Hi, hồi đó e chưa có xem nhiều phim Hàn cụ ạ. Hôm trước đi đám cưới bạn í, lúc gặp mọi ng, bạn ấy cứ một điều cô, hai điều cô xưng em với e, làm mọi ng cứ.. tròn mắt ngạc nhiên( vì bạn ấy nhìn khá chững trạc ạ)
Bố mất năm 17t, mẹ một mình tảo tần nuối 4 ae ăn học. Là a cả, nhiều lần xin mẹ nghỉ học để đi làm giúp nhưng mẹ khg cho. Ra trường tháng lương đấu tiên 64đồng đưa hết cho mẹ, cân đường, vài met vải...cũng để dành mang về cho mẹ. Thời mở cửa, làm cho BP đc tý tiền dư nhờ lương cao mua cho mẹ căn hộ chưa kịp ở thì...mẹ qua đời.
Đang buồn quá ! cty đề nghị ra nước ngoài làm việc, OK luôn...đến nay cũng gần 20 năm. . . yẹu tính tính con gái bắc, nhưng run rủi lại lấy vợ ng nước ngoài, đôi khi nằm thầm trách mình môg muội, giá như có bố để đc nghe bố 1 lời khuyên.
Thi thoảng nhớ quê, nhớ kỷ niệm củ tâm sự củng các mợ, các cụ...cho đỡ buốn mong thông cảm.
Tặng các mợ OF bài thơ Duyên tình con gái bắc.
Tác giả: Nguyễn Tất Nhiên
Ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa
Thương lại bóng hình người năm năm trước...
Em nhớ giữ tính tình con gái Bắc
Nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền
Nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang
Nhớ duyên dáng, ngây thơ mà xảo quyệt !
Ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết
Nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ
Nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ
Nên hùng hộ để đợi giờ thua thiệt !
Nghe nói em vừa thi rớt Luật
Môi trâm anh tàn héo nụ-xa-vời
Mắt công nương thầm khép mộng-chân-trời
Xin tội nghiệp lần đầu em thất vọng !
(dù thật sự cũng đáng đời em lắm
rớt đi Duyên, rớt để thương người !)
Ta -- thằng ôm hận tú tài đôi
Không biết tìm ai mà kể lể
Chim lớn thôi đành cam rớt lê.
Ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh !
Nếu vì em mà ta phải điên tình
Cơn giận dữ đã tận cùng mê muội
Thì đừng sợ, Duyên ơi, thiên tài yếu đuối
Tay tre khô mối mọt ăn luồn
Dễ gãy dòn miểng vụn tả tơi xương
Khi tàn bạo siết cổ người yêu dấu !
Em chẳng bao giờ rung động cũ
Ta năm năm nghiệt ngã với tình đầu
Nên trở về như một con sâu
Lê chân mỏng qua những tàn cây rậm
Nuôi hy vọng sau ngàn mưa nắng lậm
Lá xanh em chưa dấu lở loang nào
Ðể ta còn thi sĩ nhất loài sâu
Nhìn lá nõn, tiếc, thèm...đâu dám cắn !
Nếu vì em mà thiên tài chán sống
Thì cũng vì em ta ngại bước xa đời !
(1972)