- Biển số
- OF-567223
- Ngày cấp bằng
- 4/5/18
- Số km
- 10
- Động cơ
- 146,350 Mã lực
- Tuổi
- 41
Em lỡ thoát nick cũ mà lại quên pass nên phải tạo nick mới. Em không có nhu cầu vào chợ ạ. Dạo này suy nghĩ nhiều nên muốn trải lòng chút thôi.
Em sinh ra và lớn lên ở HN, gia đình cơ bản, nhan sắc và học thức trung bình. Chồng em người ở tỉnh, nhà nghèo, lên thành phố làm công nhân rồi quen và lấy em.
Thời điểm lấy nhau, em có công việc văn phòng ổn định và nhàn hạ; chồng em làm kỹ thuật viên cho cty lớn nên thu nhập tạm ổn 20tr/tháng. 2vc đi thuê nhà nhưng sống khá thoải mái. Chồng em yêu chiều vợ hết mực, và lúc ấy thì nhìn qua ko có mâu thuẫn gì. Có điều em biết chồng em vẫn manh nha ko hài lòng về quan điểm sống và chi tiêu của em.
Không may 1 năm sau thì chồng em mất việc, kinh tế gia đình tương đối lao đao. Chồng em đi xin việc khác nhưng lương quá thấp, 2vc cũng chỉ gói ghém đủ chi tiêu chứ không có dư mấy. Lúc này chồng em hay càu nhàu về việc em quen sống đầy đủ nên tiêu pha không tiết kiệm. Nói chung giờ nhớ lại em cũng ko nhớ là mình có tiêu cái gì quá đáng không, vì em thấy từ lúc lấy chồng em vẫn sống thế, không nhiều hơn lúc sống với bố mẹ. Lúc trước em độc thân thì mua sắm du lịch tá lả; lấy chồng xong khoản du lịch cắt hẳn vì chồng em thấy phí phạm; quần áo cũng rất ít mua, mỹ phẩm em ko xài. Em không muốn so sánh với những gia đình công nhân thu nhập thấp, bóp mồm bóp miệng vì quả thực em không sống như thế được. Mà thôi chung quy là vì lúc đó chồng em làm ít tiền nên có nhiều bất mãn với cuộc sống.
Một thời gian sau chồng em nghỉ việc bung ra làm riêng. Em thì tập tành buôn bán online để kiếm thêm. May mắn là em buôn bán thuận lợi, chồng em làm riêng thì bập bõm tháng nhiều tháng ít nhưng nhìn chung là khá hơn so với quãng thời gian bết bát trước đó, và được cái giúp em rất nhiều trong việc buôn bán. Túm lại thu nhập 2vc bây giờ khoảng trên dưới 40tr/tháng. Với gia đình 2vc chưa có con (sắp có), thì thu nhập như vậy cũng tạm ổn đúng ko ạ?
Quan điểm của em về việc chi tiêu và hưởng thụ là (tính ở thời điểm này, chứ năm ngoái lúc ít tiền thì những cái này ko duy trì được mấy, thỉnh thoảng lắm mới đi):
- Đi ăn hàng vài lần/tháng.
- Đi xem phim, vui chơi vài lần/tháng (chồng em ko thích nhưng chiều em nên đi cùng và vào rạp ngủ gật)
- Đi du lịch dạng phượt tiết kiệm 1 lần/năm (chồng em không cho đi nên ko thực hiện được, em chỉ được đi với cty)
- Đi xem ca nhạc, kịch 2-3 lần/năm (chồng em cũng không cho vì tiếc tiền nên em chỉ được đi mấy cái nhạc hội miễn phí)
Em sắp có con, và đương nhiên em muốn con em được phát triển đầy đủ về tinh thần và thể chất; nên có lẽ em sẽ không tiếc dành những gì tốt cho nó. Cũng bởi bố mẹ em nuôi dạy em đầy đủ cả vật chất lẫn tinh thần (nhà bố mẹ em ko giàu, chỉ đủ thôi nhưng lo cho con cái hết mực), nên em không bao giờ nghĩ mình phải sống chật vật hẹp hòi quá. Tổng chi tiêu hiện tại tầm 15tr/tháng.
Nhưng chồng em luôn canh cánh trong lòng chuyện chưa có nhà cửa. Mỗi lần nhắc đến việc vay tiền mua nhà là chồng em đều rụt vào và bắt đầu đổ lỗi là em tiêu pha ko tiết kiệm nên chồng em không dám đi vay bất cứ cái gì. Chồng em hay so sánh với những người đồng nghiệp ở cty cũ cũng làm việc như mình, vợ họ còn thất nghiệp hoặc lương ko bằng vợ mình, thế mà tới giờ họ đã mua được nhà còn mình chẳng có gì. Và cách vợ chồng họ chi tiêu là:
- Thuê nhà ở mức tối thiểu, như phòng trọ SV 1tr-1.5tr/tháng.
