[Funland] Chuyện ma sưu tầm trên mạng

Không về nhì

Xe điện
Biển số
OF-776103
Ngày cấp bằng
3/5/21
Số km
2,029
Động cơ
79,999 Mã lực
Tuổi
41
Phần 7

Hình như sau khi tôi có được sự tin tưởng của ông H, thằng Lóng như trút được 1 gánh nặng vô hình. Khác với vẻ trầm lặng lúc trước, bây giờ nó hiện nguyên hình là 1 con chèo bẻo, hót luyến thoắng như vừa được sổ lồng :

- Hề hề, may thế, ông H bảo là tin tưởng được anh rồi, em cứ sợ từ lúc ngoài thị trấn, có gì sơ suất là đứt cả anh lẫn em, giờ thì ngon rồi.

- Uhm, thì anh có gì khuất tất đâu mà sợ. Nhưng mà Lóng này, sao thấy anh H phòng bị nghiêm mật như thời chiến vậy. Sợ bị phá ah?

- Ôi, chỗ này trông thế chứ lúc nào chả căng như dây đàn, ông H không cẩn thận như thế thì đứt lâu rồi. Nào là công an này, ông H lo được địa phương chứ trên Bộ sao lo, nhưng nguy hiểm nhất là các đội khác, dễ gì họ cho ông H độc chiếm mỏ vàng này.

- Tưởng anh H dẹp yên từ mấy năm nay rồi ?

- Dẹp sao hết vớ, phân thơm ruồi bu đến chết, mà giờ không chỉ mấy đội ở Việt Nam, còn phỉ bên Lào cũng nhòm ngó kìa, nói đúng ra lực tụi em không mạnh bằng, quân số, trang bị đều kém cả, nhưng họ sợ là sợ ông H, còn ông H thì ít thằng dám cướp bãi lắm.

- Sao họ lại sợ ông H thế?

- Vì ông ấy không có chơi lớn, đội nào vào phá bãi thì ông rút, rồi ông tìm bằng được thằng cầm đầu mà xử lén, không tìm được thì ông tìm đến nhà xử vợ con bố mẹ thằng cầm đầu, dù là ở Hà Nội hay Viên Chăn, mà chỉ đúng nhà thằng cầm đầu thôi, bọn lâu la thì tha cho. Thành ra thằng nào cũng lạnh gáy không dám chơi lớn. Hoặc muốn làm gì thì làm, phải khử ông H trước đã.

Tôi tâm đắc quá vỗ tay đánh đét 1 cái :

- Hay, ông H đúng chất, bát cơm là nhất, cần mẹ gì giang hồ nghĩa khí, đúng chất đặc công, luồn sâu đánh hiểm.

Thấy tôi hào hứng, thằng Lóng lại huyên thuyên câu chuyện làm vui :

- Anh nghe tiểu sử ông H ko, em kể cho, ông H đi lính bên Cam, xong về đi vượt biên, không được chết cả vợ con, xong về lại Hải Phòng lập băng, không ăn lại băng lớn, dạt lên Quỳ Châu đào đá đỏ, bãi sập, là về đây.

- Tao thấy đời ông sóng gió vậy mà mày kể nhạt như nước ốc vậy Lóng, mất công tao háo hức. Tao thấy ông có nhiều vết sẹo dị dị, mày biết sao không?

- Ăn đạn chì ghém đó, ông H hồi ở Hải Phòng bị nó phục bắn, không chết vì nó bắn cảnh cáo thôi, dùng viên chì nhỏ, không biết gắp được hết ra không mà trái gió trở trời lại đau không chịu nổi. Tay bác sĩ là gom Morphine cho ông giảm đau đó, ông H ghét ma túy nên không dùng.

- Nếu mà gom thuốc thôi thì cần gì vào tận đây, mà có vẻ tay đó thân thuộc với ông H phết. Ông H không sợ tay đó phản ah?

- Chắc là còn chữa bệnh gì nữa, ai mà dám phản ông chứ, lý lịch cả nhà ông H chả nắm hết rồi. Ông H nắm cả đối thủ của ông ấy nữa, có 1 giai thoại về ông H, vào dịp sinh nhật của con trai 1 tay đại ca đang tính cướp bãi của ông H, ông H gửi tặng đến nhà 1 bộ quần áo, 1 đôi giầy vừa zin, tay kia sợ quá gửi thư cầu hòa ngay tắp lự. Nên ở đây ông ấy còn có biệt danh là H “ma”.

Tôi quay sang thằng Sằn hỏi đểu:

- Ma này mày trị được không ?

- Thôi thôi, 10 đời nhà em cũng chịu.

Chuyện trò một lúc thì đã đi đến gần trại. Nhìn ở bên ngoài vào thì trại này chẳng khác gì một doanh trại lính, nằm trên 1 khu đất cao và bằng phẳng, cách bờ suối cỡ 200m, tựa ngay vào bìa rừng, xung quanh đều có hàng rào, là những cọc tre ghép lại vào nhau, chôn chặt xuống đất, phía trên vót nhọn để không ai trèo qua được hoặc để chống thú dữ. Cổng trại khá rộng, phía trong cổng là 2 chòi canh cao hẳn lên, nhìn kỹ thì các phía hàng rào nào cũng đều có chòi canh, có lính mặc đồ dân tộc cầm CKC đứng trên, đầu đội đèn pin chiếu xa. Đâu như cỡ 7-8 cái chòi như vậy. Riêng ở cổng thì thêm 2 anh tộc đứng dưới kiểm soát nữa, 1 anh cầm K54, 1 anh cầm AK báng gấp cưa nòng. Vừa đi vào, thằng Lóng vừa thuyết minh :
- Dưới kia là bãi đãi vàng này, còn trên này là trại. Sáng ra 6h là công nhân trong trại xếp hàng điểm danh đi ra bãi làm việc, trưa nghỉ tại chỗ làm luôn, nước uống, cơm nắm hoặc lương khô từ trại sẽ đưa xuống, chiều 5h lại về xếp hàng điểm danh đi vào trại. Từ đó là nội bất xuất ngoại bất nhập, ai có việc đi đâu thì phải xin lệnh bài, qua cổng đi thẳng 1 đường chính này, lảng vảng ở khu vực khác là ăn đạn ngay.

Vừa đến cổng, hai anh tộc gác cổng thấy thằng Lóng thì có vẻ mừng lắm, thấy chúng nó dấm dúi đưa nhau cái gì đó, chắc là nhờ thằng Lóng ra thị trấn mua hộ. Vừa tíu tít với nhau xong thì chúng lại giả vờ nghiêm túc :

- Anh Lóng đưa ai đến trại thế, có lệnh bài không, trình ra đây ?

- Khách của ông H đấy, tới trừ ma, thẻ đây. Các anh chị lớn tối nay vẫn trong trại chứ?

- Vâng, đầy đủ cả, tối nay họp mà nên tụi em phải tăng cường canh gác. Thế anh vào đi, bữa sau ra thị trấn lại ới em nhá.

