâu…

Anh vòng xe về. Tâm trạng chẳng ra vui cũng chẳng ra buồn.

***
Chiếc máy bay mang số hiệu VN1212 cất cánh lúc 9:00 mang nàng đi về phương Nam khi tình yêu với anh còn dang dở. Công việc bị chấm dứt vì một lỗi mà lẽ ra chỉ cần chú tâm một chút, cẩn thận một chút, sẽ không có những điều đáng tiếc. Tình yêu mỏng manh với một cô gái còn trẻ, chưa có định hướng về tương lai khiến cho việc quyết định rời bỏ hẳn nơi có những kỷ niệm, đồng nghiệp và bạn bè thân thiết, ở thời điểm đó hơi điên rồ. Nhưng không sao cả - Tuổi trẻ mà!

Trước giờ bay 30 phút, nàng nhắn cảm ơn Tú, và thông báo về việc nàng sẽ vào miền Nam làm việc. Với anh, nàng vẫn còn găm đầy trong lòng những hình ảnh về việc anh đã làm nàng tổn thương khi lấp lửng chuyện tình cảm với Đan. Nên chỉ còn 15 phút bay, nàng mới nhắn cho anh một cái tin, đầy sự tuyệt tình: “Em đã xin được việc ở một nơi rất xa. Cảm ơn anh đã từng yêu, từng bao dung em. Chúc anh ở lại công tác tốt. Có duyên, nhất định chúng ta sẽ gặp”. Rồi nàng xoá ngay lập tức.

Tiếng hướng dẫn viên vẫn lảnh lót: Welcome on board! (Xin kính chào quý khách). Nàng ngoái lại nhìn mặt đất rồi bước vào khoang hành khách. Bố mẹ nàng đã ở phía bên kia nơi cửa tiễn người đi. Nàng cảm giác cô đơn đến muốn khóc. Ngồi vào số ghế 26C, nàng mở điện thoại. Rất nhiều cuộc gọi của Tú. Có tin nhắn từ anh: “Em làm việc ở đâu? Giờ em đang chỗ nào?” được gửi từ trước đó 10 phút. Nàng ấn xoá rồi gục mặt xuống gối. Nước mắt ở đâu chảy tràn ra đầy mặt. Mấy người ngồi bên cạnh ngơ ngác, tò mò vì có một hành khách vừa ngồi vào chỗ đã khóc. Có lẽ họ cũng hiểu chắc có chuyện gì buồn lắm đây!
Khách hàng ghế bên kia đưa cho nàng một túi giấy khô. Nàng đón lấy và gật đầu thay cho lời cảm ơn.

Lúc này, nàng những muốn quay về. Những muốn ôm anh, muốn tha thứ hết những vụn vặt của anh. Chỉ cần có anh, với những yêu thương bị kìm nén vì những hờn ghen. Nàng nhớ lại những lúc anh mắng nàng nhưng giọng đầy ấm áp. Nhớ cả những nụ hôn nồng nàn mà anh với nàng đã từng có. Nhớ cả đêm làm tình đầy cảm xúc khi anh thì có rượu và nàng thì có bia nên mới hoang dại như vậy. Giờ tìm ở đâu, ở đâu để thấy anh nữa?
Cũng chẳng biết tìm ở đâu, để thấy một Tú ga lăng và chiều chuộng nàng. Ngồi hàng giờ nghe nàng kể về tình yêu của mình. Đưa nàng lang thang khắp các hang cùng ngõ hẻm. Yêu nàng một cách đầy kiên nhẫn. Yêu mà không đòi hỏi nàng phải báo đáp. Cứ mặc nàng là chính mình. Không gò bó, gượng gạo, không màu mè, làm nũng.
Càng nghĩ, càng thấy tương lai trước mắt ở một nơi đất khách quê người đầy khó khăn. Nhưng giờ làm gì còn lựa chọn nữa...

***
Mới đó mà đã 10 năm.

Sau khi nàng bỏ đi không lời từ biệt, anh với Đan cũng có qua lại một thời gian. Anh điên cuồng tìm nàng ở khắp nơi. Những bạn bè nào của nàng mà anh biết, anh đều cố gắng kết nối để hỏi thăm tin tức. Nhưng họ cũng như anh, tuyệt nhiên không nhận được bất cứ hồi âm nào từ nàng, dù có nhắn tin, cũng không biết nàng có đọc không?!
Họ đâu biết, nàng đã thay đổi số điện thoại, cũng coi như chấm dứt tất cả để bắt đầu lại một lần nữa.
Bố mẹ nàng, cũng nghĩ anh là bạn bè bình thường trong số những bạn bè đến đây, nên hỏi thăm về nàng, hai bác cũng chỉ trả lời ậm ừ. Họ có một điều rất giống nhau, đó là kiệm lời. Nên anh cũng chẳng biết tìm nàng nơi nào nữa.
Đành gói những kỷ niệm lại, lao vào sự nghiệp rồi lấy vợ. Vợ anh là công chức, cùng thành phố. Con nhà gia giáo, nên anh nghĩ lấy chị là một sự bù trừ cho tuổi trẻ ham chơi của mình. Hai người có với nhau một trai một gái. Quá tuyệt vời cho một gia đình kiểu mẫu!