- Ăn uống đơn giản, ko ăn hàng, ko vui chơi giải trí.
- Con gửi về quê ông bà nuôi.
=> kết quả là họ mua được nhà ở cách trung tâm khoảng 20km hoặc nhà gần hơn nhưng chỉ bé bằng cái phòng trọ SV. Tất nhiên có vay mượn và được nội ngoại hỗ trợ thêm nữa.
Chồng em nhìn những người đó và thấy rằng, ít ra họ còn có được thành quả. Còn mình chẳng có tài sản gì đáng kể hết (chỗ này mở ngoặc, với thu nhập và số tiền tiết kiệm hiện tại, thì vay mượn thêm nhà em cũng mua dc nhà chứ không phải không có gì, đóng ngoặc). Và lại bài ca đổ lỗi là nếu em biết vun vén tiết kiệm như họ thì mình cũng đã có 1 cái nhà nho nhỏ rồi. Em xin nói thêm là vợ chồng em tiêu tiền chung, đi đâu cũng đi với nhau kể cả đi chợ nên mọi cái chi tiêu là chồng đều rút ví (lấy từ quỹ chung ra). Một tháng em cầm 1-2tr tiêu lặt vặt thôi. Nên nhà tiêu những gì chồng em biết cả. Chẳng qua chồng em cứ nói, vì vợ ko chịu được sống giản dị, cứ phải ăn phải chơi phải giải trí nên nhà mình mới không tiết kiệm được nhiều.
Em là người kiểu thiên về sách vở và nghệ thuật, nếu không có sẽ thấy c/s nhạt nhẽo vô vị. Em nghĩ những thứ đó nuôi dưỡng tâm hồn và khiến con người tự tin hơn. Còn chồng em do xuất thân nhà nghèo nên khá tự ti, lúc chưa vợ cũng phải lo toan cho gia đình ở quê nhiều, nên quanh quẩn chỉ cơm áo gạo tiền, không có bất kỳ nhu cầu vui chơi giải trí nào.
Thực ra chồng em là người rất tốt, không hẹp hòi gì cả, vẫn yêu chiều vợ và chấp nhận được thế nhưng thỉnh thoảng nhắc đến bạn có nhà ở lại thở dài, em chả chịu được. Vậy theo các cụ mợ, nhu cầu chi tiêu sinh hoạt như thế của em có quá đáng không ạ? Hay là em nên sống tằn tiện, con cái chỉ chi tiêu cơ bản để mua được cái nhà bé tí cho chồng em bằng bạn bè trước đã?
Em sinh ra và lớn lên ở HN, gia đình cơ bản, nhan sắc và học thức trung bình. Chồng em người ở tỉnh, nhà nghèo, lên thành phố làm công nhân rồi quen và lấy em.
Thời điểm lấy nhau, em có công việc văn phòng ổn định và nhàn hạ; chồng em làm kỹ thuật viên cho cty lớn nên thu nhập tạm ổn 20tr/tháng. 2vc đi thuê nhà nhưng sống khá thoải mái. Chồng em yêu chiều vợ hết mực, và lúc ấy thì nhìn qua ko có mâu thuẫn gì. Có điều em biết chồng em vẫn manh nha ko hài lòng về quan điểm sống và chi tiêu của em.
Không may 1 năm sau thì chồng em mất việc, kinh tế gia đình tương đối lao đao. Chồng em đi xin việc khác nhưng lương quá thấp, 2vc cũng chỉ gói ghém đủ chi tiêu chứ không có dư mấy. Lúc này chồng em hay càu nhàu về việc em quen sống đầy đủ nên tiêu pha không tiết kiệm. Nói chung giờ nhớ lại em cũng ko nhớ là mình có tiêu cái gì quá đáng không, vì em thấy từ lúc lấy chồng em vẫn sống thế, không nhiều hơn lúc sống với bố mẹ. Lúc trước em độc thân thì mua sắm du lịch tá lả; lấy chồng xong khoản du lịch cắt hẳn vì chồng em thấy phí phạm; quần áo cũng rất ít mua, mỹ phẩm em ko xài. Em không muốn so sánh với những gia đình công nhân thu nhập thấp, bóp mồm bóp miệng vì quả thực em không sống như thế được. Mà thôi chung quy là vì lúc đó chồng em làm ít tiền nên có nhiều bất mãn với cuộc sống.
Một thời gian sau chồng em nghỉ việc bung ra làm riêng. Em thì tập tành buôn bán online để kiếm thêm. May mắn là em buôn bán thuận lợi, chồng em làm riêng thì bập bõm tháng nhiều tháng ít nhưng nhìn chung là khá hơn so với quãng thời gian bết bát trước đó, và được cái giúp em rất nhiều trong việc buôn bán. Túm lại thu nhập 2vc bây giờ khoảng trên dưới 40tr/tháng. Với gia đình 2vc chưa có con (sắp có), thì thu nhập như vậy cũng tạm ổn đúng ko ạ?