Vừa đi qua cổng, thằng Lóng lập tức lại mở micro làm hướng dẫn viên du lịch :

- Đây nhé, dãy bên phải này phía sát bìa rừng bọn em gọi là phố, bãi bên trái này bọn em gọi là làng. Phố là nơi có đầy đủ dịch vụ ăn chơi nhảy múa, cái lán to dài nhất kia là nhà ăn này, cái lán bé hơn ngay đầu này là sòng bài này, cái lán treo đèn lồng kia là, hí hí, nhà sung sướng. Cái lán góc khuất kia mà có hàng rào bên ngoài đó là nơi hút chích của dân nghiện, ông H không cấm nhưng thằng nào hút chích thì vào đấy, khóa lại, khi nào tỉnh mới cho ra ngoài. Các lán nhỏ xen kẽ là tạp hóa, cà phê, trà cháo, thuốc lào… Làng là nơi công nhân ngủ nghỉ, mỗi cái lều bạt kia là 5-7 công nhân có 1 người làm nhóm trưởng giám sát, có thưởng riêng. Sát bên hàng rào là dãy nhà tắm, nhà vệ sinh công cộng.

- Như cặp vợ chồng thì sao, không được ở lều riêng ah?

- Ông H không nhận công nhân nữ, sợ đàn bà nhiều chuyện phức tạp. Ở đây chỉ có chị Mập và dàn gái ở nhà sung sướng là nữ thôi.

- Thế còn lính tráng với cánh sĩ quan thì ở đâu?

- Đó dãy nhà ngang đó anh, lính tráng thì ở lán thấp có phên tre nứa kia, nhà lính bao quanh các nhà sàn để bảo vệ, mỗi anh chị lớn có 1 nhà sàn riêng, vừa là nơi ở vừa là văn phòng. Cái nhà sàn duy nhất mà có ván gỗ ốp kín bưng kiên cố kia, dưới có 4 lính canh 4 góc là nơi để vàng đãi được với sổ sách chi tiêu của trại. Đó cũng là văn phòng của chị Mập.

Tôi nhìn tổng quan cả khu trại bất giác thêm khâm phục ông H. Về mặt quân sự mà nói, cái trại được bố trí rất khoa học, đầu tiên là vị trí, vừa gần bãi đãi vàng, vừa tựa lưng vào bìa rừng, nhưng ko quá gần để bị tấn công bất ngờ từ hướng đó, mà khi nguy cấp có thể nhanh chóng rút lui lẩn trốn vào rừng rậm. Tiếp theo là cái hàng rào, tuy bằng tre luồng nhưng rất kiên cố, lại được dựng theo kiểu Vauban, tức là chòi canh bố trí ở các mũi nhô ra vừa quan sát được cả bên trong lẫn bên ngoài hàng rào, vừa hỗ trợ hỏa lực cho nhau khi cần. Tiếp nữa là bố trí nhà lính, vừa bảo vệ nơi trọng yếu vừa cơ động nhanh ra điểm nóng, và hỏa lực trong nhà có tầm nhìn ra tận cổng. Còn về mặt quy hoạch đô thị, có lẽ còn tốt hơn các ông ở Sở quy hoạch Hà Nội, các lán ở phố hay lều ở làng đều có nền cao hơn 10-20cm so với đường, ngoài ra các rãnh đều bố trí khoa học để không có 1 điểm úng nước nào trong trại, nước cũng được dẫn chảy tự động về từ mó nước trên núi bởi hàng chục đường ống luồng cắt đôi xếp vào nhau, thoải mái nước cho cả trăm con người.

Nhưng điều tôi khâm phục nhất ông H, đó là khi đi qua nhà sung sướng, mới đầu cứ nghĩ là chỉ những em cave hết date nghiện hút mới dạt về đây, nhưng không, chất lượng quá khá, nói sao nhỉ, tương đương với các em 3-400 lít ở lauxanh.us cùng thời. Thằng Lóng thấy tôi nhìn vào chảy nước dãi, nó còn xóc thêm chua :

- Ngon không anh, toàn hàng tuyển đấy, nhưng ở đây không tiêu tiền, anh với Sằn cứ trừ được ma đi, thế nào ông H chả thưởng cho.

- Uh ngon, nhưng tao *** động đâu, chung đụng với cả trăm thằng nghiện hút si đa bỏ mẹ.

- Ui giời, đóng cái bao vào là vô tư đi.

Nhìn qua thằng Sằn thấy nó cũng đang hau háu, hình như làm thầy pháp trừ tà thì không cần kiêng sắc dục. Thằng Lóng dẫn chúng tôi thẳng đến khu nhà sàn, rồi dẫn lên 1 cái nhà sàn ở ngoài cùng :

- Nhà này không ai ở, chỉ dành cho ông H lúc ông xuống đây lo công chuyện, nãy ông dặn em có thể dùng để nghỉ ngơi với bày gian thờ lễ lạt trừ tà gì ở đây cũng đc. Giờ anh với Sằn nghỉ ngơi tắm rửa đi, dưới sàn có nhà tắm sẵn phi nước đấy, em chạy đi báo cáo các anh chị lớn đã.
pu-luong-retreat-khong-di-phi-mot-doi-luon.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:

FelizS

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-814508
Ngày cấp bằng
20/6/22
Số km
981
Động cơ
12,550 Mã lực
Văn phong của tác giả tuyệt vời quá cụ thớt ạ, em rất khoái mấy truyện review xã hội kiểu này. Cụ post đều tay nhé.
Em nghĩ tác giả là nhà văn hoặc nhà báo rồi. Văn phong nó khác tay mơ. Trước em đọc hồi ký Bão Lòng hay Cá thần sông Thiêng cũng thấy vậy
 

techcombak

Xe buýt
Biển số
OF-86131
Ngày cấp bằng
22/2/11
Số km
812
Động cơ
415,377 Mã lực
em thích mấy truyện kiểu này. e đánh dấu để đọc
 

Bánh Xe Mòn

Xe tải
Biển số
OF-708949
Ngày cấp bằng
29/11/19
Số km
307
Động cơ
92,096 Mã lực
Nơi ở
Mặt đường cái
Em nghĩ tác giả là nhà văn hoặc nhà báo rồi. Văn phong nó khác tay mơ. Trước em đọc hồi ký Bão Lòng hay Cá thần sông Thiêng cũng thấy vậy
Câu từ không hoa mĩ, đôi khi hơi tục nhưng rất đời thường; e nể nhất là vốn kiến thức xã hội của họ, mình đọc vừa giải trí, lại vừa được khai sáng nhiều thứ.
 

FelizS

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-814508
Ngày cấp bằng
20/6/22
Số km
981
Động cơ
12,550 Mã lực
Câu từ không hoa mĩ, đôi khi hơi tục nhưng rất đời thường; e nể nhất là vốn kiến thức xã hội của họ, mình đọc vừa giải trí, lại vừa được khai sáng nhiều thứ.
Em đọc là thấy có nhiều cái hư cấu không có thật rồi nhưng thôi, đọc giải trí giết thời gian cũng hay mà
 

Bánh Xe Mòn

Xe tải
Biển số
OF-708949
Ngày cấp bằng
29/11/19
Số km
307
Động cơ
92,096 Mã lực
Nơi ở
Mặt đường cái
Em đọc là thấy có nhiều cái hư cấu không có thật rồi nhưng thôi, đọc giải trí giết thời gian cũng hay mà
Truyện; nên cũng phải thêm mắm thêm muối chứ cụ, nhưng phải có kiến thức thực tế mới bốc phét, hư cấu tiểu tiết chuẩn được cụ ạ.
Các thông tin có thể đọc được, tìm hiểu được hoặc được trải nghiệm, nhưng dù sao cũng mở mang khá nhiều cho người đọc.
 