***
- Vâng, chị đợi em lát em họp xong em qua chỗ chị ạ. Dạ vâng, em nhớ địa chỉ rồi ạ. Tạm biệt chị!
Anh đang đứng hút thuốc phía ngoài sảnh của toà nhà, nghe giọng quen quá, anh quay lại nhìn. "Ồ, nhìn người phụ nữ kia nhang nhác giống nàng". Anh vứt điểu thuốc đang hút dở, đi nhanh tới gần người phụ nữ. Anh cất giọng:
- Xin lỗi, có phải bạn là Cát Tường?
Nàng quay lại, sững người:
- Anh…Sao anh lại ở đây?
Mặt nàng đỏ bừng. Vẻ lúng túng hiện lên trên khuôn mặt khiến cho đôi mắt nàng mở to tròn, hai hàng mi cong cong, đôi môi mấp máy vẻ vô cùng lúng túng.
- Anh đi họp cho đơn vị của anh. Em làm gì ở đây?
- Em đi họp cho đơn vị của em! Nàng cũng bông đùa.
- Vậy là làm sếp rồi đó!
Nàng mặc chiếc váy màu đen, điểm những bông hoa trắng li ti được thêu rất cẩn thận. Nàng và anh đều ngượng ngùng sau 10 năm găp lại, tới lúc bạn nàng gọi, nàng mới vội vã quay lại.
Anh chợt nhớ ra xin số nàng. Nàng vừa chạy theo bạn, vừa ngoái lại đọc cho anh.

Trở về chỗ ngồi, anh mới đảo mắt nhìn xem nàng ngồi đâu. Anh nhắn:
“Anh đây. Em ngồi chỗ nào?”.
“Em ngồi bên tay trái sân khấu”.
“Anh ngồi bên phải”.
Nàng không nhắn trả lời. Lúc gần kết thúc, anh mạnh dạn gọi cho nàng:
- Tối em có bận không? Anh mời em đi café?
5’, 10’ trôi qua, nàng không trả lời.
Mọi người đã ra khỏi hội trường. Anh cũng đi ra. Vẫn đưa mắt xem nàng ở đâu.
“Em không bận. Anh cứ cho địa chỉ, rồi em tới. Hẹn gặp lại anh”.
Lòng anh mông lung...

***
Anh chọn quán café gần bờ biển. Ngồi chờ nàng, nghe tiếng sóng vỗ oàm oạp vào những bờ đá. Anh không nghĩ mình sẽ gặp lại nàng ở hoàn cảnh này.
Nàng dắt theo một cô con gái đi cùng. Con gái nàng có đôi mắt đen láy như mẹ. Đôi môi không nũng nịu nhưng rất hồng. Nét mặt chắc là thừa hưởng từ chồng nàng, nên nhìn tuy không xinh một cách rạng rỡ như mẹ, nhưng nhìn con bé rất kháu.
Nàng đặt con ngồi trên ghế, rồi đặt túi xách sang bên cạnh. Dù đã có hai con, nhưng dáng vóc nàng vẫn rất thon thả. Nước da vẫn còn trắng, khoé mắt tuy có nếp nhăn, nhưng khuôn mặt nàng vẫn rất sang. Hàng mi cong, đôi môi hờn dỗi kia, cuối cùng chẳng thuộc về anh…

Nàng xoay xoay chiếc cốc trong tay. Cả hai không biết mở lời như thế nào. Chỉ còn tiếng của con gái nàng bi bô học nói. Anh ngồi nhướng người về phía trước, cầm lấy tay nàng. Nàng để yên tay trong tay anh. Mặt nàng cúi xuống, anh mở lời:
- Em vẫn đẹp như xưa.
Nàng cười, không đáp. Anh thấy nàng cài chiếc cài áo màu trắng đính đá bên trái. Chiếc cài áo ngày xưa anh tặng nàng khi đi công tác về. Anh định hỏi lại chuyện cũ, nhưng nàng cắt lời:
- Chuyện cũ rồi, anh đừng khơi lại nữa. Em đã có chồng, anh cũng đã có gia đình. Chúng ta hãy giữ những ý niệm tốt đẹp về nhau. Khi nào anh vào trong này, em sẽ rủ chồng em đi nhậu cùng!
Anh hiểu, nàng đã cất mọi thứ về một góc. Anh còn lý do gì để khơi lại chuyện cũ?
...
Trời về đêm trên biển mênh mông. Anh và nàng, chỉ vì vài lý do mà lạc mất nhau mãi mãi. Giá như ngày đó, anh và nàng mỗi người bớt cái Tôi đi một chút, có lẽ hai người không day dứt đến thế. Và biết đâu, cô con gái xinh xinh kia, sẽ thừa hưởng nét của anh và nàng….

