Bẩm cụ là vợ chồng em quê ở Hải Dương ạ. Em lập cty ở Mễ Trì Hạ. Lại nói về vấn đề tiền bạc, em ko bao giờ đòi hỏi nhưng thấy cách ứng xử của ông bà làm em chanh lòng thôi. Vợ em là dân lập trình, trước khi biết bọn em yêu nhau thì ông bà ngoại có nói với vợ em là xin về bưu điện huyện làm với tiền lót tay vài trăm củ là chắc. Khi vợ em học xong thì chúng em cưới được ông bà cho 3 chỉ vàng. Còn tiền mừng cưới của vợ em thì ông bà ngoại giữ hết. Vợ chồng em mở xưởng thiếu vốn phải đi vay lãi khắp nơi . lúc đầu vợ chồng cũng hý hửng về hỏi bố vợ vay giúp ( vay giúp ngân hàng vì mối qhệ của ông tốt). Nhưng ko được 1 câu trả lời. Nhà ngoại em có đất sổ đỏ hàng ha ngay cạnh bệnh viện và khu đô thị mới. Từ đó em lại có quyết tâm phải làm những điều phi thường để thoa mãn sự ức chế của em. Em vẫn có đội ngũ thợ dưới tay làm việc cho em, vẫn nuôi vợ con em có cuộc sống tốt. Vợ em thì chỉ ở nhà lo việc quan lý thợ. Nhiều lúc thấy ức lắm nhưng chả lẽ cứ thế này mãi sao? Còn cháu của ông nữa chứ. Chứ em giờ nói luôn với vợ em là có nghèo tha phương cũng ko nhờ sự trợ giúp của nhà ngoại nên các cụ bỏ phần nghĩ em chui gầm chạn nhé.
Thực ra cụ đã độc lập k nhờ nhà vợ, nhưng muốn nhờ và đã nhờ nhưng chẳng được
Nếu là em em sẽ độc lập hoàn toàn, cụ chưa hoàn toàn ở chỗ vẫn vấn vương trong suy nghĩ, k muốn nói là nhòm ngó (còn mấy ha sổ đỏ..
nên nhà vợ hết sức cảnh giác.
Vậy phuơng thức ngoại giao hết sức đơn giản và kiên định:
Độc lập tự chủ không vấn vương k để tâm không tơ hào đến tài sản và quyền về tài sản của bên ngoại.
Bình đẳng tự tin về giai tầng, không tự ti, k đánh giá thấp bản thân nói riêng và bên nội nói chung.
Thương yêu đùm bọc thông hiểu bên nội cũng như bên ngoại, cảm thông nỗi khổ giữ của của những người có của, nhận thức đó là nỗi khổ của họ cần cảm thông hơn là trách móc hậm hực.
Hết