Chỉnh sửa cuối:

Toàn Hoa HY

Xe buýt
Biển số
OF-761783
Ngày cấp bằng
4/3/21
Số km
578
Động cơ
48,553 Mã lực
Nơi ở
Hưng Yên
em chấm cái.
Rất thích những chuyện kể theo ngôi thứ nhất ( Tôi )
 

FelizS

[Tịch thu bằng lái]
Biển số
OF-814508
Ngày cấp bằng
20/6/22
Số km
981
Động cơ
12,550 Mã lực
Truyện nên cũng phải thêm mắm thêm muối chứ cụ, nhưng phải có kiến thức thực tế mới bốc phét, hư cấu tiểu tiết chuẩn được cụ ạ.
Các thông tin có thể đọc được, tìm hiểu được hoặc được trải nghiệm, nhưng dù sao cũng mở mang khá nhiều cho người đọc.
Đọc đến đoạn bãi vàng sâu trong rừng hơn trăm lao động, có bảo vệ, súng ống, nuôi gái, ông H... làm em liên tưởng đến tướng cướp Phạm Bạch Đàn trong "Hồ sơ một tử tù"
 

HuyArt

Xe cút kít
Biển số
OF-85656
Ngày cấp bằng
18/2/11
Số km
16,675
Động cơ
567,385 Mã lực
Hóng chuyện mo mường
 

Không về nhì

Xe điện
Biển số
OF-776103
Ngày cấp bằng
3/5/21
Số km
2,029
Động cơ
79,999 Mã lực
Tuổi
41
Hóng chuyện mo mường
Phần 8

Tôi tắm rửa xong, sảng khoái bước lên nhà sàn, thì thấy thằng Sằn đang lúi húi xếp ban thờ, tôi cũng vào giúp nó dán mấy tấm bùa xanh đỏ vẽ giun dế gì đó lên cửa nhà. Thấy nó lộ rõ vẻ lo lắng, tôi trấn an :

- Này Sằn, có khi chẳng phải ma quỷ gì đâu, tao nghĩ rồi, có khi là đám đối thủ của ông H bày ra đó, đội đấy muốn phá trại của ông H, nhưng đánh trực diện thì sợ ông H nên bày trò đổ cho ma quỷ để công nhân sợ hãi mà tự bỏ đi.

- Không, là “nó” đấy anh, lúc vào gần đến đây em đã cảm thấy “nó” rồi.

Tất nhiên là tôi *** tin thằng Sằn nhưng bày tỏ thái độ thì chuyện nó mất vui đi, sợ nó dỗi không cho tham gia vào vụ này nữa thì vào đây công cốc. Nên tôi lại diễn tiếp :

- Thật hả Sằn, mà “cảm” là thế nào, ý tao là nhận biết kiểu gì ấy, như mình nhìn thấy màu sắc, ngửi được hương thơm thì mình biết đó là 1 bông hoa đẹp hay xấu. Còn làm sao nhận biết được con ma ?

- Theo nghề thầy pháp thì dần dần sẽ có linh tính thôi anh. Như con Phi Luông này, khi em đi vào địa bàn của nó, tự nhiên thấy có 1 cảm giác lo sợ mơ hồ ập đến, càng lo sợ thì con ma này càng mạnh và ác.

- Tao thấy mày từ lúc vào đây cứ bồn chồn lo lắng căng thẳng, không nói lời nào, chắc con Phi Luông này dữ lắm hả? Mày nhắm trừ được nó không?

- Vâng, nhiều khi còn thấy ngộp luôn ấy anh, khó nói trước được, trừ được nó hay nó trừ em thì còn tùy duyên.

Tự nhiên tôi thấy lạnh gáy, có gì đó sai sai, sao tự nhiên giọng thằng Sằn lại trầm đi bất thường vậy, với một thằng sứt môi nói còn văng cả nước bọt như nó, thì làm sao nói trầm, liền mạch, rõ ràng như thế được. Tôi lần tay ra sau lưng, nắm lấy đốc con dao đi rừng, run run hỏi nó :

- Này Sằn, sao giọng mày…

Nó quay lại nhìn tôi rồi phì cười :

- Ah, là do em uống cái thuốc từ nhựa rễ cây này, nó làm co rụt lưỡi vào trong cổ. Anh biết đấy, Mường bọn em không có chữ viết, chỉ truyền miệng thôi, mà các bài khấn, bài quyết phải đọc 1 cách chính xác, không thôi hậu quả to lớn. Lúc ông bác em truyền lại cho em, thấy em bị hở môi, đọc toàn mất chữ, liền kéo em vào rừng chỉ cho cái rễ cây, uống vào tụt lưỡi lại hơi không thoát ra mà dừng ở cổ, em nói âm cổ nên anh thấy trầm hơn bình thường. Hề hề, nhìn anh xem, sợ tái mặt lại kìa, sao bảo cứng bóng vía lắm, tưởng thế nào?

- May cho mày là tao còn biết sợ đấy, không sợ thì tao đã đâm lụi cái dao này vào lưng mày rồi. Mẹ, lần sau làm cái gì quái quái thì báo trước 1 tiếng đi ông nội.

Vừa chọc ghẹo nhau vừa sắp xếp gian cúng trừ tà xong xuôi thì thằng Lóng ở dưới sân gọi với lên. Chúng tôi theo nó đi ra nhà ăn, lúc này là giờ ăn nên người trong làng túa sang bên phố rất đông đúc, nhưng tuyệt nhiên ko thấy tiếng cười nói gì cả, ai cũng trầm mặt xuống, lặng lẽ làm việc của mình. Thằng Lóng giải thích, từ hồi ma bắt đi mấy mạng, bọn dân ở làng cứ buổi tối là hạn chế nói chuyện với nhau, sợ lỡ nói tên nhau ra, con ma nghe thấy nó sẽ bắt. Nhưng với cánh sĩ quan lính tráng thì ông H bắt phải gọi tên. Tôi nghĩ cũng phải, lúc này mà đám đó còn tỏ ra sợ hãi nữa thì trại này bung ngay, công tác dân vận tâm lý chiến của ông H đang hiệu quả lúc này. Nhưng nếu chẳng may 1 trong số các sĩ quan mà bị ma giết, trụ đỡ tinh thần sụp đổ, thì ông H sẽ làm sao đây?