Trên đường về, vừa lái xe, nàng vừa khóc. Cứng rắn trước mặt anh là thế, mà sao lúc này, những kỷ niệm ùa về như thác đổ?!
Người ta bảo, trời xanh hờn ghen với má hồng. Chẳng biết, trời có hờn ghen với nàng không, nhưng giá như hình ảnh về anh sẽ dần phai nhạt đi trong ký ức. Nàng sẽ không phải thổn thức như bây giờ...
Nàng bấm còi, chồng nàng mở cổng để nàng cho xe vào. Con bé con đang ngủ. Anh đón con từ tay nàng, hỏi:
- Em làm sao đấy?
- Em xem phim trên điện thoại, xúc động quá nên khóc thôi.
Tối đó, khi nằm bên cạnh chồng, nàng lại nhớ đêm anh và nàng đã cùng nhau. Tiếng vọng về của một tình yêu làm nàng thao thức...

Sáng hôm sau, anh về. Nàng ra cổng hội trường đợi. Lúc anh bước ra để chào nàng, nàng đưa cho anh một túi quà:
- Đây là quà của em. Anh nhận cho em vui.
Anh chớp lúc cậu lái xe đang đánh xe ra chỗ khác, anh kéo nàng hôn lên tai:
- Anh về đây!
Nàng lùi lại, cúi mặt:
- Tạm biệt anh!
Anh chui vào xe, mở gói quà: Một chiếc cài áo dành cho vợ anh. Không biết, nàng có ý muốn gửi lại tình cảm của anh dành cho nàng, hay “Anh hãy toàn tâm toàn ý với người kề bên gối?!”.

 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Ảnh đó vốn là để minh hoạ thêm cho comment mợ Red nhắc đến “Me before you” đó ạ ^^… Còn mũ là thể hiện mong muốn được đi chơi của em :((

Sáng nay, khi nhận được bức ảnh một đĩa kem, em chợt nhớ đến câu này:
“You can’t buy happiness, but you can buy ice cream.
And that is pretty much the same thing.” :x


Khu vực ga đến trong nước ở Tân Sơn Nhất có quán +84 Cafe, khi bước ra ngoài là sẽ nhìn thấy hình ảnh này ^^
Mong là nếu có thể, mọi người hãy thử một chút hạnh phúc, một chút ngọt ngào khi đến với Sài Gòn nhé ạ :">

97EAA523-9CC5-459C-8BD0-372AB855F32A.png
Trong em, hình ảnh về Sài Gòn có sân bay Tân Sơn Nhất, nhưng vì quá vội bắt xe bus nên em không để ý tới quán Cafe mà mợ Phương giới thiệu trên đây. Nếu có dịp quay lại Sài Gòn, em sẽ để ý ạ. Cám ơn mợ Phương, @};-!

Và vừa cách đây mấy hôm, em cũng hì hục làm kem chuối, lạc với dừa. Khi chưa làm em nghĩ khó lắm, nhưng khi bắt tay vào thực hiện, thì em thấy không đến nỗi như mình tưởng. Tiếc là, em chụp ảnh nhìn tệ quá, nên không dám post lên đây, kẻo mà lại bị mắng là đoảng vụng, :P.

Gửi mợ Phương hình ảnh một quán Cafe ở Hà Nôi, rất đẹp, rất yên tĩnh. Nếu có dịp, chúng mình cùng hội ngộ ở đây nha, :x. Và sẽ cùng đọc câu thần chú: "Happiness comes when we stop complaining about the troubles we have. Life is a gift"...

40b202f2f8dc0c8255cd.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:

giólangthang

Xe điện
Biển số
OF-373168
Ngày cấp bằng
10/7/15
Số km
3,710
Động cơ
592,765 Mã lực
Nơi ở
Đó đây, langthang
Thật không biết đáp lời cụ như thế nào, hihi. Xin mượn ý của hai nhân vật trong truyện dưới đây, để nói thay ý của hai nhân vật trong câu chuyện trên. Hai nhân vật ở trong truyện ngắn này (không phải em nha, :D) đã gói ghém những kỷ niệm lại, và happy với hiện tại của mình. Không biết, người kể chuyện trên, có gói ghém được dư vầy không?:P:P.

