Quan tâm là chia sẻ mà chia sẻ thì chính là quan tâm!
Caring is sharing!
Mỗi kỳ học khoảng 4 tháng, trong vai trò trợ giảng, mình luôn tìm thấy những gương mặt để nhìn vào đó thấy cả nguồn động lực.
Kỳ đầu tiên là một bạn sinh viên nhỏ nhắn người Canada nhưng gốc Maroc với gương mặt sáng bừng khi hiểu bài với đôi mắt to tròn đen láy long lanh và rất chịu khó tranh thủ mọi lúc để hỏi về những phần chưa hiểu. Và đến buổi học cuối thì bạn ấy chủ động đề nghị ôm mình một cái để thể hiện tình cảm.
Kỳ thứ hai là một nam sinh viên đẹp trai đúng chuẩn các bạn Tây, đã đi làm được vài năm và trở lại trường đại học để hoàn thành khóa học, giúp tăng thêm cơ hội việc làm. Bạn ấy có chia sẻ là đã gần chục năm chưa sờ đến toán và đó là sinh viên chăm chỉ nhất, tập trung nhất trong các giờ chữa bài. Nếu một giáo viên tìm kiếm một gương mặt để tăng cảm hứng truyền đạt kiến thức thì bạn ấy đáp ứng được hết, chưa tính đến việc quá đẹp trai.
....
Rồi đến hằn kỳ mùa hè này với những khóa cấp tốc chỉ trong thời gian khoảng gần tháng rưỡi. Cường độ học tăng gấp đôi, học online, chỉ nhìn thầy cô qua màn hình máy tính. Ấy vậy mà suốt thời gian vừa qua thì mình vẫn miệt mài với việc sẵn sàng giải đáp thắc mắc cho các bạn ấy bằng việc cung cấp tất cả những cách liên hệ như email, facebook, mạng nội bộ của UdeM...Và quả thật, dù có Covid hay không thì việc học vẫn có màu sắc không trật đi đâu được. Một bạn sinh viên chỉ hỏi bài qua messenger và bạn kia thì chỉ hỏi qua email trường. Sau một thời gian thì các bạn ấy đã quen với việc một trợ giảng có thể phản hồi gần như ngay lập tức mọi câu hỏi được gửi đến, thậm chí khi ấy đã sang ngày mới.
Bởi sự thật là: người trợ giảng ấy chỉ cần kiếm mẩu giấy+ cái bút là đã sẵn sàng trả lời, rồi cầm điện thoại để scan câu trả lời và ale hấp- thắc mắc đã được công nghệ truyền đến thật nhanh.
Nhiều người cũng thắc mắc rằng sao mình lại phản ứng nhanh như vậy?
+ Thứ nhất là mình cũng là sinh viên, sớm nhất là hè năm ngoái cũng vác balo đi học nên hiểu được tâm trạng của sinh viên.
+ Thứ hai là mình cũng hay ở trong tình trạng học mà không hiểu, học mà không vào và cũng tích cực tìm kiếm sự giúp đỡ nên chả tiếc gì mà không chia sẻ những kiến thức rất cơ bản với mình để các bạn ấy có thêm động lực học tiếp, nhất là trong bối cảnh khá bi quan về dịch bệnh như bây giờ.
+ Thứ ba nữa là lý do cá nhân, mình giúp các bạn ấy thực là là giúp mình nhiều chứ. Các câu hỏi của những bạn hay hỏi này rất hay, giúp mình hiểu hơn cách tư duy của các bạn ấy, giúp mình điều chỉnh nội dung truyền đạt...nhất là giúp mình đỡ nhớ nghề sư phạm mà mình theo đuổi.
Không liên quan nhưng hai bạn gái hay hỏi đó lại làm bạn với nhau và ngày đêm cố gắng đạt kết quả cao nhất để có thể được học Y- một bạn muốn học bác sĩ đa khoa và bạn kia là bác sĩ răng!
Life is beautiful!
La vie est belle!