Nghĩ vẩn vơ thì cũng là lúc tới nhà ăn, đó là 1 cái lán to rộng nhất ở đây, to cỡ 1 cái rạp đám cưới ở quê, bên trong để mấy chục cái chõng tre, là nơi công nhân trong làng ngồi ăn, một mâm 6 người. Trong này khá sáng sủa với hàng chục bóng đèn dây tóc, vì có điện dẫn từ máy phát điện sức nước ở dưới thác lên. Tôi nhìn qua thì thấy công nhân đc ăn khá đầy đủ, cơm 1 nồi tướng, có cá khô hấp, thịt lợn rang cháy cạnh, 1 nồi canh rau rừng nấu tôm khô, rượu thì ông có ông không chắc là phải mua riêng, ôm lấy chai Lavie mà uống. Nhưng chúng tôi không ăn ở đây mà đi tiếp đến cuối lán, ở đây được ngăn thành 1 buồng khá rộng bằng phên nứa, bên trong điện sáng trưng, là khu ăn riêng của sĩ quan. Ngó vào trong thấy mọi người đang ngồi dọc 1 cái bàn dài, là một phiến gỗ lớn được bào vuông vắn, băng ghế cũng là 1 phiến gỗ nhỏ hơn. Thằng Lóng dặn bọn tôi rằng ở đây có phép tắc, có trên dưới, nó bảo sao làm vậy đừng tự ý mà mang vạ. Làm tôi với thằng Sằn lúc bước vào cứ phải bẽn lẽn cụp pha *** dám nhìn ai, nhưng lúc vào thì khác hẳn :

- Ê Lóng đưa thầy trừ ma tới hả, ngồi đi ngồi đi, đi cả ngày mệt rồi, ăn cái gì rồi uống ly rượu, chuyện thì cứ từ từ nói.

Tôi vẫn *** dám bật pha, chỉ hơi cúi người lại chào, rồi ngồi vào chỗ thằng Lóng chỉ, thấy cỗ cũng các món như ngoài kia nhưng thêm đồ nhậu là 1 đĩa rau rừng xào lòng gà và 2 đĩa gà luộc đầy tú hụ, ngoài ra rượu được rót sẵn vào các ly làm bằng ống nứa tươi, có 2 em gái ngon nghẻ nãy thấy ở nhà sung sướng đứng rót rượu. Mọi người vừa ăn vừa uống, nói chuyện cười đùa rôm rả cũng ko giữ ý tứ gì cả. Qua mấy màn mời rượu, với hóng hớt mọi người nói chuyện tôi cũng nắm sơ qua tổ chức ở đây. Cái ghế đầu bàn đang để trống là của ông H, còn lại ngồi theo băng ghế thứ tự tùy mức độ vai trò trong trại, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Ngồi đầu bên trái là ông Kính, phụ trách an ninh vòng trong vòng ngoài của trại, là bộ trưởng quốc phòng, cũng là phó tướng thường trực. Ngồi đầu bên phải là ông Lân, phụ trách kiểm soát công nhân, không để chúng giấu vàng, bỏ trốn hay phê thuốc say rượu trong trại và bãi vàng, là bộ trưởng bộ công an. Ngồi thứ 2 bên trái là chị Mập, tên thật thì không biết vì ai cũng gọi thế thôi, phụ trách toàn bộ giấy tờ sổ sách, quản lý kho vàng, lương lậu của mọi người trong trại, ngoài ra các dịch vụ ăn uống, hút chích, sung sướng ở đây cũng là bà ấy quản lý, trong trại này ko được dùng tiền mặt, công nhân, lính lác hay kể cả sĩ quan ứng tiền sẽ được phát tích kê có chữ ký của bà ấy, ăn uống chơi bời cứ trừ dần thẳng vào trên tích kê, hết hạn mức trên tích kê thì nhịn hoặc xin cấp mới, bà ấy là bộ trưởng tài chính của trại. Đối diện bà ấy bên tay phải là ông Sinh, ông này đeo kính, mặc như Diệp Vấn, có cặp da bên cạnh, nhìn như thầy tàu, thấy bảo ông ấy trước là luật sư, ông này lo việc đi quan hệ với các cốp, cánh nhà báo, và điều hành 1 doanh nghiệp đa ngành, chắc đầu tư giúp và để rửa tiền sạch cho anh em trong trường hợp sau này bị bớ, ông này giống như bộ trưởng bộ ngoại giao. Ngồi dưới chị Mập là ông Cần, ông này lo việc mang vàng khai thác được đi chế tác nhẫn chỉ hoặc bán, việc này vốn không khó nhưng với lượng vàng lớn như vậy không 1 tiệm kim hoàn nào dám làm hay ôm vì không có hóa đơn là vỡ mặt, nên ông ta phải chia nhỏ ra cho rất nhiều tiệm vàng ở khắp các tỉnh, bằng 1 cách nào đó, vàng nơi đây khai thác ra đến khi chia cho mọi người đều có hóa đơn cả, tôi thấy ông ấy giống bộ trưởng công thương của trại. Ngồi đối diện ông Cần, bất ngờ thay là thằng Lóng, nhưng sau mới biết chỗ đó dành cho người đại diện của ông H, để nắm được tình hình của trại báo về cho ông H, hoặc đưa ý chỉ của ông H tới trại, nếu ông ko xuống họp được, lần này họp bàn về việc trừ tà ma nên thằng Lóng được ngồi đó. Như vậy nội các của ông H khá là hoàn chỉnh, tinh nhuệ và trung thành, vì đều là bạn đã từng vào sinh ra tử với ông H, như ông Kính ông Lân là bạn chiến đấu bên Campuchia, chị Mập, ông Sinh, ông Cần là bạn đồng hành trên chuyến tàu vượt biên sinh tử năm nào.

Tiệc được 1 lúc thì tàn, hai em gái ngon nghẻ dọn dẹp bàn rồi mang trà nước lên, sau đó xin phép lui đi. Ông Kính nhấp trà chẹp 1 cái rõ to, rồi bắt đầu cuộc họp bằng cách trách móc ông Lân :

- Xác thằng Hải Dương mới tìm được sáng nay, trôi mắc vào cái cây đổ bên bờ suối, may nó không trôi ra sông ko thì to chuyện. Tôi *** hiểu ông trông coi công nhân kiểu gì, là thằng thứ 4 trong 1 tháng rồi đấy.

- Mẹ, nó bị tai nạn hay bỏ trốn thì ông hãy trách tôi, rõ ràng nó là bị hại, thì ông xem lại cái an ninh vòng ngoài của ông đi, 4 mạng người chết như nhau rồi mà giờ chưa có manh mối gì.

Chị Mập lên tiếng cắt ngang, bà này nhìn có vẻ đồng bóng nhưng sắp xếp khá chu đáo :

- Để em coi lại sổ sách xem nó còn bao nhiêu, thì gửi cho vợ con nó ở quê, anh Sinh cho người mang xác với tiền về cho vợ con nó nhé, anh lo xác nhận của công an xã, với cho thêm tiền gọi là tử tuất của bảo hiểm xã hội, coi như nó làm công nhân cho công ty xây dựng của anh đuối nước chết.

- Rồi, cái này không phải lo, nhưng chết nữa là chẳng thằng nào dám xác nhận cho đâu đấy.

Chị Mập lên tiếng tiếp, bà này có vẻ chơi hệ tâm linh :

- Các anh cứ nói sao thì nói, chứ em là em đếch tin là người làm, chết kiểu như thế chỉ có là ma quỷ hại.

Ông Lân lại có vẻ không tin vào ma quỷ :

- Ma quỷ thì nó ở rừng này cả trăm năm nay rồi, mấy năm trước chẳng vấn đề gì, sao tự nhiên tháng rồi nó mới hại người. Tôi cho là ông Kính để lọt bọn nào vào phá.

Ông Kính nóng máu liền :

- Này ông nói cho cẩn thận, đường độc đạo vào đây người của tôi chốt 24/24 làm gì có ai lạ vào được. Tôi ngờ bọn công nhân của ông tự hại nhau rồi bày trò ma mọi.