------------------------------------------------------***---------------------------------------------------

Thông thường, xin nghỉ trước 30 hoặc 45 ngày mới đúng theo Luật định. Nhưng trường hợp của nàng gần như bắt buộc thôi việc. “Mình là trường hợp “cá biệt” hay “đặc biệt” cũng không biết nữa!”.

Tất cả việc bàn giao và chấm dứt công việc chỉ diễn ra trong vòng nửa tháng. Những khoảng thời gian ở nhà nằm xem phim, lướt web mãi cũng chán và vô vị. Nàng mới bắt đầu học lại Tiếng Pháp. Đây có thể coi là thứ tiếng mà nàng có cảm hứng nhất. Đã có nền từ trước, nên việc học cũng không quá khó khăn. Chỉ có điều, học không phải vì công việc, mà vì rảnh rang nên đi giết thời gian. Lớp học diễn ra buổi tối, mà buổi tối anh thường hay về muộn. Dường như, công việc của anh không khi nào rảnh rỗi, nên sau khi nàng rời bỏ, anh và nàng chưa có cuộc gặp nào trọn vẹn.

Một buổi sáng, lúc vẫn còn nằm ườn trên giường vì buổi tối hôm trước đi liên hoan với mấy đứa bạn, nàng có cuộc gọi từ đầu số lạ. Giọng ngái ngủ, nhưng nàng vẫn nghe. Kết thúc cuộc gọi làm nàng suýt nhảy cẫng lên vì sướng: Nàng đã được nhận vào làm việc ở Công ty trong TP HCM!

***
- Alo, em đây.
- Em đang ở đâu? Xuống tầng trệt, anh chờ.
- Em đang không ở nhà. Anh có việc gì cần thiết không?
- Anh muốn gặp em.
- Em bận. Anh không tin đi lên mà xem.
Nàng tắt máy. Anh gọi cho nàng vào buổi tối thứ 6. Nhưng nàng đi mua sắm ít đồ chuẩn bị cho thời tiết miền Nam ngày nắng đêm mưa mà sắp tới nàng phải làm quen.
Anh ghét kiểu xa lạ của nàng mỗi khi hai đứa có chuyện. Nàng rất dửng dưng và thường anh phải làm lành trước. Những chuyện vặt vãnh, anh không để tâm, vì anh là đàn ông, bận trăm công nghìn việc. Nàng thì xét nét anh từ những lỗi không đâu…

Anh vòng xe về. Tâm trạng chẳng ra vui cũng chẳng ra buồn.

***
Chiếc máy bay mang số hiệu VN1212 cất cánh lúc 9:00 mang nàng đi về phương Nam khi tình yêu với anh còn dang dở. Công việc bị chấm dứt vì một lỗi mà lẽ ra chỉ cần chú tâm một chút, cẩn thận một chút, sẽ không có những điều đáng tiếc. Tình yêu mỏng manh với một cô gái còn trẻ, chưa có định hướng về tương lai khiến cho việc quyết định rời bỏ hẳn nơi có những kỷ niệm, đồng nghiệp và bạn bè thân thiết, ở thời điểm đó hơi điên rồ. Nhưng không sao cả - Tuổi trẻ mà!

Trước giờ bay 30 phút, nàng nhắn cảm ơn Tú, và thông báo về việc nàng sẽ vào miền Nam làm việc. Với anh, nàng vẫn còn găm đầy trong lòng những hình ảnh về việc anh đã làm nàng tổn thương khi lấp lửng chuyện tình cảm với Đan. Nên chỉ còn 15 phút bay, nàng mới nhắn cho anh một cái tin, đầy sự tuyệt tình: “Em đã xin được việc ở một nơi rất xa. Cảm ơn anh đã từng yêu, từng bao dung em. Chúc anh ở lại công tác tốt. Có duyên, nhất định chúng ta sẽ gặp”. Rồi nàng xoá ngay lập tức.

Tiếng hướng dẫn viên vẫn lảnh lót: Welcome on board! (Xin kính chào quý khách). Nàng ngoái lại nhìn mặt đất rồi bước vào khoang hành khách. Bố mẹ nàng đã ở phía bên kia nơi cửa tiễn người đi. Nàng cảm giác cô đơn đến muốn khóc. Ngồi vào số ghế 26C, nàng mở điện thoại. Rất nhiều cuộc gọi của Tú. Có tin nhắn từ anh: “Em làm việc ở đâu? Giờ em đang chỗ nào?” được gửi từ trước đó 10 phút. Nàng ấn xoá rồi gục mặt xuống gối. Nước mắt ở đâu chảy tràn ra đầy mặt. Mấy người ngồi bên cạnh ngơ ngác, tò mò vì có một hành khách vừa ngồi vào chỗ đã khóc. Có lẽ họ cũng hiểu chắc có chuyện gì buồn lắm đây!
Khách hàng ghế bên kia đưa cho nàng một túi giấy khô. Nàng đón lấy và gật đầu thay cho lời cảm ơn.