Cuộc đời thật đẹp!
Caring is sharing!
Mỗi kỳ học khoảng 4 tháng, trong vai trò trợ giảng, mình luôn tìm thấy những gương mặt để nhìn vào đó thấy cả nguồn động lực.
Kỳ đầu tiên là một bạn sinh viên nhỏ nhắn người Canada nhưng gốc Maroc với gương mặt sáng bừng khi hiểu bài với đôi mắt to tròn đen láy long lanh và rất chịu khó tranh thủ mọi lúc để hỏi về những phần chưa hiểu. Và đến buổi học cuối thì bạn ấy chủ động đề nghị ôm mình một cái để thể hiện tình cảm.
Kỳ thứ hai là một nam sinh viên đẹp trai đúng chuẩn các bạn Tây, đã đi làm được vài năm và trở lại trường đại học để hoàn thành khóa học, giúp tăng thêm cơ hội việc làm. Bạn ấy có chia sẻ là đã gần chục năm chưa sờ đến toán và đó là sinh viên chăm chỉ nhất, tập trung nhất trong các giờ chữa bài. Nếu một giáo viên tìm kiếm một gương mặt để tăng cảm hứng truyền đạt kiến thức thì bạn ấy đáp ứng được hết, chưa tính đến việc quá đẹp trai.
....
Rồi đến hằn kỳ mùa hè này với những khóa cấp tốc chỉ trong thời gian khoảng gần tháng rưỡi. Cường độ học tăng gấp đôi, học online, chỉ nhìn thầy cô qua màn hình máy tính. Ấy vậy mà suốt thời gian vừa qua thì mình vẫn miệt mài với việc sẵn sàng giải đáp thắc mắc cho các bạn ấy bằng việc cung cấp tất cả những cách liên hệ như email, facebook, mạng nội bộ của UdeM...Và quả thật, dù có Covid hay không thì việc học vẫn có màu sắc không trật đi đâu được. Một bạn sinh viên chỉ hỏi bài qua messenger và bạn kia thì chỉ hỏi qua email trường. Sau một thời gian thì các bạn ấy đã quen với việc một trợ giảng có thể phản hồi gần như ngay lập tức mọi câu hỏi được gửi đến, thậm chí khi ấy đã sang ngày mới.
Bởi sự thật là: người trợ giảng ấy chỉ cần kiếm mẩu giấy+ cái bút là đã sẵn sàng trả lời, rồi cầm điện thoại để scan câu trả lời và ale hấp- thắc mắc đã được công nghệ truyền đến thật nhanh.
Nhiều người cũng thắc mắc rằng sao mình lại phản ứng nhanh như vậy?
+ Thứ nhất là mình cũng là sinh viên, sớm nhất là hè năm ngoái cũng vác balo đi học nên hiểu được tâm trạng của sinh viên.
+ Thứ hai là mình cũng hay ở trong tình trạng học mà không hiểu, học mà không vào và cũng tích cực tìm kiếm sự giúp đỡ nên chả tiếc gì mà không chia sẻ những kiến thức rất cơ bản với mình để các bạn ấy có thêm động lực học tiếp, nhất là trong bối cảnh khá bi quan về dịch bệnh như bây giờ.
+ Thứ ba nữa là lý do cá nhân, mình giúp các bạn ấy thực là là giúp mình nhiều chứ. Các câu hỏi của những bạn hay hỏi này rất hay, giúp mình hiểu hơn cách tư duy của các bạn ấy, giúp mình điều chỉnh nội dung truyền đạt...nhất là giúp mình đỡ nhớ nghề sư phạm mà mình theo đuổi.
Không liên quan nhưng hai bạn gái hay hỏi đó lại làm bạn với nhau và ngày đêm cố gắng đạt kết quả cao nhất để có thể được học Y- một bạn muốn học bác sĩ đa khoa và bạn kia là bác sĩ răng!
Life is beautiful!
La vie est belle!
Cuộc đời thật đẹp!