Chị ơi, em giết con của em rồi!
Số là hai vợ chồng tôi có quen gia đình Tuấn vào một dịp làm công tác từ thiện ở Miền Trung. Hai vợ chồng Tuấn đều là giáo viên.
Chiều nay trên đường về nhà, tôi nhận được một cuộc điện thoại báo tin mà bàng hoàng hết cả người.
Vừa bắt máy tôi đã nghe tiếng khóc:
-Chị ơi, em giết con của em rồi! Tiếng Tuấn khóc nức nở trong máy.
Tôi chưa kịp hỏi thì em Tuấn đã tiếp:
- Mấy hôm trước, bé Thảo nhà em bị sốt phát ban. Nhìn cháu gầy yếu, hay bệnh nên hai vợ chồng em bàn nhau cho cháu đi kiểm tra sức khỏe và xin truyền đạm.
Thứ bảy, em được nghỉ dạy nên chở con ra trạm y tế xã khám và xin y sĩ truyền đạm cho cháu. Em cho cháu đi lúc chiều nên khi truyền đạm là trời sẫm tối. Nhà xa trạm y tế nên em cũng nóng ruột muốn cho cháu về sớm! Chị có biết em đã làm gì không? Em là một thằng bố ngu dốt, thằng bố khốn nạn, thằng bố giết con vì không hiểu biết. Khi y sĩ dặn em trông chừng bé, hết chai đạm thì báo. Em đã thò tay chỉnh cho chảy nhanh hơn để em và bé mau về. Trời ơi, em giết con chị à!!!! Em thật khốn nạn!!!....
Đầu bên kia là tiếng Tuấn khóc nức nở. Còn tôi, hai hàng nước mắt chảy dài. Tim tôi đau nhói. Tôi hỏi:
- Em là người có học, tại sao em không biết điều đó hả?
Tuấn vừa khóc vừa nói:
- Em không biết. Khi chở cháu đi nửa đường cháu kêu lạnh. Em dừng xe, cởi áo của mình mặc cho con và tiếp tục về nhà vì trời lúc ấy cũng đang se se lạnh. Nhưng khi về đến nhà thì cháu đã ngất đi tự lúc nào mà tay vẫn còn ôm chặt lấy bố. Em hoảng hốt gọi mọi người đến cứu giúp. Tức tốc chở cháu vào trạm y tế nhưng không kịp nữa chị à!!! Cháu mất khi vừa tròn 7 tuổi. Em giết cháu rồi chị ơi! Em thật đáng chết!......
………
Tiếng khóc của người bố hòa lẫn vào tiếng còi xe, tiếng người lưu thông trên đường. Tôi thấy choáng và muốn quỵ xuống. Một người phụ nữ thấy vậy đã đỡ tôi ngồi vào lề đường, hỏi han tôi có bị trúng gió không? Tôi lắc đầu, lấy chai thuốc trong giỏ ra uống. Người phụ nữ kia nhìn chai thuốc biết ngay tôi đang bị làm sao. Chị đề nghị tôi gọi cho người nhà đến đón và không nên đi về một mình. Tôi đã làm theo lời của chị, gọi chồng đến đón về. Trước khi ra về, hai vợ chồng tôi không quên cảm ơn chị. Mặc dù chị chỉ là một người làm nghề phụ hồ nhưng chị quan sát và biết cách xử lý rất tốt tình huống và bệnh của tôi. Tại sao người có học như Tuấn lại có thể có một hành động thiếu hiểu biết như vậy? Thương cháu bé quá vì tôi đã từng ôm hôn và nói chuyện với cháu. Cầu cho linh hồn cháu được siêu thoát và tha thứ lỗi lầm cho người bố của mình.
Tôi muốn chia sẻ bài viết này đến cả nhà mình để rút kinh nghiệm. Theo lời khuyên của bác sĩ chỉ khi nào người bệnh không thể tự ăn được hoặc sau phẩu thuật mới truyền đạm ( người Miền Nam gọi là truyền nước biển) vì khi truyền dịch không cẩn thận bệnh nhân dễ bị Sốc nước biển và có thể dẫn đến tử vong. Hiện nay, khu vực Miền Bắc có nhiều người hay đề nghị y sĩ truyền đạm. Họ nói rằng: “Thấy ăn uống không ngon miệng, có vẻ không khỏe lên y tế truyền chai đạm cho khỏe!”