Lúc này, nàng những muốn quay về. Những muốn ôm anh, muốn tha thứ hết những vụn vặt của anh. Chỉ cần có anh, với những yêu thương bị kìm nén vì những hờn ghen. Nàng nhớ lại những lúc anh mắng nàng nhưng giọng đầy ấm áp. Nhớ cả những nụ hôn nồng nàn mà anh với nàng đã từng có. Nhớ cả đêm làm tình đầy cảm xúc khi anh thì có rượu và nàng thì có bia nên mới hoang dại như vậy. Giờ tìm ở đâu, ở đâu để thấy anh nữa?
Cũng chẳng biết tìm ở đâu, để thấy một Tú ga lăng và chiều chuộng nàng. Ngồi hàng giờ nghe nàng kể về tình yêu của mình. Đưa nàng lang thang khắp các hang cùng ngõ hẻm. Yêu nàng một cách đầy kiên nhẫn. Yêu mà không đòi hỏi nàng phải báo đáp. Cứ mặc nàng là chính mình. Không gò bó, gượng gạo, không màu mè, làm nũng.
Càng nghĩ, càng thấy tương lai trước mắt ở một nơi đất khách quê người đầy khó khăn. Nhưng giờ làm gì còn lựa chọn nữa...

***
Mới đó mà đã 10 năm.

Sau khi nàng bỏ đi không lời từ biệt, anh với Đan cũng có qua lại một thời gian. Anh điên cuồng tìm nàng ở khắp nơi. Những bạn bè nào của nàng mà anh biết, anh đều cố gắng kết nối để hỏi thăm tin tức. Nhưng họ cũng như anh, tuyệt nhiên không nhận được bất cứ hồi âm nào từ nàng, dù có nhắn tin, cũng không biết nàng có đọc không?!
Họ đâu biết, nàng đã thay đổi số điện thoại, cũng coi như chấm dứt tất cả để bắt đầu lại một lần nữa.
Bố mẹ nàng, cũng nghĩ anh là bạn bè bình thường trong số những bạn bè đến đây, nên hỏi thăm về nàng, hai bác cũng chỉ trả lời ậm ừ. Họ có một điều rất giống nhau, đó là kiệm lời. Nên anh cũng chẳng biết tìm nàng nơi nào nữa.
Đành gói những kỷ niệm lại, lao vào sự nghiệp rồi lấy vợ. Vợ anh là công chức, cùng thành phố. Con nhà gia giáo, nên anh nghĩ lấy chị là một sự bù trừ cho tuổi trẻ ham chơi của mình. Hai người có với nhau một trai một gái. Quá tuyệt vời cho một gia đình kiểu mẫu!

***
- Vâng, chị đợi em lát em họp xong em qua chỗ chị ạ. Dạ vâng, em nhớ địa chỉ rồi ạ. Tạm biệt chị!
Anh đang đứng hút thuốc phía ngoài sảnh của toà nhà, nghe giọng quen quá, anh quay lại nhìn. "Ồ, nhìn người phụ nữ kia nhang nhác giống nàng". Anh vứt điểu thuốc đang hút dở, đi nhanh tới gần người phụ nữ. Anh cất giọng:
- Xin lỗi, có phải bạn là Cát Tường?
Nàng quay lại, sững người:
- Anh…Sao anh lại ở đây?
Mặt nàng đỏ bừng. Vẻ lúng túng hiện lên trên khuôn mặt khiến cho đôi mắt nàng mở to tròn, hai hàng mi cong cong, đôi môi mấp máy vẻ vô cùng lúng túng.
- Anh đi họp cho đơn vị của anh. Em làm gì ở đây?
- Em đi họp cho đơn vị của em! Nàng cũng bông đùa.
- Vậy là làm sếp rồi đó!
Nàng mặc chiếc váy màu đen, điểm những bông hoa trắng li ti được thêu rất cẩn thận. Nàng và anh đều ngượng ngùng sau 10 năm găp lại, tới lúc bạn nàng gọi, nàng mới vội vã quay lại.
Anh chợt nhớ ra xin số nàng. Nàng vừa chạy theo bạn, vừa ngoái lại đọc cho anh.