Hai ông này có vẻ kèn cựa nhau, chỉ trực chờ thể hiện, lúc này ông Cần mới lên tiếng :

- Hai ông thôi trò trẻ con đi, lúc nào cũng cãi nhau như tình nhân sắp cưới. Anh H thế nào cũng có chủ ý rồi, để chú Lóng nói xem.
 

Không về nhì

Xe điện
Biển số
OF-776103
Ngày cấp bằng
3/5/21
Số km
2,029
Động cơ
79,999 Mã lực
Tuổi
41
Phần 9

Thằng Lóng có vẻ không quen ngồi ghế này lắm, nó bối rối, gãi đầu gãi tai một lúc mới trình bày :

- Dạ, thưa các anh chị lớn, chiều nay ông có dặn em mấy việc để về thưa lại với các anh chị lớn. Ông dặn anh Kính mai đưa cái xác ra xong là tăng cường an ninh, tuyệt đối không cho người lạ vào hay người mình ra nữa, ông dặn anh Sinh lo liệu cho gia đình người mất chu đáo, đừng để họ làm lớn chuyện. Ông dặn chị Mập tăng chế độ rượu, thuốc lên cho anh em công nhân để động viên họ. Ông dặn anh Cần mai đưa hết hàng trong kho ra, rồi khi nào yên ổn hãy vào lại.
Ông Lân không thấy nhắc đến mình sốt ruột lên tiếng
- Ê Lóng, sao anh H không dặn dò gì tao ah?

Thằng Lóng lại gãi đầu gãi tai đưa ra mảnh giấy :

- Dạ, có việc quan trọng nhưng ông sợ con nói không được gãy gọn nên đặc biệt viết riêng cho ông ạ.

Ông Lân mở giấy ra đọc, vừa đọc vừa nhăn mặt nhíu mày, một lúc nghĩ sao lại cười hề hề bảo thằng Lóng :

- Rồi ok, anh H cũng thật là…

Thằng Lóng thấy ông Lân cười cũng thở phào một cái, lấy lại vẻ hoạt bát, tiếp lời :
- Thế anh Lân giúp cho Lóng gọi toàn thể anh em công nhân tập trung ở nhà ăn để Sằn nói mấy lời trấn an họ.

Ông Lân liền bảo mấy đệ tử ở ngoài cửa đi tập hợp công nhân. Ông Kính, ông Sinh, ông Cần thấy không còn việc gì của mình, liền kéo bộ hạ về nhà nghỉ ngơi, để mai đi công chuyện sớm. Chị Mập thì đi chuẩn bị các suất rượu, thuốc lá phát cho công nhân. Thằng Lóng cũng kéo thằng Sằn ra 1 góc trao đổi gì đó, rồi cả hai bày biện hương án trước khu phòng ăn công nhân, cũng đơn giản, chỉ là 1 bát hương cắm 3 nén và 2 cái phướn đỏ phía sau, phía trước để cái tráp đựng hai cái đầu lâu mà thằng Sằn luôn ôm theo người. Chà, có vẻ sẽ có màn show off 2 cái đầu lâu sinh đôi này, tôi cảm thấy háo hức tợn, tôi mới nhìn thấy có duy nhất 1 lần khi mới đào lên, nhưng từ đó 2 chiếc đầu lâu này hay lởn vởn thoáng qua trong giấc mơ của tôi. Không biết bây giờ qua tay nhà thằng Sằn có gì khác không.
Một lúc thì công nhân trong trại đã tới đầy đủ, ông Lân bố trí họ đứng thành hình cánh cung để ai cũng được thấy. Rồi đột nhiên đèn điện trong nhà tắt phụt, cả gian phòng ăn chìm trong bóng tối, tuy vậy vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ nhân ảnh nhờ ánh đèn từ các lán ở xa hắt vào. Lúc này thằng Sằn đã lên đồ đứng trước hương án, đội khăn xếp, thắt dây lưng vải đỏ, một tay cầm phướn, một tay cầm bó hương đang cháy. Ông Lân hét to :

- Quỳ xuống.

Tất cả mọi người đều quỳ xuống, bản thân tôi ít khi quỳ trước ai, nhưng trong hoàn cảnh này thì cũng bất giác vô thức mà quỳ xuống. Thằng Sằn như bị ai nhập, vẻ lù khù thường nhật biến mất, tự nhiên thấy linh hoạt lạ, và nó múa, vừa múa vừa ê a gì đó bằng tiếng Mường. Ôi mẹ ơi, nó múa cái phướn dẻo kinh khủng, tôi trước có con bồ ở Múa Mai Dịch, hay la liếm ở đó nhưng chưa từng thấy diễn viên nào múa lụa dẻo như nó đang múa cái phướn này. Mải nhìn theo cái phướn mà quên mất bó hương, *** thể tin nổi, một tay múa lụa, một tay múa lửa, nhưng điều đặc biệt hơn, đó là cái phướn và đầu lửa bó hương đều đang vẽ chính xác vào không trung những nét bùa chú gì đó. Ở phía dưới những công nhân dân tộc Mường bắt đầu ê a bài chú theo thằng Sằn, khói hương cũng đã lảng bảng bay đầy phòng, một khung cảnh ma mị với những âm thanh không thuộc về thế giới này. Tự nhiên tôi ớn lạnh, nổi da gà, nhìn ra ngoài bóng tối của rừng núi bỗng thấy một nỗi sợ mơ hồ như thời thơ bé mỗi khi mẹ vắng nhà. Đột nhiên thằng Sằn ngừng lại làm bó hương bùng cháy, nó đặt xuống đất trước hương án rồi cho cái phướn vào đốt cùng, tôi nghe thấy tiếng xì xào phía dưới, đó là nghi thức nghênh hồn. Đợi cháy xong, nó tiến lên vuốt vuốt, xoa xoa gì cái tráp, rồi trở xuống vừa vái vừa ê a tiếng Mường, đám công nhân ở dưới cũng làm theo. Đột nhiên nắp cái tráp bật mở, một làn khói trắng từ tráp bay lên, hai chiếc đầu lâu phát ra ánh sáng xanh lập lờ trong đám khói.Cả đám công nhân vái lậy như tế sao, tôi cũng choáng người, một lúc định thần lại nhìn kỹ vào 2 chiếc đầu lâu thì kỳ lạ thay, cảm giác sợ hãi mơ hồ tự nhiên biến mất, hai chiếc đầu lâu có cái gì đó rất thân thuộc, ấm áp, như thể nó sẽ bảo vệ tôi như ngày bé bà tôi ôm lấy tôi lúc nửa đêm thức giấc. Thằng Sằn lúc này đứng dậy đến bên cái tráp, rồi hướng xuống, nói với mọi người bằng cái giọng trầm văng vẳng mà tôi đã nghe :

- Tôi là Sằn, người Mường ngoài họ Cao. Gia tộc tôi đã 16 đời làm thầy pháp trừ tà, nổi danh xứ Mường ngoài khắp mạn Phú Thọ, Hòa Bình. Tôi là đời thứ 17, tuy tuổi đời tuổi nghề còn trẻ, nhưng nhờ cơ duyên mà có được hai cái sọ sinh đôi, nhờ đó mà triệu hồn tổ tiên tôi về trợ giúp. Tôi và 16 vị thầy pháp tổ tiên sẽ trừ được con ma dữ này. Bây giờ mọi người thụ lộc rượu , thuốc lá, rồi cứ yên tâm về ngủ ngon.

