Năm 2015 tôi có nhận 1 con cháu vào công ty làm kế toán phụ. Lúc đó nó 24 tuổi, mới tốt nghiệp ra làm 1 năm. Con bé chưa có kinh nghiệm nhưng nhanh nhẹn, ngoan ngoãn và nhất là không ngại việc. Ngoài sổ sách thì đi ngân hàng, mua bán lặt vặt nó làm hết, những lúc thiếu người cũng sẵn sàng bê đồ xếp hàng luôn.
Công nhân xưởng tôi cả chục thằng có ý với nó (xưởng tôi toàn cao đẳng/đại học nhé các cụ) vì con bé nhìn rất kháu. Đến tôi thỉnh thoảng cũng nghĩ nếu chưa vợ thì có khi mình cũng tán vì nó được quá. Tôi với nó cách nhau 15 tuổi, không ít nhưng cũng không phải là quá nhiều.
Đùng một cái nó xin nghỉ, nói mãi không được.
Đầu tiên mọi người tưởng nó tìm được việc lương cao ở chỗ khác. Mấy hôm sau nó mời bọn con gái văn phòng đến nhà ăn chia tay (chỉ mời mấy đứa con gái). Khi về cô kế toán trưởng mới kể cho tôi, hóa ra mẹ nó mắc nợ nhiều quá không trả được, nhà chủ nợ bắt nó lấy con trai họ để giãn nợ. Gọi “giãn nợ” nghĩa là không xóa nợ mà cho trả dần, chừng nào nó còn là con dâu. Kế toán trưởng nói với tôi, thương lắm anh ạ, nó cởi áo cho bọn em xem vết roi ngang dọc khắp người, bị mẹ đánh vì không chịu. Cuối cùng mẹ nó quỳ lạy, nó sợ quá phải nghe theo.
Đám cưới nó chỉ có mấy đứa con gái đi, mấy thằng con trai trong xưởng, hết giờ làm mua rượu về uống say một trận, chia buồn với em nó, cũng chia buồn với nhau. Rồi mấy năm qua, chúng tôi cũng quên dần.
Cho đến cách đây vài hôm…