Mấy hôm chạy đôn chạy đáo xin xác nhận giấy tờ để mua NOXH mà thấy tâm tư quá. Nộp hồ sơ vậy nhưng chắc là cửa mua được sẽ rất thấp, gần ngang như trúng xổ số vậy.
Nhớ chuyện hồi mới cưới, ngay đêm tân hôn, mẹ chồng xin lại 3 chỉ vàng gồm cái kiềng 2 chỉ và nhẫn 1 chỉ với lý do: "ở đây bố mẹ không có tục lệ mừng vàng cưới con ạ". Nghe xong đứng hình, sốc ngang sốc dọc, vậy hoá ra nhà chồng chỉ lên trao làm màu với nhà gái và quan khách thôi ah?
Khi yêu anh, em cũng chỉ biết nhà anh có mỗi căn nhà của bố mẹ ở quê ( Quê nhưng là một thành phố Trực thuộc TW), và anh làm ở HN thì vẫn thuê nhà. Còn lại có đất gì nữa thì em ko biết, anh cũng ko nói. Nhưng trong buổi 2 gia đình gặp mặt lần đầu tiên, chính cậu của anh bảo với bố mẹ em rằng nếu em lấy anh thì không phải lo gì cả, đất đai phần chồng em riêng cũng có rồi. Lấy về thích thì xây nhà ở riêng ở quê hoặc bán đất đó đi rồi mua nhà ở Hà Nội. Mặc dù ko phải là người tính toán về kinh tế, nhưng khi biết thông tin này, em cũng có phần nào nghĩ rằng cuộc sống sau này sẽ đỡ áp lực đi một chút.
Nhưng đúng cuộc đời không như mơ. Miếng đất mà cậu anh nhắc đến ở trên chính là đất của ông bà cố ngày xưa chia cho bố mẹ anh. Ông bà chia cho con cháu mỗi người một miếng, và tất cả mọi người đêù làm thủ tục sang tên hết riêng có lô đất phần bố mẹ anh vẫn là tên ông bà. Vì ngày xưa chia cũng chỉ nói miệng chứ ko có giấy tờ, di chúc gì chứng minh mà lại gặp anh em họ hàng toàn hãm với nhau nên khi biết tin bố mẹ em bán miếng đất này để cho vợ chồng em thì cả họ hàng xúm vào đòi ăn chia. Họ hàng lại đông nên sau khi chia thì phần của bố mẹ chồng em chỉ được đâu đó hơn 100 gần 200 triệu.
Mấy năm trước ông bà sửa nhà, chồng em là ng chịu chi phí đó, đến giờ vẫn trả nợ chưa xong nên tiền làm đám cưới bố mẹ chồng bảo sẽ lo. Mà BM chồng cũng ko có tích luỹ kinh tế, nên ông bà lấy phần bán đất đc chia đó làm đám cưới ạ.
Hiện tại lương 2 vợ chồng em cũng ko trên 30tr, nên tính ra vẫn đủ điều kiện mua NOXH, nhưng chẳng biết có trúng đc ko. Nếu may mắn trúng thì chắc vợ chồng em vay thêm ngân hàng và phía nhà ngoại, chứ em cũng chẳng trông mong gì nhà chồng.
Niềm an ủi lớn nhất hiện tại, là chồng em rất hiền và chiều em. Cũng chính vì vậy em mới yêu, nhưng cái nết nhà chồng, thì em sợ thật. Con em còn nhỏ lắm, chồng em cũng yêu vợ yêu con. Nên thôi kệ nhà chồng, em và chồng sẽ cùng nhau cố gắng thôi ạ.