Mọi người nhất loạt vái 3 vái rồi vỗ tay, sau màn ra mắt ấn tượng này, nghe chừng họ tin tưởng thằng Sằn lắm. Đợi thằng Sằn thu dọn xong xuôi thì điện lại bật lên, chị Mập cho quân chia rượu, thuốc lá cho công nhân, đoạn nói nhỏ với thằng Sằn :

- Thầy pháp thì có kiêng cái ấy không nhỉ, để tối chị cho mấy đứa sang chơi với mấy anh em.

- Không không chị ơi, cái này tuyệt đối phải chay tịnh.

Tôi nghe mà tiếc tím người, *** hiểu sao ở Hà Nội cỡ Mi Vân mới chén, mà trong rừng này lại thèm bọn phò 3-400k này thế. Nhưng tôi cũng không buồn lâu, vì sau màn biểu diễn vừa rồi tôi còn 1 tá câu hỏi tò mò cho thằng Sằn :

- Sằn, sao mày múa dẻo thế? Sằn, sao cái tráp tự mở ra đc nhỉ? Sằn, sao cái đầu lâu lại phát sáng, sao lại có khói…

Nó không trả lời tôi chỉ cười bí hiểm pha chút khinh khỉnh kiểu, đấy, sáng mắt ra chưa. Hỏi chán nó ko trả lời tôi quay ra hỏi thằng Lóng :

- Này Lóng, nãy cái giấy mày đưa ông Lân viết gì thế?

- Có gì đâu anh, ông H bảo ông Lân là hỗ trợ em vô điều kiện trong việc trừ tà này.

- Ah, kiểu vụ này muốn ông Lân làm trợ lý cho mày, nhưng ko nói ra trước mọi người sợ ông Lân mất mặt, ông H tâm lý phết nhỉ.

Chuyện linh tinh 1 chốc thì về đến lán, tôi với thằng Sằn lên nhà trước, thằng Lóng thì cho con chó đen mua ở bản ăn, rồi cột nó vào ngay cầu thang lên xuống. Tôi lấy làm lạ bèn hỏi thằng Sằn thì nó cho biết :

- Theo quan niệm của bọn em thì chó đen là do chó ma phối với chó nhà mà có. Nên nó nhận biết được ma từ xa, nếu có ma đến quấy, thì có nó báo động, để còn chuẩn bị.

- Ý mày là đêm nay con Phi Luông tới đây luôn á?

- Em không chắc, nhưng em cảm nhận được nó thì nó cũng cảm nhận được thầy pháp là em, với lúc nãy mở cái tráp ra nữa, các cụ nhà em rầm rập diễu hành qua địa bàn của nó, sao nó không biết được. Nhiều con ma manh động nó tấn công phủ đầu ngay khi mình chưa biết gì về nó, chưa kịp chuẩn bị. Nhưng con này nó tinh ranh chắc không đến đâu, nó tìm ra sơ hở của mình mới ra tay, dù sao cẩn thận vẫn hơn.

- Nói như mày thì tức là mỗi loài ma lại có cách bắt khác nhau ah?

- Vâng, mỗi loại lại có đặc điểm, yếu điểm riêng từ đó mà bắt được. Có loài thích máu mủ thì lấy kinh nguyệt trinh nữ mà bẫy, có loài lại thích máu tươi động vật, có loài lại thích bắt hồn người mới chết, là lúc linh hồn yếu nhất, có loài thì chỉ quanh quẩn trên xà nhà để ăn giấc mơ người ta thôi ( vãi ***, Inception ah).

- Ah, tao hiểu rồi, nên khi bị bệnh gì là xứ Mường bọn mày ko đi viện ngay mà đi cúng con ma trước đó hả.

- Đúng rồi đó anh, bệnh nhiều khi là do con ma nó làm, không thuốc nào chữa được, cúng đúng là khỏi?

- Rồi, như vậy phụ nữ bị rong kinh là do con ma nó làm để nó hút máu, người bị ốm đau là do con ma hút hồn hoặc phá giấc ngủ. Gia súc gầy yếu chết dần mòn là do con ma hút máu động vật… mày bắt được hết loại đó chứ Sằn?

- Nói bắt thì cũng không phải, chỉ có thầy tà pháp mới bắt ma để nuôi đem đi hại người thôi. Thầy chính pháp như bọn em thì tìm cách thỏa hiệp với nó để nó không hại người, hoặc đuổi nó đi, bất đắc dĩ mới phải diệt trừ thôi.

- Thỏa hiệp với ma á?

- Vâng, thỏa hiệp được là tốt nhất, lúc đó con ma nó không hại người mà còn phù trợ, bảo vệ gia chủ như gia đình nó ấy. Trước có nhà ốm đau bệnh tật suốt, em đến cúng gọi con ma lên, nó bảo thích nhất là nhau thai trẻ em, thế là em bày cho người nhà lập 1 cái ban nhỏ ở góc vườn, tháng 1 lần ra trạm xá xã xin nhau thai về cúng cho nó, thế là cả nhà lại khỏe mạnh.

- Hay nhể, thế còn cái con ma ăn giấc mơ thì thỏa hiệp làm sao?

- Bọn đấy ăn giấc mơ nên hay ám làm người ta mộng mị mê man trong giấc ngủ, lâu ngày sinh ốm yếu. Mà giấc mơ là thứ vô hình thì kiếm đâu ra cho nó ăn, nên em dán bùa lên xà nhà là đuổi nó đi thôi.

- Rồi nó sang nhà khác hại thì sao ?

- Cũng không dễ, hầu như nhà nào cũng có con ma bảo trợ rồi, lại thành ma lang thang gặp ai ngủ bờ ngủ bụi hoặc chỗ nào trễ nải việc cúng bái thì bám thôi. Mà nó cũng đâu xa đâu, lúc nào anh bị bóng đè chính là đang bị nó bám để ăn giấc mơ đấy.

- Mày nói có lý, vậy chuyện mộng tinh di tinh là do ma nữ nó ám để hút tinh đàn ông ah?

- Chuẩn, anh bắt đầu hiểu thế giới của ma rồi đấy.

- Mà mấy con ma mày nói, tao thấy nó chỉ ám làm người ta suy nhược dần. Còn cái con Phi Luông này, toàn thấy đập phát chết luôn, *** cho người ta cơ hội cúng tiến gì, ghê vãi ***, là nó hút cái gì, hút hồn người sống ah?

- Không anh, cỡ như con Phi Luông thì nó không cần ám người để sống nữa, nó tu luyện bằng linh khí trời đất, em đoán chắc bãi vàng này phạm gì vào nó thì nó mới ra tay ghê gớm thế. Đến mức này rồi thì khó mà lập đàn tiến cúng tạ lỗi nó, phải tìm cách trấn yểm thôi. Muốn thế phải tìm hiểu về nó và sào huyệt của nó. Mai em muốn đi xem cái xác trước, rồi về nói chuyện với mấy anh em công nhân xem có manh mối gì ko?

- Uhm, tao đi với mày.

- Thế mai phải dậy sớm đi theo đoàn đấy, anh vào bên chái ngủ đi, em ở đây được rồi.

Nói đoạn nó ngồi xếp bằng bắt quyết trước cái tráp đựng đầu lâu, mắt nhắm nhưng miệng khẽ lẩm bẩm đọc chú.
 

