Vào thớt này vui phết. Cháu nó đi học thì mừng, đọc thấy nhiều còm tỉa tót. Vãi thật
Cụ chỉnh câu chữ rất chuẩn. Yêu nước cần có cái nhìn khách quan ko nên định kiến. Dù mục đích có lý lẽ thế nào mà theo các team làm đất nước xảy ra chiến tranh dân tộc hứng chịu bom đạn thì đều ko tốt.Nhất trí với cụ. Em bổ xung thêm một chút: không bán nước, không phản bội tổ quốc, không tiếp tay cho NGOẠI BANG và TAY SAI hại dân, hại nước, đem bom đan về cho tổ quốc.
Cháu giỏi giang, lại sinh ra trong con nhà nòi như thế thì mới thực lòng gửi gắm mong ước cháu học hành tiến tới sau giúp đất nước chứ các cháu bình thường khác, như con nhà e chả hạn chỉ mong nó lo được cho thân nó là tốt lắm rồi.Cháu nên giúp bản thân cháu, sau đó là bố mẹ và người thân của cháu. Thế cũng là giúp nước non nhà rồi
Em lại ngược lại, cứ cháu nào giỏi em lại chỉ mong giấc mơ bé bé hoàn thành nhanh gọn để mơ cái bé bé tiếp theo như kiểu lấy đồ trong túi ấy, lấy tốc độ làm đầu. Còn cháu nào bình thường thì lại khuyên mơ giấc mơ lớn, không hòan thành không sao nhưng may mắn + nỗ lực mà thành công thì coi như trúng to. Dài vốn thì nên tính toán khi buôn chứ ít vốn thì phải liều tí, đường cùng là all in vào VietlotCháu giỏi giang, lại sinh ra trong con nhà nòi như thế thì mới thực lòng gửi gắm mong ước cháu học hành tiến tới sau giúp đất nước chứ các cháu bình thường khác, như con nhà e chả hạn chỉ mong nó lo được cho thân nó là tốt lắm rồi.
em tin rằng bài này nhất định sẽ vào SGK còn nhanh hay chóng 30 hay 100 năm nữa thì phụ thuộc vào lịch sử thôi ạCụ này lại dâm chủ cấp tiến quá rầu đừng mơ mộng quá thế chứ
Kiểu như có chỉ đạo mày phải "rặn" ngay ra bài gọi là thơ này để phản bác lại cho tao ý nhởhàng nhái nó thế thôi cụ, rất nhạt nhẽo gượng gạo và vô hồn!
Mang sang Triều tiên thì hợp
Chính trị quản lí ở môi trường VN thì có thể thua đội ở VN chứ khoa học kỹ thuật thì không có cửa mà thua đội ở VN đâu. Nếu hai bên kết hợp được với nhau thì quá tuyệt, khổ nỗi lại “anh rất tốt nhưng em éo tiếc”. Xong con ong !Chất xám chảy qua bển rồi tụ hết ở Cali, nay mai người Việt ở bển sẽ giỏi hơn người Việt ở nước Việt nam
Trở về là yêu nc,ở lại là vì nc.mười mấy năm olympia.
Được mấy cháu về.
Khú khú.
Đặt vào địa vị các cháu, hãy hiểu giùm các cháu.
Bài thơ này khá là nhạy cảm mợ yến nhé.“...mong cháu ra công mà học tập
Mai sau cháu giúp nước non nhà”
căng nhỉMuốn cũng không được, mà sợ cũng không giải quyết gì, hãy để mọi thứ xảy ra như tự nhiên vốn có đi anh nhỉ.
vâng em biết tác giả bài thơ, em thấy hai câu cuối nó hợp với mong muốn của em dành cho cháu nên em xin mượn tác giả ạ.Bài thơ này khá là nhạy cảm mợ yến nhé.
Nghe bảo bài thơ này là tặng cho mẹ bác răng chắc
Nộp thuế đầy đủ!Bài thơ của cô giáo đọc như một sự khắc khoải, day dứt, một nỗi đau về đất nước. Bài thơ còn thể hiện tình yêu đất nước của cô. Vậy mà có người hỏi đã làm được gì cho đất
nước? , Hỡi ơi, cô là một cô giáo dạy chuyên văn vậy là dạy văn cho thế hệ trẻ. Cô là cô giáo dạy văn giỏi vậy cô đã làm tốt chuyên môn của mình. Đứa đặt câu hỏi mới là ấu trĩ, nó muốn cô làm gì?
Trước giờ không cần nhân tài,đất nước vẫn có lãnh đạo đó thôi?!Nhân tài cứ rời bỏ quê hương một đi không trở lại, rồi mai này lấy ai mà lãnh đạo đất nước nữa cccm ???
Bài thơ của 1 tác giả gửi tới cô giáo Trần Thị Lam – Trường chuyên Hà Tĩnh! (Đã đăng trên các trang báo lớn)
Đất nước mình kỳ diệu phải không em !