Quan điểm của em về việc chi tiêu và hưởng thụ là (tính ở thời điểm này, chứ năm ngoái lúc ít tiền thì những cái này ko duy trì được mấy, thỉnh thoảng lắm mới đi):
- Đi ăn hàng vài lần/tháng.
- Đi xem phim, vui chơi vài lần/tháng (chồng em ko thích nhưng chiều em nên đi cùng và vào rạp ngủ gật)
- Đi du lịch dạng phượt tiết kiệm 1 lần/năm (chồng em không cho đi nên ko thực hiện được, em chỉ được đi với cty)
- Đi xem ca nhạc, kịch 2-3 lần/năm (chồng em cũng không cho vì tiếc tiền nên em chỉ được đi mấy cái nhạc hội miễn phí)
Em sắp có con, và đương nhiên em muốn con em được phát triển đầy đủ về tinh thần và thể chất; nên có lẽ em sẽ không tiếc dành những gì tốt cho nó. Cũng bởi bố mẹ em nuôi dạy em đầy đủ cả vật chất lẫn tinh thần (nhà bố mẹ em ko giàu, chỉ đủ thôi nhưng lo cho con cái hết mực), nên em không bao giờ nghĩ mình phải sống chật vật hẹp hòi quá. Tổng chi tiêu hiện tại tầm 15tr/tháng.
Nhưng chồng em luôn canh cánh trong lòng chuyện chưa có nhà cửa. Mỗi lần nhắc đến việc vay tiền mua nhà là chồng em đều rụt vào và bắt đầu đổ lỗi là em tiêu pha ko tiết kiệm nên chồng em không dám đi vay bất cứ cái gì. Chồng em hay so sánh với những người đồng nghiệp ở cty cũ cũng làm việc như mình, vợ họ còn thất nghiệp hoặc lương ko bằng vợ mình, thế mà tới giờ họ đã mua được nhà còn mình chẳng có gì. Và cách vợ chồng họ chi tiêu là:
- Thuê nhà ở mức tối thiểu, như phòng trọ SV 1tr-1.5tr/tháng.
- Ăn uống đơn giản, ko ăn hàng, ko vui chơi giải trí.
- Con gửi về quê ông bà nuôi.
=> kết quả là họ mua được nhà ở cách trung tâm khoảng 20km hoặc nhà gần hơn nhưng chỉ bé bằng cái phòng trọ SV. Tất nhiên có vay mượn và được nội ngoại hỗ trợ thêm nữa.
Chồng em nhìn những người đó và thấy rằng, ít ra họ còn có được thành quả. Còn mình chẳng có tài sản gì đáng kể hết (chỗ này mở ngoặc, với thu nhập và số tiền tiết kiệm hiện tại, thì vay mượn thêm nhà em cũng mua dc nhà chứ không phải không có gì, đóng ngoặc). Và lại bài ca đổ lỗi là nếu em biết vun vén tiết kiệm như họ thì mình cũng đã có 1 cái nhà nho nhỏ rồi. Em xin nói thêm là vợ chồng em tiêu tiền chung, đi đâu cũng đi với nhau kể cả đi chợ nên mọi cái chi tiêu là chồng đều rút ví (lấy từ quỹ chung ra). Một tháng em cầm 1-2tr tiêu lặt vặt thôi. Nên nhà tiêu những gì chồng em biết cả. Chẳng qua chồng em cứ nói, vì vợ ko chịu được sống giản dị, cứ phải ăn phải chơi phải giải trí nên nhà mình mới không tiết kiệm được nhiều.
Em là người kiểu thiên về sách vở và nghệ thuật, nếu không có sẽ thấy c/s nhạt nhẽo vô vị. Em nghĩ những thứ đó nuôi dưỡng tâm hồn và khiến con người tự tin hơn. Còn chồng em do xuất thân nhà nghèo nên khá tự ti, lúc chưa vợ cũng phải lo toan cho gia đình ở quê nhiều, nên quanh quẩn chỉ cơm áo gạo tiền, không có bất kỳ nhu cầu vui chơi giải trí nào.
Thực ra chồng em là người rất tốt, không hẹp hòi gì cả, vẫn yêu chiều vợ và chấp nhận được thế nhưng thỉnh thoảng nhắc đến bạn có nhà ở lại thở dài, em chả chịu được. Vậy theo các cụ mợ, nhu cầu chi tiêu sinh hoạt như thế của em có quá đáng không ạ? Hay là em nên sống tằn tiện, con cái chỉ chi tiêu cơ bản để mua được cái nhà bé tí cho chồng em bằng bạn bè trước đã?