Không về nhì

Xe điện
Biển số
OF-776103
Ngày cấp bằng
3/5/21
Số km
2,029
Động cơ
79,999 Mã lực
Tuổi
41
Phần 10

Tôi cả ngày đi xuyên rừng đã mệt mỏi, lại cộng thêm mấy chén rượu lúc tối, đặt lưng xuống là ngủ như chó chết. Chỉ đến khi thằng Sằn vào gọi tôi mới trở dậy, có vẻ đêm qua là 1 đêm yên bình. Trời lúc này đã tang tảng sáng, hơi sương lạnh vẫn bay là là trên mặt đất, tôi đánh răng rửa mặt xong quay ra thì thấy thằng Lóng đi tới, không biết đêm qua nó ngủ ở đây hay ở nhà sung sướng. Nó đưa cho tôi và thằng Sằn mỗi thằng 1 gói cơm nắm muối vừng, bảo nhét vào túi, vừa đi vừa ăn, còn giờ phải đi ngay kẻo muộn. Chúng tôi theo thằng Lóng đi tới nhà sàn của ông Kính, lúc này đang chuẩn bị ở kho quân nhu. Ông Kính đã nai nịt gọn gàng, mặc đồ rằn ri, bốt da, bên hông đeo 1 khẩu súng lục kiểu rulô, 2 quả lựu đạn mỏ vịt, tay cầm con dao phát quang Machete, trông vừa giống lính biệt kích vừa giống cao bồi Mỹ. Bốn tay lính của ông thì vẫn mặc đồ đen dân tộc, 3 súng CKC, 1 AK báng gấp. Thấy thằng Lóng đi tới, ông Kính đưa cho nó 1 khẩu K54, rồi thấy tôi đi tay không liền hất hàm hỏi :

- Ê, chú em biết dùng súng không?

Thấy tôi gật đầu ông Kính liền vào trong lấy ra 1 khẩu Calip đưa cho tôi bảo bắn thử vào cột tre trên nóc nhà xem. Bẻ khẩu súng ra kiểm tra đạn, thấy nó là loại đạn chùm, thì bắn vào cái cột tre cách chục mét như vậy nhắm mắt cũng trúng. Không muốn ông Kính coi thường, tôi đảo mắt tìm mục tiêu khác, lúc này trời đã gần sáng, chim chóc từ rừng bay ra suối uống nước, bay qua đầu khu trại. Tôi lựa 1 con chim to như con sáo, rê súng theo và bắn, con chim trúng đạn tung lên cao rồi rơi bộp xuống đất. Đám lính đều ồ cả lên thán phục, chúng đâu biết hồi ở bên Úc tôi quá rành mấy trò bắn đĩa bay kiểu này. Ông Kính tươi cười đưa cho tôi 1 dây đạn cỡ 8 viên dặn dò :

- Khá quá nhỉ, chú đeo dây đạn này vào, viên nào đánh dấu X là đầu đạn chì lớn, không đánh dấu là đạn chùm, chú cứ theo thầy Sằn bảo vệ, chốc mấy anh em lính họ phải làm nhiều việc khác ko theo sát được.

Tôi nghĩ bụng, ma thì chẳng bắn được nó, còn thú lớn hay người thì tôi chẳng muốn giết nên lựa lấy đạn ghém mà nhét vào súng, khi đụng chuyện bắn để hất văng nó ra để chạy thôi. Rồi cả đoàn lục tục lên đường, hành quân theo đội hình hàng dọc, đi một lúc khá lâu, tôi thấy ngờ ngợ, hình như đây là con đường hôm qua bọn tôi đi vào, giờ đang đi ngược ra, hỏi nhỏ thằng lính thì mới biết, hóa ra cái xác công nhân mới chết đang được để nhờ ở cái nhà quàn trong Bản Ma, cũng chính là cái xác đang bốc mùi làm tôi suýt ói hôm qua. Nếu như thế thì con đường này cũng đâu quá nguy hiểm để mà trang bị súng ống như đang đánh trận vậy, nhưng để ý một lúc, thấy ông Kính lâu lâu lại gọi bộ đàm thông báo đại loại “ đường sạch”, tôi mới nghĩ ra. Là ông Sinh với ông Cần đang đi phía sau, áp tải toàn bộ vàng đãi được mang ra ngoài tiêu thụ, nhóm của tôi thực chất là nhóm tiền trạm, đi mở đường đề phòng bất trắc, nói chứ, với lượng vàng lớn như vậy, dù đội của ông H đang làm trùm ở đây, cũng không ít kẻ liều mạng cướp để đổi đời, cẩn thận nên làm vậy.

Đến giữa giờ sáng thì chúng tôi gặp cái tượng đầu Bản Ma, lần này thì không còn cảnh lễ bái khấn vãi bôi bùa gì nữa, ông Kính đã kéo thẳng chúng tôi vào nhà quàn xác. Lúc này cái xác đã phân hủy thêm, mùi càng thêm hôi thối và tử khí đặc quánh, ông Kính vừa bịt mũi vừa bảo :

- Giờ bọn anh phải đi tiếp ra bìa rừng, ra đó lấy ngựa thồ, lấy trà khô khử mùi với lấy túi bọc xác mới mang ra được. Ba anh em cứ ở đây xem xét cái xác rồi về lúc nào thì cứ về trước.

Nói đoạn, ông Kính và đám lính của ông quẩy đít đi luôn, một lúc còn trơ lại 3 thằng, Bản Ma lấy lại dáng vẻ thâm u vốn có của nó. Thằng Lóng khịt mũi vài cái rồi bảo :

- Hai anh em vào đi, em có biết gì đâu mà vào, em ở ngoài này canh cho.

Rồi nó nhanh chóng té ra xa, đứng hút thuốc. Tôi và thằng Sằn nhìn nhau, thú thực là cho tôi đi hút bồn cầu còn hơn là bắt tôi vào đó, nhưng chẳng lẽ lúc sáng hùng hổ đòi đi cho bằng được, giờ lại không dám vào thì còn mặt mũi nào nữa. Thằng Sằn lấy ra 2 cái khăn, vẩy ít dầu gió vào rồi đưa cho tôi 1 cái :

- Đến đây rồi thì phải vào thôi anh, chẳng lẽ đi cả gần nửa ngày đường rồi về không, anh cầm lấy quấn vào mũi, bây giờ hai anh em mình vào, em đốt sẵn 1 bó hương lớn cho đẩy mùi tử khí ra, anh tìm xem còn cửa sổ nào chưa mở thì mở ra cho thông. Rồi làm gì thì làm.