Trở về chỗ ngồi, anh mới đảo mắt nhìn xem nàng ngồi đâu. Anh nhắn:
“Anh đây. Em ngồi chỗ nào?”.
“Em ngồi bên tay trái sân khấu”.
“Anh ngồi bên phải”.
Nàng không nhắn trả lời. Lúc gần kết thúc, anh mạnh dạn gọi cho nàng:
- Tối em có bận không? Anh mời em đi café?
5’, 10’ trôi qua, nàng không trả lời.
Mọi người đã ra khỏi hội trường. Anh cũng đi ra. Vẫn đưa mắt xem nàng ở đâu.
“Em không bận. Anh cứ cho địa chỉ, rồi em tới. Hẹn gặp lại anh”.
Lòng anh mông lung...

***
Anh chọn quán café gần bờ biển. Ngồi chờ nàng, nghe tiếng sóng vỗ oàm oạp vào những bờ đá. Anh không nghĩ mình sẽ gặp lại nàng ở hoàn cảnh này.
Nàng dắt theo một cô con gái đi cùng. Con gái nàng có đôi mắt đen láy như mẹ. Đôi môi không nũng nịu nhưng rất hồng. Nét mặt chắc là thừa hưởng từ chồng nàng, nên nhìn tuy không xinh một cách rạng rỡ như mẹ, nhưng nhìn con bé rất kháu.
Nàng đặt con ngồi trên ghế, rồi đặt túi xách sang bên cạnh. Dù đã có hai con, nhưng dáng vóc nàng vẫn rất thon thả. Nước da vẫn còn trắng, khoé mắt tuy có nếp nhăn, nhưng khuôn mặt nàng vẫn rất sang. Hàng mi cong, đôi môi hờn dỗi kia, cuối cùng chẳng thuộc về anh…

Nàng xoay xoay chiếc cốc trong tay. Cả hai không biết mở lời như thế nào. Chỉ còn tiếng của con gái nàng bi bô học nói. Anh ngồi nhướng người về phía trước, cầm lấy tay nàng. Nàng để yên tay trong tay anh. Mặt nàng cúi xuống, anh mở lời:
- Em vẫn đẹp như xưa.
Nàng cười, không đáp. Anh thấy nàng cài chiếc cài áo màu trắng đính đá bên trái. Chiếc cài áo ngày xưa anh tặng nàng khi đi công tác về. Anh định hỏi lại chuyện cũ, nhưng nàng cắt lời:
- Chuyện cũ rồi, anh đừng khơi lại nữa. Em đã có chồng, anh cũng đã có gia đình. Chúng ta hãy giữ những ý niệm tốt đẹp về nhau. Khi nào anh vào trong này, em sẽ rủ chồng em đi nhậu cùng!
Anh hiểu, nàng đã cất mọi thứ về một góc. Anh còn lý do gì để khơi lại chuyện cũ?
...
Trời về đêm trên biển mênh mông. Anh và nàng, chỉ vì vài lý do mà lạc mất nhau mãi mãi. Giá như ngày đó, anh và nàng mỗi người bớt cái Tôi đi một chút, có lẽ hai người không day dứt đến thế. Và biết đâu, cô con gái xinh xinh kia, sẽ thừa hưởng nét của anh và nàng….

Trên đường về, vừa lái xe, nàng vừa khóc. Cứng rắn trước mặt anh là thế, mà sao lúc này, những kỷ niệm ùa về như thác đổ?!
Người ta bảo, trời xanh hờn ghen với má hồng. Chẳng biết, trời có hờn ghen với nàng không, nhưng giá như hình ảnh về anh sẽ dần phai nhạt đi trong ký ức. Nàng sẽ không phải thổn thức như bây giờ...
Nàng bấm còi, chồng nàng mở cổng để nàng cho xe vào. Con bé con đang ngủ. Anh đón con từ tay nàng, hỏi:
- Em làm sao đấy?
- Em xem phim trên điện thoại, xúc động quá nên khóc thôi.
Tối đó, khi nằm bên cạnh chồng, nàng lại nhớ đêm anh và nàng đã cùng nhau. Tiếng vọng về của một tình yêu làm nàng thao thức...

Sáng hôm sau, anh về. Nàng ra cổng hội trường đợi. Lúc anh bước ra để chào nàng, nàng đưa cho anh một túi quà:
- Đây là quà của em. Anh nhận cho em vui.
Anh chớp lúc cậu lái xe đang đánh xe ra chỗ khác, anh kéo nàng hôn lên tai:
- Anh về đây!
Nàng lùi lại, cúi mặt:
- Tạm biệt anh!
Anh chui vào xe, mở gói quà: Một chiếc cài áo dành cho vợ anh. Không biết, nàng có ý muốn gửi lại tình cảm của anh dành cho nàng, hay “Anh hãy toàn tâm toàn ý với người kề bên gối?!”.

