Tương Tư
Nguyễn Bính
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông,
Một người chín nhớ mười mong một ngườị
Gió mưa là bệnh của giời,
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng.
Hai thôn chung lại một làng,
Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này ?
Ngày qua ngày lại qua ngày,
Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng.
Bảo rằng cách trở đò giang
Không sang là chẳng đường sang đã đành
Nhưng đây cách một đầu đình,
Có xa xôi mấy mà tình xa xôi\...
Tương tư thức mấy đêm rồi,
Biết cho ai biết, ai người biết cho !
Bao giờ bến mới gặp đò ?
Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau ?
Nhà em có một giàn giầu
Nhà anh có một hàng cau liên phòng.
Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông
Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào ?
"Cái Ngày cô chưa lấy Chồng,
Đường gần tôi cứ đi vòng cho xa.
Lối này lắm bưởi, nhiều hoa,
Đi vòng để được qua nhà đấy thôi.
Một hôm thấy Cô cười cười,
Tôi yêu, yêu quá, nhưng hơi mếch lòng.
Biết đâu Cô chẳng nói tròng,
Làng mình ối đứa phải lòng mình đây.
Một năm đến lắm là ngày,
Mùa thu, mùa cốm, vào ngay mùa Hồng.
Cái Ngày cô đi lấy chồng,
Gớm sao có một quãng đồng mà xa.
Bờ rào cây bưởi không hoa,
Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo.
Lợn không nuôi đặc ao bèo,
Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn.
Giếng thơi, mưa ngập nước tràn,
Ba gian, đầy cả, ba gian nắng chiều"