Bốn ngàn năm, cha ông ta dựng nước,
Trong bom đạn, vẫn vươn lên phía trước,
Để hôm nay, trên bục giảng có em.
Đất nước mình giản dị phải không em !
Dù giờ đây, đủ cơm ăn, áo mặc.
Chiếc bánh chưng vẫn để ba ngày tết.
Cặp lá yêu thương, vẫn khát vọng đổi đời.
Anh cũng đã đi quá nửa trái đất rồi,
Ngắm những tượng đài uy nghi, hùng vĩ.
Nhắc lại chiến công trước đây hàng thế kỷ,
Mình xây tượng đài cho lịch sử, nên chăng ?
Đừng nói không với sắt thép, xi măng !
Xe đạp, ô tô, máy bay, tàu thủy,
Trường em giờ, khác xưa nhiều, em nhỉ !
Vậy làm bằng gì, nếu chỉ chọn cá với rau.
Chuyện môi trường, không chỉ nước mình đâu !
Quốc tế năm nào chẳng họp hành, tranh cãi.
Nếu Vũng Áng bớt đi vài đồng lãi,
Xử lý nước rồi, chắc lòng cá chẳng đau.
Chẳng xã hội nào thật hoàn hảo được đâu !
Tham nhũng bất công, rau nào sâu ấy.
Rau có sâu, chịu khó tìm bắt vậy.
Trách nhiệm của ta, chứ không phải kêu đòi.
Đất nước ta, vẫn rừng, biển, bầu trời,
“Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc”
Đồng đội anh vẫn ngày đêm giữ biển,
Những con thuyền vẫn đánh cá Hoàng Sa.
Em đừng nghe kẻ nấu thịt nồi da,
Kích động chiến tranh, biểu tình, bạo loạn.
Gia đình mình, đôi khi còn khó quản,
Huống chi ta còn hàng xóm, láng giềng.
Đất nước mình, em nhỉ, rất bình yên
Không còn cảnh chìm trong bom đạn
Nên hãy vui lên, đừng bao giờ oán thán
Vì em còn… là cô giáo, phải không em !
(KH – 0 giờ ngày 30/4/2016)
cái hay là ở chỗ đó, càng ngu dốt, bất tài thì càng có cơ hội lên lãnh đạo, bởi thế VN cứ mãi không chịu nhớn......... cụ nhểTrước giờ không cần nhân tài,đất nước vẫn có lãnh đạo đó thôi?!
Bài thơ trống rỗng..hô khẩu hiệu..bao biện cho lũ sâu mọt .Bài thơ của 1 tác giả gửi tới cô giáo Trần Thị Lam – Trường chuyên Hà Tĩnh! (Đã đăng trên các trang báo lớn)
Đất nước mình kỳ diệu phải không em !
Bốn ngàn năm, cha ông ta dựng nước,
Trong bom đạn, vẫn vươn lên phía trước,
Để hôm nay, trên bục giảng có em.
Đất nước mình giản dị phải không em !
Dù giờ đây, đủ cơm ăn, áo mặc.
Chiếc bánh chưng vẫn để ba ngày tết.
Cặp lá yêu thương, vẫn khát vọng đổi đời.
Anh cũng đã đi quá nửa trái đất rồi,
Ngắm những tượng đài uy nghi, hùng vĩ.
Nhắc lại chiến công trước đây hàng thế kỷ,
Mình xây tượng đài cho lịch sử, nên chăng ?
Đừng nói không với sắt thép, xi măng !
Xe đạp, ô tô, máy bay, tàu thủy,
Trường em giờ, khác xưa nhiều, em nhỉ !
Vậy làm bằng gì, nếu chỉ chọn cá với rau.
Chuyện môi trường, không chỉ nước mình đâu !
Quốc tế năm nào chẳng họp hành, tranh cãi.
Nếu Vũng Áng bớt đi vài đồng lãi,
Xử lý nước rồi, chắc lòng cá chẳng đau.
Chẳng xã hội nào thật hoàn hảo được đâu !
Tham nhũng bất công, rau nào sâu ấy.
Rau có sâu, chịu khó tìm bắt vậy.
Trách nhiệm của ta, chứ không phải kêu đòi.
Đất nước ta, vẫn rừng, biển, bầu trời,
“Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc”
Đồng đội anh vẫn ngày đêm giữ biển,
Những con thuyền vẫn đánh cá Hoàng Sa.
Em đừng nghe kẻ nấu thịt nồi da,
Kích động chiến tranh, biểu tình, bạo loạn.
Gia đình mình, đôi khi còn khó quản,
Huống chi ta còn hàng xóm, láng giềng.
Đất nước mình, em nhỉ, rất bình yên
Không còn cảnh chìm trong bom đạn
Nên hãy vui lên, đừng bao giờ oán thán
Vì em còn… là cô giáo, phải không em !
(KH – 0 giờ ngày 30/4/2016)