Chuyện ngắn hay là hồi tưởng của chủ thớt nhỉ? :)
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Gói được chứ mợ, vì nếu còn chấp niệm thì bản thân không viết được mợ ạ!
Tuy nhiên, những nuối tiếc trong cuộc đời một con người - là có.
Dù sao, hiện tại vẫn là thứ quan trọng nhất! & không nên cầm lại tay "ai" cả, để những kỷ niệm mãi là những mảnh thời gian trong sáng, đáng trân trọng.

P/s: Quán cafe kia mợ chụp hình như ở Trần Bình Trọng :P
Quán cafe nào, thì những câu chuyện cũng nên coi là chuyện vui. Buông chữ ra là hết, em nghĩ vậy. Nên những chia sẻ của ai, em cũng đều trân trọng. Ở một góc nào đó trong lòng, chúng ta đều có những ký ức đẹp...

Cám ơn cụ đã viết những chữ rất đẹp về ký ức của "một ai đó", @};-!

Quán cafe trên, em chụp lâu rồi nên em cũng không nhớ lắm ạ. Nhưng không gian rất tĩnh, phong cách kiểu cổ í cụ. Ngoài cổng có những chiếc đèn lồng khá bắt mắt vậy đấy. Mà bắt mắt như này, thì đã quá nice rùi, :D.
 

Maihong.

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-728801
Ngày cấp bằng
11/5/20
Số km
1,528
Động cơ
101,710 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Có mợ nào bị mụn các thể loại mụn ẩn, mụn viêm, đầu đen... Em chia sẻ routine skincare trị mụn em đang dùng, hiệu quả lắm ạ :D
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Có mợ nào bị mụn các thể loại mụn ẩn, mụn viêm, đầu đen... Em chia sẻ routine skincare trị mụn em đang dùng, hiệu quả lắm ạ :D
Thỉnh thoảng, em lười và tẩy trang sai cách, y như rằng mấy hôm sau có một bác mụn ghé thăm. Em vẫn ngồi đây đợi mợ Hồng chia sẻ nhé.
Em cám ơn mợ ạ!
 

Maihong.

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-728801
Ngày cấp bằng
11/5/20
Số km
1,528
Động cơ
101,710 Mã lực
Nơi ở
Hà Nội
Thỉnh thoảng, em lười và tẩy trang sai cách, y như rằng mấy hôm sau có một bác mụn ghé thăm. Em vẫn ngồi đây đợi mợ Hồng chia sẻ nhé.
Em cám ơn mợ ạ!
Mặt em thì k có nhiều mụn nhưng chủ yếu là mụn ẩn, và nhiều dầu với lỗ chân lông k được nhỏ (da em hỗn hợp thiên dầu ạ)
Routine của em như sau:
- Sáng: srm corsx - niacinamide của The Ordinary - B5 của La Roche Poáy (hoặc Avene Cacifate) - kem chống nắng của La Roche Posay
- Tối: tẩy trang của Klairs và của La Roche Posay - srm - tẩy da chết cure Nhật (2 lần/tuần)/peel của The Ordinary (2 lần/tuần) - BHA của Obagi/Retinoid của Obagi - Niacinamide - B5
*Lưu ý: hôm nào tẩy da chết thì k peel da và ngược lại. Hôm nào dùg BHA thì k dùng Retinoid. Tuy nhiên, da em khoẻ nên em dùng cùng lúc luôn đc. Và dùng Retinoid nên dùng trước khi đi ngủ. Đặc biệt, luôn phải dùng kcn. Cơ bản thì dù k dùng bha và Re vẫn nên dùng kcn hằng ngày. Các mợ nào da khô và thường thì nên dưỡng ẩm nhiều hơn. Và thời gian đầu nên dùng thưa ra để làm quen (tuần 2 3 lần BHA hoặc Re)
Em dùng đc gần 1 tháng, đầu tiên là kiềm dầu cực kỳ tốt. Giai đoạn đầu sẽ đẩy mụn lên nhưng k phải kiểu break out mà là thúc đẩy mụn nhanh già và khô cồi nhanh, có khi cạy nhẹ cũng ra. Lỗ chân lông cũng đc thu nhỏ tương đối và cảm giác da căng bóng hơn đó ạ.
BHA và Re sẽ tẩy da chết nhẹ, làm sạch sâu, đẩy lớp sừng dần, chống lão hoá... các mợ có thể tfm hiểu trên mạng nha. Thời gian đầu có cảm giác da bị mỏng hơn nhưng nó có tác dụng thúc đẩy sản sinh collagen ở lớp biểu bì nên càng ngày da sẽ càng khoẻ. Dạ nhạy cảm dễ kích ưngs sẽ có hiện tượng hơi bong tróc nhẹ, nhưng k hề lộ đâu ạ. Qua 3 lần da được turn over thì gần như k có mụn, kiềm dầu tốt và lỗ chân lông sẽ đc thu nhỏ hơn.
Ngoài ra, em còn đắp mặt nạ. Em đang uống tảo Nhật nên em nghiền tảo pha với toner hoặc lotion ngâm cùng với saffron để đắp sáng và tối (sáng em đắp lúc nấu cơm xong tắm là vừa, tối sau khi tẩy trang rửa mặt đắp rồi tắm)
*Về chi phí em mua 1 loạt nên k nhớ chính xác
+ Srm corsx 150ml : khoảng 200k
+ Niacinamide của TO 30ml: khoảng 200k
+ B5 của lrc 40ml: 390k hoặc avene cicafate khảong 280k
+ tdc cure Nhật 400ml: ~ 550k
+ peel của TO 30ml: khoảng 250-300k
+ dầu tẩy trang Klairs: khảong 300k
+ tẩy trang của Lrc cho da dầu 400ml: ~ 360k
+ BHA của Obagi 148ml: 650-800k (hơi loạn giá)
+ Retinoid 1.0 của Obagi 28g: 1150k (các mợ có thể dùng retinoid 0.5 để làm quen trước)
Mà mụn chủ yếu do dầu và bụi bẩn gây ra. Nên bước làm sạch rất quan trọng. Các mợ có thể đầu tư thêm 1 máy rửa mặt. Em thì đnag dùng mrm của Juvera.
Em áp duang routine này đc gần 1 tháng rồi. Đang thời gian đẩy mụn dần nhưng k phải kiểu break out đâu ạ. Và nền da thì khá thoáng mịn và căng, da cũng đều màu hơn. Ban ngày em chỉ dùng mỗi dưỡng nia, b5 kcn với son thôi, k hề make up gì thêm cả. Em đang áp dụng routine này cho cả em gái nhưng với tần suất thưa hơn để da nó quen dần.
 