Tôi đành đồng ý chứ biết sao, quấn cái khăn tẩm dầu gió lên ngang mũi lập tức nước mắt nước mũi chảy ra đầm đìa, nhưng quả nhiên cái mùi hôi thối gây gây cũng không còn xóc lên óc nữa. Thằng Sằn đã đốt xong bó hương, vừa tiến vào nhà quàn vừa lẩm bẩm khấn gì đó. Ngoài đã âm u, bên trong nhà càng tối tợn, chúng tôi cứ bước thật chậm, thật chậm để khói hương xua đuổi phần nào cái mùi tử khí đặc quánh này. Lên hết thang, vừa bước vào sàn nhà thì tiếng kẽo kẹt vang lên, do các ván đã mục nát lâu ngày, chúng tôi phải bước khéo léo theo những sống gỗ đỡ sàn. Vào tới cửa nhà thì tối om rồi, tôi liền bật đèn pin đội đầu, quét 1 lượt qua gian nhà thì giật bắn mình, thấy có một xác người nằm giữa nhà ngay dưới chân mình, bước 2 bước nữa là dẫm vào rồi, bên trên đắp 1 cái chiếu cói mới. Thằng Sằn vội cúi xuống vái lậy lia lịa, rồi nó ra hiệu cho tôi ra phía hông nhà mở các tấm liếp để thông khí. Tôi nín thở bước trên các tấm ván mục, nhưng sự lo lắng của tôi hơi thừa, vì kêu to vậy thôi chứ nó vẫn còn khá chắc chắn. Cuối cùng tôi cũng mở được cả hai tấm liếp bên hông nhà, không gian cũng đã bớt tối tăm và đặc quánh. Xong xuôi tôi không quên quét đèn pin lên xà nhà, tìm xem có dấu tay khỉ vượn gì bám vào không, nhưng không hề, lớp bụi và màng nhện vẫn còn nguyên như cả chục năm nay rồi. Vậy thì cái bóng đen hôm qua, làm thế nào mà di chuyển trên cái sàn này để ko gây tiếng động, không lẽ là bóng ma thật? Càng nghĩ càng thấy rờn rợn, tôi đi vội ra chỗ thằng Sằn cho đỡ sợ, thì đúng lúc nó mở cái chiếu ra, một cái xác xám ngắt lộ ra, điều kỳ quái là tay chân mồm miệng đều méo xẹo cả đi, tóc cũng dựng đứng như vuốt keo, như thể cái xác gặp 1 điều gì đó kinh hãi lắm rồi chết ngay lúc đó. Tôi bất giác sợ đến ngồi phịch xuống sàn, đứng ko nổi, giờ mới hiểu cảm giác có những người sợ hãi quá không điều khiển nổi chân tay. Một lúc thì tôi cũng định thần lại, kệ mẹ thằng Sằn, chạy một mạch ra khỏi nhà, đến tận chỗ thằng Lóng đứng. Thằng Lóng không biết chuyện gì cũng hoảng vội rút súng ra lên đạn :

- Sao sao thế anh, thằng Sằn đâu rồi?

Tôi lúc này mới có không khí sạch để hít thở sâu, vài lượt thì lấy lại bình tĩnh, có lẽ cái sự hoảng loạn của tôi phần nhiều là do thiếu Ô xy :

- Sằn nó vẫn trong đấy, không sao, tao bị khó thở suýt ngất nên chạy vội ra hít khí trời thôi.

- Chứ không phải là do thấy cái xác kinh dị quá nên anh sợ hả?

- Ủa, sao mày biết ?

- Xác này em chưa thấy, nhưng 3 cái trước thì em thấy rồi, bọn lính bảo cũng giống vậy thì chắc lại co quắp méo mó, mắt trợn, tóc dựng chứ gì ?

- Uh, như kiểu sợ quá đứt tim mà chết ấy ?

- Đấy là anh chưa coi kỹ, đáng sợ hơn là trên người còn chả có vết thương nào cơ. Như kiểu bị bắt hồn luôn ấy.

Đến đây thì trí tò mò của tôi lại nổi lên, tôi liền quay vào lại để xem những điều thằng Lóng nói đúng không. Vào đến nơi thì thấy thằng Sằn đã ngồi chữ ngũ, tay bắt quyết miệng lẩm bẩm gì đó, bên cạnh là cái tráp đựng đầu lâu đã mở ra quay về phía xác chết. Khi tôi lại gần thì lại cảm thấy sự ấm áp an yên từ cái tráp tỏa ra, khiến tôi mạnh dạn lại gần và soi xét cái xác kỹ hơn. Đúng là không hề có dầu hiệu của vết thương gì lớn, chỉ là trầy xước khi trôi trên suối thôi, và quan trọng hơn, ở miệng và mũi không hề sùi bọt, chứng tỏ không phải do đuối nước mà chết. Mà cả 4 người đều chết một kiểu như vậy rõ ràng không hề là trùng hợp, sự kỳ bí lên tới tột độ, chỉ có thể lý giải do ma làm là có lý nhất. Những sự kiện xảy ra, bằng mắt thấy tai nghe, bằng cảm nhận từ linh tính và sự phủ định của lý tính, khiến tôi bắt đầu có niềm tin vào thế giới tâm linh. Đúng lúc đang mông lung thì thằng Sằn đã đứng dậy, đậy lại nắp tráp, phủ lại cái chiếu lên cái xác, rồi quay ra bảo tôi :

- Xong việc rồi, về thôi anh, đêm nay chắc sẽ vất vả đấy.

Lần đầu tiên, trong vô thức, tôi tự giác chắp tay bái lậy người chết, và cầu xin bảo trợ từ các vị thần linh xung quanh. Thằng Sằn nhận ra sự thay đổi của tôi, nó cũng ko cười nhạo nữa mà chỉ nói :

- Khi anh có đức tin, anh sẽ không phải sợ hãi điều gì nữa.

Tôi *** tin lời nó lắm, giờ tôi sợ con Phi Luông vãi cả đái ra, tôi còn sợ những sự báng bổ trước đây của tôi sẽ phải gánh hậu quả. Tôi muốn đi về nhà càng sớm càng tốt, trước khi ông Kính đóng cửa rừng, nhưng nhìn quãng đường thăm thẳm trước mặt *** thể độc hành được, tôi đành đi theo thằng Lóng về trại. Nỗi sợ làm tôi trở thành thằng lắm mồm, vừa đi tôi vừa hỏi thằng Sằn :

- Này Sằn, nãy mày có phát hiện ra được điều gì ko? Con Phi Luông là loài ma gì mà nó dữ vậy? Mày có cách gì bắt nó chưa?

- Em chưa, chưa từng thấy ma nào mà hại người ra như thế, nhưng tổ tiên em chắc sẽ biết.

- Nãy mày mở tráp ra là để tổ tiên nói chuyện với hồn ma của cái xác ah?

- Không anh, cái xác hồn siêu phách tán rồi, chắc khi nào chuyển về xuôi làm cúng thì mới tụ về được. Nãy em mở tráp ra để tổ tiên em tiếp xúc với các hồn ma khác ở Bản Ma, ngõ hầu có thể biết thêm về con Phi Luông này mà tìm cách trị.

- Nếu tìm được điểm yếu rồi thì làm thế nào để trị nó ?

- Em không biết, đêm nay giết con chó đen để lấy máu dẫn nhập linh hồn tổ tiên vào em, rồi tùy ý cho các cụ điều khiển thân xác em thôi, lúc đó các anh tuyệt đối đừng làm gì, chỉ ở yên trong nhà thôi, muốn làm gì cũng cứ đợi trời sáng đã.

Chúng tôi về tới trại lúc còn khá sớm, cũng chẳng ăn uống nghỉ ngơi, mà nhờ ông Lân dẫn đi gặp những người trong đội đãi vàng cùng đội với những người đã chết, họ là những người nhìn thấy nạn nhân cuối cùng.
 
Thông tin thớt
Đang tải

Bài viết mới

Top