Cloudy Lee

Xe hơi
Biển số
OF-781519
Ngày cấp bằng
23/6/21
Số km
133
Động cơ
32,930 Mã lực
Nơi ở
Đống Đa, Hà Nội
Thường quan trọng nhất là phải rửa mặt sạch sẽ và những đồ skin care mình dùng phải uy tín, k dùng kem trộn được đâu mấy bác ơi

Được gửi từ iPhone Xs Max - Otofun
 

Trista

Xe hơi
Biển số
OF-779554
Ngày cấp bằng
7/6/21
Số km
155
Động cơ
1,786 Mã lực
Tuổi
45
Thỉnh thoảng, em lười và tẩy trang sai cách, y như rằng mấy hôm sau có một bác mụn ghé thăm. Em vẫn ngồi đây đợi mợ Hồng chia sẻ nhé.
Em cám ơn mợ ạ!
Thế có nghĩ là da mợ rất nhạy cảm, khá là mệt đấy ạ
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
Thế có nghĩ là da mợ rất nhạy cảm, khá là mệt đấy ạ
Dạ vâng mợ. Da em giờ cũng trái tính trái nết. Có lẽ, tuổi già đến rồi nên da dẻ cũng không dễ chăm như ngày còn trẻ ạ.
 

Cloudy Lee

Xe hơi
Biển số
OF-781519
Ngày cấp bằng
23/6/21
Số km
133
Động cơ
32,930 Mã lực
Nơi ở
Đống Đa, Hà Nội
Dạ vâng mợ. Da em giờ cũng trái tính trái nết. Có lẽ, tuổi già đến rồi nên da dẻ cũng không dễ chăm như ngày còn trẻ ạ.
mợ thử ra các spa khám da định kì và mua liệu trình bên người ta xem sao

Được gửi từ iPhone Xs Max - Otofun
 

Red_Mer

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-631346
Ngày cấp bằng
11/4/19
Số km
6,849
Động cơ
235,160 Mã lực
mợ thử ra các spa khám da định kì và mua liệu trình bên người ta xem sao

Được gửi từ iPhone Xs Max - Otofun
:D Vâng mợ, mợ hẳn là rất rõ về quy trình chăm sóc da đúng không ạ? Mợ có thể chia sẻ cách mợ đang chăm sóc da của mợ cho chúng em biết được không?
 
Thông tin thớt
Đang tải
Top